Mai Lâm vận bộ đồ linh mục màu đen của y, sau lưng là mênh mang nắng vàng của biển Caribbean rọi vào từ ô cửa sổ.
Khi Mạc Tử Mộc mở cửa đi vào, Mai Lâm quay lại nhìn cậu, nụ cười nơi y luôn mang đôi chút ngại ngùng và mắc cỡ, song ánh mắt trong sạch của y vốn không phải ai cũng có; do đó mỗi khi Mai Lâm ngỏ lời với ai, hầu như chẳng mấy ai muốn để y thất vọng.
Mạc Tử Mộc ngồi xuống phía đối diện, Mai Lâm liền mở lời, “Seven, em khỏe không?”
“Khỏe ạ.” Mạc Tử Mộc hờ hững đáp.
Mai Lâm đổi tay cầm liên tục, vẻ chừng đang căng thẳng. Mạc Tử Mộc khẽ thở dài, cậu chuyển sang cách nói chuyện mềm nhẹ hơn, “Lâm Lâm, sao lại đến đây vậy?”
Mai Lâm ngước lên, “Anh đến thăm em thôi… Seven, và còn muốn thay mặt một người nói lời xin lỗi với em…”
Mạc Tử Mộc bỏ kính xuống, nhè nhẹ chà ngón cái lên tròng kính mắt, không nói thêm gì.
“Dung… Dung Thanh lần ấy là sai. Anh… Anh biết sự tổn thương cậu ấy gây ra cho em không cách chi bù đắp được…”
“Lâm Lâm, anh hãy về Ý đi! Ở đây không có việc gì anh có thể giải quyết!” Mạc Tử Mộc chợt cắt ngang lời y, cậu lại nói, “Em không muốn… không muốn nghe lại cái tên đó lần nào nữa.”
“Vì em vẫn còn tình cảm với cậu ấy, phải không?” Mai Lâm chùng giọng hỏi.
“Không thể, Lâm Lâm.”
“Nhưng mà cậu ấy có tình cảm với em.” Giọng Mai Lâm bỗng phảng chút khàn khàn, “Anh biết cậu ấy yêu em mà! Chẳng qua cậu ấy cảm thấy có lỗi với anh thôi!”
Mạc Tử Mộc lại chặn lời y một lần nữa, cậu hít sâu một hơi rồi mới bảo, “Lâm Lâm, anh đi ngay đi. Giờ trong mắt em, anh là anh, anh ta là anh ta! Em không mong một ngày nào đó… đến cả anh, em cũng chẳng muốn gặp!”
“Seven, lẽ nào không có lỗi nào bởi em? Nhiều khi em rất ương bướng, rất tuyệt tình, trừ phi phải rất hiểu em và nhẫn nại rất lớn, nếu không, không ai biết được cá tính trong nóng ngoài lạnh của em…”
“Anh ta có quyền không yêu em, nhưng anh ta không có quyền chà đạp lên tình cảm của em!”
“Cho nên, em dứt khoát không cho cậu ấy ngay cả một cơ hội chuộc tội?”
Mạc Tử Mộc giận dữ thét toáng, “Anh ta có cho em cơ hội hay không? Chỉ một thôi đã là đủ… Giờ anh muốn em thế nào? Cho anh ta cơ hội, giết anh ta, hay là trả thù anh ta?”
“Seven, chả nhẽ em không muốn trả thù?” Mai Lâm nhẹ nhàng lựa lời, “Em đã dùng cách tốt nhất để trả thù cậu ấy. Em không chịu nhận cậu ấy giúp đỡ, em cố tình đẩy mình vào cái nơi này… Em hãy tự hỏi chính bản thân em đi Seven, em thông minh mà. Em không thể nào không biết từ sâu trong tâm khảm Dung Thanh vốn đã hối hận rồi, em bắt cậu ấy mãi mãi phải hối hận, em bắt cậu ấy mãi mãi phải sống trong dằn vặt!”
Mạc Tử Mộc bật cười khe khẽ, cậu cũng đáp lại, nghèn nghẹn, “Lâm Lâm, trước mặt Chúa, con người luôn bình đẳng nhau, đúng chứ? Tại vì sao anh đối đãi tốt với Dung Thanh như vậy rồi, mà vẫn muốn rời bỏ anh ta?”
Mai Lâm khó xử trả lời, “Seven, anh không có cách nào ở bên cậu ấy đến già được. Anh xin em, cầu xin em cho cậu ấy một cơ hội đi, cho cậu ấy một cơ hội đền bù cho em, mang đến hạnh phúc cho em.” Ánh mắt y dõi thẳng vào Mạc Tử Mộc, chờ đợi Mạc Tử Mộc nhìn vào mắt y. Y mong mỏi Mạc Tử Mộc có thể đồng cảm được suy nghĩ của y, y hiểu rõ Mạc Tử Mộc hay tỏ ra lạnh lùng, nhưng bản chất cậu lại là người thấu đáo, bề ngoài lạnh nhạt nhưng bên trong ấm nồng.
Có điều Mạc Tử Mộc lại chẳng hề đáp lại cái nhìn mỏi mong ấy, cậu chỉ thất thần nhìn ra ánh nắng rực rỡ bên ngoài ô cửa.
Dù là Lý Mạc, hay Mai Lâm, họ đều có thể chạm đến nơi chốn mềm yếu nhất trong cõi lòng cậu, tiếc rằng cậu không được an ủi gì bởi sự mềm mại đó hết. Cả hai con người ấy đều thiện lương, theo một góc độ nào đó còn có thể nói họ rất vô tư, dẫu có tổn thương cậu, cậu cũng không thể rên đau, vì rằng họ vô tư mà thiện lương, vô tư mà vô tâm.
Mãi một lúc lâu sau, Mạc Tử Mộc mới điềm đạm lên tiếng, “Lâm Lâm, có thể yêu một người như cách của anh, em rất ngưỡng mộ, yêu từ đầu đến cuối, không oán hờn không hối tiếc. Nhưng tình cảm của anh là của anh, tình cảm của em là của em, em sẽ không giúp anh chi trả tình cảm đâu, em sẽ không trở về với Dung Thanh.”
“Vậy em sẽ ở bên một gã trùm xã hội đen tàn ác, khát máu và xấu xa khét tiếng ư?” Mai Lâm khẽ nhíu mày.
“Nếu xét về một kẻ thuộc giới xã hội đen, Ivan chưa đến nỗi là tàn ác, cũng không khát máu!” Mạc Tử Mộc thuận miệng bênh vực, mà nói xong, bỗng chốc cậu ngộ ra cậu đang biện hộ thay Ivan mới khó tin, hơn nữa tự cậu còn biết cậu đang dối lòng. Ivan không tàn ác, không khát máu, chỉ vì hắn không thích để máu me rách việc vào những thời điểm chưa cần thiết. Thế nhưng đến thời điểm cần thiết rồi, hắn tuyệt đối sẽ không nương tay, giống như chiếc nĩa ăn cắm vào mắt Jude vậy. Sự hung hãn lan xa thành tiếng, toàn thế giới ngầm Mỹ quốc, có ai mà lại không biết đến con gấu xám đến từ Nga có tên Ivan đâu?
Tích tắc ấy, cậu cũng không khỏi vô thức nhíu mày. Mai Lâm gần như dùng biểu cảm sững sờ phản ứng lại cậu, y lắp bắp, “Seven, em điên rồi, em là người nghĩa khí, hoàn toàn không giống cái gã đó điểm nào cả! Em sẽ tự hủy hoại em mất thôi!”
“Em đã bị hủy hoại rồi… Lâm Lâm, chớ nói rằng anh không biết. Anh à, em không quá mong đợi sự công bằng từ Chúa, nhưng liệu em có thể mong đợi sự công bằng từ anh không?” Lúc này, Mạc Tử Mộc ngẩng lên nhìn thẳng Mai Lâm, song đến lượt Mai Lâm tránh né ánh mắt cậu.
Y im lìm phút chốc, rồi phân trần, “Em biết không, anh và Dung Thanh cùng lớn lên trong cô nhi viện. Tim anh không khỏe cho lắm, suốt bao năm phải dựa dẫm thuốc thang. Viện trưởng chê anh không lao động được, cũng không bán cho ai nổi, thuốc của anh được ngày nào hay ngày đấy… Nhưng em biết tại sao anh sống được đến ngày hôm nay không? Là nhờ Dung Thanh, Dung Thanh chín tuổi đã đi ăn xin và bán máu để đổi lấy thuốc. Có một hôm bọn anh ra đường xin tiền, mưa tầm tã, Dung Thanh vì thiếu máu nên đã ngất xỉu, anh chỉ có thể đỡ cậu ấy đến một nhà thờ. Tại nơi đó anh đã thề với Chúa, anh muốn Dung Thanh cả đời được hạnh phúc, coi như trao đổi, anh nguyện ý dâng hiến cuộc đời này của anh cho Người.” Mai Lâm nhỏ giọng, khẩn khoản van lơn, “Seven, anh biết kỳ thật em là một người khoan dung. Em tha thứ cho Dung Thanh đi, được không?”
Mạc Tử Mộc khản nghẹt hỏi lại, “Nếu em tha thứ cho anh ta, em làm thế nào để tha thứ chính mình đây?”
Lại yên lặng kéo dài suốt hồi lâu. Sau cuối, ngay tại thời khắc Mạc Tử Mộc đứng dậy định tạm biệt, chợt Mai Lâm lí nhí nói một câu xin lỗi. Y lôi một tờ giấy ra từ túi áo mình, đó là một tấm thiệp hết sức đơn giản, trên đó là mấy con chữ được viết bằng bút máy, Mạc Tử Mộc tinh tường hiểu được nó là gì. Mai Lâm luồn tấm thiệp qua lưới sắt, thủng thẳng bảo, “Seven, nguyện vọng đầu tiên của anh đó là, xin em quên đi lầm lỡ của Dung Thanh, trở về bên cạnh cậu ấy.”
Bác đánh cá lượm được một chiếc bình chứa một con quỷ, con quỷ ngon ngọt: Cảm ơn ông đã cứu ta, cho ta được tự do nhân lúc ta vẫn còn tin tưởng vào cổ tích. Để báo đáp ông, ta hứa sẽ thực hiện cho ông ba nguyện vọng.
Tấm thiệp này nhắc nhở Mạc Tử Mộc rằng, cậu nợ Mai Lâm, nợ y tất thảy ân tình, nợ y ơn thu nhận và nuôi nấng cậu, nợ y ơn giáo dục cậu, và nợ y mọi thương tổn mà y đã thay cậu gánh đỡ. Mạc Tử Mộc không phải một người quen thể hiện lòng cảm kích, chính tấm thiệp này đã chứa đựng toàn bộ những biết ơn cậu dành cho Mai Lâm, là lời hứa cậu sẽ vì Mai Lâm thực hiện ba nguyện vọng, cậu bằng lòng vì Mai Lâm nhảy vào dầu sôi lửa bỏng để thực hiện cho kỳ được nguyện vọng của y. Thế nhưng Mai Lâm chưa từng có yêu cầu nào hết, Mai Lâm chỉ luôn mỉm cười, để rồi khi nguyện vọng đầu tiên thốt ra khỏi môi y, Mạc Tử Mộc mới vỡ vạc, hóa ra không phải nguyện vọng nào cậu cũng có thể đối mặt.
“Đây là món quà duy nhất em tặng anh, anh biết nó là lời hứa của em. Seven…” Mai Lâm rút ra thêm một tờ đơn, y cắn môi, chiếc bút cầm trong tay ngần ngừ mãi mới dám kẹp lên giấy, đưa vào trong rào sắt, “Anh biết Seven là một người giữ lời hứa… Tờ đơn xin chuyển tù này, với tư cách là người giám hộ của em, anh đã gửi một mẫu lên tòa án liên hợp quần đảo Virgin. Có đủ chữ ký của em nữa, ngay cuối tuần này em đã có thể được chuyển sang nhà tù thiếu niên Florida. Dung Thanh sẽ bố trí thỏa đáng, em chỉ cần chịu án khoảng nửa năm là sẽ được hưởng chế độ tạm tha(1), trước mắt em cứ theo học ở Học viện Âm nhạc Florida đã, rồi bọn anh sẽ tìm dịp thích hợp đưa em về Vienna.”
Giấy trắng mực đen rõ ràng, thế nhưng trong mắt Mạc Tử Mộc lại chỉ là một mảng trắng xóa. Cậu không nhìn thấy gì cả, chỉ thấy lờ mờ bên dưới là một sign, chiếc bút cầm trong tay vô hình trung nặng trình trịch tựa đá tảng, nặng tới nỗi thanh tỉnh cho Mạc Tử Mộc lĩnh ngộ được, hứa thì dễ —— nhưng làm thì cực kỳ khó.
Cậu nhắm chặt mắt, ký qua loa tên mình lên giấy.
Đành rằng Mai Lâm chắc mẩm nếu y chìa tấm thiệp đó ra, Mạc Tử Mộc nhất định khuất phục, cậu vốn dĩ là người rất giữ lời hứa, song y vẫn nơm nớp lo lắng, “Se… Seven, em, em sẽ thực hiện lời hứa thật ư?” Ắt hẳn do gánh nặng trĩu lòng nhất đã buông nhẹ, đang nói chuyện lưu loát lạ thường, Mai Lâm lại bắt đầu cà lăm theo thói quen.
Mạc Tử Mộc đứng dậy, một lời chào cũng lười cho Mai Lâm, đi thẳng ra hướng cửa. Mai Lâm nhìn theo cậu, đáy mắt toát ra vẻ áy náy, song y vẫn kiên trì gặng hỏi, “S… Seven…”
Mạc Tử Mộc hơi khép mắt, vỏn vẹn đáp, “Em sẽ giữ đúng lời hứa!”
Mai Lâm nhìn mãi vào cánh cửa đóng im nọ, thở dài thật dài. Không phải y không thương Mạc Tử Mộc, ngược lại, ngoài Dung Thanh thì Mạc Tử Mộc chính là người quan trọng nhất đời y. Thời khắc rời khỏi Mammon, Mai Lâm bỗng hiểu, một mục đích tốt đi kèm với một phương pháp tốt chưa chắc đã là hay ho, y cũng rất lấy làm hận cái cách lấy ân tình ra để bắt chẹt Mạc Tử Mộc mới rồi của chính mình.
Nhưng mà, để có thể tạo cho Dung Thanh một cơ hội chuộc tội, để có thể tạo cho Mạc Tử Mộc một lối thoát thoát khỏi tình cảnh hiện thời và cái gã đang phiền nhiễu nhập nhằng với cậu, trong quan điểm của một con chiên như Mai Lâm quả tình vô cùng bức thiết. So ra để Mạc Tử Mộc oán hận Dung Thanh, Mai Lâm thà để cậu oán hận y.
Mạc Tử Mộc đi ra phòng thăm hỏi với sắc mặt bợt bạt, khắp sân thể dục đầy ních những nhóm tù nhân đang đủng đỉnh trong thời gian thông khí.
Mọi tù nhân ở Mammon đều có con mắt dè chừng y chang nhau, chúng tụm năm tụm ba lại rầm rầm rì rì, cứ như thể ngay sau đó sẽ nổ ra một vụ sống còn hoành tráng cực kỳ, nhưng trên thực tế, đúng là như thế thật. Thứ Ba mới sáng ngày ra, vừa mở mắt đã thấy Adolf bắt đầu hùng hổ trút mọi điên tiết lên đầu các phạm nhân, mà nguyên nhân trước đó là do gã ta phải hứng chịu cơn thịnh nộ từ Norton. Đầu tiên là khu D, những đứa nào từng xích mích với thằng Hatch hoặc từng cằn nhằn gì về nó đều bị gã ta đì cho lên bờ xuống ruộng.
Tommy và Tom ra hiệu bằng tay cho Mạc Tử Mộc, cậu bèn bước qua phía họ.
“Sao trông mặt cậu nhợt thế kia?” Tom ân cần hỏi.
Mạc Tử Mộc thản nhiên phủ nhận, “Đâu có.”
Phiến môi dày bự chảng của lão Jack run bần bật, “Đừng nói cậu ốm nha, Seven.”
Mạc Tử Mộc chỉ khẽ khàng lắc, sau rồi lại gật, “Tôi cảm thấy không khỏe lắm, tôi về trước nhé.”
Tom lo âu dõi theo cậu, đoạn cậu chàng quay qua hỏi Tommy, “Seven đang bồn chồn, liệu có khi nào kế hoạch chúng ta bị trục trặc gì rồi không?”
Tommy im bặt không lên tiếng, bù lại là Jack trả lời cậu ta, “Không thể đâu, Seven thông minh thế kia mà, kế hoạch cậu ấy trăm phần trăm sẽ không vấn đề gì cả.”
Tom hít sâu một hơi, nín nhịn không thèm chấp nhặt với lão Nục Nịch.
Mạc Tử Mộc nằm co quắp trên giường, đến tầm ăn trưa thì Ivan về. Hắn ngồi cạnh Mạc Tử Mộc, chu đáo hỏi han, “Xảy ra chuyện gì à?”
Thấy Mạc Tử Mộc im thin thít, hắn cười cười lật vai cậu lại, “Lại giận dỗi ai?”
Bàn tay chớm chạm vào cơ thể cậu liền bàng hoàng, hắn lập tức rờ tay lên trán Mạc Tử Mộc, lông mày cau tít, “Em sốt!”
Mạc Tử Mộc cáu bẳn quay người đi, lui tịt vào góc giường, phớt lờ Ivan.
Ivan đứng lên, đập ruỳnh ruỳnh vào song sắt. Berwick thò mặt đến. Tuy gã mù tịt không biết hắn là thần thánh phương nào, nhưng gã vẫn luôn ngấm ngầm một ít sợ hãi dành cho hắn, cũng xuất phát từ điểm này mà Berwick luôn giữ vững một thái độ lễ phép tối thiểu đối với Ivan.
“Chuyện gì thế, Ivan?”
Ivan lạnh lùng nói, “Seven sốt cao, tôi cần đưa cậu ấy đến chỗ Mike.”
Nhác nghe thấy tâm phúc của Norton bị ốm, Berwick tức khắc mau mắn mở cửa.
Ivan bế bổng cậu dậy hệt như lần ốm trước, không ngờ bị cậu phản kháng quyết liệt. Cậu nhổm đầu gắt gỏng, “Bỏ tay ra, Ivan, chuyện tôi không mượn anh quản!”
Ivan dữ tợn ấn cậu xuống giường, dửng dưng mà rằng, “Seven, nghe em nói muốn cố gắng tự lập bằng chính sức mình, đương nhiên anh vui lắm. Hiềm nỗi, từng phân trên người em đều thuộc về anh, anh không muốn chúng bị bất cứ thương tổn nào. Chờ đến lúc trở về thì nhớ kể anh biết, cái tên linh mục đó rốt cuộc đã huyên thuyên cái gì với em mà làm em sốt hừng hực cả lên như thế này.”
Mạc Tử Mộc lạnh lẽo lia mắt về phía hắn, cậu lạnh nhạt phun ra, “Anh cử người giám sát tôi?!”
Ivan cười mỉm, “Anh nói với em rồi, cái nhà tù này lọt vào một cái đinh thôi, anh cũng rành rẽ.”
Cặp mắt sâu trũng nơi hắn rốt cuộc ẩn giấu những gì, Mạc Tử Mộc không tường tỏ, nhưng cậu láng máng hiểu ra vài phần, dẫu cậu có thoát khỏi Dung Thanh, thoát khỏi Donald, thoát khỏi Geoffrey, chỉ e cậu cũng rất khó thoát khỏi người trước mắt này. Mạc Tử Mộc nhắm mắt lại. Cậu mệt mỏi quá.
Thấy cậu được bế vào, Mike yên lặng. Lần nào lần nấy, anh ta cắm kim tiêm và truyền nước. Anh ta vừa đẩy đầu mũi kim vào tĩnh mạch Mạc Tử Mộc vừa thủ thỉ, “Seven, thể chất cậu không tốt đâu, sau này bản thân phải tự chú ý nghỉ ngơi đi.”
Mạc Tử Mộc nhắm nghiền hai mắt, cậu thều thào, “Làm ơn, tôi không muốn gặp Geoffrey.”
Thực sự mà nói, hiện giờ cậu tuyệt nhiên không muốn gặp bất kỳ ai, nhất là cái biểu cảm ngạo nghễ và bệ vệ, đầy mùi mỉa mai của Geoffrey.
Mike im một chốc, mới đồng thuận, “Ừ.”
Mạc Tử Mộc lặng lẽ nằm trên giường, cơn sốt khiến đầu óc cậu choáng váng, tựa như có vô số bàn tay đang đè ấn đầu cậu, thân thể cậu, làm cậu không thở nổi. Những hình ảnh lộn xộn trong não cứ liên tiếp từng cái từng cái một, hỗn loạn trôi qua tầm mắt cậu.
“Chào cậu, tôi là Daniel, rất vui được gặp cậu!”
“Mai, Mai, Mai trong quả mận, Lâm, Lâm, Lâm trong rừng cây, một rừng cây toàn mận là mận, ha ha.”
“Gọi tôi Dung Thanh là được rồi, thực chất tôi có nửa dòng máu là người Hoa.”
“Hãy tự nhiên coi đây là nhà nhé, Seven. Anh, anh có sắp thêm một cái giường nữa trong phòng ngủ của anh đó. Hì hì, nhà bé tẹo hà, nhưng mà nó do tự tay anh mua đấy!”
“Khả năng chơi vỹ cầm của cậu rất tuyệt, xem ra cậu sẽ có tiền đồ xán lạn đây.”Nụ cười của Dung Thanh dường như thuộc về một nơi diệu vợi nào đó, vậy mà cậu không thể nhìn thấu, đằng sau nụ cười điềm đạm ấy lại là sát khí đang lẩn khuất.
“Anh bảo em rồi mà, Seven, lần sau không cho phép em làm mấy công việc đó nữa. Học phí và tiền sinh hoạt, anh sẽ nghĩ biện pháp!”
“Seven, em có nhớ ai đó đã từng rất toàn tâm toàn ý chăm sóc em không?”
Mỗi một hình ảnh gần cuối lại giống hệt một bức tường thành quật cậu ngã dúi dụi, chôn cậu dưới sâu thăm thẳm lòng đất đen kịt, vô phương hô hấp.
Mạc Tử Mộc kéo cổ áo, cảm giác từa tựa như có ai đang bóp cổ cậu. Cậu ngạt thở, hoàn toàn không thở được.
Có người cởi lỏng cổ áo giúp cậu, không khí trong lành thoắt chốc lùa vào trong buồng phổi. Cậu lớn tiếng thở dốc, cậu nghe thấy một giọng nói trêu đùa vang lên cạnh tai, “Không ngờ tiếng em khóc nghe cũng yêu thật.”
Mạc Tử Mộc bừng tỉnh, bắt gặp Ivan đang ngồi ở đầu giường nhìn cậu, trên môi hắn là ý cười ẩn ẩn.
Mạc Tử Mộc ngồi bật dậy theo phản xạ, cậu nhấc tay lên sờ, bất ngờ rằng gương mặt cậu đang phủ đầy nước mắt. Cậu cuống quýt chùi chùi.
Ivan ôm cậu, an ủi, “Được rồi mà, ai cũng có lúc nằm mơ mà khóc thôi, Seven. Có nước mắt âu cũng là một điều may mắn.”
Mạc Tử Mộc hơi ngọ ngoạy song không giãy khỏi vòng tay hắn. Ivan ôm siết cậu, nói đơn giản, “Seven, cứ thoải mái khóc đã đời một trận đi!”
“Tôi có thể coi anh như vô hình được chắc?”
“Khi nào anh chết thì được!” Ivan cười tủm tỉm.
Cơ thể Mạc Tử Mộc run lẩy bẩy, Ivan chỉ ôm chặt cậu. Hắn biết đây là giây phút rất tuyệt vời để tiếp cận cậu. Mạc Tử Mộc dẫu còn trẻ nhưng đã phải trải qua gập ghềnh, cho nên cậu rất ít khi mềm yếu. Ivan dĩ nhiên không bỏ lỡ cơ hội này, hắn là một người thực dụng mà lại. Hắn ôm eo Mạc Tử Mộc, dáng người Mạc Tử Mộc thiên về mảnh khảnh, ôm cậu rất thích, như thể có thể bắt lấy cậu trọn vẹn, ôm gọn vào lòng.
Mạc Tử Mộc ngả vào ***g ngực Ivan, giờ phút này cậu thật không muốn giãy giụa gì nữa. Cậu như một con mồi bị thương đã mệt mỏi tột độ, biết rõ con sông phía trước đang ẩn nấp một con cá sấu lớn nhưng lại không thể kiềm nén cơn khát muốn được đến bên nó, uống một hớp nước.
Cánh tay Ivan rắn chắc và khỏe khoắn, vòng quanh cậu tạo thành một cái ôm vững vàng và ấm áp, nhưng Mạc Tử Mộc biết rõ, cánh tay này sưởi ấm cậu, đồng thời cũng tước đoạt tự do của cậu. Tiếc thay, sự ấm áp đó cũng như là con sông trước mắt, đầy ắp sức hấp dẫn khó lòng kháng cự đối với cậu.
Ivan ngồi xuống chiếc giường bệnh, tựa hờ vào tường, Mạc Tử Mộc chỉ có thể nương theo tư thế của hắn mà ngả vào lòng hắn. Cậu ậm ừ một câu bâng quơ, “Bộ gấu mà cũng có nước mắt ư?”
“Có chứ…” Ivan nhẹt miệng, “Hồi nhỏ đái dầm chẳng hạn.”
Mạc Tử Mộc vô thức ngoảnh mặt qua liếc cái gã bên dưới một cái, hắn đô con y hệt một tòa tháp khổng lồ, nghĩ đến cảnh tòa tháp này cũng có lúc đái dầm, cậu chợt nhiên nhoẻn miệng cười.
Ivan đan tay vào tay cậu mà nói, “Thấy chưa? Sau cơn mưa sẽ có cầu vồng, nên sau nước mắt chắc chắn sẽ có nụ cười.”
Mạc Tử Mộc thở dài một hơi, “Ivan, hôm nay anh gác hết mưu tính qua một bên đi nhé, có được không?”
Ivan hít hà mái tóc cậu, hắn yêu chết được cái mùi hương này, mỗi lần ngửi thấy nó, trong hắn lại sục sôi khát vọng được tiến vào cơ thể cậu. Hắn vươn lưỡi liếm lên phần gáy kia, vu vơ hỏi lại, “Mưu tính cái gì cơ?”
“Anh…” Mạc Tử Mộc toan nói hắn hãy dành cho cậu một cái ôm chân thật, một lời an ủi chân thật, song cậu cảm thấy ngắc ngứ khi phải nói ra. Nhất thời cậu không tìm đâu ra từ thích hợp để nói. Cậu tường tận rằng, Ivan là một kẻ tính toán lọc lõi, những dịu dàng chan chứa mà hắn bày ra ngày hôm nay biết đâu lại là vì một ngày nào đó chinh phục được cậu. Đến cuối cùng, Mạc Tử Mộc quyết định không tỏ bày nỗi lòng ấy của cậu nữa. Mông cậu cảm thụ được nơi đũng quần Ivan dần dần trở nên to hơn và cứng hơn, cậu chỉ đơn giản khép mắt, bình thản ngỏ lời, “Ngủ với tôi, Ivan.”
1. Chế độ tạm tha là một chế độ tù của Mỹ, đơn giản hiểu thì nó là chế độ ưu đãi tạm thời tha bổng cho phạm nhân ra tù theo điều kiện, có kèm lời hứa danh dự của phạm nhân.
–
tất cả đỉnh điểm hành động trong bối cảnh nhà tù Mammon sẽ dồn tụ hết vào trong chương sau ke ke ke