Ta thấy một đám người khoảng 12 đến 20 tuổi, huyền lực từ vàng sơ cấp đến lam sơ cấp, khoảng 30 người đang bị trúng độc từ yêu quái bọ cạp, loài bọ cạp này là bọ cạp biến dị nên ở đại lục cấp thấp này không có thuốc giải. Vui à nha, ta đang cần một em để đánh cho đỡ mục xương, gỉ sét thì nó lại đến rồi.
Tiểu Băng mặt đầy hắc tuyến, vâng con gái đánh nhau là niềm vui, chắc chỉ có chủ nhân quái dị của nó mới nghĩ vậy thôi.
Hai con yêu quái bọ cạp dùng cái đuôi để phóng độc. Ta nhẹ nhàng lách người né, nhân tiện còn khuyến mãi thêm một vết cào dài trên đuôi. Bọ cạp nổi điên, một con người nho nhỏ mà có thể làm bị thương nó, yêu quái khác biết thì làm sao còn mặt mũi nữa, nó tấn công một cách điên cuồng, nhưng không thể trúng dù chỉ là một lần ở thân hình nho nhỏ ấy.
Ta còn đang tính giỡn thêm tí nữa thì giọng hàn băng vạn năm truyền vào tai; “Nếu không nhanh, thì không kịp mua đồ ráng chịu, hôm sau ta không cho ngươi đi nữa”. Không đi thì ta đi một mình, có cần ngươi đi theo sao, thêm cái vụ không cho đi nữa, nghĩ mình là ai, tưởng mình là người yêu ta chắc. Sao lại nghĩ tới hai từ “người yêu” nhỉ, hai kiếp chưa bao giờ nghĩ tới hai từ đó mà.
Ta lắc lắc cho cái ý nghĩ kì quái đó ra khỏi đầu. Ta giận dữ với chính mình vì cái ý nghĩ vớ vẩn đó, thế là hai em bọ cạp đáng thương đã trở thành nơi cho ác ma xả giận.
Ta lập tức lấy móng xả cái đuôi của con bọ cạp ra từng khúc, cũng chẳng quan tâm độc có dính vào người hay không, vì phần máu mà vòng tay truyền vào khiến không độc nào có thể ảnh hưởng, còn phần máu của Rin, thì sẽ được giải độc bởi phần máu từ vòng tay. Sau khi xả nó ra từng khúc nhỏ, mật xanh mật vàng văng khắp nơi sau đó bóp nát đi trái tim. Máu từ trên móng tay nhỏ xuống kêu “tong, tong”. Ánh mắt thị huyết còn chưa thu lại. Cảnh tượng đủ để những người gan dạ nhất phải sợ đến mất hồn. Đến chết hai con bọ cạp đều không biết là mình thật đáng thương khi lúc đầu là đồ chơi để giải khuây, lúc sau trở thành nơi để trút giận. Cảnh tượng rất huyết tinh, ta lo sợ khi hắn nhìn thấy ta như vậy thì hắn sẽ chán ghét ta, ở đây khác với Vực Yêu Lan, cái này là do ta gây sự trước.
- Ngươi thấy chưa? Ta chính là kẻ huyết tinh như vậy. Nếu ngươi không muốn, ngươi có thể lựa chọn bỏ ta ngay bây giờ - Chính ta cũng không biết tại sao lại lo về việc người khác thấy thủ đoạn của ta huyết tinh nữa, ta chưa từng quan tâm đến cái nhìn của người khác.
- Làm đẹp lắm, nhưng còn thua ở Vực Yêu Lan, đi thôi
- Khoan đi đã, xin hãy cứu chúng tôi - Đám người lúc trước ta thấy nói
- Ta không cứu bọn ngươi, tại sao ngươi cảm thấy ta có thể cứu bọn ngươi, ta đánh bọ cạp vì lúc đó tay ta ngứa, xong rồi thì ta đi - Nói rồi ta xoay người, nhảy lên tay của Sesshomaru, vì ta biết ta chơi đùa hơi quá đã gần trễ giờ rồi, phải dùng tốc độ của hắn mới kịp.
- Xin hãy cứu chúng tôi, chúng tôi có cảm giác người sẽ cứu được chúng tôi, chúng tôi sẽ làm nô lệ cho người - Tất cả đồng loạt quỳ xuống
- Ta không cần nô lệ, đi thôi Sesshomaru
- Thôi được, nể tình các ngươi có ý chí muốn sống đến nỗi không tiếc hạ mình làm nô lệ cho người khác, ta sẽ cứu các ngươi
- Khỏe rồi thì đi đi, ta không cần những người vì mạng sống mà làm nô lệ cho ta. Nhớ, là các ngươi tự cứu mình không phải ta cứu, không cần đền đáp bất kì thứ gì cho ta.
- Không phải vậy, khi chúng tôi nhìn người đánh bọ cạp chúng tôi cảm thấy người xứng đáng trở thành chủ nhân của chúng tôi
- A, tại sao nói như vậy?
- Không giấu gì người, chúng tôi là gia tộc quy ẩn tại đại lục này, nhưng vì kĩ thuật luyện đan, luyện khí cao cấp hơn tất cả mọi gia tộc trên đại lục này, họ e sợ gia tộc chúng tôi nên liên kết lại tạo thành sự diệt tộc của gia tộc, chỉ có chúng tôi hôm đó được phân công ra ngoài tìm hiểu tin tức là còn sống. Chúng tôi muốn trả mối thù này, xin người hãy giúp chúng tôi.
- Vậy kẻ thù của các ngươi là tất cả gia tộc trên đại lục này à?
- Không, thưa chủ nhân, chỉ là bốn đại gia tộc trên đại lục này thôi ạ
- Ta sẽ không trả thù cho các ngươi - Ta ngừng một chút để xem sắc mặt của bọn họ, rất tốt, không hề biến hóa - Thù các ngươi phải tự trả, nếu không thể tự tay giết chết kẻ thù của mình thì các ngươi chẳng thể cùng ta đi đến đỉnh cao của đại lục, không chỉ đại lục này mà còn nhiều đại lục khác nữa. Ta tham vọng rất lớn nên ta không cần những kẻ vô dụng.
Sesshomaru mỉm cười, khí chất như vậy mới là người của hắn chứ. Ba chữ “người của hắn” tuôn ra từ óc khiến hắn cảm thấy xấu hổ, mặt hắn đỏ lên. Cảnh ấy đủ để làm thiên địa thất sắc nhưng ta đang chìm trong suy nghĩ của mình nên đã để lỡ mất. Nếu ta biết chắc tiếc đến não lòng mất.
Người luyện đan và luyện khí đều là những người tâm cao khí ngạo, hai loại nghề nghiệp này được săn đón trên đại lục, một người luyện đan hay luyện khí đều hưởng được sự đãi ngộ cao nhất trong mọi gia tộc cũng như hoàng quyền nhưng những người này không tâm cao khí ngạo, khí chất như những quân nhân ở thế kỉ 21. Thôi dù sao cũng muốn kiến tạo một thế lực thuộc về mình để đấu với gia tộc Hell và Băng Hoa cung không có thế lực thuộc về mình thì cũng không ổn tí nào, một người không thể chống chọi cả gia tộc, không nói chi Băng Hoa cung. Thế lực của Băng Hoa cung đã trải khắp đại lục Thiên Hoa, ngay cả các vua chúa của vương quốc chỉ gặp Bảy Đóa Hoa Băng cũng phải cúi đầu xưng thần, ở trên còn tứ đại phân điện, tả hữu hộ pháp, phó cung chủ, cung chủ nữa, đủ thấy thế lực lúc trước ta góp phần xây dựng là lớn thế nào, khi ta chưa kế thừa Băng Hoa cung thì cung chỉ ngang hàng với vua thôi. Ta hối hận. Lúc trước xây dựng chi cho lớn, giờ đối đầu với nó đúng là tốn chất xám quá nhiều. Buồn phiền ghê gớm.
- Ta giao cho bọn ngươi hai việc. Thứ nhất, lựa chọn ra bốn người đứng đầu, những người khác chia ra làm người dưới trướng bốn người đó. Sau đó, phân biệt ra hai nhóm, ở đây có hai vương quốc, các ngươi đột nhập vào vương quốc, tạo cho mình một thân phận khiến không ai có thể nghi ngờ rồi ẩn nấp không làm cho ai biết. Thứ hai, Viết sở trường, sở đoản của từng người đưa trước cho ta, sau khi làm xong hết khởi động tinh thạch này báo cho ta, rồi bí mật bốn người đầu lĩnh đến gặp ta để biết bước tiếp theo. Nên nhớ, bên người ta không có chủ tớ, chỉ có những người đồng bọn.
- Vâng - Khi nghe người trước mắt nói bên người chỉ có đồng bọn, bọn họ rất cảm động, âm thầm thề chỉ còn một hơi thở vẫn sẽ trung thành với vị chủ nhân này.
Ta và Sesshomaru chạy đến nơi con người sinh sống, may mắn là còn kịp để mua mấy bộ đồ, ta còn định đi dạo dạo xem chợ còn có gì thú vị hay không thì hết giờ, ai cũng đóng cửa hết. Ta tiếp tục dạo để nhìn xem thử nơi nào nên đặt cái gì để làm về kinh tế, không có tiền thì một bước cũng khó đi chứ nói gì xây dựng thế lực.
Làm ta cảm thấy kì lạ là rõ ràng ta đi bên cạnh một đại yêu quái mà không thấy ai có hành động gì. Ta hỏi hắn thì hắn trả lời là ở đây không phải con người nào cũng tu luyện được huyền lực, chỉ có ở những gia tộc mới có, còn pháp sư thì cho dù dễ dàng nhận ra yêu quái hay không nhờ yêu khí nhưng sẽ không đánh ở nơi con người bình thường sinh sống, nếu gây chết người bình thường họ cũng sẽ chết.
Còn một điều mà Sesshmaru không nói đó là hắn đã thu liễm yêu khí của mình để không ai phát hiện được để tránh rắc rối. Hắn không biết tại sao như vậy, bình thường yêu khí là niềm kiêu hãnh của hắn, hắn không bao giờ thu liễm nó, ai tìm đến hắn gây rắc rồi trực tiếp giết hết là được, bây giờ vì sợ gây rắc rối, quấy rầy hứng thú đi dạo của ai đó mà thu liễm, thế sự thật vô thường mà.