Sesshomaru… Ta Yêu Ngươi Có Được Không?

Chương 2: Kí ức bị phong ấn




Nhóm lửa, ta lấy thịt heo ra để làm thịt nướng. Jaken lẽo đẽo theo sau nói:

- Hừ, thịt nướng ngươi làm chẳng ai thèm ăn đâu.

- Không ăn thì thôi. Ai mời ngươi ăn, tự kỷ

- Tự kỷ là gì?- Jaken

- Tại sao ta phải cho ngươi biết.

- …

Cuộc đấu võ mồm cứ tiếp tục cho đến khi ta nướng thịt xong. Ta phát hiện đấu võ mồm với Jaken là một điều thú vị. Vì một cuộc sống không nhàm chám nên Jaken à, chịu khó đi nhé. Một mùi thơm lan tràn khi thịt nướng xong khiến Jaken chảy nước miếng.

- Cho ta một miếng đi- Jaken

- Lúc trước ai nói không thèm ăn

- Lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ, cho ta một miếng đi…đi…- Jaken

- Nằm mơ

Trong khoảng thời gian tu luyện huyền lực lên lam cấp để có thể tự bảo vệ mình ở cái thế giới này thì nên làm bé ngoan một tí, phải lấy lòng để có gì hắn còn giúp mình chứ. Suy nghĩ xong, ta đem thịt nướng đến Sesshomaru.

- Ăn đi

- Ta không ăn thức ăn của con người- Sesshomaru.

- Lúc trước ngươi đã ăn thức ăn của Rin rồi kia mà, không lẽ ta nấu không ngon

- Tại sao ngươi biết?- Sesshomaru.

- Ta biết hết, biết từ quá khứ đến tương lai của ngươi nhưng ta không thể nói. Phật nói:”Thiên cơ bất khả lộ”

- Nhàm chán- Sesshomaru.

Một mùi tanh của máu bay lên, lúc này ta mới ý thức được là ta đang mặc nguyên bộ đồ dính máu lúc trước. Thôi đi tắm thay đồ thôi.

- Ở đây có suối không?

- Đằng kia.- Sesshomaru.

Tích chữ như vàng. Hừ, nói nhiều thêm một chút chết sao.

Chạy ra suối, cởi đồ ra để tắm. Làn nước trong xanh, khiến ta cảm thấy được rất thoải mái. Huyền lực chữa trị xong thân thể ta thấy đan điền bị tàn phá nghiêm trọng nhưng ta không lo lắng vì kiếp trước ta cũng không cần đan điền vẫn có thể tu luyện huyền lực nhờ vòng tay, vòng tay nó có chức năng chứa huyền lực như đan điền của một người tu luyện huyền lực. Ta lại tích trữ chút huyền lực để cải thiện kinh mạch của thân thể. Kinh mạch thân thể này lúc trước bị tắc nghẽn nhưng sau khi bị sói cắn khiến phần lớn máu chảy ra cơ thể làm nó không còn tắc nghẽn nữa nhưng vấn đề bây giờ là thiếu máu. Thiếu 6/10 phần máu cơ thể. Huyền lực nơi này thấp hơn nhiều đại lục Thiên Hoa nên cơ thể chưa tích trữ đủ huyền lực để có thể ăn đan dược bổ máu, ăn vào là nổ tan xác luôn. Thật đau đầu.

Tiểu Băng-khí linh của vòng tay xuất hiện.

- Đừng lo, cơ thể này có thể chịu được phần máu kia của người- Tiểu Băng

- Vậy mau truyền qua đi còn chờ gì nữa

- Nhưng phải chịu rất nhiều đau đớn nha.- Tiểu Băng

- Nhiều chuyện, bảo truyền thì truyền đi. Ta phải mau cường đại để có thể phá vỡ quy tắc lục địa này đến đại lục Thiên Hoa vì ta phát hiện không chỉ có Trường Thiên phản bội ta mà sau đó còn có một thế lực thao túng chuyện này. Người dám tính kế ta, phải chết thê thảm nhất.

- Người cố chịu nha, ta truyền đây- Tiểu Băng

Một dòng máu từ vòng tay truyền sang cơ thể, chạy dọc từng  ngõ ngách của cơ thể, chạy tới đâu đau đớn đến đó. Đau thấu tâm liệt phế, đau như tháo từng khớp xương. Nhờ ý chí mà ta có thể vượt qua nhưng được 9/10 còn 1/10 nữa thì bỗng nhiên có một lực lượng khác từ trong đan điền thoát ra cắn nuốt phần máu đang chảy vào. Đau đến không thở nổi nữa. Ta hét lên một tiếng và từ từ chìm xuống dòng suối.

Một đoạn ký ức không phải của ta mở ra.

Một đứa trẻ sơ sinh, sinh ra là người người ngưỡng mộ khi vừa mới sinh huyền lực đã là màu cam. Lên 4 tuổi huyền lực là màu chàm. Người người kính ngưỡng sống trong nhung lụa. Bỗng, mây đen kéo đến cuộc đời đứa trẻ. Cha vì gia tộc mà ngã xuống chết trận. Gia tộc có quy định nếu gia chủ chết trận vợ gia chủ sẽ kế thừa vị trí của chồng. Nhị thúc muốn vị trí gia chủ ấy nên thừa dịp mẹ Rin sinh ra em Rin mà giết chết. Mẹ Rin giao em Rin cho nha hoàn thân tín chạy đi nhưng bị nhị thúc tìm được giết chết nha hoàn đem em Rin và Rin về nhốt trong ngục tù. Rin mỗi một khắc đều quỳ gối cầu xin cho sữa cho em uống, nhưng bọn họ lại lấy đó làm niềm vui càng thêm đánh đập, chửi rủa, cầu xin là vậy nhưng cũng là  bữa có bữa không ba ngày sau em Rin chết. Sau đó mỗi ngày ăn cơm trộn sạn, thức ăn cho chó cũng còn ngon hơn. Con gái nhị thúc tên là Ran ghen tị thiên phú của Rin nên cho uống thuốc phá hủy đan điền trở thành phế vật. Nhưng có vẻ chưa thỏa mãn. Hai ngày một lần đánh nhẹ, ba ngày đánh nặng sống không bằng chết.

Tam thúc là người không quan tâm thế sự nhưng khi nghe chuyện đem Rin từ ngục cứu ra. Tuy nhiên được một tháng thì một đêm trời mưa tầm tã, tam thúc ôm Rin chạy trốn khỏi sự truy sát của nhị thúc. Nhưng vì tam thúc yếu hơn nhị thúc nên đành phải giấu Rin ở một nơi cây xanh um tùm không dễ phát hiện. “Ngươi đã biết bí mật của ta nên ngươi phải chết”-Nhị thúc. Rin tận mắt thấy nhị thúc cầm kiếm xuyên thủng trái tim tam thúc. Quá đau khổ nên ngất xỉu, ký ức bị phong ấn. Tỉnh đậy đã là một đứa trẻ không có ký ức. Chạy đến ngôi làng đó chật vật kiếm sống nhưng vẫn bị hành hạ mỗi ngày.

Tốt…tốt…tốt lắm. Dân làng kia bị sói giết chết hết thì thật tiện nghi cho họ. Còn gia tộc Hell ư, đã như vậy thì hãy chuẩn bị thừa nhận lửa giận của ta đi. Sống không bằng chết ư, ta sẽ trả gấp trăm lần. Ta đã chiếm lấy thân thể ngươi thì ta sẽ cho bọn họ mở mắt to ra để thấy ánh hào quang vốn thuộc về ngươi. Đoạt lại hết thảy tất cả thuộc về ngươi.