Sếp Tôi Là Một Kẻ Cuồng Yêu

Chương 66: Viết truyện cho cô ấy




Edit&Beta: VyVy

...

Phương Chu Diêu dùng phương thức

như vậy cự tuyệt nữ sinh tới cửa tỏ tình, trong nháy mắt trở thành chuyện bàn tán sôi nổi giữa các bạn trong lớp.

Sau khi nữ sinh bị từ chối, không biết là xuất phát từ bi thương, hay là xuất phát từ mất mặt, che mặt chạy trốn, nhìn rất đáng thương.

Các bạn cùng lớp trong lớp đang cười Phương Chu Diêu, làm thế nào có thể từ chối nữ sinh như vậy!

Thật nhàm chán!

Phương Chu Diêu tuyệt đối không để ý người khác nói gì, sau khi thành công cự tuyệt,anh chỉ lo đi về phía Dư Phiêu Phiêu, vô tội vuốt ve bên trái vì nhổ răng mà sưng mặt nói: "Tôi ghét nhất loại chuyện này, phiền toái!"

Nói xong, anh liền yên lặng từ bên cạnh Dư Phiêu Phiêu đi qua, trở lại vị trí của mình ngồi xuống.

Dư Phiêu ngẩn người trong chốc lát, sau khi phản ứng lại, không khỏi nở nụ cười.

Anh vừa rồi, đang giải thích với cô đấy à?

Dễ thương.

...

Đương nhiên, sau khi hai người bọn họ nổi tiếng, mang đến phản ứng tiếp theo nhất định không chỉ như thế.

Sau khi Phương Chu Diêu bị cô gái trực tiếp tỏ tình, bãi đỗ xe sau giờ học, Dư Phiêu Phiêu cũng bị một nhóm học sinh hỗn loạn chặn đầu xe.

Người bạn học tiểu hổn đãn kia đặt một gói sô cô la vào giỏ xe của cô, khuỷu tay dựa vào đầu xe cô, nhướng mày nói: "Bạn học Dư Phiêu Phiêu, biết một chút, Cao Thành, ban 5, chuẩn bị hôm nay bắt đầu đuổi theo cậu."

Dư Phiêu Phiêu sửng sốt, không khỏi nở nụ cười, "Cậu đuổi theo tôi?"

Bên cạnh, Phương Chu Diêu mặt sưng thành nửa đầu heo phát giác động tĩnh bên này, lập tức đi tới, đứng bên cạnh Dư Phiêu Phiêu!

Cao Thành nhìn Phương Chu Diêu, nhận ra anh chính là người nam sinh trong video, nhưng thấy mặt anh sưng lên như vậy, nhan sắc bạo ngã!

Cao Thành sảng khoái.

"Ha ha, bạn của cậu bị đánh sao?" Cậu ta cười Phương Chu Diêu.

"Cậu ấy nhổ răng mà thôi." Dư Phiêu Phiêu tự nhiên trả lời, "Bạn học, lấy sô cô la rẻ tiền này ra đi. Muốn theo đuổi tôi, cậu không đủ tư cách!"

Cô rất cứng, cứng hơn Phương Chu Diêu!

Bởi vì cô đối với Cao Thành, hoàn toàn coi đối phương là rắm thối.

"Hửm?! Chê ít à?" Cao Thành nhướng mày, làm như không thể tin được, cô lại cự tuyệt không nể mặt như vậy!

Dư Phiêu Phiêu cười gật đầu, "Cậu nói xem?"

Cao Thành lập tức móc túi ra, trực tiếp đập cả ví tiền vào giỏ của cô, mặt mày khí phách nói: "Tôi sẽ cho cậu tất cả mọi thứ! Làm bạn gái của tôi! Về sau đồ ăn vặt tôi bao hết!"

"Phốc——" Dư Phiêu Phiêu bật cười, buồn cười!

Sắc mặt Phương Chu Diêu bên cạnh rất khó coi...

Anh thật hận không thể đứng ra, tuyên bố chủ quyền!

Nhưng anh không có chủ quyền...

Đáng ghét!

Dư Phiêu Phiêu cầm lấy ví tiền trong giỏ và sô cô la, nhét lại trong tay đối phương, nói thẳng: "Em trai, em học tập thật tốt, tiết kiệm chút sức lực. Tôi bán một bài hát 3000, có thể mua bất cứ đồ ăn vặt, không cần phải là ai mua."

"Ừ?!" Cao Thành hiển nhiên bị lợi ích đáng sợ của cô dọa sợ.

Đối với học sinh sơ trung, 100 tệ là một số tiền lớn!

Cô kiếm được 3000!

Xuy!!

"Nhường đường." Dư Phiêu Phiêu đẩy xe đạp, trực tiếp đẩy qua bên cạnh cậu ta.

Phương Chu Diêu cũng vội vàng đẩy xe đuổi theo cô, bất quá trước khi rời đi, anh vẫn sặc một tiếng với Cao Thành,

"Ít động tâm tư với cậu ấy! Cậu ấy kiếm được 5 vạn một tháng, cậu không thể theo kịp!"

Ánh mắt Cao Thành trừng càng lớn, không dám đuổi theo, bị thu nhập của đối phương dọa sợ.

Trên đường trở về, hai người đạp xe, Phương Chu Diêu vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng Dư Phiêu Phiêu, đó là phong cảnh đẹp nhất trong mắt anh.

Chỉ là tâm sự của anh có chút nặng nề.

Anh hy vọng, Dư Phiêu Phiêu có thể thật chướng mắt những rắm thối kia, tốt nhất là vẫn chướng mắt...

Bởi vì muốn đeo niềng răng, anh nhất định sẽ xấu xí một năm.

Bây giờ anh hy vọng rằng cô có thể chờ đợi cho anh...

Chờ anh đẹp hơn một chút, ưu tú một chút, tự tin một chút, anh sẽ chủ động đuổi theo cô.

Cô cũng không cần, tùy tùy tiện liền cùng người khác kết giao đi.

...

Buổi tối, Dư Phiêu Phiêu và Phương Chu Diêu đã chia tay hai nơi.

Xuất phát từ nỗi nhớ đối phương, hai người sau khi hoàn thành bài tập về nhà, sẽ lên QQ trò chuyện, mỗi người QQ thú cưng xâu chuỗi với nhau.

Dư Phiêu Phiêu hôm nay mới nhìn thấy nhật ký của câu chuyện bạn cùng bàn do Phương Chu Diêu viết.

Văn bản của anh rất tốt, viết rất cảm động, cảm xúc cũng rất thực tế.

Chỉ cần nhìn, giống như cả hai...

Dư Phiêu Phiêu không vạch trần điểm này, làm bộ như không nhìn thấu, ở dưới nhật ký này của anh bình luận: 【Tôi đã đọc nó, viết thật tốt. Cậu đã bao giờ nghĩ về việc xuất bản một cuốn sách chưa? 】

Cô tùy tiện đùa giỡn một chút, kết quả sau khi nhìn thấy bình luận này, Phương Chu Diêu gửi QQ cho cô.

Vương Phác Vương Quỷ Hoa Đức Táng Tiêu: 【Cậu nghĩ tôi viết tốt không? 】

Phiêu Diêu: 【Viết tốt.】

Vương Phác Vương Quỷ Hoa Đức Táng Tiêu: 【Nếu cậu thích đọc, sau này tôi sẽ viết một bài khác. Câu chuyện này đã sẵn sàng để chia thành ba bài trên và dưới, vẫn chưa được viết. 】

Phiêu Diêu: 【OK. Tôi sẽ xem nếu cậu viết. 】

Vương Phác Vương Quỷ Hoa Đức Táng Tiêu: 【Được! Tôi sẽ viết nó ngay bây giờ! 】

Phiêu Diêu: 【Ừm. Cố lên! 】

Dư Phiêu Phiêu nhìn tên mạng của anh, ánh mắt sợ là muốn mù.

Suy nghĩ một chút, thuận tay đổi tên ghi chú cho anh, đổi thành:

Tiểu Phương.

"Cái tên này mới thích hợp với anh sao." Dư Phiêu Phiêu bưng cằm, bình tĩnh nói.

Ở phía bên kia, Phương Chu Diêu đã bắt đầu gõ bàn phím để viết câu chuyện.

Bởi vì là câu chuyện cô thích xem, lần này Phương Chu Diêu viết so với lần trước càng dụng tâm hơn, một bên viết một lần sửa đổi, thật lâu mới nghẹn ra một chút chữ.

Nhưng mà, anh cảm thấy mỗi đoạn văn đều là tinh hoa!

Anh muốn cô thấy những câu chuyện đẹp nhất được viết ra!

Mười một giờ đêm, Phương Chu Diêu mới viết xong nhật ký này, anh chọn công bố, nhắc nhở Dư Phiêu Phiêu đến xem.

Xong việc, mới duỗi thắt lưng, ngoan ngoãn tắt máy.

Sau khi tắt máy, anb lấy ra nhật ký của mình, dành mười phút, ghi lại nhật ký ngày hôm nay.

Anh vẫn viết nhật ký mỗi ngày.

Bởi vì nguyên nhân là Dư Phiêu Phiêu, nội dung nhật ký gần đây đều rất vui vẻ.

Anh viết xong, còn có thể lật một cái mấy trang trước, xem chuyện xảy ra mấy ngày trước cùng tâm tình.

Tất cả đều ổn...

"Thật tốt." Phương Chu Diêu ngẩng khóe môi lên, ngây ngốc bật cười,

"Chính là tôi còn quá kém cỏi. Tôi cũng phải kiếm thêm tiền, cũng phải đẹp trai hơn một chút, tôi cũng phải xứng với cậu mới được."

"Ừm!" Đột nhiên, một số âm thanh phát ra từ phòng khách...

Phương Chu Diêu đứng dậy mở cửa, cái đầu nhỏ từ trong phòng chui ra, nhìn về phía cửa.

Hôm nay Phương Viện Viện nói buổi tối có tiệc, gọi đồ ăn mang về cho anh, bà trở về trễ một chút.

Quả nhiên, trở về rất muộn.

Bây giờ hơn 11 giờ...

Trở về muộn, Phương Chu Diêu còn không cảm thấy có cái gì, nhưng hết lần này tới lần khác, người đưa bà trở về chính là Dương Văn.

Phương Chu Diêu nhìn thấy người mẹ say rượu của anh, được Dương Văn nâng đỡ vào phòng, còn một đường vào phòng, anh vội vàng đi ra khỏi phòng.

Vừa vặn khi đó, Dương Văn từ trong phòng Phương Viện Viện đi ra, hành sắc vội vàng đi vào phòng bếp...

Hai người gặp nhau ở phòng khách, Dương Văn nhìn anh một cái, cũng giải thích, "Mẹ cháu tụ tập uống nhiều, hiện tại không thoải mái lắm, cháu đừng quấy rầy bà ấy."

Nói xong, Dương Văn liền đi vào phòng bếp.

Phương Chu Diêu hướng về phía bóng lưng hắn, vẻ mặt phẫn nộ.

Anh mới mặc kệ Dương Văn, trực tiếp đi vào phòng Phương Viện Viện.

Quả nhiên, nhìn thấy Phương Viện Viện nằm trên giường, uống đến mặt đỏ bừng, nằm ở trên giường nằm nằm nát cõi niệm, "Đừng nói với tôi Dư Hàng, đừng nói đến anh ta, anh ta mù mắt, tên khốn!"

Phương Chu Diêu không nói lời nào

...

VyVy: Cảm ơn đã vote