Sếp Tôi Là Một Kẻ Cuồng Yêu

Chương 41: Đưa máy tính cho anh




Hai người một lần nữa đạp xe, không nhanh không chậm xuyên qua dòng người, qua một con phố, lại qua một con phố...

Điểm đến cuối cùng: Cửa hàng máy tính.

Xe đạp dừng ở cửa hàng máy tính, hai người khóa xe đạp, Dư Phiêu Phiêu liền mang theo Phương Chu Diêu đi vào.

Phương Chu  Diêu không nghĩ nhiều, cho rằng cô tới đây mua đồ điện tử gì, có lẽ cô định viết bài hát gì đó.

Anh không nói cũng không hỏi, chỉ đi theo phía sau cô, giống như một cái đuôi nhỏ, cũng giống như một vệ sĩ nhỏ.

Dư Phiêu Phiêu dẫn anh đi dạo một vòng trong cửa hàng máy tính, nơi này có rất nhiều thương hiệu máy tính, cuối cùng, dừng ở cửa hàng thương hiệu Lenovo.

Hai người tiến vào trong cửa hàng, Dư Phiêu Phiêu lập tức đứng ở bên quầy, nghiêm túc nhấc laptop lên.

Tham khảo ý kiến ông chủ một vài loại, ông chủ cũng tương đối chi tiết để giới thiệu cho cô.

Giá 4000, 5000, 6000 tệ có sẵn.

Hơn 6000 tệ, Dư Phiêu Phiêu không nỡ mua, dù sao sau khi phí bản quyền 5 vạn của cô đến tay, trả lại 4 vạn cho Dư Hàng, chỉ để lại 1 vạn ở bên mình.

Số tiền này, cho dù không lấy ra tiêu xài hoang phí, cũng là lấy ra khẩn cấp.

Cô vẫn phải để lại thêm vài nghìn người bên cạnh...

Dư Phiêu Phiêu sau khi nhìn ba loại máy tính hiệu quả, xem như mỗi loại có ưu khuyết điểm đi.

Bất quá cũng là một phần giá một phân hàng, bộ nhớ đắt tiền lớn hơn, tốc độ vận hành sẽ nhanh hơn.

Quyền lựa chọn cuối cùng, cô giao cho Phương Chu Diêu.

"Cậu cảm thấy, mấy loại này, cái tốt hơn một chút a?" Dư Phiêu Phiêu hỏi anh.

Phương Chu Diêu cho rằng cô cần máy tính để sáng tác âm nhạc, bởi vậy cũng không nghĩ nhiều, ngoan ngoãn khuyên cô, "Tôi cảm thấy, 5000 này bộ nhớ có thể, rất đủ dùng, hiệu suất chi phí tương đối cao. Cậu cũng không phải muốn chơi loại trò chơi lớn này, lấy ra làm việc thì loại này có thể. "

Dư Phiêu Phiêu hỏi anh: "Cậu có chơi trò chơi lớn không?"

Phương Chu Diêu lắc đầu, "Máy tính tôi cũng không có, bình thường không chơi trò chơi a."

Tại thời điểm này, ông chủ ở một bên nói thêm: "Trò chơi lớn này cũng được chơi. Vận hành bộ nhớ này cũng có thể, cháu không nên tiết kiệm quá nhiều thứ trong đĩa C, bất cứ cái gì đều có thể chơi."

Phương Chu Diêu Gật đầu, lại nhìn về phía Dư Phiêu Phiêu, "Cậu tự xem đi, tôi cảm thấy cái này cho cậu đủ dùng."

Như thế, Dư Phiêu Phiêu liền mua máy tình 5000 tệ này, gần cửa hàng máy tính có ngân hàng, cô trực tiếp đi lấy 5500 tệ, trở về mua máy tính này.

Thời gian cô đi rút tiền, ông chủ đang cài đặt QQ, Cool Dog, phần mềm chống vi-rút và các ứng dụng khác vào máy tính mới.

Để ông chủ cài đặt tất cả những điều này, máy tính của họ mang về nhà ngay cả internet có thể được sử dụng, vì vậy họ tiết kiệm rất nhiều công sức.

Ngoài một máy tính hoàn toàn mới, Dư Phiêu Phiêu cũng nhận được thêm chuột, miếng đệm chuột, bàn phím bên ngoài, một số đĩa CD trò chơi, gói máy tính và một cáp mạng rất dài.

Mạng lưới là Dư Phiêu Phiêu xin thêm ông chủ, ông chủ là người hào phóng, trực tiếp đồng ý.

Đại khái một tiếng đồng hồ, Dư Phiêu Phiêu mua được một cái laptop.

Hai người hưng trí bừng bừng từ cửa hàng đi ra, khi đi tới bên cạnh xe đạp, Dư Phiêu Phiêu đem laptop trực tiếp đặt vào trong giỏ trước xe đạp Phương Chu Diêu.

Cô vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé, khóe miệng nhếch lên nói: "A, bổ sung cho cậu quà sinh nhật! Bây giờ em bé này là của cậu!"

"A?" Phương Chu Diêu nhất thời không thể phản ứng lại, biểu tình là sửng sốt.

Dư Phiêu Phiêu lại cười lặp đi lặp lại: "Đây là quà sinh nhật cho cậu, hiện tại là của cậu! Sau này cậu cũng là một người có máy tính, chúng ta có thể nói chuyện với nhau vào ban đêm QQ!"

"A!" Sau khi Phương Chu Diêu phản ứng lại, nhịn không được kêu to một tiếng.

Trái tim, đột nhiên tăng vọt như một con tàu cướp biển đỉnh điểm, đặc biệt kíƈɦ ŧɦíƈɦ...

"Cái này cho cậu! Quà sinh nhật!" Dư Phiêu Phiêu lặp lại lần thứ 3.

Phương Chu Diêu khi đó biểu tình vẫn mơ hồ như cũ, ánh mắt trừng mắt nhìn lão đại, miệng khẽ mở, hơn nửa ngày nói không nên lời...

Thế nhưng, khóe miệng lại nhịn không được giật giật, có xu hướng nâng lên...

Thật đáng ghét...

Biết rõ không nên nhận máy tính này, nhưng là siêu cao hứng!

Vui mừng đến chết rồi!

Dư Phiêu Phiêu nhìn biểu tình vừa cười vừa ngượng ngùng của anh, cô nhịn không được cười ha ha, "Này, cậu đừng lộ ra biểu tình cảm động như vậy, được không, nói một câu cảm ơn là được rồi!"

"Ai, ai cảm động..." Sắc mặt Phương Chu Diêu không khỏi đỏ lên, cỗ không được tự nhiên của thiếu niên lại lên, "Tôi, tôi không cần máy tính của cậu, cậu nhanh chóng đem nó lấy ra... Nhận tấm lòng, không nhận quà!"

Tuy rằng trong lòng rất muốn có một cái máy tính, nhưng Phương Chu Diêu cũng rất rõ ràng, anh không thể nhận máy tính cô đưa.

Bản thân cô cũng là một đứa trẻ, quà tặng, tặng một cuốn sách hoặc bất cứ điều gì thì tốt ...

Tặng một thứ quý giá như vậy, Phương Chu Diêu căn bản không có cách nào thu xuống tay.

Thu lại liền cảm thấy mình nợ cô một khoản nợ lớn...

"Không lấy được." Dư Phiêu Phiêu ngước mắt lên, ánh mắt kiên định chống lại anh, "Cậu yên tâm nhận lấy, không phải tôi đã nói với cậu, tôi nhận được phí bản quyền sao. Tôi đã bán 10 bài hát và lấy 5 vạn, tặng cho cậu một máy tính không tính là gì. Hơn nữa, tôi muốn tặng cậu, cậu là người bạn duy nhất của tôi và là người bạn tốt nhất của tôi. Tôi muốn đối xử tốt với cậu ..."

"Tôi..." Sắc mặt Phương Chu Diêu càng đỏ lên, trong nháy mắt giống như quả táo đỏ thấu, một cỗ hồng diễm kia trực tiếp lan tràn đến vành tai, đốt đến đầu óc anh nóng lên.

Nhịp tim, không tự chủ được tăng tốc...

Bang bang bang...

Giống như một cái cồng chiêng gõ vào tai anh, rất lớn ...

"Cậu còn chưa kịp phản ứng sao?" Dư Phiêu Phiêu nghiêng đầu hỏi anh, "Ý của tôi là, máy tính chính là mua cho cậu. Nếu cậu không muốn, tôi sẽ ném nó đi! Điều đó có nghĩa là cậu đã ném quà của tôi và cậu không muốn làm bạn với tôi."

(Máy tính mới mua, nói ném là ném, boss à ~ chị không xót hửmmmm!!)

"Không, không... Cậu nói gì vậy..." Phương Chu Diêu lại bị lời này của cô dọa sợ, vội vàng lên tiếng phủ nhận, "Tôi muốn, tôi muốn là được rồi. Tôi, tôi... Cám ơn..."

Anh rất ít khi nói hai chữ 'cảm ơn', nói ra miệng thật sự rất ngượng ngùng, đưa tay gãi gãi tóc.

Thiếu niên nhút nhát ngượng ngùng, mỗi một tia biểu tình trên mặt, Dư Phiêu Phiêu đều nhìn thấy ở trong mắt.

Đôi mắt to của cô mỉm cười rạng rỡ, "Cậu có thích món quà của tôi không?"

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Phương Chu Diêu, ánh mắt lấp lánh, e lệ đến tận xương tủy.

Một lúc lâu sau, mới dùng thanh âm nhỏ như ruồi muỗi trả lời: "Thích..."

Dư Phiêu Phiêu nghiêng đầu, cười hì hì nói: "Cậu thích là được rồi, sau này mỗi tối, chúng ta nhắn tin trên QQ đi."

Phương Chu Diêu ngơ ngác gật đầu, "Được..."

Dư Phiêu Phiêu nói: "Hẹn xong rồi. "

Phương Chu Diêu gật đầu, "Ừ..."

Dư Phiêu Phiêu ngay sau đó lại nói, "Vậy tối nay cậu mời tôi ăn cơm đi? "

Phương Chu Diêu không thể từ chối đáp ứng, "Được, tôi có 100 tệ, cậu ăn cái gì cũng được."

Dư Phiêu Phiêu nở nụ cười, "Cậu dẫn đường, cậu mời cái gì, tôi ăn cái đó. "

Phương Chu Diêu: "Ừm."

Dư Phiêu Phiêu lúc này mới quay đầu, chạy tới mở khóa xe đạp của cô.

Ánh mắt của cô rốt cục từ trên người Phương Chu Diêu rời đi, cảm giác khẩn trương trên người Phương Chu Diêu đột nhiên tiêu tán, có một loại kɦoáı ƈảʍ như trút được gánh nặng.

Nhìn bóng lưng nhỏ gầy của cô, anh cúi đầu vụиɠ ŧяộʍ cười...

Thật là một niềm vui ... Hôm nay...