Sếp Tôi Là Một Kẻ Cuồng Yêu

Chương 12: Sẵn sàng bán 11 bài hát!




Edit&Beta: VyVy

——

Lại một ngày của lớp học trôi qua, cuộc sống học tập của học sinh sơ trung, Dư Phiêu Phiêu đã dần dần quen.

Nội dung học tập rất đơn giản, trạng thái hiện tại của cô là lên lớp cơ bản không cần nghe, ít nhất lớp học đầu tiên không cần nghe.

Trong suốt cả ngày học, hầu hết sự chú ý của cô được đặt lên Phương Chu Diêu.

Thường xuyên nhìn về phía anh, thường xuyên ở trong lòng yên lặng phân tích tính cách cùng tâm lý của anh.

Phương Chu Diêu cũng không nghe giảng tốt, luôn thất thần.

Trong tiết Ngữ Văn, anh ngồi vẽ, anh tô ông già trong cuốn sách như ma, sau đó đập vào khuỷu tay của cô, thì thầm: “Nhóc con, nhìn vào kiệt tác của anh trai.”

Dư Phiêu Phiêu liếc mắt nhìn sách của anh một cái.

Emm....

Hành vi của em trai, trẻ con.

Mặc dù rất im lặng, nhưng cô vẫn nhếch khóe miệng, trả lời anh bằng một nụ cười khách khí.

Kết quả, lại đổi lấy một câu của Phương Chu Diêu: “Sao cậu cứ cười khúc khích a, không có tí sức lực nào.”

Dư Phiêu Phiêu: “...”

Không cười chả lẽ mắng anh sao?

Dư Phiêu Phiêu nhớ tới kiếp trước 14 tuổi, khi hai người ngồi cùng bàn, cô thường hung dữ với anh, đảo mắt liếc anh, làm phiền anh.

Chẳng lẽ anh có tâm lý bị ngược, ăn set này?

Phương Chu Diêu bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm, “Nhóc con, cậu quá buồn bực a. Anh trai đùa với cậu không có ý nghĩa a.”

Dư Phiêu Phiêu: “...” Ôi, anh trai!

Một ngày sau khi kết thúc tiết học, thì đã tan học.

Dư Phiêu Phiêu mang theo cặp sách, giống như ngày hôm qua, đưa ra lời mời đến Phương Chu Diêu: “Có muốn về nhà cùng nhau không? Tôi đã đi xe đạp.”

Tuy nhiên, cũng giống như hôm qua, cô trực tiếp bị từ chối: “Ai muốn đi với cậu ah, tôi có anh em tôi! Đừng có luôn luôn tìm tôi, tôi không thể chơi với cậu, đi tìm nữ sinh chơi đi!”

Dư Phiêu Phiêu: “...”

Sau đó, Dư Phiêu Phiêu hôm nay cũng một mình đạp xe về nhà.

Nói thật sự...

Nếu không phải mỗi đêm đều có thể mơ thấy kiếp trước, thấy anh dụng tình thâm sâu với cô, với thái độ, giọng điệu nói chuyện như hiện tại, Dư Phiêu Phiêu thật sự không cảm giác được anh đối với cô có ý tứ!

Hôm nay, cô đã vô số lần muốn mắng anh: Em trai!

——

Buổi tối về nhà, mở máy tính, đăng nhập vào QQ, Dư Phiêu Phiêu phát hiện cô nhận được hồi âm từ một công ty.

Một công ty nhỏ tên là 'Lê Lai' đã gửi cho cô ý định hợp tác và mời cô đến công ty để phỏng vấn.

Bình thường loại tình huống này, chẳng khác nào đối phương coi trọng demo âm nhạc của cô, phỏng vấn là vì trả giá.

Chữ bát (八) hơi nhếch lên.

Trên thư để lại số điện thoại, Dư Phiêu Phiêu ghi lại số, chạy đến phòng khách dùng điện thoại bàn liên lạc.

Ngay sau đó, công ty đối phương truyền đến giọng nữ trả lời: “Công ty Lê Lai, xin chào”

“Xin chào, tôi đã gửi demo 'Người Phiêu Bạt' trên mạng, nhận được phản hồi của công ty, muốn xác nhận một chút, gặp mặt nói chuyện.” Dư Phiêu phiêu lão luyện nói.

Người Phiêu Bạt, là tên của hộp thư cô gửi.

Đối phương rất nhanh phản ứng lại, “Ồ, xin chào, công ty chúng tôi có ý định hợp tác với cô, sáng mai có thời gian một chuyến không?”

“Là như vậy, tôi vẫn còn đi học, chỉ cuối tuần mới có thời gian, có thể hẹn vào cuối tuần không?” Dư Phiêu phiêu trả lời.

“Chờ một chút.” Đối phương cũng không kinh ngạc cô là học sinh, kiểm tra lịch trình, lập tức cho cô một thời gian, “Thứ bảy tám giờ rưỡi sáng có được không?”

“Có thể, tôi sẽ đến đúng giờ, cám ơn.” Dư Phiêu Phiêu nói.

“Không khách khí, địa chỉ ở trong thư, hoan nghênh hợp tác.”

Đối phương khách khí ứng đối.

Nếu vậy, thời gian vào sáng thứ bảy đã được định.

Sau khi xác định, Dư Phiêu Phiêu cả buổi tối đều đắm chìm trong bài hát, rất nhanh viết ra hơn mười bài hát.

Tất nhiên, những bài hát này không phải là hiện tại, nhưng là những bài hát được viết trong tám năm của kiếp trước của cô.

Tất cả đều là hàng trữ, đều chưa từng bán qua.

Bên trong có những bài hát nước bọt* phục vụ thị trường, cũng có những bài hát tinh xảo mà cô đã viết với rất nhiều tâm tư.

(*Bài hát nước bọt là loại bài hát nhạc pop được phát liên tục trên các con đường, ngõ hẻm trong một khoảng thời gian, và sẽ được nam nữ ở mọi lứa tuổi ngâm nga . Nó có thể không được viết tốt, nhưng nó hấp dẫn và dễ hát. Đồng thời, những bài hát do ca sĩ hát trong đĩa hát cũng được gọi chung là những bài hát chảy nước miếng. Nó cũng có nghĩa là một bài hát cover... Link tìm hiểu: Baidu)

Viết mười bài hát, Dư Phiêu Phiêu đàn guitar một lần nữa, và biến chúng thành các bản demo, tất cả đều được lưu trữ trong ổ USB.

Cô dự định bán hết khi đến công ty vào thứ bảy.

Giá tâm lý của cô là 3000 một bài

Trong thời đại ngày nay, cái giá phải trả không hề thấp, thậm chí là cao.

Bởi vì cô không có danh tiếng, không có mối quan hệ, bản thân không có giá trị, thuộc về người mới bắt đầu.

Những người chơi nhạc đều biết rằng vòng tròn này, hạn hán chết, lũ lụt chết.

Có danh tiếng kiếm đầy một chậu, một buổi thương diễn hơn mười vạn. Những người không nổi tiếng là những người viết bài kém, viết ra chưa chắc đã bán được, dù bán được nhưng giá cũng không cao.

Cho nên, Dư Phiêu Phiêu dự định có thể bán mấy bài, cô cần tiền, cần nâng cao giá trị bản thân.

Miễn là bài hát của cô có thể được hát, giá trị của cô tăng lên, sau đó chi phí viết bài hát sẽ tăng lên.

Miễn là các bài hát của cô có thể được hát, và giá trị của cô tăng lên, chi phí viết bài hát cũng sẽ tăng lên.

Tất nhiên, số tiền này còn lâu mới đủ để trở thành một nhà tư bản.

Không gấp.

Từng bước một.

Cô muốn có tiền trước, có danh tiếng, trước tiên tiến vào cái vòng tròn kia, sau đó, có thể từng bước đi trên con đường nhà tư bản.

——

Thứ bảy, Dư Hàng nghỉ ngơi.

Nghe nói cô muốn đi công ty Lê Lai ở thành phố Ôn Châu để bán bản quyền, Dư Hàng một lòng muốn làm một người cha tốt tỏ vẻ ông lái xe đưa cô đi, hơn nữa còn cùng cô đàm phán.

Vào thứ tư, Dư Hàng đã thay cô chạy một chuyến đi đến cơ quan đăng ký, nộp đơn xin bản quyền của 11 bài hát.

Việc xem xét mất 30 ngày làm việc, tuy nhiên, bởi vì đã nộp đơn, bản quyền cũng tương đương với trong tay Dư Phiêu Phiêu.

Năm 2006, vẫn còn trong thời đại phát triển kinh tế, không có nhiều gia đình biết lái xe hơi.

Bởi vậy, Dư Hàng kỳ thật cũng coi như là một người thành công.

Dư Phiêu Phiêu ngồi ở ghế lái phụ trong xe Dư Hàng, trong xe bật bài hát demo do cô viết, tuy rằng chỉ là nhạc nền guitar, nhưng đều rất dễ nghe.

Dư Hàng nghe rất chuyên nghiệp, một đường đều hát theo.

Dư Phiêu Phiêu ở ghế lái phụ một đường nghe ông điên cuồng hát theo, đầu óc ong ong muốn nổ tung, giống như là có người đốt pháo vào tai cô.

Sau đó, Dư Hàng gọi điện thoại, lỗ tai của cô mới được buông tha...

“Alo, em trai a, hôm nay tôi không có ở nhà, tôi phải chở con gái lên thành phố có việc.” Dư Hàng nói chuyện với người ở đầu dây bên kia, ngữ khí rất khách sáo, nhưng hàng lông mày ông nhăn lại.

Dư Phiêu Phiêu quay đầu nhìn về phía ông, mơ hồ có thể từ trong biểu cảm của ông nhìn ra, ông không muốn nghe cuộc điện thoại này.

“Anh hai, ngày mai anh có ở nhà không?” Đầu bên kia điện thoại là một giọng nam trẻ tuổi nghe có chút lưu loát.

“Ngày mai, tôi cũng không rõ có phải tăng ca hay không, nếu tăng ca, tôi sẽ không có nhà.” Dứt lời, Dư Hàng nghĩ ngợi, lại nói thêm một câu, “Đơn vị chúng tôi kiểm soát chặt chẽ. Tốt nhất không nên đến đơn vị nói chuyện.”

“Được rồi, anh hai, em hiện tại nói với anh hai câu, anh có rảnh không?” Người ở đầu dây bên kia không chịu nổi mà nói.

“Bây giờ tôi đang lái xe, ... Không có thời gian.”

Dư Hàng đẩy vòng một cái, đã tỏ rõ thái độ cự tuyệt mà người lớn nên có, “Thôi, buổi tối rảnh rỗi, tôi gọi điện thoại cho chú.”

“Được rồi, anh hai, em đợi cuộc gọi của anh, chờ không được không ngủ a!” Người đằng kia có vẻ quyết tâm đến nhà tìm chuyện.

Dư Hàng tiếp nhận đầu đầy mồ hôi, “Được rồi, tôi nhớ rồi. Vậy tôi cúp máy trước, đang lái xe.”

“Ai, được rồi. Tạm biệt, lái xe cẩn thận.”

Điện thoại cúp máy. Dư Hàng thở dài một hơi, vội vàng đem bài hát của Dư Phiêu Phiêu bật lên, nghe tẩy não một chút.

“Ba, điện thoại của ai vậy?” Dư Phiêu Phiêu hỏi.

Dư Hàng lắc đầu nói, “Điện thoại của một người em họ xa, là muốn tìm ba đòi tiền, đầu tư vào sự nghiệp của cậu ta. Một sinh viên đại học mới tốt nghiệp, không lo kiếm một công việc mà muốn mở công ty. Cho rằng học ở Ma Đô, chính là nhân sĩ thành công? Đúng là con mắt để trên cái đầu!”

Dư Phiêu Phiêu cũng không cảm thấy tốt nghiệp mở công ty có cái gì, chỉ hỏi, “Chú ấy muốn mở công ty gì chứ?”

Dư Hàng suy nghĩ một chút, “Cái gì... Một công ty truyền thông? Còn muốn dùng tài nguyên của chúng ta, vậy không chính là giẫm lên chúng ta để phát triển sao? Chỉ là ba có thể giúp cậu ta sao? Nghĩ hay vãi!”

“Ba...” Dư Phiêu Phiêu muốn nói, “Có thể cho con xin số điện thoại của chú này không?”

Dư Hàng: “!!!”

Why?

Lại coi trọng người khác như vậy? Phương tiện truyền thông có giấy tờ ổn định được không? Phương tiện truyền thông có giấy tờ có thể hoạt động tốt không?

Con thì biết cái gì?

——

VyVy: Ba Dư chính là một fan chân chính của Phiêu Phiêu sao? Đáng yêu quá đi mất ~~~

1848 từ đó :(( có thể vote cho mình có động lực không?