Sếp Tôi Là Một Kẻ Cuồng Yêu

Chương 11: Mộng kính, bắt đầu luân hồi!




Edit&Beta: VyVy

——

Lần này điều chỉnh tốt bài hát, Dư Phiêu Phiêu lại chọn mấy công ty nhỏ.

Có lẽ lúc trước trực tiếp chọn công ty lớn là cô quá coi trọng mình, cho nên lần này cô hạ thấp ánh mắt, chọn công ty nhỏ thử xem.

Nếu các công ty nhỏ cũng không muốn demo của mình, vậy lấy ra hát một mình.

Cô có thể thử cách nổi tiếng trên mạng, chẳng hạn như tìm một quảng trường nhiều người để hát, hoặc chụp ảnh và tải lên.

Gửi thư xong, Dư Phiêu Phiêu đem máy tính trả cho Dư Hàng, cô chuẩn bị đi làm bài tập về nhà.

Vào thời điểm đó, đã là 8:30 tối. Rắc rối lớn nhất của học sinh là bài tập về nhà, Dư Phiêu Phiêu cũng vậy.

Sau khi cô trở về phòng, Dư Hàng ngồi trước máy tính, đeo tai nghe và thưởng thức bài hát của cô vài lần. Lắc lắc đầu, say sưa sâu sắc, còn ngân nga theo...

Thậm chí, khi chơi trò chơi QQ, cũng đang nghe trong vòng lặp đĩa đơn.

Thượng cấp!

Thế cho nên, đêm nay Phương Chu Diêu gọi tới mấy cuộc điện thoại, hai cha con bọn họ một người cũng không nhận được.

Phương Chu Diêu bên cạnh, rất tức giận!

——

10 giờ, Dư Phiêu Phiêu nằm yên trên giường, đầu ngón tay nắm chặt chăn, trong lòng sinh ra lo lắng.

Cô đã mơ về Phương Chu Diêu 28 tuổi trong mấy ngày nay.

Cho đến ngày hôm qua, mơ thấy anh chết đi.

Cô có chút sợ hãi, tối nay có thể nằm mơ không? Cô sẽ thấy gì trong giấc mơ?

Nếu giống như hai ngày trước, lại tiếp tục mơ về kiếp trước, cô có thể mơ thấy anh hạ táng hay không?

Vừa nghĩ điểm này, trái tim Dư Phiêu Phiêu liền treo lên cao. Lo lắng, sợ hãi...

Trong cái tâm tình này, Dư Phiêu Phiêu bất tri bất giác rơi vào giấc ngủ.

Giống như hai đêm trước, cô đã có một đêm dài mộng.

Nhưng trong giấc mơ đêm nay, cũng không phải là Phương Châu 28 tuổi kiếp trước, mà là... Phương Chu Diêu 14 tuổi.

Giống như thời gian luân hồi, Dư Phiêu Phiêu mơ thấy kiếp trước 14 tuổi, cô và Phương Chu Diêu 14 tuổi lần đầu tiên quen biết nhau.

Cũng là ngày khai giảng... Tầm mắt trong mơ, lấy Phương Chu Diêu làm chủ, cô giống như người ngoài cuộc, chỉ ở một bên lẳng lặng nhìn.

Phương Chu Diêu 14 tuổi trở thành bạn cùng bàn với cô trong ngày đầu tiên đi học.

Anh vẫn là kiểu tóc không chính thống, một bộ hình tượng thật đẹp, bề ngoài nhìn như rất hung dữ, trên thực tế ngay cả dũng khí chủ động nói chuyện với cô cũng không có.

Là Dư Phiêu Phiêu tìm anh chào hỏi trước, bởi vì Dư Hàng dặn dò cô, hy vọng cô có thể cùng Phương Chu Diêu ở chung thật tốt, chiếu cố Phương Chu Diêu nhiều hơn.

Vì thế, thân là hai người cùng bàn quen biết nhau. Phương Chu Diêu nói rất ít, cũng rất độc.

Hai người bọn họ không trao đổi vài câu, Dư Phiêu Phiêu đã bị lời nói của anh tức giận, sau đó liền không nói nữa.

Một buổi chiều, hai người đều yên lặng, không có trao đổi gì.

Nhưng sau giờ học, ánh mắt của Dư Phiêu Phiêu hướng theo Phương Chu Diêu, lại theo anh trở về nhà anh.

Đây là một tầm nhìn thứ ba rất mới lạ.

Dư Phiêu Phiêu giống như người ngoài cuộc, có thể nhìn thấy tất cả phát sinh bên cạnh Phương Chu Diêu, cũng sẽ trực tiếp cảm nhận được suy nghĩ của anh.

Bữa tối của gia đình anh, chỉ có anh và mẹ. Mẹ anh rất bận rộn, vừa ăn cơm, vừa thao tác sổ tay, một bộ dáng nữ cường nhân tinh nhuệ.

Phương Chu Diêu ngẩng đầu nhìn mẹ, thử nói chuyện với bà, “Mẹ, sao mẹ không hỏi con hôm nay khai giảng thế nào?”

Đối diện, bới một miếng cơm chiên trứng, người mẹ đánh chữ trong máy tính thuận miệng trả lời anh, “Ừm, làm thế nào”

Phương Chu Diêu có thể nhìn thấy khuôn mặt của mẹ nói cho có lệ, nhưng vẫn cười ha hả nói: “Bạn cùng bàn của con là một cô gái, mặc quần áo đặc biệt đất! Lớn lên cũng rất thú vị, đôi lông mày thô giống như sâu bướm, ha ha, xấu xí!”

Dư Phiêu Phiêu:.....

Đối diện bàn, mẹ anh cười cười, “Như vậy a.”

Phương Chu Diêu Diêu nói thêm: “Hơn nữa tấm lòng cũng không lớn, con mới nói cô ấy hai câu, liền tức giận cả buổi chiều. Nghĩ rằng con sẽ dỗ dành cô ấy, không có cửa! Con không quen với nữ nhân!”

Dư Phiêu Phiêu:.....

Người mẹ trả lời: “Vậy chớ làm bạn với cô ấy.”

Phương Chu Diêu lại cắn đũa, nâng cằm lên nói: “Con cũng không muốn làm bạn với cô ấy, là cô ấy nhất định tìm con nói chuyện. Con không thích giao tiếp với các cô gái, nếu cô ấy không nói chuyện với con, con mới không trả lời cô ấy.”

Người mẹ quay lại: “Ừm.”

Phương Chu Diêu dùng đũa chọc chọc cơm trong chén, thấy thái độ của mẹ qua loa như vậy, cũng không muốn nói chuyện.

Anh vội vàng ăn cơm xong, liền đi vào phòng đánh Tiểu Bá Vương.

Gọi cho đến 11 giờ, không ai gọi anh đi ngủ, không ai quan tâm đến anh...

Quay đầu, ánh mắt cô đơn của Phương Chu Diêu nhìn về phía cửa phòng, biểu tình trên mặt thiếu niên trầm xuống, phảng phất có thần sắc không thuộc về tuổi này.

Có lẽ là thất vọng, có lẽ là cô đơn, có lẽ là bị bỏ qua rất khó chịu.

Cất máy chơi game Tiểu Bá Vương chán ngấy, Phương Chu Diêu trở lại bàn học, cúi đầu yên lặng viết nhật ký.

Anh đã viết nhật ký của mình vào ngày đầu tiên đến trường.

Không viết những điều không hạnh phúc, mà viết về bạn cùng bàn của mình.

Một cô gái lông mày rất thô rất dày, rõ ràng ngũ quan rất đẹp, nhưng bị lông mày làm rất thô kệch nữ sinh.

Trong nhật ký của mình, anh viết: 【Thật ra bạn cùng bàn cũng rất thú vị, một gương mặt đại hán lông mày rậm, lại xấu hổ trả lời như một cô gái yếu đuối. Sau này khi dễ cô ấy nhiều hơn, làm cho cô vừa mới đứng lên! Như vậy mới có tư cách chơi với tôi!】

Tất cả đều bị Dư Phiêu Phiêu dùng tầm mắt thứ 3 nhìn thấy.

Trong mơ, cô cười khẽ, tựa hồ càng hiểu tiểu nam sinh Phương Chu Diêu này.

Anh không được tự nhiên, mạnh miệng nhưng mềm lòng, tâm không đồng nhất.

Nhưng anh khao khát được chú ý, khao khát tình yêu.

Hóa ra, tiểu nam sinh là như thế này.

——

Hôm sau, Dư Phiêu Phiêu mang theo tâm tình không tồi đến trường.

Buổi sáng dậy sớm một chút, cô dùng dao cạo râu của Dư Hàng sửa lông mày của mình một chút.

Lông mày rậm vốn đen vừa thô, bị cô chỉnh thành hai hàng lông mày phẳng, quả nhiên, trên mặt có thay đổi rất lớn.

Càng đẹp hơn.

Đôi lông mày rậm mang tính biểu tượng của Dư Phiêu Phiêu đã biến mất, sau khi cô đi vào lớp học, ánh mắt quan sát của Phương Chu Diêu nhìn cô một lúc lâu.

Dư Phiêu Phiêu biết anh đang đánh giá cái gì, liền cười nhạt nói: “Sửa lông mày, đẹp không?”

Phương Chu Diêu quay đầu, mạnh miệng nói: “Xấu muốn chết.”

Nội tâm os: Thực sự thần kỳ, sửa lông mày có thể lột xác đàn ông đến nữ sinh? Cư nhiên còn rất đẹp?!

Dư Phiêu Phiêu lắc đầu cười khẽ, không nói lời nào.

“Này.”

Ngón tay Phương Chu Diêu gõ bàn, “Có thể cho tôi mượn bài tập để về nhà để chép không? Chép bài là bạn bè.”

Dư Phiêu Phiêu từ trong cặp lấy ra bài tập về nhà, ngoan ngoãn đưa qua, “Chép đi.”

Khóe miệng Phương Chu Diêu giật cười, “Coi như cậu là bạn bè!”

——

VyVy: Phương Chu Diêu! Liêm sĩ của cậu để ở đâu vậy?

VyVy: Hôm nay đăng đủ 2 chương rồi nhé! Hẹn gặp vào ngày mai ~ yêu các cậu