Ở tuổi 24, Thái Phong có trong tay địa vị, danh vọng, tiền bạc…
Còn Lam Châu, cô có cái gì để tương xứng với cháu trai của một gia đình tài phiệt nổi tiếng nhiều đời.
Ngay chính bản thân Lam Châu còn không thể chấp nhận được cuộc hôn nhân này, một chàng trai hoàn hảo về mọi mặt, anh có quá nhiều sự lựa chọn để đặt ra một yêu cầu cao. Vậy với một cô gái đến tiêu chuẩn còn thấp hơn cả mực nước biển như cô thì chuyện này thật khó tin và viễn vong.
Nhấp một ngụp nước, Lam Châu vẫn lặng im, cô chẳng biết phải nói gì làm gì trong trường hợp Lưu phu nhân đề cập đến chuyện *môn đăng hộ đối*, sẽ chẳng có mẹ chồng nào không tò mò về cô gái mà con trai mình đã chọn.
- “Mệt mỏi không cháu?”
Mệt mỏi! Ý của Lưu phu nhân là gì? Có phải cô đã sơ ý bỏ qua từ ngữ nào đó trong câu hỏi ấy để nó trở nên thật khó hiểu.
Lưu phu nhân điềm tĩnh, gương mặt phúc hậu bất giác mỉm cười nhẹ, bà nhận thấy sự lúng túng lẫn lo lắng trên gương mặt Lam Châu, đâu đó hiện ra hình ảnh của bà trước kia, là lần đầu tiên bà gặp gỡ bà nội của Thái Phong.
- “Dạ…! Cháu vẫn chưa hiểu câu hỏi của Bác ạ!”
- “Vì phải quen một người như Thái Phong”
Một giọt mồ hôi vừa rơi xuống, giờ thì Lam Châu đã hiểu được nội dung đầy đủ của câu hỏi ngắt quãng ấy.
Nếu cuộc hôn nhân này là thật thì đã không nói làm gì, đã thế lại là giả, là lười người, thì càng trở nên khó khăn hơn, bình thường đã không giỏi ăn nói trước người lớn, đằng này lại là người trên danh nghĩa *mẹ chồng*. Lỡ mà ăn nói không vuông tròn phun ra cái bí mật kia, có khi nào cô vừa bồi thường hợp đồng tiền tỷ cho Thái Phong, mặc khác còn phải hầu tòa vì tội danh lừa gạt chiếm đoạt tài sản Lưu Thuần. Ôi chỉ nghĩ đến đó thôi đã thấy sợ hãi.
- “Thực ra cháu không cảm thấy mệt, chỉ là….”
- “Chỉ là một chút áp lực, một chút lo lắng, và cả ý nghĩ không xứng với người bạn đời này…” - Hơn ai hết, bà thấu hiểu rõ loại cảm giác này, bởi vì bà từng ở vị trí tương tượng – “Ta nói đúng chứ?”
Lam Châu lập tức gật đầu, rồi lại lắc đầu, một nụ cười gượng gạo, một hành động đầy mâu thuẫn.
- “Thực sự ta đã biết về cháu khá nhiều, kể từ hôm gặp hai đứa ở bệnh viện, và cả cháu bé kia…!” – Lưu phu nhân chưa nói hết ý, bà quan sát một chút biểu hiện của Lam Châu– “Từng ấy năm qua, cháu đã một mình vất vả, nhà họ Lưu chắc chắn sẽ không để cháu phải chịu thiệt thòi nữa”
Lam Châu nuốt khan, chẳng lẽ Lưu gia lại dễ dàng nhận cháu như thế, việc mà cô lo ngại nhất chính là Bánh Bao.
Hơn ai hết, Lưu phu nhân hiểu rõ đứa con trai trưởng của mình, thoạt nhìn vẻ bề ngoài có phần lạnh lùng cứng nhắc, tuy nhiên lại cực kỳ tâm lý và ấm áp, cứ nhìn cử chỉ hôm ấy ở bệnh viện, bà cảm nhận được vẻ lo lắng của Thái Phong dành cho bé con. Từ đó, bà âm thầm quan sát, việc có được thông tin đầy đủ của bé là không quá khó khăn với nhà họ Lưu, cả việc bà từng đích thân đến tận trường của bé chỉ để ngắm nhìn, quả thực ánh mắt đó rất giống Thái Phong, nét đặt trưng của Lưu gia không lẫn vào đâu được. Về phần cô con dâu, bà không quá khắt khe trong việc đặt ra một tiêu chuẩn, chỉ cần là người Thái Phong đã chọn, bà hoàn toàn tin tưởng.
Lưu phu nhân rời khỏi không lâu sau đó.
Sự xuất hiện của bà ở sảnh chính tòa cao ốc Lưu Thuần làm nhiều người phải bất ngờ, thực tế bà rất ít khi đến tận công ty, việc này thật sự rất hiếm hoi.
- “Triệu Liên Hương! Cô ta đến tận đây làm gì?”
Trương Thanh! Vị phu nhân cao quý của nhà họ Lưu, người hiện tại đang chiếm giữ cổ phần khá lớn ở Lưu Thuần, chỉ xếp sau bà nội Hoàng Phi và chủ tịch Lưu Khải Trung.
- “Thưa phu nhân! Có thể bà ta đến gặp cô gái mà giám đốc Thái Phong đang qua lại!” – Điền Hạo trợ lý cấp cao kiêm tài xế thân cận của bà Trương nhanh chóng giải thích – “Cô gái ấy cũng chính là thư ký của phòng CCO”
- “Thế ư! Hóa ra chuyện mọi người đồn đoán là có thật!” – Bà Trương vốn dĩ chẳng có mối quan hệ tốt với mẹ Thái Phong, nên việc này càng làm bà tò mò muốn biết cô con dâu kia có tài cáng gì –“ Xem ra khoảng thời gian ta vắng mặt, Lưu Thuần cũng có nhiều chuyện quá nhỉ”
Điền Hạo kính cẩn mở cửa xe, sau đó nhanh chóng trở về vị trí tài xế, trách nhiệm của anh ngày hôm nay là cùng bà Trương tham gia cuộc họp ban giám đốc sáng nay, bên cạnh đó, anh còn là cánh tay phải đắt lực cho vợ chồng Hoàng Phi trong cuộc chạy đưa tranh vị trí CEO cuối năm nay. Nói về kinh nghiệm thì anh chính là người bà Trương tin tưởng nhất.
- “Ta muốn có thông tin về cô gái đó!” – Bà Trương thật sự tò mò về danh tính lẫn xuất thân của cô con dâu mới nhà họ Lưu.
- “Vâng thưa phu nhân!” – Điền Hạo nhận mệnh lệnh, anh sẽ lập tức tìm hiểu và cung cấp tất tần tật thông tin về cô gái Lam Châu với danh nghĩa vợ tương lai của kẻ đối đầu Hoàng Phi cho bà Trương trong thời gian sớm nhất.
- “Xem ra lão già Lưu Khải Trung đúng là cao tay”
- “Việc đó không thành vấn đề thưa phu nhân, dù sao cậu Khải Quân cũng chỉ là nhân viên bình thường, hơn nữa cô Diệp Nhi là được đích thân giám đốc Nghiên Hy tuyển chọn…”
Một cái lắc đầu thay cho sự phản đối nhận định của Điền Hạo, hơn ai hết bà biết rõ Lưu Khải Trung chắc chắn có tính toán kỹ lưỡng mới đưa đứa con trai út vào phòng Marketing, chưa kể Khải Quân tuy nhìn vẻ bề ngoài bất cần ăn chơi nhưng lại là bản sao hoàn hảo nhất của Lưu Khải Trung thời trẻ, con người này rất khó đoán. Bên cạnh đó, việc đối phó với một Thái Phong đã khó, với kẻ bất cần lại còn khó hơn rất nhiều, cuộc chạy đua thừa kế này, nhất định bà sẽ không để Hoàng Phi chịu thiệt thòi, bằng mọi giá bà sẽ lấy vị trí cao nhất Lưu Thuần cho con trai.
Nếu Lưu Khải Trung đã muốn, thì Trương Thanh lại càng không muốn từ bỏ.
*
Lam Châu trở về phòng làm việc, người cô muốn gặp ngay lúc này Thái Phong, tại sao lại có thể bỏ mặc cô “tự bơi suýt đuối như thế” hơn nữa lại không có sự báo trước nào.
Bước chân Lam Châu vừa rẽ sang hướng phòng làm việc của Thái Phong, lập tức quay người lại, nép sát vào một góc tường. Cô vừa thấy gì? Thái Phong vừa rồi không đi họp, mà là tiếp khách ở phòng riêng. Và vị khách được đích thân giám đốc tiếp đón là cô gái mà ngày xưa anh từng cất công theo đuổi.
Phùng Yến San! Cô ấy đến đây làm gì?
Cứ nhìn cử chỉ tiễn khách cũng dịu dàng chu đáo, quả thực vị trí của Yến San trong lòng Thái Phong chưa bao giờ thay đổi. Càng nghĩ càng thấy mâu thuẫn, rõ ràng anh rất yêu cô ấy, tại sao lại tự ràng buộc bản thân mình vào một cuộc hôn nhân hờ hững, phải chăng anh đã quá tham vọng.
Cắn rứt, liệu cô sẽ làm gì trong một năm sắp tới với cương vị một người vợ hờ, chiếm giữ thân xác nhưng mãi không có được trái tim, cô ngưỡng mộ họ, một cặp trai tài gái sắc, còn cô chỉ mãi là kẻ đứng ngoài âm thầm chúc phúc…xin lỗi Yến San, nếu hai người còn duyên, chắc chắn sau này sẽ đến được với nhau thôi.
- “Làm gì đấy?”
Cảm giác rõ ràng tần số âm thanh phát ra câu hỏi đó rất gần, Lam Châu lúng túng ngẫng mặt lên, hình ảnh đầu tiên cô nhìn thấy là cái nhíu mày của Thái Phong đang đứng rất gần, anh ta phát hiện ra cô từ khi nào.
- “À ừ…không có gì!” – Lam Châu đánh lãng, hai tay cô vung vung, mặt quay đủ hướng để giải vây cho hành động lén lúc vừa rồi, khỉ thật, sao cô lại tự mang vào mình thứ cảm giác chạnh lòng này chứ.
- “Thật là không có gì không?” – Thái Phong hơi nghiêng đầu, vừa rồi anh bắt gặp cô nàng đã lén lúc nhìn anh và Yến San khá lâu.
- “Cái gì mà thật với chả không thật!” – Lam Châu bĩu môi, nhìn cái mặt hớn hở này cũng đủ hiểu được gặp lại Yến San anh vui vẻ cỡ nào, dù sao cũng nên giữ chút thể diện cho cô chứ -“Tình cũ không rủ cũng tới”
Lam Châu nói rất nhỏ, nhưng cũng đủ để Thái Phong hiểu ra vấn đề…cô đang khó chịu!
- “Ghen à?” – Thái Phong cúi xuống gần cô, gian xảo trêu ngươi tiện thể hoạt náo tí không khí, tự nhiên lại thấy thích thú cái mùi hương trên cơ thể cô.
Lam Châu tránh né sự thân thiết quá mức của Thái Phong, ở nơi chỉ có hai người thì không nhất thiết phải diễn cảnh tình cảm, hay chính sự gần gũi này lại vô tình làm cô trở nên tham lam, ước gì hành động này là xuất phát từ tình cảm thật sự. Cô bị điên rồi, tự suy diễn hoang đường. Tốt nhất là cô nên giữ khoảng cách, không nên để trái tim vượt quá xa lý trí. Cô và Thái Phong là chuyện không thể, mặt trời và mặt trăng không thể xuất hiện cùng một lúc.
- “Cậu điên à! Nói linh tinh!”
Lam Châu càng gân cổ lên cãi càng đáng nghi ngờ, thật raThái Phong mời Yến San đến là vì công việc đôi bên, với vị trí của cô hiện tại thì việc làm đại diện quảng cáo cho dự án của anh là rất có lợi.
- “Thế thì tốt rồi! dù sao thì tôi và Yến San sẽ còn gặp nhau rất nhiều…Cô tập làm quen đi!” – Thái Phong đút tay vào túi quần, đứng thẳng người lại tiếp tục trêu tức cô, chính anh cũng bộc phát hành động đáng lẽ ra không nên có, cô chỉ là vợ hờ, là vợ hờ...tuyệt đối không phải tình cảm yêu đương.
- “Đồ! Háo! Sắc!” – Lam Châu liếc anh một cái, đọc rõ ràng từng chữ một.
- “Chửi hay lắm! Cô nên cảm thấy may mắn vì mình không có sắc đi!” – Thái Phong cười phá lên, sẵn sàng khích bác cô.
- “Gừ!”
Lưu Thái Phong! Cái tên chết tiệt, dám hạ thấp nhan sắc cô đến mức kẻ háo sắc sẽ không thèm để ý.
- “Thôi nào! Cùng đi ăn trưa!” – Thái Phong chuyển chủ đề khác, liếc nhìn đồng hồ, mới đó cũng đến giờ nghỉ trưa.
- “Tôi no rồi!” – Lam Châu hậm hực, vẫn còn tức tối nên tốt nhất không nên nói chuyện lâu hơn, cô nên cáo từ tên này để giải tỏa tâm lý.
- “Rắc rối! Tôi đói! Ai cho cô quyền từ chối!”
Nói rồi Thái Phong tự tiện khoác vai cô đi, thật ra anh cần xúc tiến mối quan hệ này để che mắt người trong công ty, phần lớn toàn là người nhà nên việc gần gũi để tạo niềm tin là rất cần thiết, chứ anh không có thói quen ăn trưa tại nhà ăn cùng với cấp dưới, chưa kể lại là ngồi cùng cô nàng lắm chuyện này.