Sếp Tôi Là Bạn Học

Chương 28: Mẹ chồng tương lai!




Ghen ư! Anh làm quái gì phải tỏ ra tức giận trước hành động của tên Hoàng Vĩnh Nguyên vừa rồi, đã thế cô vợ ngốc còn đứng yên cho anh ta tùy ý đụng chạm vào người, nếu như anh không xuất hiện đúng lúc thì cô có hất tay anh ta ra hay không. Càng nghĩ càng thấy khó chịu, nhiều lúc chẳng biết vì sao anh lại phải đặt quá nhiều suy nghĩ vào cô gái này.

Lam Châu vẫn ngồi im thin thít, chẳng dám hó hé, thi thoảng lại lén nhìn gương mặt đang tối sầm của Thái Phong, anh ta làm gì phải tỏ thái độ và lôi cô ra khỏi buổi tiệc quan trọng như thế, chẳng phải anh ta còn muốn ra mắt gia đình, đến phút chót lại đổi ý dời vào cuối tuần.

- “Cô bị đần à, hay là ngu ngốc! tại sao có thể để người đàn ông khác đụng chạm vào người như thế hả?” – Thái Phong lên tiếng phá tan bầu không khí ngột ngạc bên trong xe khi vừa tới trước con hẻm nhà Lam Châu.

Tự nhiên bị chửi ngu, cô đã làm gì sai khi bất ngờ bị chảy máu mũi, thực sự mỗi khi quá căng thẳng và hồi hộp thì cô hay có tình trạng đó, và có thể Hoàng Vĩnh Nguyên cũng chỉ có ý định nâng mặt cô lên và cầm máu bằng khăn tay của anh ta.

- “Tôi còn chưa hết bất ngờ nữa là! Cơ mà việc đó có gì ghê gớm mà cậu cứ chì chiết tôi mãi thế!” – Lam Châu khá bực mình, thiết nghĩ anh ta có quan tâm gì đến cô hay chỉ để ý đến chuyện sợ có người khác nhìn thấy và ảnh hưởng đến anh ta, hoặc cũng có thể… - “Cậu ghen sao?”

- “Cô bị não à? Bớt ảo tưởng đi, chẳng qua chỉ là tôi không muốn người ngoài nhìn thấy và có những suy nghĩ lệch lạc, hiểu chứ?” – Đúng rồi! Lý do này là hoàn toàn chính đáng, anh việc gì phải bận tâm đến mấy chuyện nhảm nhí khác.

Biết ngay mà! Lam Châu đoán đâu có sai, ngoài cái danh nghĩa hữu danh vô thực kia thì cô chẳng là gì trong mắt Thái Phong, cũng không có gì lạ, cô thừa biết như thế.

Chẳng nói thêm gì, Lam Châu lẵng lặng mở cửa bước xuống xe, rõ ràng hẻm nhà cấm ô tô nên việc phải cuốc bộ một mình là điều chắc chắn. Cái tên máu lạnh này chắc không có ý định đưa cô vào.

- “Có cần tôi đi cùng không? Tự nhiên cũng muốn đi hóng tí gió!” – Câu hỏi lơi rất nhỏ, Thái Phong vẫn yên vị trí và ngoảnh mặt đi hướng khác, đúng là hẻm nhà cô khá vắng.

- “Không cần! Tôi tự đi được, cậu về đi, lái xe cẩn thận!”

Tiếng cửa xe đánh tiếng rầm, Lam Châu lững thững xách váy đi vào con hẻm, tuy vắng như là hẻm nhà nên cô không có gì phải sợ, việc đi lại một mình là chuyện thường ngày, hà cớ gì phải cần đưa đón tận nhà, cô vốn dĩ đâu phải tiểu thư chân yếu tay mềm.

Tiện tay ném miếng bông y tế vào sọt rác ven đường, cánh mũi khá là rát khi có sự cọ sát của tay chạm vào, Lam Châu ê ẩm toàn thân vì phải di chuyển bằng giày cao gót khá nhiều trong buổi tối nay, ngẫm lại thấy số cô cũng rõ đen đủi, chỉ vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi mà biết bao nhiêu là chuyện xảy ra, và…

Bước chân đột ngột dừng lại, trước mắt cô là một gã đàn ông…không bình thường???

-“Biến thái ư!” – Lam Châu tự đặt ra một câu hỏi rất khẽ.

Trong trường hợp này thì phải làm sao? Tay chân bủng rủng chẳng thể bước nỗi, mắt cô vẫn lơ đễnh nhìn gã đàn ông không mặc gì trước mặt, nước mắt chỉ chực ào ra ngay lúc này, đây là lần đầu tiên cô chứng kiến sự khác nhau giữa phụ nữ và đàn ông, một cách chân thật đến như thế.

Ngồi bệt xuống mặt đường, cô òa khóc như đứa con nít, cô không thể chạy nỗi nữa, biết vậy lúc nảy bớt sỉ diện thì đâu đến nỗi phải đi một mình và gặp cảnh tưởng trớ trêu này chứ, giờ thì phó mặt số phận, nước mắt cứ thi nhau tuông ra, ôm mặt khóc thật to giữa bầu trời đêm không có lấy một người qua lại.

-“Hức! Làm ơn đừng lại gần tôi!” 

Cánh tay ấy đã chạm vào bờ vai đang rung lên bần bật theo từng tiếng nấc ngẹn ngào, chứa đựng sự bất lực và vô vọng.

-“Tránh ra! Đừng có đụng vào người tôi!”

Lam Châu hất mạnh đôi bàn tay dơ bẩn của gã biến thái ra khỏi người, tay cô cố gắng lần mò xuống mặt đường lạnh ngắt, lùi về phía sau, tốt nhất là nên tránh xa kẻ ghê tởm này.

-“Là tôi đây mà!”

Giọng nói đáng ghét quen thuộc, trong hốc mắt vẫn còn tồn động chất lỏng sóng sánh chưa kịp chảy ra, mờ nhạt, gương mặt Thái Phong cũng nhòe đi theo màn sương đang phủ trên đôi mắt đỏ hoe. 

-“Tôi sợ lắm…Huhu!”

Cóc cần biết mối quan hệ này là gì? Lam Châu ôm chầm lấy Thái Phong, òa khóc một cách ngon lành, cô như đứa trẻ con bị lạc và cảnh tượng này là lúc tìm lại được mẹ, cô sợ thật, sợ sẽ bị bỏ rơi. 

Nếu như anh không đi theo cô thì liệu gã biến thái kia có bỏ đi khi thấy sự xuất hiên của người thứ ba trong con hẻm này. Cô thật ngốc, từ đầu anh đã muốn đi cùng cô, như cô lại từ chối.

5 phút, 10 phút, 15 phút…trôi qua! Thái Phong vẫn yên lặng để mặc cô khóc trên vai mình, đôi bàn tay anh cũng khẽ chạm vào đôi vai đang rung lên của cô, từng chút, từng chút một, cảm nhận rõ ràng từng hơi thở lẫn nhịp đập trái tim. Cảm giác xích lại gần nhau, càng làm anh thêm bối rối, cứ để như thế này, cũng không phiền lắm.

-“Khóc gì lắm thế! Ướt hết cả áo tôi!”

Nếu Thái Phong không lên tiếng, liệu Lam Châu có chịu ngưng quá trình tạo ra nước mắt.

Khẽ quẹt nước mắt, tự nhiên lại ôm anh ta rồi khóc, xấu hổ, đáng xấu hổ vô cùng, cô bị điên rồi.

-“Cảm ơn!”

Lam Châu đứng dậy, quay mặt đi hướng khác, lúng túng chẳng biết nói gì ngoài hai từ cứng ngắt đó.

-“Sắp xếp hôm nào đó, tôi muốn đưa Bánh Bao đi chơi!” – Thái Phong vẫn bước bên cạnh, hai tay anh đút vào túi quần cho bớt vướn víu.

- “Để làm gì?” – Lam Châu vẫn chưa dám nhìn mặt anh, cô còn chẳng biết đối diện như thế nào sao trận ôm tự nhiên vừa rồi, nghĩ lại thấy cô còn biến thái hơn cả gã đàn ông lúc nảy.

-“ Thì để bé biết gia đình bé sắp có thêm thành viên mới!”

Thành viên mới! Nghe thì đơn giản, nhưng có ai biết phía trước còn rất nhiều khó khăn, chẳng hạn như chuyện mẹ cô vẫn chưa thể tin chuyện cô có bạn trai trong khoảng thời gian ngắn, chưa kể lại còn phải đối việc để Thái Phong làm cha đứa bé vốn dĩ không phải con của hai người. Và chuyện gần đây nhất là bà còn có ý định cho cô đi xem mắt con của một người bạn cũ.

*

Hoàng Vĩnh Nguyện thức dậy từ khá sớm, anh tự tay chuẩn bị bửa sáng để ngênh đón vị phu nhân trở về sau chuyến du lịch bên Úc kể từ ngày anh họ Hoàng Tùng chuyển sang đó định cư cùng gia đinh bác trai.

Nhìn cảnh tượng mang tạp dề nhưng vẫn oai phong lẫm liệt này chắc chẳng ai nghĩ anh là CEO nổi tiếng của một tập đoàn lớn. Đám người làm cứ phải gọi là trầm trồ khen ngợi hết lời vì con người hoàn hảo này.

-“Vĩnh Nguyên! Khi nào thì lập gia đình hở con, ta mong cháu lắm rồi đấy!” – Mẹ anh thở dài, bà thì đứng ngồi không yên sau đám cưới của đứa cháu trai, thế mà con mình vẫn im hơi lặng tiếng.

Chưa vội đáp, buổi sáng đã chuẩn bị gần xong, Vĩnh Nguyên đặt xuống bàn dài một vài món mà bà rất thích.

-“Hai lăm rồi con ạ, con định cho ta chờ đến khi nào nữa!”

Chủ đề này không quá mới mẻ, anh nghe riết muốn thuộc lòng, gia đình anh vốn dĩ chỉ có hai người kể từ khi bố anh mất và anh buộc lòng phải ngồi vào vị trí cao nhất Bảo Nguyên khi chỉ mới hai mốt tuổi, bốn năm không quá dài để anh có thể chèo chống Bảo Nguyên hoạt động bình thường và còn phát triển hơn nữa ở thời điểm hiện tại. Chuyện lập gia đình, không phải là chuyện một sớm một chiều, anh rõ ràng còn chưa tìm được đối tượng để anh có thể chấp nhập *lãnh án chung thân*.

- “Hà Lan! Mẹ nên đến thử, con sẽ đặt lịch cho mẹ!” – Cách tốt nhất để mẹ anh chuyển sang chủ đề khác là du lịch bốn phương.

-“Phải chi có con dâu đi cùng thì tốt biết mấy!” – Bà vẫn chưa thôi chuyện hối thúc –“Hay là con vẫn chưa có đối tượng vừa ý?”

-“Hầy! Khổ lắm, chẳng cô nào thèm lấy!” – Đúng hơn là khối cô xếp hàng dài như anh chưa có thời gian để chọn, nhưng tốt nhất là nên nói vậy cho mẹ anh không phải nói đến nữa. 

Suy ngẫm hồi lâu, bà lại nảy ra một ý định khác!

-“Ta có quen một người bạn cũ, cũng có đứa con gái chạc tuổi con, hay để ta sắp xếp cho hai bên gia đình gặp mặt!”

Lại nữa! Đây là lần thứ bao nhiêu rồi, anh chào thua với mấy chuyện cha mẹ đặt đâu con cái ngồi đó này, chưa kể mấy nàng tiểu thư danh giá kia anh không hề vừa ý, nếu như không muốn nói chẳng có cảm tình. Rõ ràng người càng thích anh, anh lại càng không có hứng thú, tự nhiên lại muốn chinh phục người ghét mình, cái gì càng khó thì càng chân thật.

-“Mời phu nhân dùng bữa, chuyện cưới xin từ từ hãy tính!”

Chiếc bàn dài được bày trí khá đẹp mắt với nhiều món ăn, Vĩnh Nguyên không hẳn giỏi nấu nướng, chỉ là những món đơn giản trước kia bố anh hay làm, và bà rất thích, từ ngày bố mất, anh phải mắc công tìm tòi và tập tành bếp núc cả mấy tháng trời mới có thể thành thục.

-“Con bé đó khác hẳn mấy cô gái trước kia, ta chắc chắn con sẽ ấn tượng!”

Cả buổi sáng! Căn biệt thự nhà họ Hoàng chỉ xoay quanh vấn đề xem mắt nàng dâu, người hào hứng thấy rõ, kẻ chán chường ậm ừ cho qua.

*

Khải Quân điên tiết, sự thật là toàn bộ thẻ tín dụng đều hoàn toàn tê liệt, Lưu phu nhân cũng hết cách bao che, chẳng lẽ đường đường là thiếu gia Lưu Thuần lại đi vay đứng vay ngồi tiền bạn bè để tiêu vặt thì mất hết mặt mũi, sỉ diện không cho phép anh đi vay tiền gái. Chưa kể chiếc xe làm chân đi lại thường ngày cũng hết xăng nằm một xó trong gara. Tiền còn không có thì đi taxi kiểu gì, chẳng lẽ ra đường đứng bắt xe buýt lên bar để quẩy rồi ký nợ, còn đâu cái tên Quân Lưu nổi tiếng.

Nhìn chung tình cảnh của anh lúc này khốn đốn thật sự, hết tiền, không có xe, mất luôn người đẹp, giờ thì anh phải mò đến Lưu Thuần để đầu quân. Nếu theo như tính toán thì chỉ cần làm con ngoan ít bữa để ông Lưu nguôi giận thì lại đâu vào đấy, chưa kể việc Hoàng Phi nắm vị trí giám đốc chiến lược, Thái Phong sếp cỡ bự thì vị trí của anh chắc cũng không phải tầm thường, dân chơi có thu nhập cao thì việc gì phải lo đến chuyện tiền nong.

-“Phòng Marketing sắp có sếp mới!”

-“Nghe nói người này rất tài giỏi, còn đẹp nữa ấy!”

Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ để Khải Quân ngẫng cao đầu mà bước vào Lưu Thuần nhận chức, mấy em nhận viên thì khỏi phải nói đổ rạp dưới chân trước vẻ hào nhoáng của anh. Chuyên ngành Marketing là điểm mạnh đủ để ông Lưu giao phó cả phòng cho anh quản lý.

Chiếc ghế trưởng phòng Marketing là vị trí trống duy nhất ở đây đủ tiêu chuẩn để anh ngồi tạm, đáng lý ra phải là giám đốc, thế nhưng hiện tại bà chị dâu Lâm Nghiên Hy đang phụ trách. Số anh đúng là rõ nhọ, người ghét nhất lại chung đụng cùng bộ phận.

Các nữ nhân viên hào hứng ra mặt, có cô còn mừng rỡ reo lên như thể trúng số.

-“Thấy chưa! Tôi đã bảo rồi mà, sếp mới là nam, đâu phải nữ như tin đồn!”

-“Lạ nhỉ! Rõ ràng nghe nói là nữ mà!”

Khải Quân không quan tâm, việc của anh là ngồi chơi xơi nước cuối tháng lĩnh lương, làm quái gì phải quan tâm chuyện cấp dưới nói gì. Khẽ nhắm mắt lại, xoay ghế một vòng tận hưởng, khí chất ngời ngời như thế này không làm sếp thì quá phí nhân tài.

-“Yêu cầu anh xuống ghế, hình như anh ngồi nhầm chỗ rồi!”

Khóe mắt Khải Quân khẽ hé ra nhìn cô gái vừa phát ra câu nói ấy ngu xuẩn, không gõ cửa, tự ý xông vào còn ăn nói hàm hồ, muốn anh sa thải ngay lập tức hay không.

-“Là cô sao?” – Một cái cười khẩy, Khải Quân chống hai tay lên bàn nở một nụ cười khinh bỉ dành cho cô nhân viên xinh đẹp trước mặt, đúng là rất đẹp, kiểu mà làm chung cấp dưới như này thì cũng đở nhàm chán.

-“Tôi không cần biết anh là ai? Nhưng vị trí này là của tôi!” – Chu Diệp Nhi đáp lại Khải Quân bằng một nụ cười mang tính chất tương tự, nhẹ nhàng đặt chiếc thẻ nhân viên xuống bàn, và dòng chữ nổi bật hiển thị rất rõ ràng *Trưởng phòng Marketing*, và người con trai cô đã nhầm lẫn tai hại trước đó là em trai ruột của Lưu Thái Phong, tức cậu út Lưu Thuần.

Chuyện quái gì đang diễn ra, Khải Quân nhíu mày, lục lại túi quần, lúc nảy quản gia Đình có đưa cho anh một cái thẻ khá giống cô ta, mấy cái thẻ vô tri này thì anh đâu cần thiết phải xem, anh cho luôn vào túi quần, chưa kể còn có ý định ném lại ở nhà.

*Lưu Khải Quân – Nhân viên tập sự*

*

Lam Châu được cô lễ tân Lưu Thuần đưa đến nhà ăn nhân viên, có người cần gặp.

Có chút hồi hộp, cô còn chưa kịp phát tín hiệu cho Thái Phong vì anh đang trong phòng họp. Giờ cô biết phải làm sao đối diện với bậc trưởng bối.

Mẹ chồng tương lai cô đang đợi và muốn gặp riêng cô, người cô chỉ biết danh tính và gặp qua một lần ở bệnh viện, chẳng phải mẹ chồng nàng dâu, là chủ đề muôn thuở trong các cuộc hôn nhân hay sao. Giờ thì khổ rồi, cô thì lại không giỏi ăn nói với người lớn, sợ không may vạ miệng làm hỏng chuyện phải bồi thường hợp đồng thì coi như tiêu tùng.

-“Bình tĩnh! Phải bình tĩnh!” – Lam Châu lảm nhảm khi bước chân cô chỉ còn cách chiếc bàn trong cùng không xa.

Lưu phu nhân đang ngồi đợi sẵn, sự cao quý uy quyền càng làm cô căng thẳng, cả người như phủ một lớp mồ hôi lạnh.

-“Thưa phu nhân, cô ấy là Lam Châu, thư ký của sếp Phong!” – Cô lễ tân kính cẩn giới thiệu và rời đi sau khi nhận được sự cho phép của bà.

-“Cháu chào bác ạ!” – Ngoài thủ tục chào hỏi thông dụng, tạm thời Lam Châu chưa biết phải nói gì cho phù hợp.

Người phụ nữ trung niên nghiêm khắc, gương mặt giãn ra, nở một nụ cười phúc hậu, khẽ chỉ tay đến chiếc ghế đối diện.

-“Cháu ngồi đi, ta có vài chuyện muốn nói với cháu!”

Chỉ cần sự cho phép, Lam Châu lập tức vâng lời, có ai gặp tình cảnh này mà chẳng thấy cập rập như cô, chưa kể còn không hề có sự chuẩn bị nào về tinh thần lẫn tâm lý.

*

Cánh cửa phòng CEO bật ra, hầu hết nhân viên không ai dám cản trở vị khách mới này.

Khải Quân bước tới trước bàn làm việc của chủ tịch Lưu Khải Trung. Ông vẫn tập trung vào văn kiện, sự có mặt của đứa con trai ngỗ ngược này không quá bất ngờ, đến trễ hơn ông dự định.

-“Bố giải thích sao về chuyện này, nhân viên tập sự, có nhầm lẫn gì không?”

Mất mặt! Anh ung dung vênh váo ngồi vào chiếc ghế trưởng phòng để rồi bị đuổi xuống trước mặt bao nhiêu con người, chưa kể lại còn là cô gái mà anh không ưa, làm gì có chuyện anh làm culi cho cô ta, tấm bằng tốt nghiệp hạng ưu thừa sức để anh xin vào một công ty khác, nhưng anh biết nếu ông Lưu đã lên tiếng thì chẳng công ty nào dám nhận.

-“Tự thân vận động! ở đây chỉ còn có vị trí đó thôi!”

-“Giám đốc, hay bèo lắm cũng trưởng phòng, ai đời bố cho con đảm nhận vị trí thấp nhất như thế, con sẽ không làm!”

Khải Quân nhấn mạnh, kỳ này anh không cần thiết phải ở lại, cùng lắm là trở về Pháp.

-“Tùy mày! Để ta xem mày đi bằng cách nào con nhé!” – Ông Lưu không hề khẩn trương, vẫn điềm đạm xem tài liệu và không hề để mắt đến việc Khải Quân đang quay đi.

Đúng là số nhọ, không có tiền thì có nước đi bộ sang Pháp, mà ở lại làm nhân viên tập sự thì bách nhục, với mấy đồng lương bèo bọt đó thì so với trước kia anh nhịn đi Bar một ngày cũng đủ từng ấy.

-“À ta sực nhớ ra còn một vị trí rất phù hợp với con, nếu như không muốn làm nhân viên quèn!” – Ông Lưu đâm chiêu suy nghĩ, câu nói của ông lập tức ngăn được bước chân của Khải Quân sắp chạm đến cánh cửa.

-“Là gì vậy bố? nếu làm sếp thì con sẽ suy nghĩ lại!” – Khải Quân quay lại, dù sao làm sếp cũng đỡ hơn là dưới trướng hai ác nữ mà anh không ưa.

-“Trưởng phòng tạp vụ đó con trai, thích thì đến nhận chức nhé, khổ lắm, ráng mà dồn hết trí lực để gánh team con nhé! 

Khải Quân lắc đầu, nhiều lúc chẳng biết anh phải con ruột ông Lưu hay không. Các anh lớn toàn làm sếp nắm mọi quyền hành, riêng anh được bạn cho sự lựa chọn quá khắc nghiệt cho hai vị trí chênh lệch không mang nét tương đồng, có những chuyện không muốn nghĩ cũng phải nghĩ đến.

-“Bố trả lời đi! Bố nhặt con ở đâu về?”