Sếp Tôi Là Bạn Học

Chương 11: Nói xấu sếp!




Đã gần một tuần nữa lại trôi qua, Lam Châu gần như phải vắt hết trí lực để học việc miệt mài từ sếp Đình Uy, khỏi phải nói cô mừng hơn ai thế khi mấy ngày bận rộn này không phải đụng mặt tên bạn học, nếu không đầu óc cô không thể nào tập trung nỗi.

Dự án xây dựng khu nghĩ dưỡng cao cấp của CCO đã được chủ tịch Lưu phê duyệt sau khi tập đoàn Bảo Nguyên đồng ý hợp tác. Hợp đồng sẽ được ký kết vào đầu tuần tới.

Đình Uy và Lam Châu gần như phải thường xuyên ở lại sau giờ làm vì quá bận rộn, các phòng ban liên quan cũng không ngoại lệ. Phòng Marketing chịu trách nhiệm gánh truyền thông cho dự án lần này, và vừa thảo luận xong phương án xúc tiến để tiến hành các thủ tục giấy tờ xin giấy phép xây dựng.

-“Sao cô không ăn nhanh đi, còn nhiều việc phải làm lắm đấy?” – Đình Uy không khỏi thắc mắc khi Lam Châu mãi chưa đụng đũa.

Nuốt khan một cái, gương mặt không mấy tự nhiên của Lam Châu gượng gạo cười chào tất thảy mọi người đang có mặt ở nhà ăn nhân viên.

-“Sao mọi người cứ nhìn tôi chằm chằm vậy kìa?”- Lam Châu cố gắng nói rất khẽ với người đối diện đang cặm cụi ăn nốt phần còn lại –“Mặt tôi có dính gì không vậy sếp Uy?”

Đình Uy không nhìn anh chỉ trả lời qua loa trước khi uống nước.

-“Nhân viên phòng kinh doanh không phải rất oai hay sao?”

-“Không phải?” – Lam Châu xua tay, cô chắc chắn những ánh mắt đó không phải ngưỡng mộ và nể phục –“Hình như họ rất thần tượng sếp”

Không khó để Lam Châu biết mọi người đang ganh tỵ với mình khi được ngồi ăn trưa cùng Đình Uy.

-“Hừm…nhưng rất tiếc tôi là *bông* đã có chủ” – Đình Uy nghiêm giọng, nhấp một ngụm nước nhỏ –“Thực sự cảm thấy có lỗi với các cô”

Lam Châu thở dài, kể từ ngày tiếp xúc nhiều hơn với Đình Uy cô mới biết được chuyện con gái chủ tịch Lưu là bạn thanh mai trúc mã với Đình Uy, chưa kể năm sau lại còn có ý định kết hôn sớm. Cuộc tình đẹp như mơ này, thật sự khiến kẻ đứng ngoài như cô phải trầm trồ ngưỡng mộ. Lam Châu từng nghĩ, biết đâu khi được gần gũi làm việc với Đình Uy nhiều, dần dần sẽ nảy sinh tình cảm giữa cấp trên và cấp dưới, một chuyện tình đẹp như mơ tương tự những bộ phim lãng mạn chốn công sở, thế nhưng số cô vẫn chỉ mãi là nữ phụ sắm vai mờ nhạt giữa cuộc đời nam nữ chính. Chỉ nghĩ đến đó thôi đã thấy nghiệt ngã.

-“Mà hai người quen nhau bao lâu rồi nhỉ? Chắc là cậu theo đuổi cô ấy gian nan lắm hả, thực sự tò mò nha” – Lam Châu thừa biết cô gái ấy xinh đẹp đến nhường nào.

-“Ai nói tôi theo đuổi cô ấy?” 

Giọng Đình Uy có chút cam chịu, sâu thẳm trong ánh mắt là một nỗi niềm vẫn không thể quên được mùa hè năm ấy. Những tháng năm học trò đẹp đẽ đã chính thức khép lại vào năm lớp bảy.

-“Tôi bị cô ấy dọa giết nếu như không đồng ý làm người yêu”

-“Khụ Khụ…” – Quơ vội lấy ly nước trước mặt Lam Châu nốc không cần biết trời trăng.

Mọi người xung quanh bắt đầu chú ý hơn khi Đình Uy hấp tấp đấm lia lịa vào lưng Lam Châu khi cô vẫn chưa thể tống hết số cơm vừa nghẹn xuống.

-“Khổ, có cần sốc đến thế không?”- Đình Uy lắc đầu nhìn cảnh tượng hết sức khổ sở của Lam Châu.

Đặt ly nước xuống, hoàn hồn lại sau cú nghẹn suýt chết. Lam Châu cười ra nước mắt với cuộc tình đầy ngang trái này, xem ra Đình Uy đáng thương hơn cô nhiều, bởi vì cô biết, cô gái kia chính là em gái cưng của tên bạn học, anh nào em nấy, quả là thích gây sức ép cho người khác.

-“Hừm ngồi đó mà cười” – Đình Uy chỉ tay vào đồng hồ nghiêm khắc nhắc nhở, phần vì cảm thấy quê khi Lam Châu mãi không ngưng trêu chọc anh – “10p nữa mà không có mì tôm thì cô tự đào hố chôn mình đi”

Nhắc mới nhớ. Nhiệm vụ trưa nay của cô là phải chuẩn bị một tô mì cho vị sếp cao quý kia, mà kể cũng lạ, gần tuần nay anh ta mãi không chịu ra khỏi phòng vào giờ nghỉ trưa và cô cũng hoàn toàn chưa biết mặt vì mọi chuyện đều thông qua Đình Uy.

-“Cơm nước không ăn, lại ăn mì?” – Lam Châu bĩu môi vì sở thích quái lạ của anh ta.

-“Tại cô không biết đó thôi, là sếp đang tiếc kiệm tiền để cưới vợ nên mới phải ăn mì tôm” – Đình Uy cười cười khi Lam Châu gần như tin sái cổ.

-“Thật á?”

-“Thôi cô lo đi chuẩn bị đi, sát thủ gọi tôi rồi”

Đình Uy rời đi ngay sau đó, Lam Châu cũng đã kịp biết chủ nhân cuộc gọi khẩn cấp này là ai, quả là một cô nàng tinh quái nhưng không kém phần đáng yêu.

*

Lam Châu đếm cừu giữa trưa trong khi chờ đợi sau phần cho nước sôi vào tô mì đặc biệt. Miệng lảm nhảm một giai điệu không rõ lời.

-“Rãnh rỗi quá nhỉ?”

Giật thóp, Lam Châu nhận ra gương mặt không mấy dễ chịu của tên bạn học đang lù lù bước đến.

Thái Phong khá bực mình khi phải chờ đợi một điều gì đó quá lâu, gọi Đình Uy thì hoàn toàn bận máy, vừa bước ra khỏi phòng đinh ghé qua thăm dò phòng trợ lý thì bắt gặp một cô ngốc đang hát nhảm.

-“Cậu đi đâu đây? – Lam Châu ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Thái Phong ở bộ phận kinh doanh, quả thực cô cũng chẳng biết anh đảm nhận vị trí nào ở Lưu Thuần nhưng việc hiện diện ngay lúc này cũng làm người ta phải bất ngờ -“À chắc làm đến tìm tôi, bộ váy hôm trước tôi đã giặt ủi sạch sẽ cũng định mang trả cậu đây, chưa chi đã đến tìm rồi”

Ngoài giả thiết đến đòi đồ thì chắc không còn nguyên nhân nào hợp lý hơn cho cuộc chạm trán giữa cô và Thái Phong.

-“Hàng hiệu đó, mà mặc vào người cô rồi thì cũng trở nên bình thường, giữ mà dùng luôn đi, hết giá trị” – Thái Phong bĩu môi, một thái độ giễu cợt mà Lam Châu cực ghét. Chuyện là hôm ấy anh phải nhờ nhân viên khách sạn chuẩn bị hộ một bộ đồ khác vì bộ đồ của cô gần như rất bẩn.

-“…”

-“Đi đâu đấy? tôi cho cô đi chưa?” 

-“Đem đồ ăn cho sếp tôi, không rãnh tiếp chuyện cậu”

Tự ái ư, không hẳn, Lam Châu đã quá quen với mấy câu từ này của Thái Phong, cô bỏ đi vì không muốn gây thêm thù oán vì sợ tranh cãi tiếp nữa lại không nhịn nỗi mà phụt máu chết với tên đáng ghét này.

Thái Phong cười cười “sếp cô đứng đây thì ai trong đó mà mang” cố gắng để không phát ngôn mấy câu từ không hay ho.

Thái Phong nhướng mày, giữ chặt khuỷu tay Lam Châu.

-“Cô sợ anh ta hơn tôi à?”

-“Có nhân viên nào mà chẳng sợ sếp, chưa kể anh ta lại …à mà thôi”

Lam Châu rút tay ra khỏi Thái Phong, cô không muốn mất thời gian thêm vì mì sắp nở. Lần trước là bánh bao, lần này là mì thì xem như đời cô chấm hết.

-“Anh ta lại thế nào?” 

Một cách uy hiếp rất hiệu quả bằng ánh mắt, Lam Châu rùng mình, có lẽ như gương mặt đẹp kia lại dụ dỗ được cô bằng nhan sắc hay một kiểu đe dọa chẳng khác gì cô em gái đã dùng để tán đỗ anh chàng Đình Uy.

Lam Châu thở dài, quả thực cô cũng đã ấm ức lắm vì phải thường xuyên về muộn vì công việc quá nhiều, và cả chuyện phải làm mấy chuyện lặt vặt hết sức tốn thời gian, cũng như lặn lội đi tìm những món đồ ăn không có sẵn trong công ty thay vì phải đi rất ra mới mua được.

-“Một con người cực kỳ quái dị, mặc dù chẳng biết mặt mũi anh ta ra sao, nhưng mà nghe sếp Uy bảo rất xấu, chưa kể lại còn mê gái đẹp, thường xuyên ép việc tôi và còn ki bo nữa chứ, giàu sụ mà cứ bắt tôi nấu mì tôm…”

Có kể đến sáng mai cũng không hết, Lam Châu quyết định không nói nữa và chuyển sang nhìn nét mặt Thái Phong. Một nụ cười đẹp được vẽ lên, đôi môi hay cong lên xỉ vả cô chuẩn bị nhếch lên…

-“Đình Uy bảo thế à?”

Dường như có một sóng điện cực manh chích vào sống lưng, Lam Châu nhăn mặt vì lỡ dại nói xấu sếp trước mặt Thái Phong, lỡ mà sếp cô là người quen biết Thái Phong thì sao nhỉ. Tiêu rồi, lại vạ miệng.

-“Tôi đi trước nhé!”

Lam Châu rón rén rời khỏi trước khi Thái Phong có ý định giữ cô lại nữa.

Ngước nhìn Lam Châu vừa khép cửa phòng trợ lý CCO, Thái Phong bình thản trở lại phòng mình, lần này anh không muốn Đình Uy phải mang đồ ăn đến, trước sau gì cũng sẽ chạm mặt nhau, sớm hơn một chút cũng chẳng sao. Giờ thì hai kẻ to gan kia đang ngồi chung một phòng, cũng tiện xử lý, chắc chắn anh sẽ dạy dỗ lại trước khi có ý định phản công cùng lúc.

*

Lam Châu cảm thấy không mấy hào hứng khi lần đầu tiên được diện kiến dung mạo giám đốc kinh doanh, vì qua những lời kể cuả Đình Uy thì anh ta tuy tuổi trẻ tài cao nhưng ông trời lại không ưu ái ban cho một nhan sắc nỗi trội. Hình tượng Boss soái ca trong lòng cô sụp đổ kể từ khi biết thông tin cực đau lòng ấy, hoàn toàn vỡ mộng.

“Cộc Cộc Cộc”

Vẫn mãi không có câu trả lời từ bên trong. Rất lâu sau đó, Lam Châu lấy dũng khí tự mở cửa bước vào.

-“Welcome!” – Thái Phong như đợi sẵn, anh ngã lưng ra ghế xoay, nở một nụ cười nguy hiểm nhìn thẳng đến Lam Châu đang hóa đá chôn chân tại chỗ.

-“Xin lỗi tôi nhầm phòng!”

“Cái khỉ gì thế?” là bốn chữ Lam Châu nghĩ được ngay lúc này, cô nhanh chóng bước ra và kiểm tra lại để chắc chắn mình không đi sai phòng.

Thế nhưng…Chuyện không ngờ tới nhất cũng phải nghẹn ngào mà chấp nhận, “Lưu Thái Phong” ba chữ được viết rất rõ ràng bên dưới bốn chữ “Giám đốc kinh doanh”đặt ngay ngắn giữa bàn làm việc lớn.

Bây giờ thì chấm hết thật sự, vị giám đốc cao quý kia không ai xa lạ là tên bạn học. Kết quả của lần vạ miệng nói xấu sau lưng lúc nảy là một núi tài liệu cần xử lý ngay trong hôm nay, có mà ba đầu sáu tay cũng làm không kịp, chưa kể cứ tầm 10-15 phút lại gọi cô đến sai vặt, đúng là nợ cũ chưa trả hết lại mang thêm nợ mới vào người