Sếp, Tôi Không Muốn Tăng Ca!

Chương 22




Ăn cơm xong, lại tắm rửa sạch sẽ, bởi vì cảm thấy không được tự nhiên nên cậu cự tuyệt đề nghị ở cùng phòng của sếp, tự mình vào phòng ngủ dành cho khách.

Bởi vì vấn đề đã được giải quyết, sự lo lắng cũng không còn, thần kinh căng thẳng rốt cục có thể hoàn toàn thả lỏng cho nên cậu rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp, mà sau khi tỉnh lại cũng cảm thấy toàn thân thư sướng.

Nhìn nhìn đồng hồ, hiện mới có 6 giờ sáng, sếp hẳn là chưa đi làm đi?

Nghĩ nghĩ, cậu lập tức đứng lên rửa mặt chải đầu, lúc cậu ra phòng khách liền thấy cửa bếp mở, sếp đang chuẩn bị đồ ăn sáng.

“Sếp, buổi sáng tốt lành!” Cậu đi đến bàn ăn dài bằng đá ngọc, tinh thần thư thái nói.

Đem trứng ốp la với xúc xích và thịt hun khói đã chiên bỏ vào đĩa, sau khi đưa cho cậu, sếp cười nói “Tiểu Hạo, buổi sáng tốt lành. Bất quá tối qua ngủ muộn như vậy, sao không ngủ thêm một chút nữa.”

Lắc lắc đầu, Bạch Hạo Lãng giúp sếp mang hai ly sữa ra “Tinh thần rất tốt, không cần ngủ nữa.”

Nhìn bữa sáng thơm ngào ngạt, cậu cảm động nói “Vậy tôi không khách khí.”

Vừa mới nói xong cậu liền xiên một miếng xúc xích, cắn một cái, sau khi thỏa mãn phát ra một tiếng ngâm, cậu cũng không để ý hình tượng, trái một miếng trứng, phải một miếng thịt hun khói, ăn đến bất diệc nhạc hồ.

Cái cách cậu hùng hùng hổ hổ ăn so với sếp đang tao nhã chậm nhai chậm nuốt, quả thực là khác nhau một trời một vực.

Sau khi ăn xong, cậu liền xung phong nhận việc thu dọn bát đũa, rửa bát, mà sếp thì lại trở về phòng thay đồ.

“Sếp, hôm nay tôi có thể đi làm không?” Đem bát đũa đã rửa sạch gác lên kệ, Bạch Hạo Lãng vẻ mặt chờ mong hỏi.

Nhìn Bạch Hạo Lãng như con chó nhỏ hưng phấn vây xung quanh mình, nếu có thêm cái đuôi, hẳn đã đung đưa vẫy loạn lên, Ôn Nhã Nho sủng nịnh sờ đầu cậu, nói “Có thể.”

Nhưng ngay khi đối phương sắp vui sướng hoan hô, ánh mắt xấu xa lại nheo lại, nói tiếp “Nhưng là, trước đó, chúng ta phải giải quyết ổn thỏa một vấn đề nhỏ nữa đã.”

Nghe vậy, Bạch Hạo Lãng lập tức ủ rũ hỏi “Còn có vấn đề gì cần giải quyết?”

Thấy đối phương phản ứng như dự kiến, Ôn Nhã Nho buồn cười, nhẹ nhàng gật đầu “Kì thật, chỉ cần em phối hợp, rất nhanh liền giải quyết xong.”

“Thật sự? Vậy tốt quá.” Bạch Hạo Lãng lập tức hồi phục lại sức sống, kéo tay áo sếp đi ra cửa “Như vậy chúng ta mau đi giải quyết nhanh nhanh rồi còn đi làm.”

Thấy người ta lo lắng như thế, Ôn Nhã Nho đành phải đem người giữ chặt lại, để cậu ngồi xuống ghế sopha, bản thân cũng ngồi bên cạnh, rồi mới mở lời “Em cũng đã mong nhanh chóng giải quyết vấn đề, vậy chúng ta liền nói thẳng vào chuyện chính đi.”

“Nói cái gì cơ?” Bạch Hạo Lãng khó hiểu hỏi, vẻ mặt mờ mịt.

Bất đắc dĩ thở dài, Ôn Nhã Nho đành phải giải thích “Nói về quan hệ giữa hai chúng ta.” Nhìn thật sâu vào ánh mắt của đối phương, hắn vẻ mặt nghiêm túc, chân thành nói “Tiểu Hạo, tôi thật sự thích em, trước đây rất lâu đã thích em rồi. Tôi hi vọng có thể ở bên em, chăm sóc em, quan tâm em.” Hơi dừng một chút, hắn lại nói tiếp “Em nghĩ thế nào? Đồng ý chứ?”

“Ừm.”

Bạch Hạo Lãng gật gật đầu, đôi mắt đen lúng liếng đảo qua đảo lại, không biết đang suy tính cái gì, mà Ôn Nhã Nho một bên chờ đợi đáp án, thật cẩn thận theo dõi biểu tình của cậu, hoàn toàn không rõ cái ‘ừm’ kia là có ý gì.

Ừm, sếp hắn thích mình, muốn cùng mình một chỗ, mà mình cũng không chán ghét hắn, cho nên hẳn có thể đáp ứng ha. Bất quá, cậu không có tiền, hơn nữa…

Một hồi lâu sau, Bạch Hạo Lãng ấp a ấp úng nói “Nhưng là tôi không nuôi nổi sếp nha.”

Đúng! Tiền lương vốn còn không đủ dùng, tuy rằng cậu cũng không biết mình tiêu vào cái gì mà nhanh hết thế, làm sao mà nuôi nổi sếp chứ? Ai… Vừa nghĩ thế thôi cậu liền không nhịn nổi mà lắc đầu thở dài.

Nhận được câu trả lời như vậy, Ôn Nhã Nho ngạc nhiên nhìn đối phương, rồi mới cười nói “Như vậy, tôi nuôi em.”

Hì hì, như vậy tựa hồ rất không tồi nha.

Bạch Hạo Lãng trong lòng tính toán tạch tạch, không phát hiện mọi tâm tư của mình đều hiện hết lên mặt, Ôn Nhã Nho nhìn cái vẻ mặt sung sướng kia, tảng đá lớn trong lòng cũng biến mất.

“Sếp, anh không ngại tôi so với anh nghèo hơn rất nhiều?”

“Không ngại, bởi vì tôi là sếp của em mà.”

“Nhưng là, tôi thực thích ăn, thực lười biếng, chẳng những tay chân vụng về, hơn nữa tính tình còn không tốt lắm.”

Tuy rằng rất rất không muốn thừa nhận, nhưng cậu vẫn quyết định đem lời quở trách của mẹ nói với sếp, nếu người ta để ý, như vậy cũng không thể miễn cưỡng cùng một chỗ, bởi vì cậu không muốn trong thời gian ngắn lại bị đá.

“Tôi không ngại.”

“Thật sự?”

“Ừ, thật.”

Sau khi trải qua một vòng tôi hỏi anh đáp, Bạch Hạo Lãng vui vẻ tuyên bố “Như vậy, tôi với sếp liền hẹn hò đi.”

Sau khi giải quyết xong vấn đề quan trọng nhất này xong, Ôn Nhã Nho lại đề nghị “Chúng ta bây giờ liền giúp em chuyển nhà, được không?””Chuyển nhà?” Trợn mắt nhìn sếp, Bạch Hạo Lãng hỏi “Nhất định phải dọn hết sang sao?”

“Vì sao lại không cơ chứ?” Sếp hỏi ngược lại.

Ách, vấn đề này cậu thật sự muốn suy nghĩ lại. Nhìn xung quanh phòng ở của sếp một hồi, bất luận là diện tích, độ thoải mái, chỉnh tề, sạch sẽ, rõ ràng so với cái phòng trọ nhỏ xíu của cậu tốt hơn nhiều lắm. Ừm, hơn nữa, nếu dọn đến nhà riêng, cậu có thể tiết kiệm 3000 khối tiền thuê mỗi tháng.

Thế là, người nào đó tính tính nghĩ mình lời rồi nên tự đem mình bán, Đương nhiên, cậu quả thực kiếm được, bất quá cũng phải trả giá mới có thu hoạch a. Trả giá với thu hoạch của cậu, rõ ràng có quan hệ trực tiếp.

“Được rồi.”

Khi cậu gật đầu một cái, Ôn Nhã Nho liền lập tức lái xe cùng cậu về nhà trọ, cùng chủ cho thuê giải quyết thủ tục, cùng với thu dọn đồ đạc hữu dụng.

May là đồ của cậu cũng không nhiều, chủ yếu là quần áo cùng sách báo từ ngày trước, bởi vì chỉ là phòng thuê nên cậu cũng không sắm sửa nhiều, cho nên khi dọn đi cũng không lích kích lắm, mấy đồ bàn chải khăn mặt này nọ cũng không cần, bởi vì sếp sẽ mua mới.

Bởi vậy nên hoàn toàn không cần gọi xe chuyển đồ, khoang xe của sếp cũng đủ để mang đồ đi.

Trở lại nhà mới, cậu liền cùng sếp xắn tay sửa sang đồ đạc, nhưng thấy sếp mang quần áo của mình về phòng sếp, cậu vội vàng chạy tới kéo tay áo người ta.

“Sếp, anh đi đâu vậy?” Bạch Hạo Lãng chỉ chỉ phòng ngủ cho khách ở bên cạnh, nói “Phòng tôi đây cơ mà.”

Nghe vậy, sếp gợi lên khóe miệng, lắc đầu “Em đương nhiên phải ngủ cùng tôi.”