Sếp, Tôi Không Muốn Tăng Ca!

Chương 13




Cậu muốn cúi xuống nhìn xem, nhưng bởi vì đang phải ôm em thỏ bông to bự nên tay chân lóng ngóng, hơn nữa tầm nhìn phân nửa đều bị cái đầu bự của thỏ bông che khuất, cho nên đành phải cầu cứu sếp “Sếp, có cái gì đó vướng ở quần của tôi.”

Ôn Nhã Nho còn chưa kịp nhìn kĩ, tiếng trẻ con non nớt đã vang lên “Anh trai thật ngốc, em mới không phải cái đồ vật gì đó, em là người!”

Sau khi cố gắng cúi xuống, cậu cuối cùng nhìn thấy nơi thanh âm phát ra, là một bé gái nhỏ, mới chỉ tầm bốn, năm tuổi gì đó, mái tóc thật dài buộc đuôi ngựa, mặc một bộ váy đáng yêu màu vàng, thêm cả balo nhỏ hình gấu con.

Sếp cúi thấp xuống hòa ái hỏi “Em gái nhỏ, bọn anh có thể giúp gì?”

Cô bé quay qua nhìn, sau khi thấy Ôn Nhã Nho, hai mắt liền sáng ngời long lanh, lập tức buông ống quần Bạch Hạo Lãng, quay qua ôm cánh tay Ôn Nhã Nho, đáng thương nói “Anh đẹp trai, em không tìm thấy mẹ.”

“Tiểu sắc nữ!” Bạch Hạo Hạo bất bình lèm bèm, cậu cũng không quên khi nãy bị nhóc này mắng ngu ngốc. Hừ, cậu ngốc chỗ nào?

Cô bé tai thính nghe vậy liền híp mắt nhìn Bạch Hạo Lãng, làm cái mặt quỷ, rồi mới lại quay sang nói với Ôn Nhã Nho “Anh đẹp trai, anh giúp em tìm mẹ được không?”

“Được.” Ôn Nhã Nho xoa đầu cô bé, cẩn thận hỏi “Em lúc nào với ở chỗ nào liền phát hiện không thấy mẹ?”

Nghiêng đầu hồi tưởng một chút, cô bé liền chỉ quầy hàng trò chơi đằng xa “Em vừa rồi chạy đến quầy câu cá đằng kia xem một chút… Khi xoay qua nhìn, liền phát hiện mẹ vẫn đi đằng sau không thấy đâu nữa rồi… Em rất sợ, sau vẫn cứ đi tìm… Sau đó, liền thấy thỏ bông, nhớ tới mẹ nói người nào yêu động vật đều là người tốt, liền chạy qua đây nhờ anh, nhưng không nghĩ tới anh ấy thật ngốc, coi em là đồ vật này nọ, em rõ ràng là người mà.”

Nói xong, cô bé còn hơi khinh bỉ liếc mắt nhìn Bạch Hạo Lãng, thành công chọc giận cậu, cậu tức tối “Kẻ vì ham chơi mà lạc đường mới là ngốc nhất!”

Cô bé chống nạnh, thở phì phì “Em mới không ngốc!”

“Em ngốc nhất!” Bạch Hạo Lãng đáp lễ cô bé bằng một cái mặt quỷ, trả thù vừa nãy.

Cô bé tức đến dậm chân, hung dữ trừng Bạch Hạo Lãng “Đại ngu ngốc!”

“Tiểu ngu ngốc!” Bạch Hạo Lãng không cam lòng yếu thế trả lại một cái trừng mắt, cũng bày ra một bộ người lớn nhìn đứa trẻ bướng bỉnh.

Ôn Nhã Nho bực mình nhìn một đứa trẻ con cùng một chàng trai tính tình trẻ con trừng mắt với nhau, cũng không để ý nơi này là đâu, bất đắc dĩ vỗ vỗ vai Bạch Hạo Lãng, nhưng ngữ khí không giấu nổi sủng nịnh “Cậu nha, người lớn rồi sao lại ganh đua với đứa trẻ con? Ngoan, ôm thỏ bông cẩn thận, chúng ta nhanh giúp em ấy tìm mẹ, mẹ nó sợ là đang vô cùng lo lắng.”

Dứt lời, Ôn Nhã Nho sờ sờ đầu cái kẻ đang tức đến thở phì phò kia một chút, bảo cậu đi theo, rồi dắt tay cô bé đi tới quầy phục vụ.

Nghển cổ nhìn theo, cậu dùng lực ôm chặt em thỏ tìm kiếm sự an ủi, tâm không cam tình không muốn đi theo, khẩn cầu mau mau tìm thấy mẹ cô bé, mang nó đi đi, mà sau khi radio của khu vui chơi vang lên thông báo, rất nhanh liền có một người phụ nữ chạy tới.

Phía sau, Bạch Hạo Lãng cùng cô nhóc lại bắt đầu cãi nhau.

“Này, anh vừa rồi tốt bụng cho em mượn bế một chút thôi, hiện tại mau trả lại cho anh!” Bạch Hạo Lãng trợn mắt trừng a trừng, muốn đoạt lại thỏ bông, nhưng không thể nào xuống tay, dù sao cậu cũng không thể thật sự bắt nạt trẻ con nha. Đương nhiên, bắt nạt bằng miệng là ngoại lệ.

“Mới có một phút mà thôi, anh trai ngốc thật nhỏ nhen.” Cô nhóc vất vả ôm thỏ bông to hơn mình rất nhiều, một bộ dáng chết cũng không buông.

Nhìn đồng hồ một cái, Bạch Hạo Lãng sửa lại “Cái gì mà một phút, đã mười lăm phút rồi đó!”

“Có người hay so đo như anh sao?” Cô nhóc bất mãn chu chu miệng, chạy ra sau Ôn Nhã Nho tìm kiếm sự che chở.

Thấy vậy, Bạch Hạo Lãng đành phải ra lệnh cho sếp tránh ra, nhưng Ôn Nhã Nho bị kẹp giữa hai người bất đắc dĩ khó xử, tránh ra không được, mà không tránh ra liền bị mắng, chỉ có thể bất động tại chỗ, vẻ mặt thật vô tội.

“Sếp, anh tránh ra.”

“Anh đẹp trai, anh phải giúp em.”

Một nhóm phục vụ nữ bên cạnh đã sớm dừng làm việc, hớn hở xem kịch, hơn nữa thường ném cho Ôn Nhã Nho ánh mắt “Thực đáng thương”, khiến hắn chỉ có thể cười khổ. Thậm chí có người còn đem bữa tốt ra đặt cược, xem ai thắng ai bại.

Cô nhóc phát hiện Bạch Hạo Lãng không làm gì mình được, liền thừa thắng xông lên “Anh trai ngốc, anh lớn rồi còn cùng trẻ con giành đồ chơi, không biết là mất mặt sao?”

“Giành?” Thanh âm cậu nhất thời cao lên, khó có thể tin nói “Nó vốn là của anh, rõ ràng là em đoạt của người ta!”

Nói thật, thể diện linh tinh gì đó, tại đây một giây đã bị cậu ném đi tận đẩu tận đâu. Với cậu mà nói, nhiệm vụ trọng yếu nhất hiện nay là đoạt về thỏ bông yêu quý, còn mặt khác cậu không quan tâm.

Vốn cô nhóc còn đang muốn nói gì, bỗng nhìn thấy mẹ chạy tới, liền sửa miệng cao ngạo nói “Bổn tiểu thư không so đo với anh nữa, hiện tại liền trả thỏ bông cho anh nè!”

Cậu ôm lại thỏ bông liền hừ một tiếng, rõ ràng chả khác gì trẻ con.

Người phụ nữ kia chạy tới nói lời cảm ơn, cũng giải thích vì cô nhóc không hiểu chuyện, chuẩn bị dắt cô nhóc đi. Nhưng mà cô bé lại đến trước mặt Ôn Nhã Nho, nghiêm túc mà nói “Anh đẹp trai, cảm ơn anh nha. Anh không những là người tốt, hơn nữa lại đẹp trai, cho nên em quyết định sau khi lớn lên phải làm vợ của anh.”

“Này này, vì sao nhóc không cảm ơn anh đây?” Ngay sau đó, Bạch Hạo Lãng ôm thỏ bông cũng phóng tới chắn trước Ôn Nhã Nho, một bộ dáng gà mẹ bảo vệ gà con trước diều hâu, lớn tiếng ồn ào “Ách, này không phải trọng điểm… Anh nói chính là, rõ ràng là thỏ của anh! Sếp cũng là của anh nốt!”

Nghe vậy, Ôn Nhã Nho kinh ngạc nhìn cậu, nhưng đối phương giờ phút này còn đang bận cùng cô nhóc giằng co, không để ý đến sự kinh ngạc của người ta hay những ánh mắt tò mò xung quanh.

“Anh ngốc như thế, anh đẹp trai sao có thể thích anh?” Vừa nói cô nhóc vừa nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cậu.

Không có trả lời, cậu trực tiếp đem vấn đề vứt cho đương sự “Sếp anh nói xem, anh có thích tôi không?”

Cái gì???

Ôn Nhã Nho bị dọa sợ, nửa giây dại ra, sau đó liền lập tức phản ứng lại, sau thấu kính đôi mắt thâm thúy lóe sáng, rồi chậm rãi nhấc khóe miệng, ôn nhu cười, ngữ điệu đầy sủng nịnh trả lời “Thích.”

Câu trả lời của hắn khiến mọi người ở đây như nổ tung, ầm ĩ thảo luận, không ít nữ sinh hưng phấn rít lên “Là thổ lộ sao?”

“Là đi? Là đi?”

“Thực sự là thổ lộ a~~~”

Mặc mọi người sôi nổi, thân là diễn viên chính Bạch Hạo Lãng nghe thấy câu trả lời chỉ cảm thấy rất mĩ mãn, vẻ mặt khiêu khích nhìn cô nhóc, căn bản không có chú ý khi sếp nói biểu tình cùng ngữ khí như thế nào, cũng không có phát hiện mình đã trở thành đối tượng bàn tán của mọi người.

Cô nhóc tức giận trừng mắt nhìn vẻ mặt tiểu nhân đắc chí của cậu, bất bình nói “Em sẽ không cảm ơn anh!”, rồi nắm tay mẹ đang không ngừng xin lỗi rời đi.

Xì, đứa nhỏ như vậy, thật sự, thật sự là siêu cấp không đáng yêu!! Ai, xem ra sau này khi giáo dục con cái phải vất vả đây!

Bên kia, nhìn Bạch Hạo Lãng đối với thổ lộ của mình không có phản ứng gì, Ôn Nhã Nho thở dài một hơi, nhìn thấy có người lấy máy ảnh chuẩn bị chụp, liền nhanh chóng kéo tay cậu rời đi, không để ý một loạt tiếng kêu thất vọng đằng sau.