14. [Sớm muộn gì cũng là vợ]
Edit: Yu Xin
==============================
Quan hệ giữa Cố Lạc và Tạ Nhung duy trì ở một trạng thái kỳ diệu.
Tạ Nhung vẫn đưa cơm đến cho anh như bình thường, bởi vì lấy lý do chăm sóc cho sức khỏe của tổng giám đốc, ngoài ra giữa hai người hoàn toàn không có thêm hành động chung đụng nào khác, thành thử các nhân viên khác trong công ty cũng không nghi ngờ cái gì.
Còn Cố Lạc ấy à, buổi tối anh sẽ dùng hình dạng Miêu Miêu chạy đến nhà hắn, mục đích chỉ có một: Làm tình.
Mặc dù Tạ Nhung không có kỹ thuật gì cao siêu, song cái miệng của hắn lại khá tốt.
Quan trọng nhất dĩ nhiên là vì Tạ Nhung có một con *** béo.
Bạn tình giỏi khó tìm, bạn tình có một con *** bự càng khó tìm hơn.
Từ sau khi khai trai, Cố Lạc không có cách nào hoàn toàn thanh tâm quả dục, mặc dù rất muốn từ chối thế nhưng khi đêm xuống vẫn không nhịn được mò đến nhà Tạ Nhung, anh không khống chế được.
Cũng may Tạ Nhung xem như biết chừng mực, ngoại trừ hằng đêm sênh ca ra thì ban ngày ở công ty chưa từng để lộ chuyện gì khác thường, chuyện này khiến Cố Lạc tin tưởng hắn thêm một chút.
Nhân viên bảo an cũng biết điều đấy.
Có điều từ trước đến giờ Cố Lạc vẫn cho rằng, bảo an có thể cùng anh lên giường đã được xem như vinh hạnh của hắn, một nhân viên bảo an nho nhỏ như hắn, nên biết thức thời một chút, hừ.
Miêu Miêu rất kiêu ngạo, Miêu Miêu rất tự luyến, Miêu Miêu luôn luôn bất bại, cũng sẽ gặp phải rắc rối.
Sắp tới gần giao thừa, phần lớn những người đi làm ăn xa đều quay về quê, mà ngày xuân cũng là ngày lành thích hợp để cưới gả.
Cố Lạc nhận được rất nhiều thiệp cưới từ, đối tác làm ăn, minh tinh nổi tiếng đến cả nhân viên của công ty.
Anh chọn tặng một phong bì đỏ thật dày, sau đó từ chối đi toàn bộ.
Ngày nghỉ của công ty bọn họ rất dài, đa số đều nghỉ từ hai mươi tám tết đến mười sáu tháng giêng, trong đó những nhân viên ở lại làm thêm ở công ty đều nhận được gấp ba tiền thưởng, vậy nên cũng có người tự nguyện ở lại tăng ca.
Còn Cố Lạc đã bắt đầu nghỉ từ hai mươi sáu tết, bận rộn suốt cả năm, anh muốn tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ dài, có khả năng anh sẽ đi du lịch.
Tất nhiên, phải tham gia xong một cái hôn lễ đã.
Bởi vì buổi hôn lễ này, không từ chối được.
"Không phải tôi không được à?" Cố Lạc xác nhận lại nhiều lần, tử lúc nhận được thông báo này hai đầu lông mày cũng chưa từng giãn ra.
Là thông báo, chứ không phải hỏi ý.
Hiện tại bọn họ đang ngồi trong một quán trà sáng(*), Cố Lạc thường xuyên đến đây, nhưng bởi vì chuyện này mà đến bây giờ anh vẫn không thể ăn được bao nhiêu miếng.
(*) Từ đời nhà Thanh, người ta thường dựng những nhỏ, gọi là những "quán trà 1 xu", phục vụ nước trà và các món điển tâm cho khách qua đường. Ngoài cửa quán có treo 1 chiếc giả để làm bảng hiệu. Sau này, các cửa tiệm trà thực sự mới bắt đầu xuất hiện và dần dần trở thành những tiệm quán lớn. Từ đó, điển tâm sáng là một thói quen không thể thiều trong đời sống của người Quảng Đông.
Người đàn ông ngồi đối diện anh tên là Chu Lâm, gương mặt tuấn tú, thân hình cao lớn, cũng là trai đẹp hiếm có.
Miêu Miêu bởi vì tâm cao khí ngạo nên rất ít khi qua lại với người khác, song Chu Lâm lại là một trong số ít bạn tốt của Cố Lạc.
Hai người là bạn bè tốt từ cấp ba cho đến tận bây giờ, dù cho Chu Lâm từng ra nước ngoài nhiều năm cũng chưa từng thay đổi.
Bây giờ y đã tu thành chính quả, không kịp chờ mà mang theo vợ về nước, tổ chức hôn lễ, Cố Lạc khẳng định phải đến dự.
Chỉ là chuyện làm phù rể này... Anh vẫn hơi do dự.
Tổng giám đốc đó giờ chưa từng giúp ai làm phù rể, quá trình ra sao anh cũng không biết, anh nhất định sẽ đến lễ cưới nhưng mà không muốn làm phù rể gì đó.
"Tôi sẽ tặng cậu một phong bì đỏ thật dày, cậu để người khác làm đi... Tiểu Tiền trông cũng rất tốt."
Hamster nhỏ đang thảnh thơi nghỉ ở nhà bỗng hắt hơi một cái, Tiểu Tiền sờ sờ mũi mình, nhếch miệng cười ngây ngô, nhất định là tổng giám đốc đang nhớ mình!
"Không được." Chu Lâm tỏ vẻ từ chối.
"Không phải cậu thì không được, đã quyết định rồi thì không thể sửa được nữa, đây là trang phục của phù rể." Chu Lâm vừa nói vừa đưa cho anh một cái túi đựng, "Làm theo kích thước của cậu đó."
Biết mình không thể trốn được, Cố Lạc đành cam chịu nhận lấy. Khóe mắt anh liếc thấy trên ghế bên cạnh Chu Lâm còn có một cái túi đựng khác, anh tò mò hỏi: "Vẫn còn một túi nữa à?"
Không phải làm phù rể thôi mà còn phải thay quần áo nữa hả?
"À, là của một phù rể khác." Chu Lâm lơ đãng trả lời.
Cố Lạc không nghĩ nhiều, Chu Lâm và anh là bạn tốt, không có nghĩa y sẽ không có người bạn tốt nào khác.
Hơn nữa không phải chỉ có mình anh làm phù rể cũng tốt, ít nhất vào lúc chơi trò chơi sẽ có người khác đỡ ở phía trước... Tổng giám đốc vẫn rất để ý hình tượng của mình.
Hai người vừa trò chuyện vừa dùng bữa, nói về tình hình gần đây của mình, Chu Lâm còn thuận tiện quan tâm đến vấn đề tình cảm của anh: "Cậu cũng trưởng thành rồi, không kết hôn thì cũng yêu đương đi, tìm người chăm sóc cho cậu cũng được."
Trong đầu Cố Lạc không hiểu sao lại hiện ra khuôn mặt của Tạ Nhung, sau đó lại lắc đầu: "Khụ, tôi không vội."
Chu Lâm còn đang nghĩ linh tinh: "Có phải trong lòng đã có người nào rồi không? Nam hay nữ vậy? Lúc nào cho tôi gặp mặt đây? Tôi giúp cậu thẩm định."
"Khụ khụ khụ..." Cố Lạc bị y làm cho sặc, vất vả lắm mới dừng lại được, lúc này mới tức giận: "Cái gì mà nam hay nữ hả, tôi đương nhiên là... Bớt nói mấy lời nhảm nhí đi, không có chính là không có."
Phản ứng kỳ lạ này của anh đã khơi dậy lòng nhiều chuyện của Chu Lâm, nhưng y lại không nói thêm gì nữa.
Vậy nên Cố Lạc cứng ngắc đổi một đề tài khác: "Món sủi cảo tôm này ăn rất ngon đó, cậu ăn nhiều một chút."
"Ừm, đúng là ăn ngon thật."
Hai người lại rảnh rỗi trò chuyện một lát, Cố Lạc có chút ngồi không yên, lau miệng liền nói lời tạm biệt với y: "Cậu có lái xe không? Có cần tôi đưa cậu không?"
"Không cần, cậu cứ đi trước, tôi chờ người khác đến." Chu Lâm chỉ chỉ túi đựng bên cạnh, trong lòng Cố Lạc hiểu rõ, cũng không nói lời khách sáo với y nữa.
Chờ sau khi anh rời khỏi, Chu Lâm mới kêu phục vụ vào dọn bàn sạch sẽ, lại gọi một lần đồ ăn mới.
"Món này, món này... Còn có món sủi cảo tôm lấy hai phần."
Món Cố Lạc đề cử không sai, quả thật món sủi cảo tôm của tiệm trà sáng này ăn rất ngon, cho nên y gọi thêm hai phần.
Đồ ăn vừa bưng lên tới, điện thoại của Chu Lâm liền reo vang.
"Phải, cậu lên tầng hai, phòng 206, nằm ở bên trái thang máy." Nói xong cúp điện thoại, y đứng dậy ra cửa đón.
Một bóng người cao lớn xuất hiện ở phía xa, Chu Lâm vẫy tay về phía hắn: "Tạ Nhung, ở đây."
Một vị phù rể khác của Chu Lâm, chính là Chu Lâm.
Sau khi Tạ Nhung ngồi xuống, Chu Lâm nhiệt tình gắp sủi cảo tôm cho hắn: "Mau nếm thử xem, có người đề cử nó đấy."
"Có người?" Tạ Nhung nhạy cảm phát hiện thấy trọng điểm trong lời nói của y.
"Đúng nha, vị tổng giám đốc nào đó bảo ăn ngon lắm." Chu Lâm hai tay chống cằm, giống như thờ ơ nhưng ý cười trong mắt lại như đang ám chỉ gì đó.
Tạ Nhung cười cười, dùng đũa gắp một miếng sủi cảo cho vào miệng.
Lớp vỏ bên ngoài mỏng như cánh ve lại không bị nát, thịt tôm bóc vỏ dai dai, mùi vị quả nhiên rất ngon.
"Ừm, ăn rất ngon." Hắn bình luận.
"Vậy lần sau, tôi muốn ăn món này do cậu tự làm." Chu Lâm thừa cơ đưa ra yêu cầu ăn chực, cái tên này nấu ăn rõ ngon, mình làm bạn tốt ăn ké một bữa cơm chắc không đâu nhỉ?
"Ừm..." Tạ Nhung hình như hơi do dự, Chu Lâm khoát ta vẻ mặt không còn lời nào để nói: "Rồi, tôi biết rồi, để cậu ấy ăn trước chứ gì?"
Tạ Nhung gật đầu, cười rất vui vẻ.
"Cậu đừng có cười như thế, mắc ói quá." Chu Lâm bị nụ cười của hắn làm cho nổi da gà.
Đây là lần đầu tiên y thấy Tạ Nhung cười đến xuân tâm nhộn nhạo thế này, có lẽ cũng chỉ vì có liên quan đến Cố Lạc mới như thế.
Nói thật, làm bạn tốt chung của hai người này, y chưa từng nghĩ tới, Cố Lạc và Tạ Nhung lại có thể gặp nhau.
Thật ra mấy ngày trước Chu Lâm mới vô tình biết được Tạ Nhung vậy mà đến công ty Cố Lạc đi làm, hơn nữa còn làm một nhân viên bảo an?
Đúng là một chức vụ khiến y bất ngờ.
Theo Chu Lâm biết, lấy khả năng của Tạ Nhung không đến nỗi lưu lạc đến độ làm nhân viên bảo an thế này.
Vậy nên càng nghĩ càng thấy chỉ có thể là vì Cố Lạc.
Để theo đuổi vợ mà chạy đi làm bảo an, rất giống chuyện Tạ Nhung có thể làm ra được.
Nhưng y không rõ hai người này đã đạt đến mức độ nào, lần này lần lượt hẹn họ đến đây cũng là để thăm dò xem sao, nhiều chuyện chút mà.
Mình hạnh phúc, tác hợp cho bạn tốt, cũng là chuyện không tệ nha.
"Thích thì tỏ tình đi, thật sự cam lòng mỗi ngày đều đứng ngoài cổng nhìn cậu ấy thôi sao?"
"Còn chưa đến lúc." Lần nữa bỏ miếng sủi cảo tôm vào miệng, Tạ Nhung tinh tế nhấm nháp, phân tích thành phần trong đó.
Tạ Nhung cũng không nói cho Chu Lâm biết, quan hệ giữa hắn và Cố Lạc không chỉ dừng lại ở việc đứng ngoài cổng nhìn anh, hắn từ lâu đã cắm *** vào miệng *** ấm áp của Cố Lạc, bắn đầy tinh dịch vào tử cung Cố Lạc, cùng chung chăn gối với anh.
Tạ Nhung không nói thứ nhất là bởi vì hắn không thích nói ra, thứ hai là sợ sau khi nói thì loại quan hệ này sẽ chấm dứt... Vậy nên vẫn là nên chờ sau khi mọi chuyện ổn định hết rồi hãy nói cho Chu Lâm vậy.
"Chưa đến lúc là như thế nào hả? Vậy khi nào mới đến lúc đây?" Chu Lâm hừ lạnh, sau đó đưa túi đựng cho hắn, "Cũng đừng bảo anh em không giúp cậu, lần này hai người đều làm phù rể, cơ hội tự tạo có rồi, cậu phải biết nắm lấy nhé."
"Được." Tạ Nhung lại ăn thêm một miếng sủi cảo tôm, nghiêm túc đồng ý.
Chu Lâm bĩu môi, lại không nhịn được mà nói dông dài: "Hai người đều là bạn thân của tôi, nếu có thể ở bên nhau, nhất định phải mời tôi uống một chén rượu ông mai nhá."
"Nhất định."
"Cậu không được phụ lòng cậu ấy đâu đó... Tôi nói là, nếu như cậu không thích thì nói sớm, không nên làm tổn thương cậu ấy."
Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, ai cũng là bạn tốt, Chu Lâm hi vọng bọn họ có thể thành đôi, cũng không muốn bất kỳ người nào bị tổn thương.
"Không đâu." Lần này Tạ Nhung trả lời cực kỳ kiên định, hắn làm sao có thể nhẫn tâm chứ?
"Còn nữa..."
Chu Lâm muốn nói thêm gì đó, Tạ Nhung lại thản nhiên cắt lời y: "Điện thoại của cậu reo kìa."
"Tôi đi nghe điện thoại."
Chu Lâm ra ngoài nghe điện thoại, sau khi trở về liền gọi phục vụ đến: "Gói cho tôi, ừm, lấy hai phần sủi cảo tôm."
"Cậu vẫn chưa ăn no?" Biết trước đó Chu Lâm đã cùng ăn với Cố Lạc, Tạ Nhung hơi ngạc nhiên khi thấy y vẫn muốn gói thêm đồ mang về.
Chu Lâm cười hì hì, đắc ý nói: "Mang về cho chị dâu của cậu, tôi là người đã có vợ, không giống cậu đâu."
Tạ Nhung: "..."
Chuyện sớm muộn mà thôi.
- ----------