Tiêu Hạ Nguyệt một mạch kéo Vương Tiểu Khôi xuống nhà ăn của công ty, kêu hai ly cà phê đá xong mới ngồi đối diện anh nhìn không chớp mắt.
"Khôi ca của em càng lớn càng xinh đẹp nha, vừa rồi em tí nữa thì không nhìn ra anh luôn."
Vương Tiểu Khôi ngượng ngùng gãi đầu, con bé này lúc nào cũng thích trêu anh như vậy, làm anh ngượng đến đỏ mặt mới thôi.
"Tiểu Nguyệt của chúng ta lớn lên cũng rất xinh đẹp nha, bây giờ còn là cấp trên của anh nữa, bọn họ còn nói em..."
Đột nhiên nhận ra mình lỡ lời, Vương Tiểu Khôi im lặng uống một ngụm cà phê, khẽ nheo mắt vì mùi vị thơm ngon của nó.
Thật ra đây là lần đầu tiên anh xuống nhà ăn của công ty, một và vì anh không có thời gian, hai là vì anh thấy tự mình đem theo nước uống sẽ an toàn hơn nhiều.
Tiêu Hạ Nguyệt nhướng mày, điệu bộ muốn anh tiếp tục nói.
Mãi chưa thấy anh tiếp tục, cô liền lên tiếng.
"Bọn họ còn nói em? Nói em thế nào? Bọn nhân viên kia sao?"
Biết con bé chuẩn bị nổi trận lôi đình, Vương Tiểu Khôi chỉ đành cứu bản thân trước, nếu mình không tự cứu mình thì chẳng ai cứu được mình đâu nha.
"À thì, bọn họ bảo em rất đáng sợ, từ sáng sớm tổ thiết kế đã loạn cả lên vì biết em sắp từ Mĩ trở về a.
Tiểu Nguyệt của chúng ta không ngờ lớn lên càng thêm hung dữ, khiến cho bao nhiêu con người sợ hãi, ha ha."
"Anh đừng nghe bọn họ nói bậy, em mới không có hung dữ như vậy nha, chỉ là em hơi khó tính một chút thôi."
Vương Tiểu Khôi cười cười, Tiêu Hạ Nguyệt biến mất từng ấy năm, anh cứ ngỡ sẽ không bao giờ có thể gặp lại đứa trẻ này nữa, không ngờ ông trời còn thương cho anh và cô có thể gặp lại nhau.
Tiểu Khôi bất ngờ đứng dậy, đi qua phía của Tiêu Hạ Nguyệt ôm chặt lấy cô.
Tiêu Hạ Nguyệt bị làm cho giật mình nhất thời không kịp phản ứng chỉ có thể để yên cho người anh trai đã lâu không gặp này ôm chặt.
Vai áo cô bỗng dưng có cảm giác ươn ướt, cô quay qua mới phát hiện Vương Tiểu Khôi khóc rồi.
"Tiểu Nguyệt, năm đó em đã đi đâu? Em có biết anh nhớ em lắm không hả? Đi cũng không nói một tiếng nào, anh..."
Tiêu Hạ Nguyệt cũng khóc, từng cảm xúc của năm ấy bỗng chốc ùa về, cô nói trong tiếng nấc nghẹn ngào.
"Khôi ca, em xin lỗi, là do em không tốt.
Em không biết nữa, em không biết vì sao mẹ em lại đột ngột muốn đưa em sang Mỹ cùng Lục Cẩn Phong, em thật lòng không muốn rời xa anh, nhưng mẹ em một mực muốn đưa em đi, em không thể cãi lại được."
Quay về ngày hôm ấy, ở nhà Tiêu Hạ Nguyệt.
"Mẹ nói con có nghe không? Con nhất định phải sang Mỹ, mẹ không muốn thấy con bám theo thằng nhóc kia nữa.
Nó thích đàn ông đó, nó thích Lục Cẩn Phong đó."
Tiêu Hạ Nguyệt nước mắt đã hai hàng, cô vội lau đi dòng nước mắt.
"Mẹ, làm sao mẹ biết chuyện đó?"
"Làm sao mẹ biết?"
Tiếng roi vụt chan chát vào người Tiêu Hạ Nguyệt, mẹ cô tức giận gào lên, mặc kệ đứa con gái bà đứt ruột đẻ ra đang quỳ dưới sàn nhà chịu từng roi đánh xuống.
"Con còn hỏi vì sao mẹ biết? Ngay từ đầu con đã biết thằng nhóc kia có tình cảm với Lục Cẩn Phong rồi con còn hùa theo nó gán ghép nó với Lục Cẩn Phong.
Con ơi, nhà họ Lục có độc nhất một đứa con trai thôi, con làm như vậy nói mẹ phải làm sao ăn nói với nhà họ?"
Tiếng roi lại phát ra ngày một nhiều hơn kèm theo tiếng gào khóc của cô khiến cho ba cô không khỏi sót con mà ngăn bà lại.
"Bà nó có gì thì từ từ mà bảo con, bà đánh như thế nó chết luôn thì biết làm sao? Nào, Tiểu Nguyệt lại đây với ba."
Mẹ Tiêu tuy rằng nghiêm khắc nhưng cũng rất thương con, nhìn đứa con gái mình bị đánh tới mức sắp ngất xỉu, bà vứt cây roi đi, cùng ông Tiêu đưa cô về phòng bôi thuốc.
Cô bị cấm ra khỏi nhà cho tới lúc lên máy bay bay.
sang Mỹ, ngay cả điện thoại hay máy tính cũng không được dùng.
Biết bản thân lần này không thể tránh được họa, cô tự nhốt mình trong phòng không ăn không uống, tới lúc cô được đưa tới bệnh viện cũng là lúc cơ thể bị suy nhược trầm trọng.
Nhưng không vì thế mà cô có thể thoát được, mẹ cô nhân lúc cô còn yếu liền đưa cô sang Mỹ luôn.
Thoát khỏi dòng quá khứ quay về hiện tại, Tiêu Hạ Nguyệt khẽ vỗ vai anh đều đều.
Cô biết trong lúc đó anh rất lo lắng cho cô, nhưng điện thoại hay máy tính cũ của cô mẹ cô đều tịch thu cả.
Do quá ỷ lại vào bộ nhớ điện thoại nên cô không nhớ nổi số điện thoại của anh, thành ra dù có lo lắng cũng không thể gọi điện về cho anh được.
Mà Vương Tiểu Khôi cũng không trách cô, anh chỉ lo lắng cho cô thôi.
Anh cũng biết cô bị đưa sang Mĩ tất cả là lỗi của anh, cô không giận anh là quá tốt rồi, anh không dám yêu cầu gì hơn.
"Khôi ca, tất cả đã qua rồi, bây giờ không còn ai có thể chia cắt chúng ta nữa rồi."
"Được, sẽ không chia cắt nữa."
Đứa nhỏ ngày nào đã lớn rồi, đã hiểu chuyện rồi.
____________
_(ˇωˇ」∠)_.