Sếp Diêm Sao Thế?

Chương 97




Đôi mắt sắc của Diêm Quan Thương nhìn anh, đứng dậy từ chiếc ghế ông chủ, cơ thể cao lớn bao phủ lên người Tô Chiết: "Cậu cảm thấy vấn đề ở chỗ tôi?"

Tô Chiết ngước mắt, giọng điệu bình thản: "Đúng thế".

Diêm Quan Thương nhìn vết thương dưới môi anh, trong mắt lộ ra vui vẻ: "Vậy động cơ nụ hôn của cậu với tôi là gì?"

Nét mặt Tô Chiết ung dung, mặt không đỏ tim không loạn, giống như chuyện đó vốn chẳng liên quan đến anh: "Ngài quyến rũ tôi".

Khóe miệng người đàn ông cong lên thành nụ cười.

Mẹ nó.

Hôm qua ngực còn bị người ta bóp không công, trong lúc hôn nhau cả hai chẳng suy ngẫm gì hết, Tô Chiết chủ động quyến rũ hắn, đương nhiên hắn không thể thả người đi.

Ngay tại khi cả hai hôn nhau đến độ quên đi chính mình, đột nhiên Diêm Quan Thương cảm thấy nơi ngực mình có thêm chút sức lực, không biết từ khi nào, bàn tay đối phương đã đặt lên trên ngực hắn. Hắn không biết Tô Chiết có đam mê gì, nhưng hắn không hề từ chối. Chờ đến khi cả hai tách nhau ra, vạt áo trước của hắn đã bị kéo rộng quá nửa, trên cơ thể cũng nhiều hơn không ít dấu tay.

Tô Chiết nhìn thì đàng hoàng, bề ngoài nho nhã, thế mà sau lưng ôm hôn người ta còn thích nhéo ngực.

"Vậy cậu cảm thấy thoải mái không?"

Tô Chiết sững sờ: "Dạ?"

Diêm Quan Thương như muốn lập tức cắn đứt cổ của anh, lời nói bị hắn đẩy ra qua từng kẽ răng mình: "Tôi hỏi cậu, cậu cảm thấy thoải mái không?"

Tô Chiết không ngờ đối phương sẽ ngay thẳng đến vậy, mặt nạ thong dong đã xuất hiện chút vết rách. Anh vội bình tĩnh lại, mở miệng: "Không nhớ rõ".

Sắc mặt Diêm Quan Thương lạnh lùng: "Tôi nhớ rằng trí nhớ của cậu không tồi, sự việc xảy ra nửa năm rồi cậu vẫn còn nhớ kỹ".

Tô Chiết ngậm miệng không đáp.

Diêm Quan Thương tiến lên một bước, cúi người nói gì đó bên tai anh.

Tô Chiết lập tức cắn răng: "Ngài..."

Gương mặt người đàn ông lại vui vẻ: "Tôi nói không đúng hả?"

Vành tai Tô Chiết tựa như đã bị bỏng, khuôn mặt nho nhã khó có lúc hiện lên vẻ lúng túng.

"Lúc trợ lý Tô hôn người ta, vòng eo cũng vặn rất vui vẻ đấy".

Câu nói này rơi vào tai, não bộ Tô Chiết ngừng vận động mất mấy giây, sắc mặt xấu hổ.

Diêm Quan Thương thưởng thức vẻ lúng túng của anh, về phần eo, tối hôm qua hắn một mực ôm eo đối phương, eo người ta đâu phải dùng chút sức nào, câu nói vừa rồi của hắn chỉ là cố ý mà thôi.

Trợ lý Tô quân tử phong độ, đã bao giờ phải nghe mấy lời lưu manh kiểu này.

Tô Chiết hiểu rõ Diêm Quan Thương, ngược lại Diêm Quan Thương cũng hiểu rõ tính tình trong công việc của Tô Chiết.

Tô Chiết nghiến răng gằn từng chữ: "Tôi không có".

Diêm Quan Thương nhướng mày.

Gương mặt cấm dục nhã nhặn của người kia xuất hiện sắc đỏ do xấu hổ, anh tiến thêm một bước: "Tôi không có".

Giọng nói Diêm Quan Thương trầm thấp: "Trợ lý Tô không nhớ chuyện tối hôm qua, sao có thể chứng minh chính mình không có?"

Tô Chiết nhìn hắn, ánh mắt dâng lên chút máu định chơi liều nhưng rồi lại tự bật cười. Rõ ràng đối phương đang khiêu khích anh, vậy mà anh lại bị mấy lời lưu manh của hắn làm mất đi lý trí, sập vào bẫy.

Tô Chiết bình tĩnh lại: "Sếp Diêm, ngài muốn chứng minh như thế nào?"

Đôi mắt Diêm Quan Thương tối sầm, hắn vươn tay cọ cọ vào vết thương dưới môi Tô Chiết.

Không nói tiếng nào nhưng ý tứ rất rõ ràng.

Tô Chiết nâng mắt đối diện với hắn, ngay tại lúc người đàn ông cúi người xuống, anh hơi nghiêng đầu, mượn động tác thầm thì bên tai: "Không cần đâu sếp Diêm, lúc hôn người khác đúng là tôi thích vặn eo thật".

Diêm Quan Thương bị người trêu chọc đến miệng đắng lưỡi khô, yết hầu nhấp nhô: "Biết đâu là tôi nhớ nhầm".

Tô Chiết mỉm cười: "Trí nhớ của sếp Diêm rất tốt, sẽ không nhớ nhầm đâu".

Nói xong anh lùi một bước, kéo dài khoảng cách cả hai: "Tôi ra ngoài trước, nếu ngài có chuyện cần thì có thể gọi tôi bất cứ lúc nào".

Dứt lời, anh xoay người đi ra ngoài.

Diêm Quan Thương không giữ anh lại, dù sao bây giờ đang là giờ làm việc, không có nhiều thời giờ để hắn nhàn rỗi nói chuyện yêu đương.

Tô Chiết quay lại vị trí của mình, điện thoại trên bàn đúng lúc sáng lên, là tin nhắn Tiểu Điềm Điềm gửi đến.

Tiểu Điềm Điềm: "Nếu hôm nay cậu bận thì đừng đến nữa, tôi nghe dự báo thời tiết báo rằng tối nay sẽ có tuyết rơi".

Hôm qua Tiểu Điềm Điềm bị hoảng sợ, trạng thái tinh thần không tốt, Tô Chiết không có lý nào lại không đến thăm người ta. Huống hồ lần này anh ta bị hoảng sợ nguyên do ở chỗ lời mời làm bạn đồng hành cùng Tô Chiết.

Tô Chiết nhanh chóng nhắn tin trả lời, sau đó quay về vùi đầu vào công việc.

"Không sao, muộn một chút tôi sẽ đến".

Mà giờ khắc này nhóm chat nội bộ công ty đang hừng hực khí thế buôn dưa.

Hôm nay thời tiết bên ngoài lạnh lẽo, là một ngày trời nhiều mây không có ánh nắng, gió lạnh vù vù thổi người run cả chân, cào lên mặt người đau nhức. Diêm Đông Lâm theo nhóm bảo vệ tuần tra công ty xong liền trốn vào phòng uống nước của bộ phận bảo vệ, muốn xua tan khí lạnh quanh thân mình.

Lúc cầm điện thoại di động lên, cậu tùy tiện liếc mắt nhìn qua liền phát hiện nhóm chat trên cùng có tận 99+ tin nhắn, đi kèm bên đó là ba chữ Trợ lý Tô, trong lòng lập tức sinh ra dự cảm không lành, vội vàng nhấn vào xem.

Chờ lướt xem một hồi, Diêm Đông Lâm ngẩn ngơ cả người.

Cái gì thế này?!

Tô Chiết có bạn gái?! Không chỉ có bạn gái mà còn hôn với người ta đến rách cả môi?!

Đôi mắt Diêm Đông Lâm lập tức tối sầm, vậy thì không phải anh trai cậu xôi hỏng bỏng không rồi hả?!

Anh trai cậu hỏng rồi thì theo lời đại sư nói, thời gian tự do bay lượn của cậu đã ra đi mãi mãi không về?!

Tương lai xán lạn của tôi ơi!!!

Diêm Đông Lâm không chần chừ thêm, đột ngột bật dậy từ ghế ngồi, vào thẳng thang máy đi lên tầng hai mươi hai.

Các nhân viên bộ phận thư ký trên tầng hai mươi hai đang bận rộn, lúc trông thấy Diêm Đông Lâm họ phản ứng không khác gì nhìn thấy không khí, chẳng ai để ý mà cứ làm tiếp việc của mình.

Diêm Đông Lâm nhảy thẳng vào phòng làm việc: "Anh!"

Diêm Quan Thương không ngẩng đầu, Diêm Đông Lâm cắn răng nhào đến: "Anh, anh còn tâm trạng làm việc sao?"

Tiếng nói của Diêm Quan Thương lạnh như đóng băng: "Không làm thì đánh mày hả?"

Diêm Đông Lâm:...

Diêm Đông Lâm co rúm người, nhưng sau đó lại vội vàng mở miệng tiếp: "Anh, anh còn tâm tư làm việc sao? Trợ lý Tô có bạn gái rồi đó!"

Diêm Đông Lâm kêu trời gọi đất, lần đầu cảm thấy anh trai mình chả biết cố gắng chút nào.

Diêm Quan Thương: "Ai nói?"

"Nhiều người nói lắm". Diêm Đông Lâm cố ý phóng đại, muốn Diêm Quan Thương lo lắng hơn: "Trợ lý Tô hôn môi với bạn gái, khóe miệng còn bị rách rồi".

Ai ngờ Diêm Quan Thương nghe xong, trên mặt không đau không ngứa.

Diêm Đông Lâm đau lòng nhức óc: "Anh, vẻ mặt anh thế này là thế nào?"

Diêm Quan Thương: "Biết rồi, hết việc thì ra ngoài đi".

Diêm Đông Lâm: "Anh, sao anh lại thế này? Anh có biết chuyện này có nghĩa là sao không?! Đây là đau khổ, đây là tra tấn, em không cho phép trợ lý Tô có bạn gái".

"Tại sao?"

Diêm Đông Lâm: "Bởi vì em còn chưa có".

"..." Diêm Quan Thương: "Cút nhanh lên".

Diêm Đông Lâm không đi, còn bổ nhào vào đùi anh cậu: "Anh, anh suy nghĩ thêm ít cách đi. Chẳng lẽ hạnh phúc đó lại là của em à, là của chính anh đó! Nếu thực sự không được thì anh cứ việc làm con giáp thứ 13 chen vào!"

Ánh mắt của Diêm Quan Thương đã hiện lên lời chửi bới.

Diêm Đông Lâm: "Anh ơi!!!!"

Diêm Quan Thương bị cậu làm đau đầu: "Con mẹ nó chứ, ông đây chính là bạn gái cậu ấy đấy".

Cái miệng đang mếu dở của Diêm Đông Lâm còn chưa kịp thu lại, nghe nói vậy lập tức đứng lên, "Quấy rầy anh rồi".

Dứt lời, sợ bị anh trai đánh, Diêm Đông Lâm hối hả lao ra nhanh như chớp.

Hai bàn tay Diêm Đông Lâm nắm trước ngực mình, đầu óc nhanh chóng suy ngẫm, ôi cậu và anh trai cậu đều có tương lai xán lạn rồi.

Hôm nay công việc quá nhiều, Tô Chiết phải tăng ca đến tận bảy giờ tối mới bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi công ty.

Đúng như ban ngày Tiểu Điềm Điềm nhắc đến, tối vừa buông tuyết trắng như những sợi lông ngỗng đã bắt đầu rơi xuống.

Tô Chiết cầm chiếc khăn quàng cổ tối qua Tiểu Điềm Điềm đưa cho mình, cẩn thận quàng lên cổ. Đúng lúc này cửa phòng làm việc mở ra, Diêm Quan Thương bước chân ra ngoài. Sau khi nhìn thấy Tô Chiết, nét mặt hắn vẫn như thường, nhưng lại dời bước chân đến trước mặt anh: "Tôi đưa cậu về".

Tô Chiết không từ chối, dù sao bên ngoài đang có tuyết rơi, muốn bắt taxi cũng không tiện.

Sau khi lên xe cùng Diêm Quan Thương, Tô Chiết nói ra địa chỉ xong, cả chiếc xe lập tức chìm vào yên ắng.

Diêm Quan Thương nghĩ có lẽ mình nên nói câu gì, nhưng nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra lời mở chuyện. Trong đầu hắn đột nhiên nhớ tới cuốn sách

Người đàn ông ho khan một cái.

Tô Chiết quay đầu nhìn hắn:?

Diêm Quan Thương muốn quan tâm người ta, mà lần nào nói ra cũng mất tự nhiên: "Người nhà cậu vẫn khỏe mạnh chứ?"

Tô Chiết:...

Lại là câu này, Tô Chiết: "Rất khỏe ạ".

"Nhà ở có an toàn không?"

Tô Chiết: "... Rất an toàn".

Cứ như thế tôi một câu cậu một câu ngượng ngập trò chuyện cho đến tận khi chiếc xe dừng ở ngã tư đường gần cửa tiệm của Tiểu Điềm Điềm.

Tô Chiết xoay người xuống xe, nói vọng qua cửa sổ: "Sếp Diêm, ngài về nhà chú ý an toàn".

Nửa người Diêm Quan Thương ẩn trong bóng tối, tầm mắt dừng trên thân người, rõ ràng không muốn để anh đi.

Tô Chiết đưa mắt nhìn theo chiếc xe đã lái đi, sau đó mới rẽ vào con ngõ nơi có cửa hàng của Tiểu Điềm Điềm.

Tuyết rơi đầy trời lại còn đang là ban đêm, trên đường không có mấy ai qua lại, người vượt qua đường lớn càng không có một ai.

Tô Chiết cầm cặp tài liệu giẫm trên mặt tuyết, đột nhiên nghe được tiếng cãi vã vang đến bên tai.

"Không được, trả lại cho tôi! Có ai không!!!"

"Mẹ nó", người kia tát cho cô gái một cái: "Ngậm miệng lại con đàn bà thối".

Tô Chiết nghe tiếng nhìn sang, đúng lúc trông thấy cảnh tượng này: "Anh đang làm gì thế?!"

Một tiếng quát này không nhỏ, âm thanh lớn có thể phần nào đó công kích tâm lý của kẻ phạm tội.

Nhìn cô gái trẻ ngã xuống đất, Tô Chiết nhanh chóng chạy sang, người đàn ông cướp đồ của cô vội vàng bỏ chạy.

Cô gái trẻ sốt ruột muốn đứng dậy đuổi theo: "Tiền của tôi! Tiền của tôi!"

Cô sốt ruột đến độ nước mắt sắp tuôn rơi, ở trong thành phố lớn dốc hết sức cũng không dễ kiếm được tiền, không còn số tiền này tháng tới không biết cô phải sống ra sao.

Tô Chiết đưa điện thoại di động cho cô: "Báo cảnh sát."

Nói xong, anh lập tức đuổi theo.

Chiếc xe ô tô chạy được khoảng chừng năm phút, Diêm Quan Thương phát hiện ra khăn quàng cổ của Tô Chiết vẫn còn trong xe.

"Quay xe lại đi".

Chờ khi trở lại con phố ban nãy, vừa lúc bắt gặp Tô Chiết đang đuổi theo một người chạy vào con ngõ cụt.

Giữa mùa đông còn có tuyết đang rơi, bước chân giẫm xuống mặt đất trơn trượt căn bản không thể tăng tốc. Trông thấy trước mặt là con ngõ cụt, tên cướp mặc áo đen chửi bậy một câu, quay đầu nhìn về phía Tô Chiết đang đuổi theo mình.

Người đuổi theo là đàn ông trưởng thành, người cao, ánh mắt quyết tâm, cứng đối cứng thì anh ta chưa chắc đã vượt qua được.

Nhưng chó cùng dứt giậu, người áo đen không ngần ngại móc con dao nhỏ đã chuẩn bị sẵn ra khỏi túi áo mình.

Ánh mắt Tô Chiết dừng trên đồ vật trong tay anh ta, đôi mắt tối xuống.

Nhìn thấy sắc mặt anh không hề sợ hãi, người áo đen hơi chột dạ, chẳng lẽ đối phương từng tập võ?

Ngay lúc người áo đen nghĩ mình không còn cách thoát thân thì phải làm thế nào, đầu con hẻm nhỏ bỗng nhiên xuất hiện một bóng người.

Người áo đen nhìn ra, hai mắt lập tức sáng bừng, nhìn Tô Chiết cười khẩy: "Thằng oắt, hôm nay mày không gặp may rồi, đồng nghiệp của ông mày đã đến".

Tô Chiết nghe xong quay đầu nhìn lại, chờ khi nhìn thấy rõ người đàn ông đứng ngoài con ngõ.

Tô Chiết:...

Không, ngài ấy chỉ lớn lên với hình hài dữ tợn thôi mà...