Tô Chiết đứng ở nơi đó, gương mặt luôn bình tĩnh trầm ổn xuất hiện sự không vui khó nhận ra, đôi mắt tĩnh lặng, nhưng không nhìn thẳng Diêm Quan Thương, chỉ dùng im ắng để phản kháng.
Diêm Quan Thương thu hết vào mắt, không làm khó anh: "Không làm thì thôi vậy".
Hàng lông mày nhíu chặt của Tô Chiết giãn ra trong nháy mắt, phong cách này không giống Diêm Quan Thương, kẻ xấu xa này có thể có lòng tốt đến vậy?
"Chắc là cậu không thể làm được đâu".
Tô Chiết... Mẹ nó.
Giọng điệu người đàn ông rất ngả ngớn, một câu đã kích động h4m muốn thắng bại của Tô Chiết.
Trợ lý Tô là danh từ trong ngành, mang ý nghĩa không gì không làm được, nhưng lúc mới đầu bước chân vào chức vị này, Tô Chiết không phải là trợ lý Tô, anh chỉ là một sinh viên bình thường mới bước chân vào xã hội.
Trường đại học có thể xem như một xã hội thu nhỏ, mối quan hệ và con người trong đó đều là những tài năng trẻ tuổi. Nhưng đại học là đại học, xã hội là xã hội, cả hai vẫn có sự khác biệt.
Tô Chiết vốn tưởng rằng mình đã quen chịu khổ từ nhỏ, chỉ cần dựa vào sức sống và dũng cảm của bản thân mình, anh có thể chống đỡ lại tất cả. Nhưng sau khi vào công ty, sống cuộc sống với cường độ cao, anh bắt đầu cảm thấy khó chịu nổi, huống hồ lúc đó có rất nhiều mối quan hệ và phần công việc anh không hiểu được.
Lúc học đại học Tô Chiết như cá gặp nước, nhưng trong giới kinh doanh mối quan hệ và những thứ học được không thể dùng, quả thực đúng là nghé con mới vào đời, mỗi ngày Tô Chiết đều phải tự vượt qua nỗi nghi ngờ về khả năng kém cỏi của mình.
Nhưng anh muốn mình mạnh mẽ hơn, anh muốn làm tốt hơn, chỉ cần anh có thể biểu hiện năng lực của mình, chắc chắn anh có thể thể hiện được giá trị của mình trong cái xã hội lạnh lùng đang sống, mà không phải một kẻ không có tiếng tăm.
Trên thực tế, anh đã làm như vậy. Mỗi ngày anh không ngừng quan sát học tập, anh cho rằng mình có thể làm đủ tốt, nhưng ngay lúc nhận chức được tầm nửa năm, một hợp đồng lớn đã suýt chút nữa bị mất trong tay của anh. Lúc ấy dù Tô Chiết là người có tố chất tâm lý mạnh mẽ cũng không tránh khỏi sợ hãi trong lòng, giai đoạn đó gần như không có đêm nào anh ngủ ngon được.
Mà Diêm Quan Thương vốn không phải ông chủ quan tâm đến nhân viên, bảo là người thì hắn giống một khối máy móc vô tình lạnh băng hơn. Hắn nhìn anh giao bản báo cáo lên, hất tay một cái, tất cả trang giấy lả tả rớt xuống mặt đất.
Tô Chiết định nhặt lên, Diêm Quan Thương bực bội, giống như hắn không muốn giao lưu gì với anh, giọng điệu khó chịu: "Một đống giấy lộn nhặt để làm gì?"
Đối phương chướng mắt với hành động của anh, lúc trước hắn nhìn trúng Tô Chiết bởi vì nguyên tắc không chịu cúi đầu của anh, không ngại giữ lại dùng thử.
Nhưng hiển nhiên nửa năm làm việc với cường độ cao mang tới áp lực cùng mệt mỏi về cả tinh thần và thể xác, Tô Chiết không ngừng nghi ngờ năng lực và hành động của mình, bắt đầu phủ định chính mình trước đó, nhưng lại không chấp nhận được khi người ta chỉ rõ ra.
Nghe thấy hắn nói vậy, Tô Chiết lập tức đứng thẳng người, không hề nhúc nhích. Lúc trước anh không giống bây giờ một mình có thể đảm đương được cả dự án, thuận buồm xuôi gió chạy khắp giới kinh doanh. Vào làm một năm đầu, chỉ cần Diêm Quan Thương nhíu mày, Tô Chiết sẽ căng thẳng, suy ngẫm xem trong công việc mình đã làm sai ở chỗ nào.
Diêm Quan Thương thuận miệng hỏi một chi tiết trong khu vực quy hoạch, anh đứng bên căng thẳng cả người, nói ra đáp án của mình, kết quả đáp án đã sai.
Tô Chiết căng tựa như dây đàn, hối hận nhắm mắt lại, tưởng rằng đối phương sẽ nổi trận lôi đình, ai ngờ Diêm Quan Thương ngồi im ở đó, gì cũng không nói.
Ngay lúc cả thể xác và tinh thần của Tô Chiết cực kỳ giày vò, người đàn ông mở miệng: "Không biết tại sao lại không hỏi?"
Tô Chiết mang theo nỗi quật cường: "Tôi nghĩ mình có thể làm được".
Ánh mắt Diêm Quan Thương liếc qua đống giấy lộn dưới đất: "Đây chính là kết quả của việc tự cho mình là đúng".
Lúc ấy câu nói đó gây tổn thương rất lớn cho Tô Chiết, sinh viên tốt nghiệp đại học xuất sắc, được nhận mấy giải thưởng quốc gia, lần đầu tiên bị người chất vấn đả kích đến vậy.
Từ khi còn nhỏ, mọi việc Tô Chiết làm hầu như đều hoàn hảo, không ai tìm ra được lỗi sai, trong miệng các giáo viên anh luôn là học sinh xuất sắc, là hội trưởng hội sinh viên được muôn người noi gương thời đại học.
Giáo viên luôn treo cái tên của anh trên miệng, mỗi lần nhắc đến đều tỏ ra tự hào, nếu như nói ai là người hoàn mỹ, vậy thì Tô Chiết chắc chắn là người xứng đáng đầu tiên.
Thời cấp ba cũng vậy, thời đại học cũng vậy, nghiên cứu sinh cũng thế, Tô Chiết làm gì cũng làm được đến mức tốt nhất, làm gì cũng được người người ngợi khen năng lực của mình.
Tô Chiết cũng có sự tự tin nhất định với mình, anh cho rằng tự tin là thứ không thể thiếu được, chỉ cần không quá mù quáng, tự tin mãi mãi là điểm nâng đỡ cho bản thân, là một phần tín ngưỡng không thể thiếu được ở cả bên trong và bên ngoài mỗi con người.
Ngay lúc Diêm Quan Thương mở miệng lần ấy, tín ngưỡng trước giờ Tô Chiết luôn tôn thờ và tự hào của anh đều bị mạnh mẽ đập nát.
Câu nói ấy không giống tất cả những gì trước kia anh nghe được.
Anh cảm thấy anh có thể hoàn thành tốt, anh cảm thấy anh có thể làm được, tựa như mỗi lần bước vào bước đường khó khăn, anh đều có thể gánh vác áp lực mà cắn răng tiến về phía trước.
Nhưng kết quả không như mong muốn, nó đi ngược với cuộc đời anh xưa giờ.
Anh đã làm hỏng, hạng mục lớn đầu tiên anh phụ trách sau khi anh nhận chức suýt chút nữa đã bị hủy trong tay anh.
Lúc ấy anh siết chặt nắm tay, vì hối hận và không cam lòng mà hai tay dùng sức đến run rẩy. Anh không dịu giọng nói chuyện với Diêm Quan Thương, trong khi chuyện này anh là người sai trái.
Tô Chiết mới vào đời chưa trưởng thành như hiện tại, lý trí khó tránh khỏi bị cảm xúc điều khiển, anh nói ra những bất mãn của mình, nói Diêm Quan Thương là cấp trên mà lạnh lùng băng giá, áp bức tinh thần, nói ra tất cả những khó hiểu hơn nửa năm qua về hắn.
Trong lúc học đại học, anh đã từng ngưỡng mộ ông chủ tuổi trẻ tài cao này bao nhiêu, giờ phút ấy lại có bấy nhiêu khó xử chật vật.
Mục tiêu của anh thời đại học là vào được công ty của hắn, muốn làm cộng sự với một người có năng lực như hắn. Diêm Quan Thương lớn hơn anh mấy tuổi, nhưng lại có trong tay sự nghiệp vĩ đại, Tô Chiết vô cùng khâm phục, nhưng đợi đến lần ấy, tất cả ảo tưởng của anh đều tan vỡ.
Tô Chiết không hiểu, cũng không biết tại sao Diêm Quan Thương lại là người như vậy. Hắn đối xử với ai cũng lạnh lùng, tất cả mọi chuyện đều không nhìn đến một chút tình cảm. Tô Chiết chưa bao giờ là người nói xấu ai, nhưng trên người Diêm Quan Thương, anh chưa từng nhìn thấy một chút tình cảm con người bình thường.
Hoàn toàn không giống anh tưởng tượng.
Dường như hắn không quan tâm bất cứ người nào, không muốn hiểu cũng không muốn nói chuyện với một ai. Anh có thể cảm nhận được ngoại trừ chuyện làm ăn, Diêm Quan Thương không định nhiều lời thêm với anh một câu nào nữa.
Anh tỉ mỉ nhắc đến từng chuyện không có tình cảm của hắn, biểu cảm khó khống chế được, giống như một con sư tử bị nhốt trong lồng sắt.
Mà đối phương lại chẳng tức giận như anh tưởng tượng, chỉ dùng đôi mắt đen bình tĩnh nhìn anh, giống như những lời anh xem là quan trọng ấy lại chẳng có bất cứ ý nghĩa gì với hắn, không xứng để hắn nổi giận.
Anh tưởng rằng người tính tình không tốt như Diêm Quan Thương nhất định sẽ không kiềm chế được lửa giận, nhưng đến tận khi anh nói xong rồi, Diêm Quan Thương vẫn không cắt ngang lấy một lần.
Thái độ như vậy khiến cho Tô Chiết cảm thấy bức bối, tựa như mình chỉ là một con tôm cái tép nhãi nhép.
Mắng người xong rồi, Tô Chiết tự biết mình không thể ở lại nữa: "Ngày mai tôi sẽ nộp đơn từ chức".
Diêm Quan Thương: "Lúc trước tôi chọn cậu, tôi đã cho rằng cậu là người có chút năng lực".
Đối phương mãi mãi nói chuyện như vậy, mãi mãi giẫm vào nơi người ta không thích nghe nhất. Nếu không phải cách nói chuyện của mẹ anh cũng giống y hệt hắn, thì Tô Chiết đã cho rằng đối phương đang cố ý nhằm vào anh.
Không biết có phải đối phương đã từng học môn học kỹ năng giao tiếp kiểu này ở nơi nào hay không.
Tô Chiết cắn răng định cãi lại, những không tìm được câu để cãi.
"Có người không làm được thì cũng có người sẽ làm được, cậu không thể làm tự nhiên sẽ có người khác làm thay".
"Cút đi, là tôi ban đầu đã nhìn lầm cậu".
Tô Chiết đứng trong phòng làm việc, quật cường không chịu nhúc nhích. Diêm Quan Thương sửa chữa lại tài liệu xong, ngẩng đầu lên, hơi bất ngờ: "Sao còn chưa đi?"
Câu nói này không hề có ý chế giễu gì cả, chỉ đơn thuần khó hiểu tại sao Tô Chiết còn chưa đi. Nhưng mà thái độ thờ ơ đó thành công chọc giận Tô Chiết, anh hận không thể xông lên tát cho hắn hai cái tát.
Anh không đi, anh muốn hoàn thành dự án này cho hắn nhìn rõ, anh muốn cho hắn biết Tô Chiết này mạnh mẽ hơn hắn tưởng rất nhiều lần.
Anh cực kỳ phẫn nộ nhặt đống giấy lộn trong lời đối phương lên, đập xuống bàn làm việc của hắn, mong cho đối phương giảng cho anh nghe, nói cho anh biết, vẽ cho anh rõ.
Mà Diêm Quan Thương lại thật sự dạy cho anh. Mặc dù tính tình người này rất kém, nhưng lại không phải người so đo với cấp dưới, Tô Chiết cũng biết, chỉ với người có năng lực hắn mới coi trọng vài phần.
Ví dụ như vị tổng giám đốc lúc trước hắn nhìn lầm, tưởng là nhân vật lợi hại, nào ngờ ngoài thì mạnh trong thì yếu còn đòi nhảy lầu.
Đi làm nửa năm, Diêm Quan Thương ở phía sau lưng tiến cử cùng ưu ái, người sáng suốt đều nhìn được ra, một trợ lý đặc biệt mới nhận chức chưa bao lâu không hiểu rõ tình hình công ty, lại thường xuyên được cùng ra cùng vào với Diêm Quan Thương trong những dự án lớn, những bữa tiệc xã giao. Vào làm việc chưa tới nửa năm đã cho người đi tranh cướp giành giật hạng mục quan trọng.
Đặt ở thường ngày, hành vi của Diêm Quan Thương có thể nói là cực kỳ tín nhiệm, hiển nhiên, sự trưởng thành của Tô Chiết cũng không làm cho hắn thất vọng.
Trải qua chuyện lần ấy, Tô Chiết mới triệt để hiểu rõ sự phức tạp của xã hội, anh không còn chờ mong tình người của Diêm Quan Thương nữa, dù sao cái tính xấu của kẻ này muôn đời không tài nào đổi nổi.
Vài năm sau, Tô Chiết ngày càng trưởng thành, khí chất trên người cũng chuyển biến. Tô Chiết trẻ tuổi ngông cuồng dừng chân ở chốn vườn trường, bước vào xã hội trở thành một Tô Chiết bình tĩnh sâu sắc, không còn phô trương ép buộc người khác phải tán thành chính mình, bởi vì bản thân anh đã ưu tú, không cần người nào khẳng định nữa, lại quay trở về với quan niệm cuộc sống ngay từ khi anh mới bắt đầu. Tựa như một mầm cây ngây ngô trút vỏ, dần dần sinh ra trái ngọt.
Trong mắt người ngoài, anh có một sức hấp dẫn rất trưởng thành, ngoại hình cấm dục cùng hormone nam giới sinh ra mâu thuẫn mãnh liệt, nhưng lại vô cùng k1ch thích giác quan.
Mọi hành động đều lộ ra lịch sự lễ phép, có chừng mực lại biết tiến biết lùi, cho dù xét đến tư tưởng hay năng lực cũng đều vô cùng phát triển.
Chỉ là ý nghĩ ham chơi đôi lúc sẽ xuất hiện mỗi khi công việc rảnh rỗi, Tô Chiết cảm thấy đó không phải chuyện xấu, dù sao cũng là một phần không thể xóa bỏ của chính mình, là năm tháng xanh tươi chói chang như ánh mặt trời anh đã từng có.
Ngoại trừ thời kỳ trẻ trâu thời cấp ba.
Nhưng tuổi niên thiếu ngông cuồng hiển nhiên cũng để lại di chứng cảm xúc, anh không thể nghe được ba chữ không làm được từ trong miệng Diêm Quan Thương, cũng không thể chấp nhận đối phương phủ nhận mình.
Ánh mắt đùa cợt của Diêm Quan Thương đảo qua sắc mặt Tô Chiết, quả nhiên đúng như hắn dự đoán. Số lần hai người họ nói chuyện lúc nhàn rỗi với nhau một bàn tay có thể đếm đủ, nhưng thời kỳ thanh niên xù lông cãi lời của người này, hắn vẫn có thể nhớ lại.
Tô Chiết đứng ở nơi đó, không chịu động đậy. Diêm Quan Thương: "Không còn gì nữa thì ra ngoài đi".
Tô Chiết nghiến răng: "Tôi làm được".
Diêm Quan Thương cố tình bày ra ánh mắt khác nhìn sang anh.
Tô Chiết không cam lòng, nhưng mà hiện giờ anh là một trợ lý đặc biệt, chuyện nũng nịu không phù hợp với thân phận của anh, xấu hổ trong lòng cũng không cho phép anh làm thế, nhưng anh vẫn ra vẻ mạnh mẽ, nói: "Hồi còn bé tôi đã biết làm nũng rồi".
"Vậy sao".
Giọng điệu đối phương đầy khiêu khích, Tô Chiết hận không thể tiến lại cắn cho hắn một cái. Hai mươi mốt ngày dưỡng ra một thói quen tốt, nửa năm trước đó kẻ này như một con cún bị anh dắt đi, hiện giờ lại quay ra khiêu khích khiến Tô Chiết cực kỳ khó chịu, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, nỗi lòng này không thể thay đổi ngay.
Cuối cùng vẫn là Ngụy Mẫn đi vào giao đồ phá tan cục diện bế tắc, Tô Chiết đi ra, gương mặt nho nhã hiện lên sự không cam lòng, Diêm Quan Thương cứ vậy nhìn theo, không trêu đùa anh nữa.
Hắn rất rõ ràng, một ngày nào đó đối phương sẽ cam tâm tình nguyện biểu đạt cho hắn xem anh biết làm nũng như thế nào, làm nũng ra làm sao, thậm chí còn giỏi giang đến chừng nào.
Dùng gương mặt trầm ổn nho nhã đó, ở trước mặt hắn, bày ra dáng vẻ tương phản mạnh mẽ với chính mình.
Sự thanh cao, sự tỉnh táo, sự trưởng thành là hấp dẫn của người đó, cũng là thứ bản thân người đó tự nhận biết được. Diêm Quan Thương lại muốn để người ta đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi bóc bề ngoài của mình xuống trước mặt hắn, bày tỏ toàn bộ chính mình ra cho hắn xem.
Đó là cái giá phải trả khi đối phương lừa gạt hắn, cũng là nỗi lòng tham lam của riêng hắn.
Tô Chiết dám dùng thân phận hộ lý lừa hắn, hắn không giận vì phần thích trong đáy lòng mình, nhưng không có nghĩa Tô Chiết không cần phải trả giá.
Một đóa hoa sinh ra trên vách đá cao, người người không thể leo tới, hắn càng muốn nắm nó trong lòng bàn tay, để nó tình nguyện ở lại bên hắn, mọc rễ nảy mầm trong lòng bàn tay hắn, vĩnh viễn nở rộ trên người hắn.
Dù sao hắn cũng là người công tư rất rõ ràng.