Tô Chiết nhìn hộp sữa nằm giữa vali, rơi vào trầm tư.
Anh nhớ lời đồn đại anh truyền ra ngoài, thứ Diêm Quan Thương đang tìm là một người, chứ không phải một vật.
Đoán chừng đối phương đã hóng phải tin tức đồn đại sai lầm nào, không nghe được lời đồn chân thực do chính anh lan truyền.
Nhìn thấy gương mặt Diêm Quan Thương dần khó coi với tốc độ mắt thường trông thấy được, Tô Chiết tiến đến đóng vali lại, xoay người nói với vị tổng giám đốc nọ: "Sếp Lý, hôm nay sếp Diêm còn có chút việc, ngài trở về trước đi ạ".
Sếp Lý kinh ngạc: "Sao lại thế?"
Nụ cười trên mặt Tô Chiết trước sau như một: "Vì muốn tốt cho ngài đấy ạ".
Sếp Lý:...
Thần thái người trước mặt nho nhã giỏi giang, đôi con ngươi như bảo thạch giữa sa mạc xuyên thấu qua tròng kính nhìn vào sếp Lý, lời lẽ đầy khuyên bảo không hề xa lánh, nhưng cũng lộ mấy phần cảnh cáo, không khác gì một lưỡi đao mềm nhưng sắc bén.
Không phải không muốn tiếp ngài, mà đang cho ngài một cơ hội.
Trợ lý Tô đã cất lời, cho dù khó hiểu đến đâu cũng mang ba phần có lý, trong giới kinh doanh không mấy người đoán được ý nghĩ của Diêm Quan Thương, tính tình hắn xấu đến nỗi không biết câu nào sẽ giẫm trúng khu mìn của hắn, mà hết lần này đến lần khác hắn lại chẳng thèm giả bộ giấu đi, làm việc gì cũng theo ý của mình, tuy nhiên hắn lại là một kỳ tài hiếm có trong giới kinh doanh của họ.
Mà sự tồn tại của Tô Chiết chính là người biểu hiện tâm tình thay tiềm thức của Diêm Quan Thương, trừ kẻ không có mắt không nghe lời anh khuyên bảo, thì mỗi khi trợ lý Tô mở miệng cất lời về phương diện này, chứng tỏ rằng tâm trạng Diêm Quan Thương đang không tốt, ý tứ của anh là nếu còn muốn an ổn thì mau mau chóng chóng chạy ngay đi.
Diêm Quan Thương không quan tâm mặt mũi không quan tâm tình cảnh của người khác, nhưng trợ lý Tô lại là người để lại thể diện cho người ta.
Sếp Lý ý thức được chuyện gì, vội vàng tiếp lời: "Sếp Diêm mới về không lâu, chắc hẳn có nhiều công việc phải hoàn thành lắm. Tôi không quấy rầy sếp nữa".
Nói xong đứng dậy dẫn theo vệ sĩ đi ra ngoài.
"Chờ một chút".
Sếp Lý run bắn lên, liếc mắt sang chỗ vệ sĩ, hơi thở nặng hơn mấy phần, sau đó ông ta treo nụ cười lên gương mặt, xoay người nói: "Sếp Diêm, còn chuyện gì sao?"
Diêm Quan Thương đen mặt: "Mang đồ của ông đi".
Nhìn vali đựng sữa vẫn còn nằm ở trên bàn, không đợi vệ sĩ động tay, sếp Lý nhanh chóng bước lên xách lấy: "Hôm nay quấy rầy rồi, sếp Diêm bận việc tiếp đi nhé".
Lúc ra đến cửa còn vấp một cái.
Người đi rồi, Diêm Quan Thương nhắm mắt ngồi trên ghế sofa da, sắc mặt khó lường, nhưng có thể nhìn ra tâm trạng của hắn đang cực kỳ không tốt.
"Tin tức này bị truyền đi từ lúc nào?"
Ngón tay Tô Chiết siết lại: "Nghe nói hôm qua đã có người nghe được tin sếp đang tìm người ạ".
Diêm Quan Thương mở mắt: "Hôm qua?"
Sắc mặt Tô Chiết bình tĩnh, giọng điệu thản nhiên: "Đúng thế".
"Lúc nào?"
Tô Chiết: "Buổi chiều ạ".
Tô Chiết hoàn toàn có thể nói hôm nay tin tức này mới được lan truyền, nhưng hôm qua khi anh dùng thân phận hộ lý gọi điện thoại cho đối phương, anh đã sơ hở nói ra chuyện anh biết hắn đang tìm anh.
Diêm Quan Thương hoàn toàn có thể thu hẹp phạm vi trong nháy mắt, dù sao chuyện tìm người này chỉ có anh, Ngụy Mẫn và Diêm Đông Lâm biết được.
Nếu như anh nói chuyện bị lộ từ chiều hôm qua, buổi tối anh dùng thân phận hộ lý gọi điện cho Diêm Quan Thương là chuyện có thể giải thích được.
Còn chưa chờ đối phương suy nghĩ sâu thêm, Tô Chiết đã mở miệng trước: "Là do tôi thiếu trách nhiệm".
Anh không định để người khác dính vào nghi ngờ.
Ngón tay thon dài của Diêm Quan Thương như có như không gõ gõ: "Cậu thiếu trách nhiệm ở chỗ nào?"
Tô Chiết: "Có lẽ từ nửa tháng trước, khi sếp nhờ tôi tìm người đã bị lộ ra ngoài chút tiếng gió".
Nửa tháng hoàn toàn đủ thời gian cho một tin tức lên men, nếu muốn giữ lại lợi ích lớn của mình, trước tiên anh nhất định phải trả giá một sự hi sinh nho nhỏ.
Cũng may nửa tháng trước Diêm Quan Thương đã nhờ anh tìm người, không thì ngay lúc này anh không thể tìm được lý do nào để thoái thác.
"Người bên ngoài nói thế nào?"
"Người ngoài chỉ biết ngài đang đi tìm một hộ lý, không còn tin đồn nào khác".
Đôi mắt đen như mực của Diêm Quan Thương nhìn sang chiếc ghế sofa đen nhánh đối diện, hắn biết hiệu suất làm việc của Tô Chiết, cho dù công việc chưa hoàn thành thì miệng anh luôn kín như bưng. Tin tức truyền ra ngoài có rất nhiều người dính nghi ngờ, Tô Chiết cũng đáng nghi, nhưng khả năng không lớn.
Nếu tin tức đã truyền ra ngoài, có mặt hại cũng có mặt lợi, cũng may trừ cái tên ra, những thứ còn lại vẫn chưa ai biết được.
Sẽ không ai lợi dụng được cơ hội này.
Diêm Quan Thương nhắm mắt dưỡng thần: "Cậu ra ngoài đi."
Tô Chiết rũ mắt nhìn người một cái, không nói gì, ra khỏi văn phòng.
Sau khi Tô Chiết đi, văn phòng lần nữa quay trở về yên tĩnh, hai mắt Diêm Quan Thương đen sẫm, im lặng phân tích.
Mặc dù hiềm nghi của Tô Chiết không nhiều, nhưng lại là người có khả năng lớn nhất.
Lúc một suy đoán xuất hiện, Diêm Quan Thương bỗng nhiên lắc lắc đầu, quay trở lại công việc để thay đổi mạch suy nghĩ.
Sếp Lý ra ngoài rồi vẫn chưa định rời đi, còn đang ngồi trong phòng nghỉ chờ Tô Chiết.
Thấy người ra ngoài, sếp Lý vội vã đón chào: "Trợ lý Tô, tâm trạng sếp Diêm hôm nay không tốt hả?"
Ông ta mang đồ sang, thế mà sao một khuôn mặt tươi cười đối phương cũng không tặng, mặc dù bình thường ông ta cũng chưa thấy bao giờ.
Tô Chiết nhìn đối phương, giọng điệu vẫn như cũ: "Có một chút".
Sếp Lý tưởng rằng mình không may, gặp trúng họng súng: "Tâm trạng không tốt từ khi nào?"
Tô Chiết: "Ngay lúc ngài vừa đến".
Sếp Lý:...
Lần này nghe đã hiểu ra mọi chuyện, sếp Lý ngó nghiêng quanh quẩn mấy vòng, thấy không có ai đi ngang qua hoặc nhìn về phía bên này, nhỏ giọng hỏi: "Ý cậu là, đồ tôi đưa sang không đúng?"
Tô Chiết: "Nếu như thứ người ta đồn là đồ vật thì ngài đưa tới không sai".
Sếp Lý không hiểu: "Vậy sao sếp Diêm lại giận?"
Tô Chiết lễ phép mỉm cười, "Nhưng sếp Diêm cần người cơ ạ".
Sếp Lý:...
Người? Diêm Quan Thương thế mà lại tìm người? Sếp Lý tưởng rằng tai mình đã nghe nhầm.
Sếp Lý càng nghĩ càng thấy khó hiểu: "Sếp Diêm? Tìm người?"
Tô Chiết gật đầu.
Sếp Lý nhìn anh: "Người đó ở trong nhà sếp Diêm, phóng hỏa làm việc ác khó có thể tha thứ?"
Tô Chiết: "Tại sao sếp Lý lại nghĩ vậy?"
Sếp Lý: "Tôi thật sự không nghĩ ra được lý do sếp Diêm đi tìm người".
Tô Chiết: "Lỡ đâu là chuyện tình cảm thì thế nào?"
Sếp Lý: "Hả..."
Sếp Lý hơi do dự: "Tôi vẫn cảm thấy khả năng người đó đã phóng hỏa giết người xem chừng có vẻ đáng tin hơn".
Tô Chiết:...
Tin tức Diêm Quan Thương tìm người lan truyền, sôi trào trong giới kinh doanh, sau khi nghe được tin, Diêm Đông Lâm vội vàng hấp tấp chạy tới công ty.
Cậu kích động đập hai bàn tay xuống mặt bàn: "Anh, trong công ty có gián điệp, mau ngừng giao dịch lại!"
Nét mặt Diêm Quan Thương đầy phức tạp nhìn cậu.
Diêm Đông Lâm mím môi: "Anh, sao anh lại nhìn em như vậy?"
Diêm Quan Thương khoanh tay: "Nhìn mày thế nào?"
Diêm Đông Lâm lầm bầm: "Như thể nhìn thằng ngốc ấy".
Diêm Quan Thương: "Mày không nhìn lầm đâu".
Diêm Đông Lâm:...
Vì sao anh lại làm thế với người ta!!! Sớm biết thế em ứ thèm đến.
Nhưng lời nên nói vẫn phải nói ra, Diêm Đông Lâm: "Anh, chuyện anh đang tìm người cả giới đã biết! Có người truyền tin tức ra ngoài!"
Diêm Quan Thương tùy ý chống một tay dưới cằm: "Mày cảm thấy là ai?"
Diêm Đông Lâm lắc đầu: "Em không biết".
Tin đồn lan truyền từ chiều hôm qua, mà người biết lúc đó chỉ có Tô Chiết, Ngụy Mẫn, Diêm Đông Lâm và bà Diêm.
Bà Diêm được loại trừ đầu tiên, không phải vì tình nghĩa mẹ con, mà nếu như bà ấy buôn dưa với đám chị em bạn dì của bà ấy thật thì tin tức đã không đến tận ngày hôm qua mới xuất hiện.
Chu Trạch Tường tối qua mới biết.
Còn lại ba vị, Diêm Quan Thương tạm thời tin tưởng được một mình Diêm Đông Lâm.
"Ngụy Mẫn?"
Diêm Đông Lâm lắc đầu: "Chị ấy không phải người như vậy, lúc nãy em đến đây chị ấy còn hỏi em đó".
Diêm Đông Lâm nói xong, lập tức ngậm miệng.
Anh, em chỉ có thể giúp anh đến đây thôi, còn lại anh tự mình suy ngẫm đi nhé.
Diêm Quan Thương nghe xong, không nói thêm gì nữa. Trong lòng hắn vẫn đang cân nhắc nghi ngờ đến nguyên do Tô Chiết tìm người trong nửa tháng nay không cẩn thận lộ chuyện, nhưng hiện giờ đúng chỉ có mỗi lý do này đáng tin.
Bởi vì sếp Lý dũng cảm tiên phong, tin tức Diêm Quan Thương đang tìm người được xác nhận, tám phiên bản đang lan truyền khắp giới kinh doanh giảm đi, còn lại bốn phiên bản.
Mà ly kỳ nhất chính là, không người nào biết được, người Diêm Quan Thương đang tìm rốt cuộc là ai, là nam hay nữ, tuổi tác ra sao, dáng vẻ dài ngắn thế nào.
Càng buồn cười hơn chính là, không riêng gì bọn họ, chính Diêm Quan Thương còn không biết người ta trông thế nào. Nghe nói người này ở bên Diêm Quan Thương lúc hai mắt hắn bị mù, mắt hắn mới tốt người đã đột ngột rời đi.
Cũng chính vì lý do này, trong tòa nhà cao tầng của công ty gần đây xuất hiện không ít người không rõ lai lịch, nói rằng mình là hộ lý Diêm Quan Thương đang tìm, muốn gặp Diêm Quan Thương.
Sáng sớm hôm sau, lúc Tô Chiết vừa tới công ty đã bị một vị nam sinh không rõ lai lịch ngăn lại, "Anh là trợ lý đặc biệt của sếp Diêm phải không? Tôi muốn gặp ngài ấy".
Tô Chiết nhìn cậu ta: "Cậu là?"
"Tôi là Đặc Luân Tô."
Diêm Đông Lâm đi ngang qua trợn to hai mắt nhìn về phía nam sinh đó, khá lắm anh bạn, anh thật dám nói đó nha.
Bạn có biết bạn đang đứng ngay trước mặt bản gốc không vậy?
Tướng mạo cậu nam sinh kia khá nổi bật, mang theo vẻ đẹp tinh tế không có ở những người đàn ông bình thường, kiêu ngạo nhìn Tô Chiết: "Chắc là sếp Diêm đã sắp đến công ty rồi, bây giờ anh dẫn tôi lên đó, lát nữa ngài ấy vừa đến là có thể trông thấy tôi ngay".
Tô Chiết bình thản nhìn cậu ta, nụ cười trên mặt trước sau như một, nhưng chỉ có mình Diêm Đông Lâm nhìn ra được, Tô Chiết hoàn toàn không coi đối phương ra gì, thậm chí một chút cảm xúc dao động cũng không xuất hiện. Có người mạo danh xuất hiện trước mặt, anh vẫn hoàn toàn có thể nở nụ cười đón chào.
Diêm Đông Lâm bắt đầu tự suy ngẫm, trong lòng Tô Chiết phải chăng chẳng hề có anh trai mình, không thì đáng lẽ ra cũng phải thể hiện chút cảm xúc rồi chứ, sau đó cậu lại tiếp tục liếc nhìn sắc mặt người ta.
Khẩu khí của cậu trai mới đến kia không phải to lớn bình thường, tựa như cậu ta quen biết Diêm Quan Thương thì cũng ngồi ở vị trí cao ngang hắn, cất giọng ra mệnh lệnh: "Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa, nhanh đưa tôi lên tầng".
Mặc dù chính chủ không phải cậu ta, nhưng đã ai thấy được chính chủ đâu, biết đâu bất ngờ nhặt được một chỗ tốt, dính lấy nhân vật lớn như Diêm Quan Thương, bảo là lên như diều gặp gió thì đơn giản quá, phải gọi là vượt qua giai cấp, tiết kiệm được cố gắng mấy đời.
Tô Chiết nhìn cậu ta, ý tứ sâu xa: "Chỉ sợ hiện giờ thì không được".
"Tại sao?! Anh không thấy sếp Diêm vẫn đang một mực tìm tôi hả?! Anh chỉ là một trợ lý, có quyền gì không cho tôi gặp sếp Diêm?! Trước đây sếp Diêm vẫn luôn nói với tôi, ngài ấy muốn giữ tôi lại trong nhà đấy, anh có biết không hả?!"
Tô Chiết không chỉ biết, mà lời này người ta còn từng nói cho anh nghe.
Lời nói quen thuộc từ trong miệng đối phương nói ra, hai mắt Tô Chiết tối xuống, "Sếp Diêm đương nhiên sẽ muốn gặp, nhưng sợ rằng trong một khoảng thời gian ngắn, ngài không thể lên trên được đâu".
Một từ "ngài" làm cho cậu nam sinh chột dạ, nhưng vẫn không phục cãi lại: "Tại sao?!"
"Bởi vì xã hội văn minh, ngài cần phải xếp hàng".
Tô Chiết đưa tay chỉ sang một bên, chỉ thấy ở đó có một đống Đặc Luân Tô đang xếp hàng, có nam có nữ, loại hình phong cách nào cũng có, người nghe tin thì biết Diêm Quan Thương đang tìm người, không biết còn tưởng hắn đang tuyển tú.
Cậu nam sinh:...
Cậu ta nghiến răng lườm Tô Chiết, nổi giận đùng đùng sang đó đăng ký xếp hàng.
Diêm Đông Lâm xem chiến trận bên kia, cơ mặt co giật, đúng lúc này cậu bắt gặp một cô gái nhìn qua có vẻ giống một sinh viên đang chạy sang hướng bên đó.
Diêm Đông Lâm thấy vậy, khuyên nhủ: "Hay là cô đừng sang đó thì hơn".
Nữ sinh nghe được cuộc trò chuyện ban nãy của hai người họ với cậu nam sinh nên mới định sang xếp hàng, quay đầu lườm nguýt Diêm Đông Lâm: "Sao anh lại kỳ thị giới tính như vậy?!"
Diêm Đông Lâm:...
Hai người không dừng lại, đi vào trong thang máy. Hiếm khi chỉ có hai người họ đứng với nhau, Diêm Đông Lâm mở miệng: "Trợ lý Tô, anh thật sự không sợ vị trí của anh bị người khác mạo danh thay thế à?"
Tô Chiết: "Sao phải sợ?"
Diêm Đông Lâm không biết nói sao: "Lỡ đâu có người thay thế được thật?"
Tô Chiết: "Thế thì cũng không còn cách nào".
Diêm Đông Lâm: "Anh cam lòng ạ?"
Tô Chiết: "Không có gì gọi là không cam lòng".
Diêm Đông Lâm cúi đầu không nói thêm gì nữa, vừa rồi ngay lúc nam sinh kia diễu võ giương oai trước mặt Tô Chiết, cậu đã tinh mắt nhận ra được cảm xúc không vui từ anh.
Mặc dù cậu không nhìn ra vấn đề xuất phát từ chỗ nào, có thể anh không vui do cậu nam sinh kia không lễ phép, hoặc là do ý nghĩ định thay giả thành thật của cậu ta, nhưng mấy giây không vui đó, Diêm Đông Lâm thấy rất rõ ràng.
Cái chuyện nhìn sắc mặt này không ai có thể lành nghề hơn Diêm Đông Lâm được, không thì cậu đã không thể sống đến tận bây giờ.
Nhưng giọng điệu đối phương phủ nhận không hề giống cố ý cậy mạnh che giấu, mà là không tự ý thức được.
Vừa lên tầng hai mươi hai, Diêm Đông Lâm đã đi tìm Diêm Quan Thương ngay: "Anh, dưới tầng có rất nhiều Đặc Luân Tô muốn gặp anh đó".
Diêm Quan Thương đang phê chuẩn, sửa chữa tài liệu không ngẩng đầu lên: "Đi tìm bộ phận an ninh, giải tán người đi".
Diêm Đông Lâm bất ngờ: "Anh, anh không gặp họ hở?"
Diêm Quan Thương: "Gặp làm gì?"
"Anh đang tìm anh hộ lý mà".
"Tên của họ đều là tên thật?"
Diêm Quan Thương gật gật đầu: "Vâng".
Diêm Quan Thương: "Gọi người giải tán đi".
Diêm Đông Lâm:?
"Trong họ của người dân nước mình, không có ai họ Đặc".