Trên núi rạng sáng sương phủ trời lạnh, trước khi đi ngủ khí trời còn oi bức, Tô Chiết mở một nửa cánh cửa sổ bằng gỗ ra, gió lạnh thấu xương hiện tại xuyên qua đó chui vào trong phòng.
Người nằm bên cạnh Diêm Quan Thương bọc kín chăn mền trên người, vẫn không quên thói quen chăm sóc người khác của mình, tri kỷ chừa cho hắn một góc chăn.
Diêm Quan Thương:...
Khuôn mặt người đàn ông so sánh với bóng đêm, trong lúc nhất thời không biết thứ nào đen hơn thứ nào.
Hắn không thích tiếp xúc cơ thể với người nào khác, cũng có thể nói là vô cùng ghét bỏ.
Hắn thật sự muốn kéo người trên thân mình ra xa, nhưng vừa có hành động, làn da dính sát của cả hai sẽ lại ma sát.
Thật giống như có một miếng đậu phụ non dán vào người hắn vậy.
Lúc này Diêm Quan Thương không nhìn thấy, các giác quan khác trên người tự nhiên bị phóng đại.
Phần đầu của đối phương thỉnh thoảng khẽ động đậy, mái tóc dày rậm quẹt ngang qua cổ hắn, làm hắn ngưa ngứa.
Mà lúc này trên cổ hắn còn có một đôi cánh tay vòng qua, khác biệt hoàn toàn với làn da thô ráp trong lòng bàn tay, làn da trên cánh tay cực kỳ mềm mịn, ôm trọn cổ hắn, hơi thở phun lên cần cổ của hắn, hết sức thân mật.
Có lẽ lâu lắm rồi không có người nào thân mật với mình đến mức này, hoặc là do bên lồng ngực và vùng bụng truyền tới cảm giác da thịt kề cận ma sát với nhau, cộng thêm xúc giác bị phóng đại gây kích thích, Diêm Quan Thương cảm giác trái tim mình đập nhanh nửa nhịp, nhiệt độ trong phòng không thấp không cao nhưng gương mặt của hắn lại nóng lên trông thấy.
Loại cảm giác này hắn không biết hình dung nó như thế nào, hắn chưa từng gặp qua tình huống nào như vậy.
Trước kia từng có người bò lên giường của hắn, kết quả cuối cùng bị hắn ném ra ngoài, hắn cũng đổi sang phòng khác ngủ.
Từ xưa tới nay chưa từng có người nào ôm hắn như cậu hộ lý nhỏ này, quấn lấy hắn ép hắn ngủ cùng một chỗ, không để lại chút khoảng cách nào.
Từng hành động từng hành động của đối phương, mỗi giờ mỗi khắc đều kích động đến thần kinh của hắn.
Hắn không biết câu ngủ ban nãy của người ta vốn chỉ là một câu nói lúc mơ mơ màng màng không hay không biết, hay là một câu nói cố ý chọn lời.
Hắn có thể cảm nhận được hô hấp phập phồng của đối phương ở ngay trên thân thể hắn, phả xuống một nơi, chạm xuống một chỗ, đem nhiệt độ của người ta truyền sang chỗ hắn thông qua đụng chạm da thịt của cả hai.
Diêm Quan Thương muốn đem người kéo ra, bàn tay ngừng giữa không trung, định chạm xuống lại không biết nên đặt ở nơi nào, bàn tay cùng đường lạc lối.
Cậu hộ lý có vóc dáng không tính là thấp, một chiếc chân đặt vào giữa hai chân hắn, mũi chân chạm vào làn da tr4n trui của hắn, nhưng cơ thể chẳng có mấy miếng thịt, đè lên trừ làm cho lòng hắn buồn bực ra thì không thấy một chút nặng nề nào.
Gió đêm thổi tới, người trong ngực run một cái, cánh tay vòng qua cổ hắn lại chặt hơn một chút.
Làn da non mịn của đối phương dán thẳng vào gáy hắn, hơi thở từ chóp mũi thở ra phủ lên yết hầu hắn.
Hô hấp của Diêm Quan Thương chậm hơn nửa nhịp.
"Lạnh."
Tiếng nói của đối phương mang theo mơ màng, mềm mềm ngọt ngọt không biết đang nói cho người nào nghe.
Còn có thể nói cho ai nghe nữa đây, trong phòng này chỉ còn một người sống.
"Lạnh".
Lại thêm một tiếng than mềm nhũn.
Diêm Quan Thương lạnh mặt, chê một tiếng yếu ớt, lại giơ tay lên đem chăn quấn lại.
Lần này người ở bên hài lòng ậm ừ một tiếng.
Khoảng cách thân mật như thế làm cho hắn cảm thấy vừa khó chịu vừa diệu kỳ, đến mức tận bảy tám giờ sáng hắn cũng không thể nào chìm vào giấc ngủ thêm lần nữa.
Diêm Quan Thương nghe được những tiếng gào ngu ngốc truyền qua cửa sổ đến ba hồi, người trên thân hắn mới bắt đầu có động tĩnh muốn tỉnh lại.
"Đặc Luân Tô."
"Đặc Luân Tô."
Tô Chiết trong cơn mơ ngủ nghe thấy có người gọi cái tên hành nghề hộ lý của mình, trong lúc nửa tỉnh nửa mê anh chuyên nghiệp bóp giọng, rầu rĩ cất tiếng trả lời: "Dạ".
"Dậy đi".
Tô Chiết nằm sấp trên thân người ta không nhúc nhích.
"Dậy đi".
Tô Chiết mơ mơ màng màng đáp lại: "Hửm?"
Diêm Quan Thương hít sâu một hơi, tùy tiện lấy ra một cái cớ: "Ngực tôi không thoải mái".
Nhưng một giây sau, trên lồng ngực của hắn truyền tới cảm xúc, chỉ thấy ngực trái của hắn bị người ta bóp một cái.
Tô Chiết: "Rất thoải mái mà".
Ngài đừng có gạt người nhé.
Diêm Quan Thương:...
Người đàn ông tối sầm mặt: "Đặc Luân Tô!"
Mấy phút đồng hồ sau Tô Chiết mới tỉnh táo hẳn, cúi đầu nhìn xuống lập tức đối mặt với một mảng cơ ngực căng đầy.
Mà bàn tay của chính mình đang đặt lên ngực trái của đối phương.
Tô Chiết mới tỉnh giấc nhất thời không kịp phản ứng, ánh mắt đờ đẫn, nếu không phải ngoài cửa sổ đang có người gào to gọi nhân viên phục vụ, anh đã cho rằng thế giới này không có âm thanh.
Gió thổi qua cửa sổ phất phơ tấm rèm giường hồng phấn trước mặt, kéo suy nghĩ của Tô Chiết quay về.
Lúc này áo ngủ của Tô Chiết rộng mở, cũng may quần áo vẫn còn ở trên thân, mà áo ngủ của Diêm Quan Thương dưới thân không biết đã bay đến chốn nào.
Nhìn thân thể rắn chắc dưới người mình, Tô Chiết không khỏi nhìn thêm vài bận.
Anh lên tiếng đầy vô tội: "Cậu chủ, sao cậu lại ngủ dưới người tôi rồi?"
Diêm Quan Thương:...
Cái này chính là vừa ăn cướp vừa la làng đấy hả?
Diêm Quan Thương tức cười: "Sao không phải là cậu ngủ trên người tôi?"
"Không thể nào, tư thế ngủ của tôi rất thành thật".
"Cậu tự tin thật đấy".
Tô Chiết: "Đúng vậy, một con người quan trọng nhất phải biết tin tưởng vào chính bản thân mình".
Diêm Quan Thương:...
Sắc mặt Diêm Quan Thương lạnh lùng: "Vậy tay cậu đang làm gì đó?"
Nói xong lại đen mặt đặt ra quy định: "Sau này mỗi khi đi ngủ cậu phải quay lưng về phía tôi".
Tô Chiết cúi đầu, bàn tay của mình còn đang bám vào cơ ngực rắn chắc của người ta.
Anh nhắm mắt lại.
Để lại bốn chữ to: "Tôi không cố ý".
Lời nói ra đầy vô tội, còn mang theo giọng mũi, tựa như chính Diêm Quan Thương đã đem ngực dâng đến cho mình.
Diêm Quan Thương chết lặng, cậu hộ lý biết mình không còn lời nào để cãi liền lôi cái giọng nũng nịu ra định lừa dối vượt qua cửa ải, ngay lúc hắn định mở miệng nói ra quy định thứ tư thì lại nghe thấy người ở bên hắt xì.
Diêm Quan Thương nhíu mày: "Sao vậy?"
Tô Chiết chỉ cảm thấy mũi mình hơi ngạt: "Chắc là do đêm qua ngủ ngấm lạnh, bị cảm rồi".
Anh không quan tâm lắm, rời khỏi cơ thể Diêm Quan Thương, sau khi mặc xong quần áo chỉnh tề mới mang đồ lại cho hắn.
Đối phương từ khi đứng lên giọng nói đã khàn khàn, có vẻ tối qua đúng là không cố ý dính sát vào người hắn mà bị lạnh thật.
Nhớ tới lời nói mơ màng lẩm bẩm ban đêm, Diêm Quan Thương không tiếp tục so đo với anh nữa.
Bất luận là tối qua hay sáng nay tỉnh dậy, Tô Chiết nhìn gian phòng trọ của mình cũng đều cảm thấy nó cực kỳ đơn sơ, sau khi rửa mặt xong đột nhiên anh nhớ tới lúc nhận phòng hôm qua anh đã thấy được trên cửa gian phòng nào cũng có một cái tên riêng nhã nhặn cho riêng mình.
Tô Chiết tò mò ra khỏi phòng nhìn sang cái tên ở bên cạnh khung cửa.
"Lậu Thất Minh."
(*) Tên một tác phẩm của tác giả Lâu Vũ Tích – Bài minh về căn nhà quê mùa (bài minh: khắc chữ vào bia để tự răn mình hoặc ghi chép công đức)
Tô Chiết:...
Quả nhiên, phòng đúng như tên.
Hai người cùng nhau dùng qua bữa sáng, khóa chặt cửa phòng, sau đó định đi lên chùa Huy Đức trên đỉnh núi.
Đường lên núi thuận lợi hơn hôm qua, Tô Chiết chỉ đeo một chiếc balo, để cái còn lại ở quán trọ.
Tô Chiết dắt Diêm Quan Thương một đường leo lên núi, thấy sắc mặt người không khó coi giống ngày hôm qua, có lẽ cả ngày hôm qua được dắt tới tận trưa đã thành quen thuộc.
Ngọn núi này nói cao chẳng cao, nói thấp không thấp, đi hơn hai giờ không thấy bóng dáng chùa miếu ở nơi đâu, hơi thở của Tô Chiết dần trở nên nặng nề.
Mùa hè vốn là mùa oi nóng khó chịu, hiện giờ trèo lên núi người toát không ít mồ hôi, bên cạnh có nhiều khách du lịch lướt ngang qua, cho dù là lên núi hay xuống núi sắc mặt người nào cũng mỏi mệt.
"Honey à, cố lên! Chúng mình nhất định có thể trèo lên được đỉnh núi!"
"Ừ! Tình yêu của chúng mình còn bền chắc hơn cả vàng!"
Diêm Quan Thương nghe thấy giọng nói cách đó không xa, là cặp tình nhân hôm qua hắn gặp.
Tô Chiết nghe thấy tiếng nói liếc mắt nhìn sang, đôi tình nhân này hình như còn là sinh viên, hẹn hò đến đây cầu phúc.
"Còn đi được nữa không?"
Bên cạnh vang lên giọng nói, Tô Chiết nhìn sang chỗ Diêm Quan Thương: "Vẫn đi được, ngài thế nào?"
Diêm Quan Thương quanh năm tập thể dục thể thao, không giống Tô Chiết ngồi trong văn phòng không vận động, lúc này trừ nóng nực toát mồ hôi thì không nhìn thấy chút mỏi mệt nào, mặt không đỏ, hơi thở không gấp.
Diêm Quan Thương nghe được tiếng thở dốc của anh, một tiếng lại nặng nề hơn tiếng trước, đoán chừng cậu hộ lý nhỏ đã mỏi mệt không tiếp tục được nữa rồi.
"Quay về đi".
Tô Chiết vội lắc lắc tay hắn từ chối: "Không được".
Tiếng nói của Diêm Quan Thương đã mất kiên nhẫn: "Nóng quá, tôi không muốn đi nữa".
Hắn căn bản chẳng tin những thứ này, đi hay không cũng không quan trọng.
Tô Chiết lại bước chân không ngừng dắt người đi tiếp: "Không được, chúng ta còn chưa cầu phúc xong xuôi".
Diêm Quan Thương không thèm quan tâm: "Không quan trọng".
"Sao có thể như vậy!"
Giọng nói luôn mềm nhũn của đối phương khó có khi mang theo trách móc, Diêm Quan Thương nghe mà sắc mặt tối sầm, tính tình chó trỗi dậy, định buông lỏng bàn tay người ta.
Ai ngờ Tô Chiết liều chết cũng phải nắm, kéo hắn đi lên.
"Không thể quay về, còn chưa cầu phúc, hai mắt ngài phải làm sao đây".
"Hai mắt...!của ngài..."
Đối phương không ngừng lẩm bẩm, tựa như đó là chấp niệm của anh.
Gương mặt Diêm Quan Thương đầy sững sờ, khó tin nổi những gì mình đang nghe thấy.
Người trong nhà không hỏi đến tình trạng đôi mắt của hắn được mấy lần, cậu hộ lý nhỏ lại tâm tâm niệm niệm nhớ tới nó.
Ông nội hắn lần đầu trông thấy đã định đoạt quyền, dẫn người tới bắt hắn nhường vị trí.
Tô Chiết: "Cậu chủ, chúng ta lên núi cầu phúc xong rồi xuống".
Lúc này mũi anh đã ngạt đến khó chịu, leo cao đến chừng này rồi, tính khí quật cường thời trung học của Tô Chiết cũng theo đó mà quay lại.
Anh hi vọng hai mắt Diêm Quan Thương sẽ tốt lên, bất luận là đứng ở góc độ nào, anh cũng rất cần hắn.
Diêm Quan Thương đối với anh là một ông sếp khó chiều, nhưng cũng là vì sao chỉ lối trên con đường anh theo đuổi sự nghiệp.
Nếu như sau này đối phương không thể nào quay về công ty được nữa, vậy có thể...!không, nhất định anh sẽ từ chức.
"Cậu chủ, chúng ta cùng lên núi nào".
Giọng nói của cậu hộ lý nhỏ vừa rầu rĩ vừa nghèn nghẹt, thậm chí có thể nghe được giọng điệu khẩn cầu, Diêm Quan Thương nghe xong lòng có cảm giác khó chịu.
"Tôi hi vọng hai mắt của ngài tốt lên, tôi chắc chắn hai mắt của ngài sẽ tốt lên".
Lời chân thành từng câu từng chữ truyền vào trong tai, phảng phất như trên thế giới này không có ai hi vọng mắt hắn nhanh lành hơn cậu ấy.
"Tôi biết ngài không thích tôi, chỉ cần hai mắt ngài khỏi hắn, tôi sẽ lập tức rời đi".
Diêm Quan Thương nghe xong, sắc mặt đầy bất ngờ, không biết mở miệng như thế nào để đáp lại.
Đúng là hắn muốn đuổi cậu trợ lý nhỏ đi, từ ngay khi đối phương vừa mới tới, chỉ là hắn không ngờ đối phương có thể cảm nhận được.
Nhưng khi lời này từ miệng cậu hộ lý nhỏ vang ra, làm thế nào nghe cũng không thể cảm thấy dễ chịu.
"Tôi sẽ không tiếp tục bám lấy ngài".
Hai người họ tiếp tục leo thêm hai tiếng nữa, cuối cùng đã đến được ngôi chùa.
Trước khi đi vào Tô Chiết sửa sang lại quần áo cho mình và Diêm Quan Thương, người đàn ông không tránh né, đứng im ở đó mặc cho anh chỉnh quần áo hộ mình.
Trong lúc chỉnh sửa lại áo quần, Tô Chiết không quên dặn dò: "Cậu chủ, lát nữa ngài nhớ phải cười đấy nhé".
Diêm Quan Thương:?
Tô Chiết nhìn gương mặt bạo lực gia đình của người đàn ông: "Không thì Phật Tổ dễ hiểu lầm lắm".
Cái lời thoại quen thuộc đến đáng chết này.
Chùa Huy Đức rất rộng lớn, tượng Phật được thờ phụng không hề ít, du khách tới nơi này xin cầu phúc cũng đông hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Tô Chiết.
Dù sao trên đời cũng có vô số sự việc, thà tin là có còn hơn không.
Trước khi đi vào chính điện, Tô Chiết mở miệng: "Cậu chủ, ngài cứ quỳ lạy trước, sau đó đứng ở bên chờ tôi nhé".
Nói xong còn xấu hổ bổ sung: "Thời gian cầu phúc của tôi có lẽ sẽ hơi dài".
Người đàn ông không nói gì.
Đi vào bên trong, Tô Chiết dắt người đến bồ đoàn, sau đó tự mình tìm một chỗ, bắt đầu thành kình quỳ lạy cầu Phật.
Bản thân anh không có lời cầu nguyện nào, chỉ một lòng cầu khấn cho đôi mắt của Diêm Quan Thương, sau khi cầu nguyện quỳ lạy xong lần đầu tiên, anh bắt đầu tính toán cầu xin hộ Tiều Điềm Điềm.
Anh ngẩng đầu nhìn bức tượng Phật trên cao.
Vừa suy nghĩ vừa móc ra bốn tờ giấy nhỏ trong túi.
"Thật ngại quá thưa Phật Tổ, con xin làm phiền ngài một vài...".
Tô Chiết mở bốn tờ giấy ra: "Không, con xin làm phiền ngài một thời gian dài đấy ạ"..