Chu Trạch Tường thực sự không tưởng tượng ra được dáng vẻ đi cầu phúc của thằng chó này: "Mày nhớ phải bày tỏ thái độ thành kính một chút, đừng đem theo cái mặt thối, biết cười thế nào chưa".
Diêm Quan Thương: "À".
Ống nghe truyền tới âm thanh thét gào: "À à cái beep, mày mà biết thì tao còn ở đây nói với mày làm cái quái gì!"
Diêm Quan Thương:...
Gần như tất cả mọi người đều có thể nhìn ra cái tính cách ngạo mạn của hắn, một số người có tín ngưỡng ở trong lòng, còn hắn căn bản không hề tin, nhưng Chu Trạch Tường vẫn cho rằng có mấy lời mình nên nói.
Nói thế nào thì thà rằng tin rằng có còn hơn không, có nhiều người thờ phụng như thế, tự nhiên nó cũng có đạo lý để tồn tại.
Dù sao hai người họ thân là anh em tốt, mắt Diêm Quan Thương chưa lành muốn đi cầu Phật, vốn là có việc muốn xin, tiền hương hỏa nhang đèn không thành vấn đề, chủ yếu trong lòng hắn không thành thật.
Vì tâm không thành thật mà bị trách tội thế thì biết kêu ai bây giờ.
Anh em tốt ngu lâu khó đào tạo, đương nhiên cậu ta phải nói cho đối phương hiểu ra.
"Thái độ phải tốt, luôn nở nụ cười".
Diêm Quan Thương: "Thái độ đã tốt sao còn phải cười?"
Không yên lòng về cái mặt của mày đó có được không?
Đến cái lời như thế thằng chó này cũng có thể hỏi.
Chu Trạch Tường nghiêm túc đàng hoàng đáp: "Người khác không cười cũng được, mày không cười không được".
Diêm Quan Thương:?
Chu Trạch Tường: "Gương mặt của mày dễ làm cho Phật Tổ hiểu lầm."
Diêm Quan Thương:...
"Không còn chuyện gì thì tao cúp máy."
Chu Trạch Tường vội vàng ngăn cản, "Đừng, đừng cúp máy.
Nhân tiện mày đi chùa thì xin cho tao một phần, cầu nhân duyên gì gì đó cũng được.
À mà mày đi cầu phúc chỗ nào vậy?"
Nói ra cũng xấu hổ, tuy rằng trong mắt người ngoài Chu Trạch Tường có rất nhiều bạn bè khác phái, nhưng đến giờ vẫn một mực FA.
Diêm Quan Thương đi chùa cầu phúc, thuận đường nhờ xin hộ một phần.
Diêm Quan Thương nhớ lại lời cậu hộ lý nhỏ mới nói: "Núi Minh Đức, chùa Huy Đức".
Chu Trạch Tường:...
Trong chớp mắt điện thoại bên kia không còn tiếng động.
Lúc nãy Diêm Quan Thương nghe không rõ, hỏi lại một lần: "Mày muốn xin thứ gì?"
Nghe xong nơi hắn đến, sắc mặt Chu Trạch Tường đông cứng lại: "Không có...!không có gì".
Diêm Quan Thương: "Lúc nãy mày mới nói..."
Chu Trạch Tường: "Tao không hề nói gì cả".
Diêm Quan Thương: "Mày..."
Chu Trạch Tường: "Mày cứ coi như tao vừa đánh rắm đi".
Diêm Quan Thương:...
Chu Trạch Tường buông một câu chúc phúc: "Đừng nhớ mong gì đến tao nữa, cứ tự cầu phúc của mày đi".
Nói xong, Chu Trạch Tường cúp điện thoại.
Mẹ nó, cũng may Diêm Quan Thương không nghe rõ, chỗ đó người nào tới người đó không may, cầu hoa đào có khi chẳng khác nào cả đời thờ chồng chết.
Mặc dù không biết tại sao đối phương lại đi đến đó, nhưng hẳn là nó có nguyên nhân.
Chu Trạch Tường cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, không phải cậu ta làm anh em mà nỡ lòng ác độc, nhưng chỗ này đúng là rất linh, thằng chó kia mày cứ đi đi rồi về chờ xui xẻo đến.
Buổi tối, Diêm Quan Thương từ trên tầng đi xuống liền nghe thấy một loạt âm thanh ồn ào trong phòng khách.
Tô Chiết thu dọn một ít đồ đạc xong xuôi đem ra hành lang để, trông thấy Diêm Quan Thương thì mở miệng chào: "Cậu chủ".
Diêm Quan Thương nghe thấy tiếng vang: "Cậu đang làm gì thế?"
Bởi vì thu dọn một hồi nên Tô Chiết đã mệt mỏi, anh đem đồ đạc cất kỹ xong thì đi tới gần Diêm Quan Thương, lúc nói chuyện còn mang theo tiếng thở d0c: "Tôi thu dọn đồ đạc, không phải hai ngày nữa chúng ta lên núi cầu phúc đó sao".
Tiếng thở d0c của đối phương không nặng, cũng không đều đặn, một tiếng thở ra lại im lặng vài giây, tựa như đã ổn định được lại thì rất nhanh đã nhịn không được thở ra thêm tiếng kế tiếp.
Cậu hộ lý nhỏ đứng cách người hắn không xa, rõ ràng hai bên có khoảng cách, nhưng giọng nói vẫn cứ như dán vào sát tai hắn.
Mắt không nhìn thấy, cảm thụ từ những giác quan khác bị phóng đại lên vô số lần.
Diêm Quan Thương nhíu mày, cảm thấy cậu hộ lý nhỏ vẫn đứng gần mình quá, hắn lùi sang bên hai bước, cố tình tránh đi.
Tô Chiết không phát hiện ra hắn có gì khác thường: "Ngài có cần thu dọn đồ đạc gì không? Tôi giúp ngài thu dọn nhé".
Nghe thấy đối phương có ý đi lên tầng ba, người đàn ông lập tức cảnh giác: "Không cần".
Tô Chiết sợ Diêm Quan Thương không thể chuẩn bị cẩn thận, bởi vì hiện tại hai mắt hắn không thấy, hành động bất tiện.
"Thật sự không cần sao?"
Đối phương kiên nhẫn hỏi thăm, câu nói cậu đừng xen vào chuyện của người khác đến bên miệng rồi đành nuốt trở về, cậu hộ lý nhỏ tâm tư mẫn cảm, vừa rồi hắn mới dạy bảo thêm hai điều, nếu hắn thật sự nói thế với cậu ấy tiếp, không chừng cậu ấy sẽ đau lòng một lúc lâu.
Nhưng hắn không thể cho người ta hi vọng, lạnh giọng đáp lời: "Chỉ cần quần áo và đồ dùng vệ sinh cá nhân đơn giản".
Tô Chiết: "Ngài không mang theo những thứ khác?"
Diêm Quan Thương không hiểu, "Mang cái gì?"
Tô Chiết bắt đầu trình bày hành trình lần này cho hắn nghe: "Nếu không có gì đặc biệt thì vị trí ngôi chùa sẽ nằm ở trên đỉnh núi, mà ngọn núi ở tỉnh bên, chúng ta phải đi đến hai ba ngày không thể trở về.
Hơn nữa còn phải leo lên núi, chắc chắn phải mang theo một số đồ dùng cần thiết".
"Nãy giờ cậu thu dọn đồ dùng cần thiết?"
Tô Chiết gật đầu: "Đúng vậy".
Diêm Quan Thương nghe được tiếng vang của đồ dùng đối phương mang theo, có vẻ đồ không nhẹ, hơn nữa còn phải leo núi.
Cậu hộ lý nhỏ vai không thể gánh, tay không thể nâng.
"Không cần mang".
Tô Chiết thấy hắn kiên quyết: "Được, đến lúc đó ngài dùng đồ của tôi cũng được".
"Tôi nói cậu cũng không cần mang."
Tô Chiết:?
Diêm Quan Thương: "Cứ mang thẳng tiền theo là được".
Thật là giàu có đến độ mất tính người.
Lời này cũng chỉ có Diêm Quan Thương mới nói ra được.
Nhưng hình như đối phương không nói gì sai, vừa rồi anh nghe bà Diêm nói qua, ngọn núi Minh Đức này rất nổi tiếng, không ít người tới đó du lịch, hẳn là kinh tế xung quanh cũng phát triển theo, tới nơi đương nhiên có đồ được bán, mang tiền đi còn tiết kiệm được sức lực vận chuyển hành lý.
Tô Chiết không uổng phí sức lực nữa, cùng người xuống tầng ăn cơm tối, lúc người giúp việc trong nhà mang đồ ăn lên, anh cũng lấy bánh gato sáng ngày trong tủ lạnh ra, cắm nến.
Lúc cắm nến lên bánh, trên gương mặt của Tô Chiết vô thức xuất hiện nụ cười.
Thực ra rất lâu rồi chính anh cũng không tổ chức sinh nhật, đại khái từ sau khi tốt nghiệp tiểu học.
Nhưng có lẽ do bầu không khí của ngày sinh nhật quá mức hấp dẫn, dù sao trong lòng mỗi con người ai cũng có ít nhiều chút cảm giác nghi thức.
Giọng nói của anh mang theo vui sướng, tựa như anh cũng chính là một nhân tố của lễ sinh nhật này: "Cậu chủ, tôi hát bài hát chúc mừng sinh nhật xong thì ngài thổi nến nhé".
Diêm Quan Thương nghe được ý cười rõ ràng trong giọng anh nói.
Sinh nhật đối với hắn không có gì quá vui vẻ, nhưng không ngờ cậu hộ lý nhỏ lại vì hắn mà mừng rỡ đến vậy.
"Biết rồi".
Tô Chiết lặng lẽ nhắc nhở, "Cậu chủ, lúc cầu nguyện nhớ phải nghĩ thật kỹ".
Diêm Quan Thương không hiểu, một ước nguyện thôi mà, vốn là thứ hư vô mờ mịt.
Tô Chiết lại căn dặn thêm: "Nhất định nhất định phải nghĩ thật kỹ rồi hẵng ước!"
Khác với Diêm Quan Thương, Tô Chiết là một người tương đối mê tín, thật ra thì khi còn bé anh không phải một người như thế, chỉ là sau trải qua một số chuyện, anh bắt đầu tin tưởng cái gọi là nhân quả báo ứng, cái gọi là thành kính cầu xin.
Phần mê tín này cũng là một phần gửi gắm cho tháng năm thanh xuân của Tô Chiết, để tinh thần anh có chỗ dựa, anh phải có thứ để tin vào thì giữa những tháng ngày đau khổ đó anh mới kiếm tìm được cái mang tên hi vọng.
Tô Chiết: "Nhất định phải ước thật lòng, lỡ đâu nó thành hiện thực".
Diêm Quan Thương: "Cậu tin những thứ này?"
Tô Chiết gật đầu: "Tin".
Nói xong, anh bắt đầu giảng giải kinh nghiệm của mình: "Khi còn bé tôi từng tham gia một bữa tiệc sinh nhật của bạn học, nguyện vọng của cậu ấy đã trở thành sự thật".
Diêm Quan Thương thấy cậu hộ lý nhỏ tin thần tin quỷ thật thú vị, liền hỏi một câu: "Cậu ta ước nguyện chuyện gì?"
Tô Chiết nghiêm trang đáp lại: "Cậu ấy ước rằng mỗi ngày mình đều có một trăm tệ".
Một trăm tệ đối với một cậu nhóc con còn học tiểu học đã là một khoản tiền lớn.
Diêm Quan Thương hỏi: "Thành sự thật rồi?"
"Thành sự thật rồi".
Tô Chiết: "Bây giờ tiền lương của cậu ấy là 3.000 tệ một tháng".
Diêm Quan Thương:...
Ba ngàn một tháng, không ít không nhiều vừa tròn một trăm tệ mỗi ngày.
Tô Chiết bước lên một bước: "Ngài nhớ ước cho thật tốt".
Trong lời nói không phải cầu mong hắn nghe, mà hơi giống mệnh lệnh mang theo chiều chuộng.
Một lời này làm trái tim Diêm Quan Thương ngứa ngáy, yết hầu hắn nhấp nhô, không nhịn được đáp: "Đã biết".
Nếu hắn không nghe, cậu hộ lý nhỏ này sẽ ghé sát bên tai hắn làm phiền hắn cho mà xem.
Nhưng nói đến ước nguyện, Diêm Quan Thương không nghĩ ra được.
Hình như hắn chẳng có nguyện vọng nào để mong cầu.
Cũng có thể trong nội tâm hắn vốn không tin mấy thứ đó.
Khi còn bé hắn muốn người ta hiểu hắn công nhận hắn, hiện tại hắn đã có năng lực, hắn không cần quan tâm người khác nghĩ thế nào.
Nhưng nếu như thực sự không quan tâm, tại sao hắn phải lén lút làm chuyện hắn thích?
Diêm Quan Thương không nhận ra, cũng có lẽ do tiềm thức hắn không muốn thừa nhận, cho nên hắn cảm thấy mình không cần sự thấu hiểu của mọi người.
Bên tai Diêm Quan Thương vang lên tiếng ca chúc mừng sinh nhật, vẫn mải nghĩ xem mình muốn ước nguyện thứ gì, nhưng đến tận khi ngọn nến bị thổi tắt đi, nguyện vọng cũng chưa được cầu xin.
Tô Chiết cầm ngọn nến đã tắt xuống: "Cậu chủ đã ước xong chưa?"
Diêm Quan Thương: "Chưa".
"Không sao".
Tô Chiết đã sớm để lại một phương án.
Giây tiếp theo, bên tai Diêm Quan Thương lại vang lên một tiếng ca chúc mừng sinh nhật rất máy móc.
Diêm Quan Thương nhíu mày: "Cái gì vậy?"
Tô Chiết nhìn chiếc đèn hoa sen đang sáng: "Không có gì, linh hồn của ngày sinh nhật ấy mà".
Diêm Quan Thương:...
Bởi vì không thể nghĩ ra điều ước, thế là hắn ước rằng điều ước lần sau có thể biến thành sự thật.
Vốn cho rằng sinh nhật cứ như vậy trôi qua, nhưng đến tận khi cơm tối đã xong, tiếng hát chúc mừng sinh nhật máy móc vẫn đang biểu diễn.
Diêm Quan Thương: "Sao nó vẫn còn hát vậy?"
Tô Chiết: "Cái này là hiện tượng bình thường".
Diêm Quan Thương:?
"Thứ này có giới thiệu đi kèm."
"Giới thiệu thế nào?"
"Một năm hát một lần, một lần hát một năm."
Diêm Quan Thương:...
Sự tồn tại của đèn hoa sen thiếu chút nữa đã uy hiếp đến định luật bảo toàn năng lượng.
Dù sao một hoa có thể truyền ba đời, thế thì người chết hoa vẫn tồn tại.
Quả nhiên, ngày hôm sau đi xuống tầng, chiếc đèn hoa sen vẫn còn hát.
Tô Chiết đặt máy bay buổi trưa, hành lý của hai người không tính là nhiều, chỉ có hai cái balo, một chiếc vali cũng không cầm.
Tô Chiết thấy thời gian còn sớm: "Cậu chủ, tôi ra ngoài một lát sẽ về ngay".
Diêm Quan Thương đồng ý.
Tô Chiết vội vàng ra cửa, sợ trên đường gặp phải chuyện gì làm chậm trễ, anh đón thẳng xe taxi đi tới cửa hàng của Tiểu Điềm Điềm.
Đối phương biết anh lên chùa cầu phúc, muốn nhờ anh mang chút đồ đến đó cầu nguyện thay.
Đi vào con ngõ nhỏ quen thuộc, lấy chìa khóa ra mở cửa lớn bên ngoài, hôm nay Tiểu Điềm Điềm ra ngoài sửa cửa sổ cho người khác, không ở trong nhà.
Tô Chiết đi vào liền gọi điện thoại cho đối phương.
"Đồ đệ hả?"
Tô Chiết: "Tôi vào trong tiệm rồi, anh để đồ ở đâu?"
Tiểu Điềm Điềm: "Tôi có một vài nguyện vọng, viết trên tờ giấy nhỏ đặt ở mặt tủ gần cửa ra vào".
Tô Chiết nghe xong nhìn vòng quanh mặt tủ, ngoại trừ vài thứ đồ linh tinh, anh không thấy được tờ giấy nhỏ nào như lời đối phương tả.
"Không có mà".
Truyện Mạt Thế
"Có, tôi đặt ngay góc tủ đó, cậu vào cửa cúi đầu là trông thấy liền".
Tô Chiết thuận thế cúi đầu.
"..."
"Ý anh là bốn trang giấy ấy sao?".