"Có phải anh giấu diếm em cái gì hay không?" Tòng Thiện nhìn anh chằm chằm, đừng tưởng rằng cô không biết anh là đang viện cớ nói lảng sang chuyện khác, cô hỏi tới, "Vết thương này làm sao mà có?"
"Đã nói là va bị thương rồi mà." Hàn Dập Hạo nhìn bộ dáng nghiêm trọng hóa của cô.
"Còn gạt em." Tòng Thiện đột nhiên ghé vào trên người anh, duỗi tay dùng sức ấn ở sau lưng anh.
"Em!" Hàn Dập Hạo không ngờ tới hành động của cô, mày rậm bởi vì đau đớn mà nhíu chặt lại.
"Va bị thương lại đau thế này à?" Tòng Thiện cũng nhíu mày, cố chấp mà đi thăm dò chuyện vết thương của anh.
Nhìn thấy bên dưới lưng này đều hiện vết bầm đỏ đen tím mờ mờ, hình dạng tuyệt đối không thể nào là va vào, càng giống như là bị người dùng gậy hình dạng vật thể dài hẹp đả thương.
"Anh bị người dùng gậy đánh?" Tòng Thiện dò hỏi, trong lòng vừa tức vừa nghi hoặc, với bản lĩnh của Hàn Dập Hạo, rốt cuộc đối phương mạnh cỡ nào, mới có thể gây ra vết thương cho anh?
Hàn Dập Hạo đẩy người cô qua, để cho cô nằm nghiêng ở bên người, quyết định nói cho cô biết sự thật: "Là ông cụ dùng gậy đánh."
Tòng Thiện ngây ngẩn cả người, cụ Hàn đánh Hàn Dập Hạo? Nhớ tới buổi tối anh nhận được điện thoại, cô vội hỏi: "Lúc ăn cơm, chính là ông cụ gọi điện tới, gọi anh về sao?"
"Ừm." Hàn Dập Hạo gật đầu.
"Tại sao ông lại đánh anh?" Tòng Thiện đau lòng, xoa nhẹ lên cánh tay của anh, hỏi.
"Ông già cả tính tình nỏng nảy, không có nguyên nhân." Hàn Dập Hạo cười cười, trấn an Tòng Thiện nói, "Đàn ông nhà họ Hàn đều từng bị ông cụ dạy dỗ, chẳng có gì lạ."
"Anh nói xạo." Ánh mắt Tòng Thiện trong trẻo, như mặt nước trong veo, lấp lánh có thần lại giống như có thể nhìn thấu lòng người, "Có phải là vì chuyện của em hay không?"
"Không phải." Hàn Dập Hạo phủ nhận nói, giúp cô sửa sang lại tóc rối, anh khiển trách nói, "Em cho rằng chuyện gì cũng có liên quan tới em sao? Vậy mặt mũi của em cũng quá lớn rồi." Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
"Anh đừng an ủi em." Tòng Thiện không thích thói quen tốt khoe xấu che của anh, cô hỏi tới, "Nhất định là ông cụ gọi anh về để hỏi chuyện của em, hai người nói với nhau không được, ông mới tức giận cầm gậy đánh anh, có đúng không?"
"Đã nói là không phải rồi, em đừng nghĩ ngợi lung tung." Hàn Dập Hạo vuốt ve khuôn mặt của cô, không chịu thừa nhận.
Anh càng không thừa nhận, Tòng Thiện càng khẳng định suy đoán của mình.
Vừa nghĩ tới Hàn Dập Hạo vì cô mà bị ông cụ giận chó đánh mèo, trong lòng Tòng Thiện dâng lên một sự tủi thân, tại sao người nhà họ Hàn lại không chào đón cô như vậy?
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tòng Thiện xụ xuống, Hàn Dập Hạo biết cô không vui, vội vàng dụ dỗ nói: "Sao lại biến thánh bộ dáng này rồi hả? Nhìn cái miệng nhỏ nhắn này xem, cũng có thể treo được hai cân thịt heo rồi. Suốt ngày chỉ biết đoán mò, chuyện không có em lại coi là có, cái này không phải là tự mình tìm khó chịu sao?"
Tòng Thiện dựa vào trên lồng ngực rắn chắc của anh, nghe từng tiếng tim đập mạnh mẽ lại chậm rãi, giọng buồn buồn đặt câu hỏi: "Hàn Dập Hạo, ở cùng em, anh có cảm thấy ấm ức hay không?"
Hàn Dập Hạo hơi ngẩn ra, biết rõ cô gái nhỏ này lại đâm đầu vào trong ngõ cụt, tiếc rằng cô nói thật sự là sự thật, đêm nay ông cụ gọi anh về, chính là muốn ép anh rời bỏ cô, bởi vì không biết ông cụ nghe được sự qua lại giữa Tòng Thiện và Lương Tư Hàn từ đâu, lại bị người có mục đích riêng châm ngòi thổi gió, nghi ngờ cha ruột của đứa bé trong bụng của Tòng Thiện. Ông cụ là người tâm cao khí ngạo như vậy, làm sao chịu đón nhận một người con gái có bối cảnh gia đình phức tạp, đời sống tình cảm lại rất "hỗn loạn" làm cháu dâu, cho nên ông ra lệnh cho Hàn Dập Hạo rời khỏi Tòng Thiện, đừng có vứt bỏ mặt mũi nhà họ Hàn. Hàn Dập Hạo đương nhiên không chịu, anh cố gắng tranh luận với ông cụ, ông cụ lại càng cảm thấy anh vì một cô gái mà cãi lại mình, nổi trận lôi đình, mới cầm gậy hung hăng đánh anh. Sau đó, Hàn Dập Hạo thấy không thể nói rõ được với ông cụ, bất chấp ông cụ đe dọa quát tháo, trong cơn tức giận tông cửa xông ra, có thể nghĩ là biết, ông cụ sẽ tức giận thế nào, ý kiến với Tòng Thiện chỉ sợ là cũng lớn hơn.
"Ở cùng em, anh cảm thấy là chuyện không ấm ức nhất." Giọng Hàn Dập Hạo trầm thấp từ tính, như rượu cất mang theo độ cồn làm say lòng người, anh ôm cô, giọng không lớn, nhưng cho dù là ai cũng nghe ra được sức nặng trong đó.
"Hàn Dập Hạo, có lúc em thật sự cảm thấy không đáng thay anh." Giọng Tòng Thiện mang theo chút âm mũi, giống như đang khó chịu, "Ở cùng em có gì tốt? Em không đủ dịu dàng lại không đủ ân cần, còn luôn cãi nhau với anh. Vì em, anh ầm ĩ với mẹ anh, ấm ĩ với người trong nhà, còn bị truyền thông bôi nhọ viết bậy. Em biết anh còn có rất nhiều áp lực không có nói cho em biết, cũng sẽ không nói cho em nghe. Anh đối với em rất tốt, tốt đến mức em cũng cảm thấy không chịu nỗi. Anh càng tốt, em sẽ càng bất an, em không khỏi suy nghĩ, nếu như chúng ta không có gặp nhau, đối với anh, có phải mới được coi là sự an bài tốt hay không?"
"Đồ ngốc, nếu như không có gặp được em, cuộc đời của anh có lẽ thật sự sẽ giống như phần lớn những con em cán bộ cao cấp, dựa vào sự che chở của gia tộc, từng bước thăng cao ở trên con đường làm quan, sau đó cưới một cô gái danh môn con nhà quyền quý, cuộc sống sung túc an khang. Nhưng đối với anh mà nói, cuộc sống yên tĩnh bầu trời bao la như thế giống như vẽ trên vải vẽ tranh sơn dầu, tuy là không gió không mưa, nhưng cuối cùng là vô hồn như vật chết. Trời cao để cho anh gặp được em, là coi trọng và chiếu cố anh, tuy chúng ta đã trải qua rất nhiều mưa gió, sau này còn có thể có sấm sét vang dội, nhưng em là cuộc sống tươi đẹp của anh, khiến thế giới của anh không còn chỉ là một màu nữa. Tính tình của em là không tốt, cũng sẽ chọc anh tức giận, nhưng anh là yêu em như vậy, cố chấp, quật cường, có một ít khuyết điểm, một chút tùy hứng, rõ ràng không tính là hoàn mỹ, nhưng ở trong mắt của anh, tất cả không hoàn mỹ của em đều là hoàn mỹ, cho dù là bộ dáng gây gổ với anh, cũng chỉ sẽ khiến anh yêu em nhiều hơn."
Nghe màn thổ lộ này, Tòng Thiện bỗng đỏ mắt, cô sụt sịt, không tự tin hỏi: "Vậy ở cùng em lâu như vậy, anh đã từng có hay không, cho dù là một chút xíu, đã từng hối hận? Đừng sợ em buồn, em muốn nghe lời thật lòng của anh."
"Có." Hàn Dập Hạo không chút nghĩ ngợi liền trả lời nói.
Cơ thể Tòng Thiện không thể tránh khỏi mà khẽ run, phản ứng của cô bị anh nhìn hết vào trong mắt.
Hàn Dập Hạo dùng một đầu ngón tay nâng cằm của cô lên, không chút bất ngờ mà nhìn thấy nước mắt của cô lăn xuống, anh khẽ cười nói: "Vừa muốn hỏi, lại muốn buồn, thiệt là."
"Em không buồn vì điều này." Tòng Thiện vội vàng phủ nhận, muốn lau giọt nước mắt ở khóe mắt, lại bị anh giành trước một bước.
Lòng ngón tay thô ráp lướt qua khóe mắt, nước mắt lan ra trên da thịt, mang đến một cảm xúc ấm áp.
"Anh hối hận là anh đã từng dao động." Hàn Dập Hạo khẽ thở dài, giọng nói khó nén tự trách, "Lúc đó, anh giận em không cần con của chúng ta, giận em muốn gả cho Lương Tư Hàn, ở lúc em cần người làm bạn nhất lại rời khỏi em, để em một mình ứng phó với nhiều áp lực và đau khổ như vậy, anh rất hối hận! Anh hối hận từ đầu tới cuối không có lựa chọn tin tưởng em, không có kiên trì đi điều tra ra chân tướng, nếu không phải là bạn của em tìm tới anh, có lẽ anh đã mất đi em. Nếu như thật sự phạm phải sai lầm như vậy, cả đời này của anh đều sống ở trong hối hận."
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi!" Tòng Thiện cũng nhịn không được nữa, nước mắt như trân châu mà lăn xuống, "Là em không tốt, là em cố ý chọc giận anh, ép anh chia tay. Nếu như em sớm thẳng thắn với anh, chúng ta cũng sẽ không hành hạ lẫn nhau."
"Đừng khóc." Hàn Dập Hạo đau lòng không thôi, vỗ nhẹ lưng của cô, khuyên nhủ, "Phụ nữ có thai thường xuyên khóc sẽ không tốt cho con."
Sợ thật sự sẽ ảnh hưởng đến đứa bé, Tòng Thiện cố kiềm nén tâm trạng của mình, từ từ ngừng khóc.
Hàn Dập Hạo hôn nhẹ lên trán của cô, trấn an nói: "Hơn nữa, mẹ của anh làm nhiều chuyện không tốt với em như vậy, nếu như anh là em, có thể cũng sẽ làm ra quyết định giống vậy."
Thật vất vả mới ngừng khóc, Tòng Thiện cảm thấy mình quả thật càng ngày càng nhạy cảm, vừa nghĩ tới mẹ của Hàn Dập Hạo, Tòng Thiện ngẩng đầu lên, nhìn anh, hỏi ra một vấn đề đã quấn lấy mình rất lâu: "Hàn Dập Hạo, anh yêu mẹ anh không?"
Hàn Dập Hạo hiển nhiên không ngờ tới cô sẽ hỏi vấn đề này, trong nháy mắt, lại không biết nên trả lời như thế nào.
"Em muốn anh thành thật mà nói cho em biết, anh yêu mẹ của anh không?" Tòng Thiện cố chấp hỏi.
Hàn Dập Hạo suy nghĩ một lát, từ tốn lại rõ ràng gật đầu, nhưng rất sợ phản ứng của Tòng Thiện quá khích, vội vàng giải thích: "Bà ấy dù sao cũng là mẹ của anh--"
"Anh không cần giải thích, em hiểu." Tòng Thiện lại thở phào nhẹ nhõm, dường như chờ mong chính là cái đáp án này, "Em cũng là phụ nữ, có lúc suy bụng ta ra bụng người mà suy nghĩ một chút, một người mẹ muốn cho con trai sự lựa chọn tốt hơn cũng là lẽ thường. Tuy cách làm của mẹ anh quá khích, nhưng nghiêm túc mà nói, bà cũng không có trực tiếp thực sự làm tổn thương em, trái lại đã cứu em một lần. Cái chết của cậu, em đã từng đổ lỗi cho bà, thật ra thì nếu không phải Lộ Gia Nghi chen một tay vào, có lẽ cậu của em cũng sẽ không có nhảy lẩu tự sát."
Nghe cô nói như vậy, Hàn Dập Hạo yên lòng, anh cũng nói chút tình hình mình tra được: "Chuyện nhà họ Thẩm bị cho vay nặng lãi và Thẩm Tòng Như bị bắt cóc, quả thực không có liên quan tới mẹ của anh. Tuy anh không dám khẳng định bà có biết rõ tình hình hay không, nhưng bà không có lựa chọn hợp tác với An Đạo Ninh. Chỉ có điều, bệnh án của gia tộc em bị phơi bày lại là bà làm."
"Tất cả mọi thứ bà làm đều chỉ là muốn ép em rời đi." Tòng Thiện tiếp lời nói, "Ngẫm kỹ lại, bà cũng không hiểu rõ em, lại càng không có cơ hội giải thích, xảy ra hàng loạt chuyện, khiến mâu thuẫn giữa em và bà càng lúc càng sâu. Ở trước mặt của bà, em cũng nói năng lỗ mãng, cũng đã từng nói năng hung dữ, bà không thích em, em có thể hiểu được. Em nghĩ, nếu như có một ngày chúng ta có thể tâm tình hòa nhã mà nói chuyện với bà một chút, có lẽ có thể khiến bà đổi cách nhìn cũng không chừng."
Nói xong câu cuối cùng, hai mắt Tòng Thiện phát sáng, có chút nóng lòng muốn thử.
Hàn Dập Hạo bị cách nghĩ vừa ngây thơ lại vừa thiện lương của cô chọc cười, anh không tỏ rõ ý kiến, hỏi ngược lại: "Bà đối với em tệ như vậy, em còn chịu đi lấy lòng bà?"
"Ai bảo bà là mẹ của anh." Tòng Thiện bĩu môi, nói, "Anh đừng tưởng rằng em là suy nghĩ nông nỗi, thật ra thì em rất hy vọng anh có thể hòa thuận với người nhà, con của chúng ta cũng có thể có một đại gia đình hạnh phúc hoàn mỹ. Cho nên, vì anh vì con, cho dù không tình nguyện đi nữa, em cũng muốn đi thử một chút."
Nghĩ đến bây giờ đã rất khuya, Hàn Dập Hạo định về sau sẽ cùng cô thảo cái đề tài này, cho nên kết thúc nói: "Được rồi, sau này hãy nói, bây giờ nên nghỉ ngơi thôi."
"Ừm." Tòng Thiện biết điều gật đầu, biết anh mệt, chủ động hôn anh một cái, cho anh một nụ hôn chúc ngủ ngon, nói, "Ngủ ngon."
Nụ cười dịu dàng vui vẻ của cô khiến đáy lòng anh nổi lên gợn sóng, nụ hôn trên mặt còn lưu lại độ ấm, nhưng nhìn cô như vậy, ôm cô, lại khiến anh nổi lên khát vọng.
Cười cười tự giễu, có lẽ thật sự là quá "đói", làn sóng vừa rồi chưa bình phục lại dâng lên, nhưng cái gì cũng không dám làm, anh cứ lẳng lặng ôm cô như vậy, chờ cô ngủ.
Qua thật lâu, anh buồn ngủ, mặc dù cơ thể còn căng đến mức phát đau, nhưng "quen" rồi, cũng sẽ không cảm thấy khó ngủ.
Song, một cánh tay nhỏ bé lại đột nhiên trượt xuống bụng của anh, so với nhiệt độ cơ thể của anh, tay nhỏ bé này mang theo mát lạnh trơn mượt, đặt lên bụng nóng hầm hập của anh, lập tức làm anh thức tỉnh.
"Tòng Thiện?" Hàn Dập Hạo vừa cất một tiếng dò hỏi, liền nói không ra lời.
Bởi vì cô gái trong lòng lại chui vào trong chăn, sau đó hôn lên lồng ngực của anh! Mà bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương này lại càng lớn mật dời xuống tìm kiếm!