"Hôn lễ?" Tòng Thiện suýt chút nữa bị nghẹn, uống một ngụm nước, nuốt đồ ăn trong miệng xuống, nước mắt lưng tròng nhìn Hàn Dập Hạo, hỏi.
Nhìn phản ứng của Tòng Thiện, Hàn Dập Hạo liền không vui, "Chẳng lẽ em không nhớ chuyện chúng ta muốn kết hôn?"
"Em đồng ý với anh lúc nào?" Tòng Thiện nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt bất mãn.
"Lẽ nào em không lấy chồng?" Khuôn mặt điển trai của Hàn Dập Hạo thoáng hiện vẻ không vui, nhìn Tòng Thiện chằm chằm, hỏi.
"Chưa nói gả đương nhiên là không gả?" Tòng Thiện lườm anh một cái, đáp nói.
"Nói lại lần nữa xem." Hàn Dập Hạo nhấp một hớp rượu, đôi mắt sắc bén như hố địa ngục bị lông mi dài che lại, che khuất sự sắc sảo trong đó.
"Không--" Tòng Thiện vừa nói khỏi miệng chữ đầu tiên, liền bị anh "hung dữ" trừng mắt nhìn, cô nuốt nước miếng, miễn cưỡng nhịn lại một chữ phía sau.
"Nói cho em biết, không gả cũng phải gả." Hàn Dập Hạo đặt ly rượu xuống, đế ly và mặt bàn chạm vào nhau phát ra đinh một tiếng, anh không lẫn vào đâu mà nói cho cô biết, để cô nhận rõ thực tế, "Thứ sáu chúng ta đi nhận giấy chứng nhận. Chờ em sinh con xong, chúng ta sẽ bổ sung hôn lễ."
"Anh dựa vào cái gì quyết định thay em?" Tòng Thiện cũng nhìn anh chằm chằm, không vui chất vấn.
"Dựa vào anh là cha của con trai em." Hàn Dập Hạo chuyện đương nhiên đáp.
"Cũng bởi vì em có con, cho nên anh mới chịu lấy em?" Trong lòng Tòng Thiện là không muốn kết hôn vào lúc này, một là bệnh tình của cô không có khống chế được, hai là bên thân thích của anh đều không ủng hộ cô, theo cô, muốn kết hôn thì phải quang minh chính đại, chứ không phải là giống với kiểu tiền trảm hậu tấu này.
"Vậy không cần đứa bé này, chúng ta kết hôn." Hàn Dập Hạo không chút do dự nói ra lựa chọn thứ hai, trong lòng, anh là không muốn đứa bé này, nếu không phải Tòng Thiện kiên trì, anh đã sớm kéo cô đến bệnh viện.
Tòng Thiện vừa nghe, lập tức nóng nảy, nổi giận đùng đùng mắng: "Ngay cả cốt nhục ruột thịt cũng không muốn, anh còn có phải là người hay không hả."
"Anh muốn đứa bé, em nói anh vì đứa bé mới kết hôn với em, anh nói không muốn đứa bé, em lại tức giận nổi cơn tam bành. Vậy em bảo anh, nên nói như thế nào?" Hàn Dập Hạo lắc đầu, vì cô cố tình gây sự mà nhức đầu.
"Tóm lại, em cảm thấy bây giờ không phải là lúc để kết hôn." Tòng Thiện không đếm xỉa tới, cũng không sợ Hàn Dập Hạo nổi giận, nói.
"Vậy lúc nào mới là lúc để kết hôn?" Hàn Dập Hạo muốn nghe xem trong lòng cô rốt cuộc nghĩ thế nào.
"Em không có cha mẹ, cũng không có người thân gì, em không muốn ngay cả lời chúc phúc bên anh cũng không nhận được. Em không muốn kết hôn lén lén lút lút." Mỗi một người phụ nữ đều từng ảo tưởng về hôn lễ của mình, cho dù gương mặt chú rễ đều là mơ hồ không rõ, họ cũng sẽ hết sức phấn khởi mà vạch kế hoạch ngày đó mình cần phải đội kiểu mạng che gì, làn váy phải dài thế nào, đồ trang sức phải nặng ra sao. Tòng Thiện cũng không ngoại lệ, hôn lễ trong ước vọng của cô giản dị tự nhiên, cũng rất ấm áp, người thân bạn bè tề tụ cùng nhau, cô cười với bọn họ, nghe những lời chúc phúc từ miệng của bọn họ, như vậy, cô đã cảm thấy rất tốt rồi. Cô cho rằng, nếu như không nhận được lời chúc phúc, vậy có kết hôn hay không, có sổ hồng kia hay không vốn có gì khác biệt đâu? Nếu như chuyện kết hôn thật sự là chuyện của hai người, vậy giống như bọn họ như bây giờ, ở cùng với nhau không phải là được rồi sao, cần gì phải đi đăng ký, để xã hội công nhận?
"Nhà chúng ta vốn là tình người bạc bẽo, có bọn họ thừa nhận hay không vốn không quan trọng." Hàn Dập Hạo không đồng ý với sự băn khoăn của Tòng Thiện.
"Anh cảm thấy không quan trọng, nhưng em cảm thấy rất quan trọng." Tòng Thiện kiên trì nói, "Sau này con của chúng ta trưởng thành, nó vì cưới một cô gái chúng ta không thích mà đoạn tuyệt với chúng ta, trong lòng của anh sẽ là cảm giác gì?"
"Nếu như đó chính là quyết định của nó, anh sẽ không can thiệp." Hàn Dập Hạo đáp nói.
"Nhưng em sẽ cảm thấy rất khó chịu." Tòng Thiện suy bụng ta ra bụng người nói, "Anh nói em đa sầu đa cảm cũng được, không quả quyết cũng được. Em chẳng qua là không muốn anh vì giận dỗi mà không nói cho người trong nhà biết. Mẹ của anh thì em không nói, chỗ bố của anh và ông nội thì sao?"
Hàn Dập Hạo im lặng.
Thấy anh im lặng không lên tiếng, Tòng Thiện biết mình đã đoán đúng, cô hỏi tới: "Anh không nói cho bất cứ ai trong nhà biết, đúng không?"
"Chờ chúng ta kết hôn, anh sẽ đưa em đến ra mắt bọn họ cũng không muộn." Hàn Dập Hạo trả lời như vậy. Thật ra thì anh là sợ thêm chuyện, nếu là mẹ biết ngày anh kết hôn, nhất định sẽ làm khó dễ từ trong đó, chỉ sợ chuyện sẽ không tiến triển thuận lợi được.
"Vậy đây coi là cái gì? Ẩn hôn?" Tòng Thiện khẽ nhíu mày, hỏi.
"Khi kết hôn anh tự nhiên sẽ công khai." Hàn Dập Hạo cau mày, từ trước tới nay anh chưa từng nghĩ tới muốn cô làm "vợ bí mật" của anh.
"Nhưng em hy vọng trước khi kết hôn sẽ công khai." Tòng Thiện kiên trì nói.
"Em cố ý." Hàn Dập Hạo vạch trần nói, "Em cho rằng em nói như vậy thì cuộc hôn nhân này không thành sao? Tóm lại, anh mặc kệ em băn khoăn thế nào, lương tâm bất an thế nào, đến thời điểm chúng ta sẽ tới cục dân chính, chuyện này không có thương lượng."
"Hàn--" Tòng Thiện còn muốn nói, Hàn Dập Hạo lại đứng dậy, điện thoại di động của anh đổ chuông.
Tòng Thiện thấy anh đi về phòng, bắt máy điện thoại.
Cô không nghe rõ anh nói những gì, nhưng khi anh đi ra, sắc mặt trở nên không tốt lắm.
"Điện thoại của ai vậy?" Tòng Thiện dò hỏi nói.
"Người em không quen biết." Hàn Dập Hạo nói là nói như vậy, nhưng lại phải ra ngoài, ngay cả quần áo cũng không thay, dặn dò Tòng Thiện nói, "Anh ra ngoài một chuyến, em ăn cơm xong, thì nghỉ ngơi sớm một chút, buổi tối không cần chờ anh."
"Ừm." Tòng Thiện gật đầu, không có truy hỏi, anh không chịu nói, cô hỏi cũng hỏi không được gì.
Lúc Hàn Dập Hạo trở về, quả nhiên đã muộn, Tòng Thiện đang ngủ, lại bị tiếng động rất nhỏ của anh làm cho tỉnh ngủ.
"Đã về rồi à?" Tòng Thiện dụi dụi mắt lim dim ngái ngủ, ngồi dậy, nói với Hàn Dập Hạo đứng ở cửa.
"Anh đánh thức em?" Hàn Dập Hạo cho rằng tiếng động của mình quá lớn đánh thức cô, đi tới bật đèn ở trước giường, hỏi.
"Không có, em cũng đã ngủ một giấc rồi." Tòng Thiện nói xong nhìn đồng hồ báo thức, "Bây giờ mấy giờ rồi."
Hàn Dập Hạo kéo lấy tay của cô, lại nhét trở vào trong chăn mỏng, nói: "Không tính là quá muộn, anh đi rửa mặt, sau đó nghỉ ngơi, em cũng mau nằm xuống đi."
"Ừm." Tòng Thiện nghe lời nằm xuống, thấy anh cởi áo khoác, đi vào rửa mặt, nghe bên trong truyền tới tiếng nước chảy ào ào, trái lại cô trở nên tỉnh táo.
Nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, nửa người dưới của Hàn Dập Hạo chỉ quấn một chiếc khăn tắm đi ra, ánh đèn màu cam trong phòng tắm ở sau lưng anh hóa thành từng quầng sáng lốm đốm, vóc người của anh cao lớn thắng tắp bao phủ ở trong vầng sáng mờ nhạt, nổi bật đến mức đặc biệt cao lớn và cường tráng.
Giọt nước trên tóc men theo đường nét hoàn mỹ không chê vào đâu được của anh chảy xuống, lại tiếp tục đi qua trái cổ khêu gợi, lồng ngực khỏe mạnh, cơ bụng tám múi cường tráng, sau đó bị khăn lông màu trắng thấm hút—
Bức tranh "trai đẹp tắm ra" này hấp dẫn không sao tả xiết, khuôn mặt điển trai như đao khắc rìu đục kết hợp với vóc người có thể nói là "cực phẩm" này, phụ nữ bình thường liếc nhìn một cái, sợ rằng chỉ có thể là máu mũi lồng lộn.
Mà cũng không phải là lần đầu tiên nhìn anh, Tòng Thiện vẫn cảm thấy gương mặt hơi nóng lên, cô nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Hàn Dập Hạo đã sớm phát hiện hành động "nhìn lén" của cô, vừa lau khô tóc vừa đi về phía giường lớn, thấy bộ dáng giả vờ không phản ứng của Tòng Thiện, nhịn không được khều chóp mũi của cô, cười nói: "Sao không nhìn?"
Tòng Thiện hé mắt, gạt tay anh ra, chết không thừa nhận: "Nhìn cái gì?"
"Vừa rồi em 'si mê' mà 'nhìn trộm' cơ thể của anh, còn không thừa nhận." Hàn Dập Hạo vẻ mặt đứng đắn ép hỏi.
"Anh mới si mê! Anh mới nhìn trộm!" Bị anh nói đến mức quá quắc như vậy, đương nhiên Tòng Thiện phải phản kích lại.
"Được rồi, vậy anh sẽ nhìn trộm!" Hàn Dập Hạo nói xong kéo chăn mỏng trên người cô ra, tay liền luồn vào trong quần áo của cô.
"Đừng làm rộn!" Tòng Thiện sợ nhột, ngón tay của anh giống như đánh đàn mà nhảy động trên da thịt nhạy cảm của cô, lập tức chọc cô cười khúc khích không ngừng.
Nét mặt vui cười xinh đẹp của cô khắc sâu vào trong mắt anh, anh nhịn không được cúi đầu phủ lên cánh môi mềm mại của cô.
Cô bỗng trợn to mắt, tay của anh vân vê ở trên đỉnh mẫn cảm nhất của cô.
Bởi vì mang thai mà cơ thể trở nên rất nhạy cảm, bị va chạm như vậy, một dòng điện bỗng chốc từ đỉnh đầu vọt tới lòng bàn chân, cô vô thức, khóe miệng bật ra một tiếng ưm.
Tiếng rên êm ái nho nhỏ này thôi thúc dục vọng của anh, lòng bàn tay của anh bao trùm lấy cô, không ngừng nhào nặn, xấu xa nắn bóp, khiến cơ thể cô vặn vẹo càng lúc càng mãnh liệt.
"Đừng--" Tòng Thiện thẹn thùng đỏ mặt, anh đối với cơ thể của cô quá quen thuộc, dễ dàng đã gợi lên khó nhịn của cô.
Nghe tiếng kháng cự giống như làm nũng ở bên tai, người đàn ông đói bụng quá lâu chỉ cảm thấy đáy lòng có một ngọn lửa thật lớn cháy vùn vụt, cháy đến mức nơi nào đó của anh cực kỳ đau đớn.
Quá lâu không chạm đến cô, Hàn Dập Hạo nhất thời không khống chế được sức lực, xuống nặng tay với cô, lập tức dẫn tới cô bật thốt lên một tiếng the thé.
Cảm giác được phần bụng co rút dồn dập, Tòng Thiện đột nhiên sợ, trong bụng của cô còn có đứa bé, cô sợ cảm giác như thế.
"Đừng như vậy--" Bởi vì động tác của anh càng lúc càng cuồng loạn say mê, Tòng Thiện bắt đầu đẩy anh, cơ thể nặng nề của anh lại giống như núi không cách nào lay động.
Cô cảm giác được tay của anh dời xuống, cô cả kinh vội vàng giữ chặt lấy cổ tay của anh, liều mạng ngăn chặn, trong giọng nói mang theo một chút nài nỉ nói: "Chú ý đến con--"
"Anh có chừng mực." Anh chặn lại cái miệng nhỏ nhắn của cô, đầu lưỡi xâm nhập vào trong khoang miệng của cô, không cho cô kháng cự.
Tòng Thiện sao có thể tin lời của anh, anh chỗ nào cũng tốt, chỉ có lúc ở trên giường, lời nói tuyệt đối không thể tin.
Lần nào yêu trong miệng anh không phải là lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ, cũng là động tác phía dưới lại mãnh liệt xằng bậy, mỗi lần giày vò đến mức cô kêu gào xin tha, anh cũng sẽ không dừng lại—
Tòng Thiện giơ nắm tay lên, liều mạng đánh anh.
Chút sức lực này của cô hoàn toàn không được anh để vào trong mắt, nhưng, khi cô đánh một đấm vào hông của anh, thì anh lại đột nhiên thốt lên tiếng kêu đau đớn.
Tòng Thiện cũng không có nhận ra được sự khác thường của anh, chẳng qua là trong lúc vô tình tay nhỏ bé của cô giật khăn tắm ở bên hông của anh xuống, còn chưa kịp đỏ mặt, đã nhìn thấy một vết sưng đỏ bên eo của anh.
Tòng Thiện thất thần, nhìn chằm chằm vào chỗ vết thương ấy, hỏi: "Anh bị thương?"
Hàn Dập Hạo lập tức nắm lấy khăn tắm, quấn ở bên hông, lật người nằm sang một bên, dừng lại ve vãn vừa rồi, anh cười cười với Tòng Thiện, giọng còn mang theo khàn khàn trầm thấp của kích tình chưa trút bỏ: "Lúc tắm không cẩn thận va phải. Ngủ đi."
Đây là va bị thương? Tòng Thiện không tin, muốn kiểm tra: "Cho em xem một chút."
Hàn Dập Hạo lại bắt lấy tay của cô, đắp chăn cho cô, nói lảng sang chuyện khác: "Anh không có gì đáng ngại, trái lại là em, phụ nữ mang thai ngủ không đủ sẽ ảnh hưởng đến thai nhi. Bây giờ thời gian cũng không còn sớm, mau ngủ đi."