Câu Tử Minh cau mày, lại không thấy đứng dậy cũng không có bày tỏ mình nghe thấy.
"Sao em lại như thế?" Câu Thư Huyên đứng ở trước mặt em trai, đôi mắt câu hồn nhiếp phách ấy nhuốm một tia bất mãn, âm lượng thoáng đề cao một chút, cô ra lệnh, "Mau tránh ra cho chị."
Câu Tử Minh xê dịch vị trí một chút, Câu Thư Huyên liền kéo Vương Đình ngồi xuống, ba người ngồi ở trên ghế sofa.
Tòng Thiện nhìn Hàn Dập Hạo, trong đôi mắt to tràn đầy nghi hoặc, không biết người chị này muốn làm gì.
Hàn Dập Hạo nắm chặt tay của cô, đầu ngón tay đè ở mu bàn tay của cô, ý bảo bọn họ chỉ làm khán giả.
Câu Thư Huyên cũng không thèm để ý có hai "người ngoài", Hàn Dập Hạo và Câu Tử Minh chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, cô gái tên là Tòng Thiện này dường như cũng là bạn của Vương Đình, bọn họ ở lại cũng không có gì không ổn.
"Tử Minh, chị muốn em xin lỗi với Tiểu Đình." Ngoài dự liệu của mọi người, Câu Thư Huyên lại nói một câu như vậy.
"Chị nói gì cơ?" Vẻ mặt Câu Tử Minh khó có thể tin, ngước mắt nhìn chị gái ruột, khóe mắt không thể tránh né mà quét mắt nhìn vẻ mặt cũng đang kinh ngạc của Vương Đình.
"Nói xin lỗi! Lẽ nào chị nói không phải là tiếng Trung?" Câu Thư Huyên hơi nhíu mày, trừng mắt nhìn Câu Tử Minh.
"Không bàn nữa!" Câu Tử Minh thẳng thừng từ chối, anh còn đang một bụng tức giận, còn muốn bảo anh nói xin lỗi? Nằm mơ!
"Rốt cuộc em có phải là đàn ông hay không vậy?" Câu Thư Huyên tức giận dạy dỗ em trai, "Tiểu Đình mang thai, cho dù cô ấy không đúng đi nữa, em cũng không nên nhốt cô ấy ở trong phòng chẳng quan tâm tới. Nếu như hôm nay em không xin lỗi, chị sẽ gọi điện cho bố, để ông về xử lý."
"Chị, chị có hơi chuyện bé xé ra to rồi." Câu Tử Minh nhíu mày rậm, bất mãn với sự uy hiếp trắng trợn của Câu Thư Huyên. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
"Nếu em không tin, có thể thử xem." Thái độ của Câu Thư Huyên rất kiên quyết.
Câu Tử Minh buồn bực không lên tiếng, trong lòng rất là uất nghẹn, sớm biết hôm nay Câu Thư Huyên sẽ trở về, vừa rồi anh sẽ ra ngoài.
"Vậy bây giờ chị sẽ gọi điện cho bố." Câu Thư Huyên nói được thì làm được, lấy điện thoại di động ra, muốn bấm số.
Vương Đình luống cuống, kéo lấy tay của Câu Thư Huyên, không muốn ngay cả gia trưởng của nhà họ Câu cũng dính dáng vào.
"Tiểu Đình, em yên tâm, bố mẹ chị sẽ làm chủ cho em." Quay về phía Vương Đình, Câu Thư Huyên lập tức đổi sang bộ dáng hòa nhã và nụ cười thân thiết, cô trấn an nói, "Con dâu của nhà họ Câu chúng ta là không cho phép bị người ta khi dễ."
Vương Đình không chỉ không nhận được một chút an ủi, trái lại bị những lời "con dâu" ấy dọa sợ tới mức hồn cũng sắp bay mất, cô cà lăm hỏi: "Con dâu?"
"Đúng vậy." Nụ cười của Câu Thư Huyên mang theo một tia quyến rũ, làm tôn lên ngũ quan càng lúc càng diễm lệ của cô, làm người ta không thể không nhìn thẳng, cô kéo lấy tay của Vương Đình, tầm mắt rơi vào trên bụng nhỏ bằng phẳng của người sau, "Em có cốt nhục của nhà họ Câu, dĩ nhiên chính là con dâu của nhà họ Câu."
Vương Đình bị dọa sợ tới mức liên tục lắc đầu, phản ứng này của cô lập tức làm người đàn ông giận tái mặt.
"Em tiếp tục lắc đầu nữa thử xem!" Câu Tử Minh nổi giận đe dọa, nói thật, anh cũng chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn, nhưng khi nhìn thấy Vương Đình bái xích gả cho anh như thế, thì anh cảm thấy rất bị "sỉ nhục".
Bây giờ Vương Đình cũng không có sợ anh giống như trước kia, cô "không sợ chết" nói với Câu Thư Huyên: "Em sẽ không làm con dâu của nhà họ Câu."
Câu Thư Huyên lời nói nhỏ nhẹ hỏi, "Lẽ nào em muốn đứa bé trong bụng trở thành con hoang?"
Vương Đình im lặng không nói, nếu như không sinh con ra, nó cũng sẽ không trở thành con hoang?
"Tiểu Đình, chị bảo em xuống đây mặt đối mặt với Tử Minh, là muốn bọn em thẳng thắn nói chuyện với nhau, mọi việc đều sẽ có cách giải quyết, chị biết trước đây nó đã làm rất nhiều chuyện vô liêm sỉ, nhưng quá khứ đã qua rồi, vĩnh viễn sống ở trong hồi ức cũng không thể giúp chúng ta nhìn về phía trước được." Câu Thư Huyên làm người trung gian, cô dịu dàng nói, "Vừa rồi em cũng đã đồng ý với chị phải nói ra cảm nhận trong lòng, đúng không?"
Tòng Thiện vừa nghe, đối với Câu Thư Huyên không khỏi nổi lên vẻ sùng bái, cô vất vả lời lẽ lâu như vậy cũng không thuyết phục được Vương Đình, đại tiểu thư nhà họ Câu này cũng là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, vài ba lời như vậy đã thuyết phục được Vương Đình?
"Em." Vương Đình cắn môi, ở trong phòng, thật ra thì cô cũng đã nói cho Câu Thư Huyên biết chuyện trước kia, hơn nữa còn tỏ rõ tuyệt đối không thể ở chung với Câu Tử Minh, nhưng Câu Thư Huyên thuyết phục cô, nói là bất kể như thế nào, tất cả mọi người đều phải giáp mặt nói rõ ràng, giằng co như vậy đối với ai cũng không tốt.
"Em muốn nói cái gì nói đi." Ghét nhất bộ dáng ấp a ấp úng của Vương Đình, Câu Tử Minh lớn tiếng thúc giục nói.
Giọng nói "ác liệt" của Câu Tử Minh khiến Vương Đình cả giận, dù sao tất cả mọi người cũng đều ở đây, cô không sợ Câu Tử Minh lại nhốt cô nữa, dứt khoát không đếm xỉa đến: "Em không muốn nhìn thấy anh ta!"
Tất cả mọi người đều biết rõ "anh ta" là chỉ ai, Câu Tử Minh nổi giận, bật dậy khỏi ghế sofa, từ trên cao nhìn xuống, nhìn Vương Đình chằm chằm, trầm giọng nói: "Em nói lại lần nữa thử xem!"
"Ngồi xuống!" Câu Thư Huyên cảnh cáo quét mắt nhìn Câu Tử Minh một cái.
Câu Tử Minh tức giận ngồi xuống, vẫn nhìn Vương Đình chằm chằm.
"Em yên tâm, em có bất mãn gì với nó, hôm nay đều có thể nói ra, chị sẽ đứng về phía của em." Câu Thư Huyên mềm giọng hỏi Vương Đình, cũng là nói cho Câu Tử Minh nghe.
"Anh ta tính kế em, còn cưỡng ép em." Vương Đình đầy bụng ấm ức.
"Tôi đã nói, chuyện đứa bé là ngoài ý muốn, tôi không có tính kế em!" Câu Tử Minh nhịn không được phản bác, "Còn có, tôi là dùng xích sắt khóa em hay là dùng dây thừng trói em lại, cưỡng ép gì chứ?"
"Vậy tại sao anh giam giữ tôi, không cho tôi đi?" Vương Đình tức giận hỏi ngược lại.
"Em muốn mang theo con của tôi chạy trốn, tại sao tôi không thể nhốt em?" Câu Tử Minh hùng hồn đáp lại.
"Cho dù con có một nữa là của anh, anh cũng không thể giới hạn tự do của tôi!" Vương Đình theo lý tranh luận.
"Em cũng biết con có một nữa là của tôi, lúc em muốn bỏ đứa bé sao không hỏi ý kiến của tôi?" Câu Tử Minh gầm nhẹ nói.
"Con lớn lên ở trong bụng của tôi, tôi có quyền quyết định có muốn nó hay không!" Vương Đình cũng lớn tiếng hét lại.
"Tôi cho em biết, em vốn không có cái quyền này!" Câu Tử Minh cười lạnh nói, "Em không muốn đứa bé này ư, nằm mơ!"
"Anh! Dựa vào--" Vương Đình hổn hển, cô hận nhất bộ dáng Câu Tử Minh có thể nắm giữ chuyện sống chết của cô, cô giận đến mức muốn mắng người, nhưng lời còn chưa nói ra miệng, bụng lại đột nhiên quặn đau.
Thấy Vương Đình ôm bụng, Câu Tử Minh lập tức khẩn trương mà đứng lên, siết chặt quả đấm.
"Làm sao vậy?" Câu Thư Huyên cũng ân cần dò hỏi.
Vương Đình lắc đầu, muốn nói mình không sao, nhưng sắc mặt tái nhợt và trán rịn ra mồ hôi lạnh cho thấy cô rất không tốt.
Câu Tử Minh thấy bộ dáng này của cô, không nói hai lời, ôm lấy cô xông ra ngoài cửa.
"Vương Đình!" Tòng Thiện cũng muốn đi theo ra, Hàn Dập Hạo giữ cô lại.
"Cô đuổi theo cũng vô ích."
"Cô ấy không có chuyện gì đâu." Câu Thư Huyên lên tiếng nói, khóe miệng lại mang theo một nụ cười.
"Chị Thư Huyên, đây là?" Hai người kia cũng không biết rõ, Hàn Dập mở miệng hỏi.
"Vừa rồi ở trên lầu, tôi bỏ một chút thuốc xổ cấp tính ở trong nước của cô ấy." Trong ánh mắt linh động của Câu Thư Huyên lóe ra ý cười giảo hoạt, "Đối với thân thể là vô hại, chỉ có điều lúc phát tác có chút khó chịu, hơn nữa, nhìn qua có chút giống như sẩy thai. Nhưng như vậy mới có thể ép Tử Minh quan tâm tới Tiểu Đình."
Hai người nhất thời hết chỗ nói, đỉnh đầu như có quạ bay qua.
Thủ đoạn của Câu Thư Huyên này thật đúng là "không tầm thường", lại còn có thể ngấm ngầm bỏ thuốc!
Khiến Tòng Thiện càng nghĩ không ra chính là, lẽ nào cô ấy mang theo thuốc xổ bên mình? Việc này ít nhiều gì cũng có chút quái lạ.
"Đừng hiểu lầm, chú khỉ cưng tôi nuôi mấy ngày nay bài tiết không thông, cho nên tôi mới mang theo thuốc xổ trên người." Câu Thư Huyên thông minh mà nhìn ra được sự nghi hoặc của hai người, cười như mèo.
Tòng Thiện cười có chút cứng ngắc, cách nghĩ của đại tiểu thư này thật không giống với người bình thường.
"Chị Thư Huyên, ở đây giao lại cho chị." Nghĩ bọn họ không có chuyện gì, Hàn Dập Hạo cũng không muốn tiếp tục ở lại, anh nói, "Bọn em đi trước."
"Đêm nay đã phiền bọn em rồi." Câu Thư Huyên khách sáo nói cảm ơn.
Hàn Dập Hạo dắt Tòng Thiện đi ra ngoài cửa, mới đi được hai bước, Tòng Thiện đột nhiên quay đầu lại, không yên tâm dặn dò: "Cô Câu, Vương Đình nhờ cô."
"Yên tâm đi, tôi sẽ không để cho cháu của tôi mất đâu." Câu Thư Huyên nháy mắt mấy cái với cô, bảo đảm nói.
Thật ra thì Tòng Thiện có một số vấn đề muốn hỏi, nhưng không quá thân quen với Câu Thư Huyên, cô không tiện hỏi quá rõ.
Hàn Dập Hạo cũng không cho cô cơ hội, kéo cô bước nhanh ra ngoài.
Lên xe, Tòng Thiện vẫn có chút sầu lo, nói: "Không biết Vương Đình có sao không."
"Câu Thư Huyên cũng đã bảo đảm rồi, thì sẽ không có chuyện gì đâu." Hàn Dập Hạo xua tan lo lắng của cô, "Chị của Câu Tử Minh em vẫn còn chưa nghe nói qua, làm việc rất có phong thái 'thiết nương tử', trước đây nhà họ Câu là thế gia hắc đạo, đại tiểu thư nhà bọn họ đương nhiên cũng có mấy phần hào hùng và quyết đoán. Nếu cô ấy đã đồng ý cam đoan với em, vậy thì sẽ phụ trách tới cùng."
"Không phải em không tin cô ấy." Tòng Thiện nói, "Mà là Vương Đình cố chấp như vậy, nếu Câu Tử Minh không thuyết phục được cô ấy, có nổi giận với cô ấy hay không?"
"Câu Thư Huyên đã trở về, Tử Minh cũng không dám." Hàn Dập Hạo cười cười.
"Tại sao? Câu Tử Minh sợ chị của anh ta?" Tòng Thiện tò mò hỏi.
"Không phải sợ, là tôn kính." Hàn Dập Hạo giải thích nói, "Tình trạng của Tử Minh và anh có chút tương tự, cậu ấy cũng là được chị của cậu ấy nuôi lớn, tình cảm của hai chị em vẫn luôn rất tốt."
"Nuôi lớn? Nhưng nhìn qua chị gái của anh ta cũng chẳng hơn anh ta mấy tuổi." Tòng Thiện có chút khó hiểu.
"Lớn hơn cậu ấy năm tuổi." Hàn Dập Hạo đáp nói, "Nhưng từ nhỏ Câu Thư Huyên cũng rất thông minh, chín chắn độc lập, cũng rất có chủ kiến. Khi còn bé Tử Minh rất ghét đi học, có thời gian tương đối dài, đều là Câu Thư Huyên tự mình ở nhà dạy cho cậu ấy."
"Chị gái này của anh ta nhất định rất lợi hại." Tòng Thiện suy đoán nói, có thể "thuần phục" người như Câu Tử Minh, không thể nào là nhân vật đơn giản.
"IQ của cô ấy quả thật rất cao, mười hai tuổi học đại học, nhưng bởi vì phản nghịch, nửa đường thôi học ba năm, sau đó cô ấy chỉ dùng bốn năm thì hoàn thành cả học thạc sĩ tiến sĩ. Hơn nữa, cô ấy còn là người đầu tiên trên thế giới tổ chức hệ thống từ thiện phi lợi nhuận như một công ty đa quốc gia khổng lồ, trải rộng khắp các châu lục." Hàn Dập Hạo nói ra sự tích về Câu Thư Huyên trong ấn tượng không nhiều của anh.
"Người vừa xinh lại còn tài giỏi như vậy." Tòng Thiện nhịn không được thở dài nói.
"Nghe em khen cô ấy như vậy, anh cũng phải ghen tỵ." Hàn Dập Hạo thấy vẻ mặt sùng bái của cô, trêu chọc nói.
Tòng Thiện không để ý tới anh, lại hỏi: "Theo anh nói như vậy, Câu Thư Huyên là sẽ giúp Vương Đình phải không?"
"Không chỉ Câu Thư Huyên, nếu như hai ông bà nhà họ Câu biết được bọn họ sắp có cháu, nhất định kích động đến mức từ Thụy Sĩ bay trở về." Hàn Dập Hạo tiết lộ nói.
"Vậy thì tốt quá." Tòng Thiện mừng thay cho Vương Đình, ít nhất cô ấy không cần đối mặt với áp lực bên nhà trai.
"Nhưng có lợi cũng có chỗ hại." Hàn Dập Hạo không muốn cô vui mừng quá sớm, "Bố của Câu Tử Minh mắc bệnh ung thư phổi thời kì cuối, luôn mong ngóng có thể ôm cháu. Cho nên, đứa bé trong bụng của Vương Đình, bọn họ ắt phải giữ. Nói cách khác, đứa bé đó là của nhà họ Câu, chứ không phải là của một mình Vương Đình. Hôm nay Câu Thư Huyên có thể hạ thuốc xổ với cô ấy, như vậy, mai kia hai ông bà nhà họ Câu cũng có thể sẽ dùng biện pháp mạnh hơn để Vương Đình thỏa hiệp."
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Tòng Thiện vừa nghe, vừa sốt ruột, hắc đạo quả nhiên là hắc đạo, một nhà già trẻ đều bá đạo như vậy.
"Vương Đình sinh là được." Hàn Dập Hạo dường như có chút bàng quan.
"Nhưng mà--" Tòng Thiện nhíu mày, cảm thấy chuyện nào có thuận lợi như vậy.
"Được rồi, quan tâm chuyện của người khác cả một đêm rồi, em có mệt hay không?" Hàn Dập Hạo ngăn cô nghĩ tiếp nữa, chuyện giữa bọn họ cũng không ít, có thời gian rảnh không bằng cùng anh tâm sự nhiều hơn một chút.
Được anh nhắc nhở, Tòng Thiện thật đúng là cảm thấy lưng có chút mỏi.
Cô gật đầu, nói: "Là có chút mệt."
"Mệt thì chợp mắt một lát trước đi, về đến nhà anh gọi em." Hàn Dập Hạo sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đau lòng nói.