Editor: smizluy1901
Kể từ sau lần nói chuyện với Thẩm Tòng Nghĩa, khoảng thời gian sau đó,
Tòng Thiện cũng không có cơ hội trò chuyện với ông lần nào nữa, bởi vì
ngày hôm sau cô đã đến nhà họ An bố trí công việc.
Không thể tránh khỏi, Tòng Thiện gặp phải nữ chủ nhân của nhà họ An-- Tô Nhị Hà.
"Cô tới đây làm gì?" Tô Nhị Hà mặc một bộ quần áo đắt tiền, lời nói lại
hoàn toàn không hợp với một thân khí chất này, bà liếc mắt nhìn Tòng
Thiện giống như là nhìn một con côn trùng có hại vậy, giọng rất không
thân thiện.
"An phu nhân." Phó cục trưởng cục cảnh sát cũng đến,
ông cho rằng Tô Nhị Hà chỉ chính là tổ bảo vệ, vội vàng tiến lên giải
thích nói, "Chúng tôi đã nói qua với An tiên sinh, cảnh sát sẽ cử một tổ đến để đặc biệt bảo vệ An tiểu thư, bọn họ sẽ chính thức bắt đầu chấp
hành nhiệm vụ từ hôm nay."
"Chính là bọn họ sao?" Tô Nhị Hà nhìn
lướt qua những người ở trước mắt, cuối cùng lại rơi vào trên người Tòng
Thiện, bà cười lạnh nói, "Cô cũng là đến để bảo vệ Bối Bối à?"
"Tôi là tổ trưởng tổ bảo vệ lần này, nếu như An phu nhân có ý kiến gì với sự sắp xếp thành viên, có thể nói ra, chúng tôi sẽ căn cứ vào ý kiến của
các người mà thực hiện điều chỉnh nhân sự." Tòng Thiện giải quyết việc
chung nói, cô đương nhiên hy vọng người đàn bà Tô Nhị Hà này có thể từ
việc này mà làm khó dễ, đổi cô.
"An phu nhân yên tâm, bọn họ đều
là tinh anh trong đội cảnh sát, nhất định có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này." Phó cục trưởng nói với vẻ mặt tươi tắn, nhà họ An là gia đình giàu có nộp thuế, mỗi lần xây dựng công trình công cộng thì nhà họ An
cũng chi ra không ít tiền, đương nhiên không thể tùy tiện đắc tội.
"Mẹ, bọn họ là ai vậy?" Một cô gái tuổi còn trẻ từ trên lầu đi xuống, khuôn
mặt của cô có bảy, tám phần giống với Tô Nhị Hà, cô mặc một bộ đồ hiệu
Chanel, trong đôi mắt lộ ra sự cao ngạo lạnh lùng giống với mẹ của cô,
nhìn nhóm người ở cửa, nhíu mày hỏi. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.
"Họ là cảnh sát, đến để bảo vệ em gái của con." Tô Nhị Hà đáp.
"À, bảo bọn họ đừng quấy rầy đến con." Nói xong câu đó, An Nhuế không thèm
liếc nhìn nhóm cảnh sát một cái nào, liền đi về phía vườn hoa.
Nghe thấy lời của cô, tất cả cảnh sát có mặt đều nhíu mày, người nhà họ An này dường như đều rất không có lễ độ.
Phó cục trưởng vội vàng bước lên giảng hòa, nói: "Bọn họ sẽ không có quấy rầy đến sinh hoạt thường ngày của mọi người."
"An phu nhân, cần thay người sao?" Tòng Thiện không nóng không lạnh hỏi, trên mặt bình tĩnh giống như là đeo mặt nạ.
Tô Nhị Hà lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tòng Thiện, vừa định mở miệng, muốn nói gì đó, lại dừng lại, một lát sau, ngoài dự liệu của Tòng Thiện,
khóe miệng bà ta lại nhếch lên một nụ cười, ánh mắt vẫn lạnh lùng như
cũ, bà nói: "Không cần, vậy cứ do nhóm của cô phụ trách bảo vệ con gái
của tôi đi, nhớ kỹ, ngàn vạn lần không thể để xảy ra một chút sơ sót
gì."
Nói rõ một câu như vậy, Tô Nhị Hà kiêu ngạo ngẩng cao đầu, đi ra ngoài giống như một bà hoàng.
Tiếp sau đó, quản gia dẫn tổ của Tòng Thiện tới một phòng làm việc, cũng nói cho bọn họ biết một số việc cần chú ý, rồi rời đi.
"Những người ở trong nhà này là cái quái gì, mỗi người mắt đều cao hơn đầu,
một chút gia giáo cũng không có, quả thật là mẹ nào con nấy." Một nữ
cảnh sát hình sự họ Kha nhịn không được oán trách một câu.
"Đúng
vậy, chúng ta cũng không phải là bảo vệ nhà họ thuê về, còn bày ra vẻ
mặt tự cao tự mãn, nếu không phải phó cục trưởng ở đây, tôi đã sớm trở
mặt." Một cảnh sát trẻ tuổi khác tên tiểu Hà cũng phụ họa nói.
"Được rồi, tất cả mọi người cũng đừng có oán trách nữa." Tòng Thiện lên tiếng ngắt lời nói, "Người ở nhà này khó chung đụng, cho nên bình thường mọi
người cố gắng ít tiếp xúc với bọn họ, âm thầm bảo vệ tốt An Bối Bối là
được, rắc rối còn lại cũng không nên đi chọc."
"Chị Thẩm, nhìn
thái độ vừa rồi của An phu nhân đối với chị rất bất lịch sự, trước đó
chị đã quen biết họ rồi sao?" Tiểu Hà tò mò dò hỏi nói.
"Không biết." Tòng Thiện phủ nhận nói.
"Đúng vậy, ai mà quen biết người trong nhà này người đó cũng thật là xúi quẩy." Tiểu Kha nhanh mồm nhanh miệng tiếp lời nói.
"Được rồi, mọi người làm việc đi." Tòng Thiện bắt đầu phân công nhiệm vụ, một tổ sáu người, từng người giám sát từng khu vực tương ứng, xung quanh
cửa nhà họ An đều có lắp đặt camera, sau vườn hoa, gara, còn có một vài
ngóc ngách cũng được giám sát 24/24, ngay cả con ruồi bay vào cũng có
thể bị phát hiện.
"Biện pháp lắp đặt bảo vệ chặt chẽ như vậy, còn phải tìm chúng ta sao?" Tiểu Hà vừa chuẩn bị dụng cụ, vừa nói thầm.
Thiết bị giám sát ở đây đều là nhà họ An cung cấp, rất là tiến tiến và tinh
vi, tiểu Hà chơi đùa hồi lâu cũng không có chuẩn bị xong.
"Cái
này gọi là bảo vệ kép, mấy người không biết nhà họ An chỉ có hai cô con
gái này sao? An tiên sinh hiển nhiên không tiếc chi tiêu để bảo vệ hai
vị thiên kim." Anh Dương hơi lớn tuổi hơn một chút nói.
"Tôi nói
này, An Đạo Ninh có tiền như vậy, tự mình mời một đống vệ sĩ đến là được rồi, dựa vào người của đội cảnh sát làm gì." Tiểu Kha ngồi ở trên ghế,
vừa nghỉ ngơi vừa nói thầm.
"Dù sao thì vệ sĩ cũng không có giàu
kinh nghiệm như cảnh sát, về phương diện điều tra hình sự này càng kém
hơn, đúng không, tiểu Thẩm?" Anh Dương cười cười, hỏi cảnh sát điều tra
hình sự duy nhất ở đây.
Từ đầu tới cuối, Tòng Thiện im lặng làm việc nghe thấy những lời này, gật đầu, không có nói thêm gì nữa.
Bận rộn một buổi sáng, lúc ăn cơm trưa, có người tới gọi Tòng Thiện, nói An phu nhân muốn gặp cô.
Là tổ trưởng tổ bảo vệ, việc trao đổi và giao tiếp với người của nhà họ An ắt không thể tránh, Tòng Thiện đi theo người giúp việc tới phòng sách,
Tô Nhị Hà đã đợi ở bên trong.
Cửa đóng lại, Tòng Thiện để tay ở trước người, không kiêu ngạo không siểm nịnh hỏi: "An phu nhân, có chuyện gì sao?"
"Nếu đã không có ai, chúng ta cũng không cần giả bộ nữa." Tô Nhị Hà nở nụ
cười giễu cợt, từ sau bàn sách đi tới, giày cao gót nện trên mặt đất
phát ra tiếng trong trẻo.
"Thôi được, bà có chuyện gì?" Lột bỏ ngụy trang, Tòng Thiện cũng lười phải khách sáo với bà ta, sớm nói rõ là tốt nhất.
"Tôi lại muốn hỏi cô, cô tham gia vào tổ bảo vệ là có mục đích gì?" Tô Nhị Hà chất vấn.
"À." Tòng Thiện nhìn bà ta cười lạnh, nói, "Xem ra bà không có biết rõ tình
hình, ngày đó là tôi cứu con gái của bà, cho nên chồng của bà yêu cầu để cho tôi tham gia vào tổ bảo vệ, nếu không thì bà cho rằng tôi sẽ đến
ư?"
"Đạo Ninh để cho cô tham gia vào sao?" Tô Nhị Hà nổi lên lòng nghi ngờ.
"Đoán chừng là ông ấy không biết là tôi thôi." Tòng Thiện đột nhiên tiến lên
phía trước hai bước, cô cao hơn Tô Nhị Hà nửa cái đầu, mắt nhìn từ cao
nhìn xuống, lại toát ra một loại cảm giác áp bức, "Thành thật mà nói,
tôi vốn không có hứng thú tham gia vào tổ bảo vệ gì, cho nên, nếu bà cảm thấy nhìn chướng mắt, không ngại xin cấp trên của tôi điều tôi đi, bởi
vì, tôi nhìn bà cũng chướng mắt."
"Cô dám nói chuyện với tôi như
vậy sao!" Tô Nhị Hà chưa từng nghĩ tới Tòng Thiện sẽ nói ra lời nói "lớn mật" như vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó rất là tức giận.
"Bà
cho rằng tôi vẫn còn là cô bé yếu đuối có thể bắt nạt như trước đây
sao?" Tòng Thiện vừa bước lại gần một bước, Tô Nhị Hà theo bản năng lại
lùi một bước, cô híp mắt lại, ẩn chứa một chút uy hiếp, "Đừng tưởng rằng tôi sợ bà, tôi chỉ là lười phải so đo với bà thôi. Tốt nhất bà thu lại
bộ dáng sắc mặt cay nghiệt người gặp người ghét này của bà đi, nếu không tôi không bảo đảm có thể nhân nhượng bà đến khi nào."
"Cô! Cô dám nói những lời này ư, có tin tôi đi tố cáo cô hay không!" Tô Nhị Hà tức giận quát.
"Chứng cứ đâu? Cách thức lắp đặt bảo vệ của cả ngôi nhà này tôi đều rất rõ,
căn phòng này là không có lắp đặt bất kỳ thiết bị theo dõi nào. Hơn nữa, vừa rồi ở trong phòng khách, biểu hiện của bà tất cả mọi người đều thấy rõ bà là một người khó có thể chung đụng cỡ nào. Bà nói bà đi tố cáo
tôi ư, bọn họ là tin một cảnh sát luôn đặt quyền lợi chung lên quyền lợi riêng vô duyên vô cớ đi vu khống hãm hại An phu nhân tôn quý ư, hay là
tin một phu nhân giàu có mắt cao hơn đầu rất không phân rõ phải trái đặt điều vô căn cứ nói xấu một cảnh sát tốt đây?" Tòng Thiện khịt mũi khinh bỉ sự uy hiếp của bà ta, nếu cô đã dám đến nhà họ An, những yêu ma quỷ
quái này cô nào có sợ.
"Cô thật đúng là cốt cách cứng rắn, có
tính cách nhỉ!" Tô Nhị Hà nghiến răng nghiến lợi nói, "Coi như không tin thì sao, tôi có thể bảo Đạo Ninh gọi điện cho cục trưởng cục cảnh sát,
bảo ông ấy cách chức của cô!"
"Giọng điệu của bà thật đúng là lớn nhỉ, bà cho rằng bộ công an chính là nhà bà mở ra sao? Nếu bà muốn
không biết tốt xấu, vậy tôi đây sẽ hầu tới cùng. Xem xem đến tột cùng là tôi mất mặt hay là nhà họ An của mấy người mất mặt." Tòng Thiện càng
lúc càng cảm thấy Tô Nhị Hà không có đầu óc, người đàn bà ngu ngốc này,
nếu An Đạo Ninh thật sự muốn đối phó cô, đã sớm ra tay, lại chờ tới bây
giờ sao? Hơn nữa, Hàn Dập Hạo đã từng dùng qua thủ đoạn tương tự, ngay
cả anh cũng không thể khiến cô bị đuổi, nhà họ An có thể làm được gì?
"Nha đầu chết tiệt này!" Tô Nhị Hà tức giận, thậm chí không để ý đến thân phận, lại kích động đi tới cho Tòng Thiện một cái tát.
Tòng Thiện đương nhiên dễ dàng bắt lấy tay của bà, vung về sau, thiếu chút
nữa làm Tô Nhị Hà đụng vào góc bàn, lộ ra ánh mắt sắc bén, cảnh cáo nói: "Bà còn dám động tay động chân với tôi, chính là đánh lén cảnh sát! Nếu bà thật sự không quan tâm đến thể diện nhà mình, vậy thì cứ thử lại lần nữa!"
"Cô, cô!" Bị tức đến mức nói không nên lời, Tô Nhị Hà vốn
gọi Tòng Thiện tới là muốn chế giễu làm nhục cô, không nghĩ tới mình bị
dạy dỗ, nhất thời hít thở khó khăn, chỉ có thể vịn lấy cái bàn thở dốc.
Tòng Thiện khinh bỉ mà liếc nhìn bà, châm chọc nói: "Nếu tôi là bà, thì thừa dịp tuổi già ít làm chuyện thất đức một chút, tích nhiều âm đức hơn.
Tránh cho có một ngày lại giống như bây giờ, nói không chừng sẽ bị Diêm
Vương đưa đi, mấy người không có mạng xài tiền dơ bẩn này đâu!"
Không nghĩ tới, Tô Nhị Hà lại cười, tiếng cười tràn đầy giễu cợt, "Cô cho
rằng cô tốt lắm sao, nói chuyện thôi cũng chanh chua như vậy."
"Đối với người nói tiếng người, đối với chó dĩ nhiên chỉ có thể nói tiếng
chó." Tòng Thiện bỗng cúi thấp người, nhìn vào mắt Tô Nhị Hà, nhẹ giọng
nói, "Bằng không sợ bà nghe không hiểu."
Ở trước một giây Tô Nhị
Hà muốn vung tay, Tòng Thiện lui về phía sau, cô đã khôi phục lại thái
độ bình thường, lạnh lùng nói: "Vừa rồi tôi đã nói, nếu bà không muốn
nhìn thấy tôi, thì xin cấp trên của tôi đổi người."
Nói xong, sau đó lạnh lùng liếc nhìn Tô Nhị Hà một cái, Tòng Thiện xoay người rời đi.
Ra khỏi phòng, cô dùng sức hít một hơi, nói thật, cô cũng không biết vừa
rồi sao mình lại nói ra những lời chanh chua ấy, nhưng cảm giác sau khi
bộc phát, thật đúng là thoải mái!
Tốt nhất thì người đàn bà Tô
Nhị Hà này lập tức điều cô đi, để cô đỡ phải nhìn thấy đám người cặn bã
ngay cả cơm cũng ăn không vô này.