Ra khỏi nhà họ Hàn, Tòng Thiện đột nhiên cảm thấy đầu đau nhói, cô nương vào tường xoa nhẹ trán đứng vững, trong lúc nhất thời đau đến mắt cũng không mở nổi.
"Tiểu thư, cô không có chuyện gì chứ?" Tài xế phụ trách đưa Tòng Thiện thấy bộ dáng cô khó chịu, dò hỏi.
Ổn định lại, Tòng Thiện lắc đầu, dựng thẳng lưng rời đi.
Về nhà thu dọn vài bộ quần áo, Tòng Thiện định mang tới bệnh viện canh đêm, nhưng cô đột nhiên cảm thấy lòng dạ rối bời, vô cùng phiền não, không chút nghĩ ngợi, ném quần áo trên giường xuống đất, mình ngồi ở trên giường thở dốc.
Cô muốn gọi cho Hàn Dập Hạo, nhưng là điện thoại của anh vẫn không gọi được, Tòng Thiện cảm thấy trong lòng có đóm lửa đang từ từ bốc lên, tại sao anh không gọi cũng không thông báo cho cô biết đã biến mất thời gian dài như vậy? Tại sao ở lúc cô cần anh, anh không có ở bên cạnh, bỏ mặc cô một mình đi đối mặt với đủ mọi áp lực đến từ mang thai, đến từ trong nhà, đến từ mẹ của anh, bạn trai như vậy, xứng sao? Còn có cái cô gọi là vị hôn thê kia nữa, rốt cuộc anh nghĩ như thế nào, có thể để cho cô khi không trở thành "kẻ thứ ba" trên danh nghĩa, Thẩm Tòng Thiện cô ở trong lòng anh rốt cuộc xem là cái gì?
Càng nghĩ càng cảm thấy uất nghẹn, Tòng Thiện ném di động "bộp" một cái, đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, để cho gió đêm lạnh lẽo thổi vào mặt, giảm bớt sự tức giận của cô.
Hồi lâu sau, cô bình tĩnh lại, quay đầu nhìn di động bị ném nát vụn, quần áo ném xuống đất, trong đầu đột nhiên thoáng hiện lời nói của bác sĩ nói cho cô biết, bỗng nhiên cả kinh.
"Bệnh này của cô, áp lực càng lớn phát bệnh càng nhanh, nếu như cô bắt đầu xuất hiện triệu chứng đau nửa đầu và vô cớ tức giận, cô liền phải chú ý, đừng để cho tâm trạng ảnh hưởng đến mình."
Đôi mắt màu lưu ly của Tòng Thiện trợn tròn lên, vuốt ngực ngồi ở góc tường, càng lúc càng hốt hoảng. Đau nửa đầu, tức giận, lẽ nào hành động vừa rồi của cô chính là dấu hiệu phát bệnh? Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
Nhắm mắt lại, Tòng Thiện ổn định tâm trạng, điều chỉnh tâm tính, không còn bị cảm xúc tiêu cực ảnh hưởng, nhặt quần áo trên đất lên, dọn dẹp một chút, đi đến bệnh viện.
Sau khi cô đến bệnh viện, phẫu thuật vẫn chưa có kết thúc, Trương Thục Hiền và Thẩm Tòng Như đã đi ăn cơm, chỉ có một mình cô ngồi ở trên hành lang, lẳng lặng chờ đợi.
Ngồi lâu, cô đứng dậy đi lòng vòng một chút, không tự chủ đi tới chỗ ban công, từ nơi này nhìn xuống, có thể nhìn thấy tình hình tòa nhà đối diện.
Đối diện là phòng bệnh nhân tâm thần nằm viện, cô có thể nhìn thấy từng bệnh nhân bệnh tâm thần, có người vẻ mặt ngu ngơ có người bị trói ở trên giường, bọn họ đều cô đơn, có rất ít người nhà đến thăm bọn họ, đột nhiên, một người thốt lên tiếng khóc la inh ỏi, y tá lập tức đi tới tiêm thuốc an thần cho anh ta.
Âm thanh dần dần nhỏ lại, tim Tòng Thiện lại trở nên lạnh băng, đây sẽ là cuộc sống sau này cô phải trải qua sao? Cô cũng sẽ bị trói ở trên giường như vậy sao, hoàn toàn mất đi tự do, ngay cả quyền lợi kêu gào cũng không có?
Cô kìm không được lảo đảo lùi lại một bước, vịn vách tường đứng vững, khóe môi nở một nụ cười khổ, đáy mắt đều là bi thương, cho dù trong lòng cái gì cũng không muốn, từng mảng lớn đau khổ vẫn là như nước lũ xông lên đầu.
Hít một hơi thật sâu, Tòng Thiện đi về phía phòng phẫu thuật, lúc này, đúng lúc cuộc phẫu thuật kết thúc, bác sĩ nói cho cô biết, cuộc phẫu thuật rất thành công, nhưng thân thể bệnh nhân không tốt lắm, còn phải nằm viện theo dõi một thời gian.
Cám ơn bác sĩ xong, theo y tá đi tới phòng bệnh, Thẩm Tòng Nghĩa vẫn còn đang ngủ mê, trông ông một hồi, có người gõ cửa phòng bệnh vào.
"Chị Thẩm." Người tới gọi một tiếng, làm cho Tòng Thiện giật mình tỉnh lại khỏi sự trầm tư.
"Tiểu Kha, sao cô lại tới đây?" Tòng Thiện thấy người tới là Tiểu Kha, tò mò hỏi, sao cô ấy lại tìm đến đây.
"Tôi gọi điện cho chị chị cũng không nhận, tôi liền tự mình hỏi y tá." Tiểu Kha mang trái cây và vật phẩm dinh dưỡng đặt ở đầu giường, lại nói, "Đáng lẽ các anh em đều muốn tới bệnh viện, nhưng trong cục rất bận, bây giờ bọn họ cũng vẫn còn làm thêm giờ, cho nên đã ủy thác tôi tới thăm chị một chút, xem có cái gì có thể giúp đỡ hay không."
"Cảm ơn quan tâm, một mình tôi có thể ứng phó được." Tòng Thiện cười cười.
"Tôi thấy sắc mặt chị không được tốt lắm." Tiểu Kha khẩn trương kéo Tòng Thiện ngồi xuống, quan tâm hỏi.
"Chúng ta ra ngoài nói đi." Sợ Tiểu Kha lớn giọng quấy nhiễu đến Thẩm Tòng Nghĩa đang trong giấc ngủ say, Tòng Thiện kéo cô ấy đi ra ngoài.
Đến bên ngoài, Tiểu Kha hỏi tiếp: "Chị Thẩm, có phải chị sợ chúng tôi không bắt được đám côn đồ kia hay không? Chị yên tâm, cho dù chúng tôi không ngủ không nghỉ, cũng nhất định sẽ bắt được đám người làm hại cậu của chị!"
Hóa ra cô ấy là cho rằng mình quan tâm đến việc này, Tòng Thiện gật đầu, nói: "Tôi tin mọi người."
"Chị Thẩm, có mấy lời tôi không biết có nên hỏi hay không nên hỏi nữa." Tiểu Kha dường như có chút do dự, cô nhìn Tòng Thiện, nói.
"Hỏi đi." Trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy, người ngoài đem lòng sinh nghi là rất bình thường.
"Có phải người trong nhà của chị đắc tội với ai hay không? Nếu không sao lại liên tiếp xảy ra nhiều chuyện như vậy, còn chị nữa, cũng bị người ta tập kích, nếu như nói những chuyện này là đơn độc, làm thế nào tôi cũng không tin." Tiểu Kha cau mày, chờ Tòng Thiện trả lời.
"Tôi không biết." Tòng Thiện lắc đầu, cô đã từng hoài nghi những chuyện này là do Nhạc Thanh Lăng gây nên, nhưng đêm nay gặp bà, Tòng Thiện cảm thấy hẳn là không phải bà làm, ngoại trừ Nhạc Thanh Lăng, trong lúc nhất thời, Tòng Thiện cũng không biết nên nghi ngờ ai.
"Nếu không thì xin lệnh bảo vệ đi." Tiểu Kha đề nghị.
"Tôi không có bằng chứng xác thực, làm sao xin? Hơn nữa, tôi cũng không muốn tăng thêm gánh nặng công việc cho các anh em. Thật ra thì cũng có thể là chúng tôi suy nghĩ nhiều, lừa gạt, bắt cóc, tập kích, có lẽ chỉ là thật sự trùng hợp đã xảy ra cùng lúc." Trái lại Tòng Thiện trấn an Tiểu Kha, không phải vạn bất đắc dĩ, cô cũng không muốn huyên náo quá lớn, dù sao trong nhà cũng xảy ra những chuyện này cũng không phải vẻ vang gì, truyền ra ngoài trái lại ảnh hưởng đến thanh danh nhà họ Thẩm.
"Vậy tôi bớt chút thời gian đến giúp chị, xem còn có ai dám gây chuyện nữa hay không!" Tiểu Kha nghĩa khí nói.
"Tiểu Kha, cảm ơn cô." Tòng Thiện cảm kích từ tận đáy lòng nói, cô bây giờ, như sa vào trong một cái cạm bẫy bốn bề thọ địch, chỉ có một mình cô cật lực ứng phó, Tiểu Kha có thể nói như vậy, làm cô cảm thấy rất an ủi.
"Chị Thẩm, chị đừng nói như vậy, bạn bè vốn là nên giúp đỡ lẫn nhau mà." Tiểu Kha cười ha ha, đột nhiên lại hỏi, "Thượng tá Hàn có biết những chuyện này không? Khi nào thì anh ta có thể quay về."
"Tôi không biết." Vừa nhắc tới Hàn Dập Hạo, trong lòng Tòng Thiện liền khó chịu.
Nhìn thấy vẻ mặt mất mác của Tòng Thiện, Tiểu Kha cũng đã từng nói yêu đương, dĩ nhiên hiểu được cảm giác đó, cô khuyên nhủ: "Chị Thẩm, chị cũng đừng cảm thấy khó chịu, tìm quân nhân làm bạn trai chính là như vậy, dẫu sao cũng cách nhau rất xa, rất nhiều chuyện anh ta cũng không giúp được, chỉ có thể dựa vào chính mình."
"Tôi biết." Tòng Thiện thở dài, có lẽ thật sự là trước kia chuyện gì cũng đều dựa vào anh để giải quyết, cho nên không có anh ở bên cạnh, cô liền cảm thấy không thích ứng được.
"Tóm lại, bên cạnh chị còn có một nhóm bạn bè rất xuất sắc, chị đừng suy nghĩ nhiều nữa!" Tiểu Kha vỗ vỗ tay của cô, an ủi nói.
Tòng Thiện cười cười, đúng vậy, chí ít cô không phải tứ cố vô thân.
Sau khi Tiểu Kha đi rồi, trông đến nửa đêm, Thẩm Tòng Như và Trương Thục Hiền đã đi về nhà, không lâu sau, Tòng Thiện cũng ngủ thiếp đi.