Người đàn ông kiêu ngạo từ trước tới nay vẫn chưa từng bị người khác từ chối đến triệt để như vậy, có thể nào cam tâm?
Bàn tay Câu Tử Minh đột nhiên dùng sức nắm chặt sofa, môi mỏng mím chặt, mắt phượng nhìn chằm chằm vào Vương Đình, trong lúc nhất thời bầu không khí yên tĩnh đến mức dường như có thể nghe thấy nhịp tim của hai người.
Trong lòng Vương Đình đánh trống, không hiểu anh lại muốn làm cái gì.
Cách hồi lâu, trái lại Câu Tử Minh nở nụ cười, khóe môi xinh đẹp cong lên, mang theo khinh thường và giễu cợt, anh thờ ơ nói: "Cô cho rằng tôi thật sự muốn tái hợp sao? Chẳng qua là trêu chọc cô mà thôi, cuộc sống không thú vị như vậy, tôi chỉ coi cô là con rối."
Vương Đình cũng không có tức giận, cho nên cô lạnh lùng đáp: "Phiền anh tránh ra."
Bị cô từ chối, trong lòng Câu Tử Minh có đóm lửa thiêu đốt, nhưng bộ dáng lại giả bộ không quan tâm, càng cảm thấy cực kỳ buồn bực, vì không để cho cô quá đắc ý, cho là anh thật sự không muốn cô không được, anh đứng lên, không thèm liếc nhìn cô lấy một cái, cả người toát ra lạnh lẽo, sải bước đi lên lầu.
Vương Đình thấy đã thoát vây khốn, đợi một lúc, cũng đi lên lầu, Câu Tử Minh lại thay xong quần áo đang đi xuống lầu dưới, không cần hỏi nhất định là đi ra ngoài.
"Gọi mấy người mẫu ra, tôi đặt bao hết." Câu Tử Minh đi ngang qua bên cạnh Vương Đình, ánh mắt nhìn về phía trước, gọi điện bảo người tìm mấy người đẹp ra ngoài, cả người anh bực tức, cần hạ hỏa.
Vương Đình mặt không đổi sắc đi qua, bước chân không chút dừng lại.
Trở về phòng, cô nằm xuống nghỉ ngơi, chỉ chờ trời sáng thì lập tức rời khỏi đây, về phần cuộc sống phong phú về đêm của người nào đó, cô không có chút hứng thú.
"Tòng Thiện, con đi đâu?" Thẩm Tòng Nghĩa vẫn ngồi ở trong phòng khách chờ, thấy Tòng Thiện mở cửa đi tới, vội hỏi. Ông lo lắng cả đêm, sáng sớm vốn muốn gọi cô dậy ăn sáng, kết quả cô đã không ở trong phòng, gọi điện thoại cho cô cũng không gọi được, làm ông lo lắng rất lâu.
"Con đi làm kiểm tra." Tòng Thiện không có giấu diếm, tối qua cô nhìn trần nhà suy nghĩ rất lâu, sáng sớm đã đi đến một cơ sở chuyên làm kiểm tra gen để làm kiểm tra, nếu như ông trời muốn xử cô tội chết, ít nhất cũng phải để cho cô được chết một cách rõ ràng.
"Kết quả thế nào?" Thẩm Tòng Nghĩa cũng rất quan tâm đến kết quả, mặc dù xác xuất Tòng Thiện không có mắc bệnh di truyền nhỏ đến mức gần như không thể, nhưng ông vẫn là ảo tưởng có loại kỳ tích này.
"Vẫn chưa có báo cáo." Tòng Thiện đáp nói, suy nghĩ cả đêm, bây giờ cô đã bình tĩnh rất nhiều, cô thấy vẻ mặt lo lắng của Thẩm Tòng Nghĩa, đi tới ngồi xuống ở trước mặt của ông, trái lại an ủi ông nói, "Cậu, cậu yên tâm, con sẽ không nghĩ quẩn."
"Cậu biết từ nhỏ con cũng đã rất kiên cường." Thẩm Tòng Nghĩa thở dài, "Cậu chỉ hy vọng con đừng có cái gì cũng giấu ở trong lòng không nói ra, con phải biết, còn có cả nhà ủng hộ con."
"Con biết." Tòng Thiện trấn an cười cười, ông cụ trước mắt này, cô không muốn lại khiến ông lo lắng.
"Hôm nay con phải ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, bây giờ cậu đi mua chút thức ăn ngon, buổi trưa làm bữa tiệc lớn cho con ăn." Thẩm Tòng Nghĩa thấy Tòng Thiện suy nghĩ thông suốt, trong lòng rất vui, vì vậy đứng dậy, đi ra ngoài cửa.
Tòng Thiện ngồi một mình ở trong phòng khách, mãi đến điện thoại bàn trong nhà vang lên, cô mới từ trong trạng thái ngây người giật mình tỉnh lại.
"Alo."
"Chị Thẩm, chị không sao chứ? Sao gọi mãi vào điện thoại di động của chị đều không gọi được vậy." Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói lo lắng của Tiểu Kha, chiều hôm qua, Tòng Thiện nói cô ấy sẽ nhanh chóng quay lại, kết quả vẫn không có quay về cục cảnh sát, sáng sớm hôm nay cũng không tới làm, Tiểu Kha lo lắng, liên tục gọi điện cho Tòng Thiện, nhưng đều là nhắc nhở tắt máy, cô bị dọa sợ tới mức thiếu chút nữa vọt tới nhà họ Thẩm.
"Tôi không sao, điện thoại di động hết pin." Lúc này Tòng Thiện mới nhớ tới, công việc ở cục cảnh sát cô vẫn còn chưa có dặn dò, buổi sáng mình cũng không có xin phép nghỉ, nhưng trước kia cô rất quan tâm đến những chuyện này bây giờ dường như không quá để ý.
"Vậy hôm nay sao chị không tới làm." Tiểu Kha hỏi, Tòng Thiện luôn tới sớm nhất đi muộn nhất thế mà lại không tới làm, mọi người ở tiểu tổ rất kinh ngạc, cấp trên đến tìm người, bọn họ mới biết hóa ra tổ trưởng của bọn họ nghỉ cũng không xin phép, trực tiếp nghỉ làm, quả thực là tin mới của cả cục cảnh sát. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
"Được rồi, vậy chị hãy nghỉ ngơi thật tốt, nếu như cảm thấy khó chịu thì đi bệnh viện xem xem, đừng một mình cố chấp chống đỡ, bây giờ chị khác với trước đây." Tiểu Kha quan tâm nói.
Khóe miệng Tòng Thiện lộ ra một nụ cười khổ, đúng vậy, cô đương nhiên khác với trước đây.
"Alo, chị Thẩm, chị có nghe không vậy?" Tiểu Kha không nghe thấy trả lời, lại hỏi.
"Ừm, được." Tòng Thiện lấy lại tinh thần, đáp lại một câu, rồi cúp điện thoại.
Cô quay trở về phòng, tìm được di động, di động không phải hết pin, mà là cô không muốn bị làm phiền mới tắt máy suốt.
Mở di động lên, chỉ có vài cuộc gọi nhỡ với tin nhắn của Tiểu Kha và cấp dưới, Hàn Dập Hạo vẫn không có bất cứ tin tức gì.
Rốt cuộc khi nào anh mới về?
Lúc này, có người về nhà, Tòng Thiện nghe tiếng bước chân ấy, biết là Trương Thục Hiền trở về.
Rất nhanh, phòng bên cạnh đã truyền tới âm thanh lục lọi, Tòng Thiện đi ra ngoài, thấy Trương Thục Hiền đang đứng ở trên băng ghế, tìm cái gì đó ở trên tủ quần áo lớn.
Lục lọi một hồi, bà lấy ra một cuốn sổ nhỏ, hết sức phấn khởi nói: "Tìm được rồi."
Bà kích động nhảy từ trên băng ghế xuống, rồi đi ra ngoài cửa, thấy Tòng Thiện đứng ở cửa, cười nói: "Tòng Thiện, con đã dậy rồi hả."
"Mợ, mợ muốn lấy tiền sao?" Tòng Thiện thấy trong tay bà dường như là sổ tiết kiệm, dò hỏi.
"Không có." Trương Thục Hiền lập tức nhét cuốn sổ nhỏ vào trong túi, không để cho Tòng Thiện nhìn thấy, "Mợ có việc đi ra ngoài trước, nói cho cậu con biết một tiếng, buổi trưa mợ không về ăn cơm."
Nói xong, liền đi tới cửa.
Tòng Thiện nhìn vẻ mặt vui vẻ của bà, cũng không biết bà vui vẻ cái gì, nhưng bây giờ chuyện gì cũng không làm cô hứng thú, cho nên cô cũng không còn hỏi nhiều, liền xoay người trở về phòng tiếp tục ngủ.
Giờ cơm trưa, cô vốn không nhớ tới, Thẩm Tòng Nghĩa vẫn gõ cửa, nói cô đừng bỏ bữa không ăn, coi như không nghĩ cho sức khỏe của mình, cũng phải nghĩ cho đứa bé trong bụng, lúc này Tòng Thiện mới rời giường.
Lúc ăn cơm, Tòng Thiện vô ý nhớ tới hành vi của Trương Thục Hiền, liền nhắc tới với cậu.
"Bà ấy lấy sổ tiết kiệm?" Thẩm Tòng Nghĩa cả kinh, vội vàng đi vào phòng tìm kiếm, quả nhiên phát hiện không thấy sổ tiết kiệm.
Ông lập tức gọi điện cho Trương Thục Hiền, chờ máy rất lâu cũng không có ai nhận, thật vất vả mới nối máy, Trương Thục Hiền nhịn không được nói mấy câu, liền cúp máy.
"Sao vậy?" Tòng Thiện hỏi.
"Phỏng chừng là bà ấy lại đang đánh bài." Thẩm Tòng Nghĩa nghe đầu kia truyền tới âm thanh mạt chược, khó trách Trương Thục Hiền muốn lấy tiền, nhất định là thua tiền, "Lúc này còn muốn đánh, thật sự là không biết chừng mực."
"Cậu, ăn cơm đi." Tòng Thiện biết là mình làm hại trong nhà trở thành như vậy, cho nên cô cũng không trách Trương Thục Hiền, càng không hy vọng Thẩm Tòng Nghĩa tức giận.
Thẩm Tòng Nghĩa cũng không muốn để cho Tòng Thiện mất khẩu vị, cho nên kịp lúc ngừng lại cái đề tài này, chờ Trương Thục Hiền về mới hỏi bà.
Buổi chiều Thẩm Tòng Nghĩa kiên quyết kéo Tòng Thiện đi phơi nắng cùng ông, không cho cô ngủ mê man ở nhà.
Đến trên đường, Tòng Thiện chỉ cảm thấy rất là ồn ào, muốn mau chóng về nhà.
Thẩm Tòng Nghĩa không còn cách nào khác, hai người đành phải quay về nhà, Tòng Thiện lại trở về phòng đi ngủ, mãi đến buổi tối bị một trận tiếng cãi vã đánh thức.
Hóa ra là Thẩm Tòng Nghĩa vì chuyện chơi mạt chược mà đang ầm ĩ với Trương Thục Hiền.
"Ông biết cái gì! Tôi chơi mạt chược có thể thắng tiền! Ông cũng không nhìn xem bây giờ tình trạng trong nhà ra sao, đều như ông cả ngày chỉ ăn rồi vùi ở nhà, không biết kiếm tiền, ông bảo cả nhà chúng ta ăn không khí hả!" Trương Thục Hiền lớn tiếng giáo huấn Thẩm Tòng Nghĩa, rất là cay cú.
Tòng Thiện không muốn nghe hai người gây gỗ, một mình lặng lẽ ra cửa.
Cô đi không mục đích, bất giác đã đi đến con đường vắng vẻ, đột nhiên, một bóng đen từ trong góc lủi ra, giơ dao liền đâm tới phía của cô!
Tòng Thiện nhanh nhẹn xoay người qua, phản ứng của đối phương cũng không chậm, lập tức xoay người, hét lớn một tiếng, chân liền đá tới phía Tòng Thiện.
Đối phương có dao, mà cô tay không tấc sắt, không dám liều mạng, duỗi tay ngăn cản chân bay đến, không ngờ sức lực của đối phương rất lớn, đá ở trên tay cô, lập tức nổi lên một vết bầm tím.
Tòng Thiện ngồi xổm người xuống, tay chống trên đất, quét chân tấn công về phía đối phương.
Thân thủ của người nọ dường như không tệ, tránh được công kích của Tòng Thiện, bổ xuống một đòn mạnh mẽ, đập tới trên đầu của Tòng Thiện.
Cô lăn một vòng ngay tại chỗ, chân to đập xuống đất, lập tức dấy lên một đám bụi đất.
Tòng Thiện đột nhiên phát lực, chạy về phía vách tường, mượn lực đạp một cái, phóng nhảy lên, hung hăng đá trúng lồng ngực đối phương.
Đối phương lảo đảo một cái, trượt lui mấy bước, nhưng không có ngã xuống, đủ để thấy thể lực mạnh mẽ.
"Anh là ai! Muốn làm gì!" Người này ra chiêu rất mạnh mẽ, rõ ràng không phải vì tiền mà đến, Tòng Thiện nhìn chằm chằm vào anh ta, lạnh lùng hỏi.
"Lấy mạng của cô!" Đối phương hung dữ vừa nói dứt câu, liền tiếp tục tấn công tới phía của Tòng Thiện.
Tòng Thiện tự biết đánh tiếp nữa, mình cũng không chiếm được nhiều tiện lợi, xoay người muốn chạy đi.
Người nọ lại đuổi theo cô, chiến đấu với cô.
Ngay khi Tòng Thiện ứng phó đến mức càng lúc càng cật lực, thì một tiếng thét to truyền tới: "Cảnh sát! Các người đang làm gì đó!"
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, trong lòng Tòng Thiện vui mừng, hô lớn: "Tiểu Kha!"
"Chị Thẩm!" Tiểu Kha nghe thấy tiếng, nhìn vào hai người ẩu đả, lập tức chạy tới.
Trong lòng người đàn ông kia biết hắn đánh không lại hai cảnh sát, vì vậy lý trí mà muốn chạy trốn.
Tòng Thiện sao có thể chịu bỏ qua, bắt lấy tay của anh ta, không cho anh ta chạy trốn.
Người nọ lại bổ một dao về phía của cô, Tòng Thiện buộc phải buông tay né tránh, thừa cơ hội này, người bọ nhanh chóng chạy về một hướng khác.
"Tiểu Kha, bắt lấy hắn!" Tòng Thiện vừa hô, vừa cùng Tiểu Kha đuổi theo người nọ.
Nhưng không ngờ tốc độ của người nọ quả thật quá nhanh, đuổi theo hai con đường, đã không thấy bóng dáng.
"Chị Thẩm, chị không sao chứ? Hắn là ai vậy, tại sao muốn làm hại chị?" Hai người dừng lại, Tiểu Kha vừa thở dốc, vừa nói.
"Tôi không biết." Tòng Thiện lắc đầu.
"Ngày mai nhất định phái các anh em bắt lấy tên khốn này! Lá gan ghê gớm thật, ngay cả cảnh sát cũng dám tập kích, nếu không phải đêm nay tôi tới thăm chị, đúng lúc đi ngang qua chỗ đó, thật không biết hắn còn dám làm ra chuyện gì." Tiểu Kha tức giận nói. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễη đàη lê qµý đôη.
"Thân thủ của hắn không giống người bình thường, có chút giống với người từng được huấn luyện quân sự." Tòng Thiện nhớ tới động tác võ thuật vừa rồi của người nọ, nói.
"Người lính?" Tiểu Kha ngây cả người, "Chị Thẩm, chị có thấy được bộ dáng của hắn không?"
"Không có, từ đầu tới cuối hắn đều đeo mặt nạ, tôi không có bóc xuống." Tòng Thiện lắc đầu nói.
"Vậy chị có hoài nghi đối tượng nào hay không?" Tiểu Kha lại hỏi.
"Tôi không nhớ rõ mình có từng quen biết người có thân thủ tương tự hay không nữa." Tòng Thiện cũng rất mù mờ, nếu như là lính xuất ngũ, có thể có thù gì với cô?
"Tôi thấy, sắp tới chị đều phải cẩn thận một chút, buổi tối không nên tùy tiện ra ngoài, nhất là nơi vắng vẻ như vừa rồi." Tiểu Kha nhắc nhở nói.
"Tôi biết rồi." Tòng Thiện gật đầu, xem ra người nọ là bám theo cô một đoạn, đến chỗ này tập kích cô, người có thể khiến cô không hề phát giác, thực lực quả thực không thể khinh thường.
Chỉ có điều, rốt cuộc là ai cơ chứ?
"Tôi đưa chị về nhà." Tiểu Kha nói, đêm nay cô vốn chính là tới thăm Tòng Thiện, may mà cô tới, nếu không thật đúng là sợ xảy ra chuyện.
"Được, Tiểu Kha, vừa rồi cảm ơn cô." Tòng Thiện nói, cùng Tiểu Kha cùng đi về nhà.
"Cái gì cảm ơn với không cảm ơn chứ, chị thật là." Tiểu Kha xua xua tay, trò chuyện về đề tài chính, "Chị Thẩm, hôm nay chị đi khám bác sĩ chưa?"
"Chỉ là có chút không thoải mái, tôi nghĩ ngơi là được rồi." Tòng Thiện đáp nói.
"Phụ nữ mang thai không giống với những người khác, nhất định phải chú ý thân thể thật tốt. Lần trước chị kêu tôi cùng chị đến bệnh viện làm kiểm tra còn chưa có đi, tôi thấy ngày mai đi đi." Tiểu Kha nhiệt tình nói.
"Không cần đâu, thai nhi còn nhỏ như vậy, mấy ngày nữa đi." Tòng Thiện từ chối khéo nói, bây giờ cô một lòng chỉ muốn biết rõ bệnh của mình.
"Được rồi, chị nhất định phải gọi tôi cùng đi với chị đấy." Tiểu Kha dặn dò.
"Ừm." Tòng Thiện cười gật đầu, cô biết Tiểu Kha là lo lắng cho sức khỏe của cô, còn lo lắng cô lại gặp phải tập kích.
Trong lòng bỗng tuôn trào một tia chua sót, vào lúc này, ở bên cạnh cô lại không phải là Hàn Dập Hạo, cô thậm chí ngay cả cơ hội nói cho anh biết cũng không có.