Editor: smizluy1901
Trên đường đi đến bệnh viện, Tòng Thiện trở về nhà một chuyến, thay quần áo, trên người đã không còn mùi, còn quần áo của Hàn Dập Hạo có lẽ là không dính mùi, cho nên một chút mùi lẩu cũng không có ngửi thấy được.
Đến bệnh viện, hai tay Hàn Dập Hạo xách đầy vật phẩm dinh dưỡng cao cấp, rồi cùng Tòng Thiện đi lên tầng ba.
Đi theo ở phía sau anh, Tòng Thiện buồn bực nghĩ, nhìn anh đi nhanh như vậy, ngay cả đường cũng không cần hỏi, dám chắc đã sớm điều tra, mỗi lần đều còn làm bộ như không biết chuyện, thật là làm cho người ta cả giận.
Còn chưa đi đến cửa, trên hành lang đã truyền đến tiếng kêu gào điên cuồng, Tòng Thiện biến sắc, liền chạy tới phía phòng bệnh của Thẩm Tòng Như.
Đẩy cửa ra, nhìn thấy Thẩm Tòng Như trên giường đã tỉnh, đang mắc chứng cuồng loạn mà kêu gào, Trương Thục Hiền đã chạy đi gọi bác sĩ, Thẩm Tòng Nghĩa muốn ép chặt Thẩm Tòng Như, không để cho con bé vùng vẫy lung tung làm gãy kim tiêm, nhưng có chút lực bất tòng tâm.
"Để anh qua đó." Hàn Dập Hạo cũng tiến vào, anh cầm đồ trong tay nhét vào một góc, sau đó đi tới giữ chặt hai tay của Thẩm Tòng Như.
Lực của anh hiển nhiên lớn hơn Thẩm Tòng Nghĩa nhiều, hai tay Thẩm Tòng Như bị khống chế, không nhúc nhích được chút nào, rất nhanh, bác sĩ đã tới, tiêm cho Thẩm Tòng Như một mũi thuốc an thần.
Lúc này, Tòng Thiện và Hàn Dập Hạo đã lui ra ngoài, nhìn thấy vẻ lo lắng trên mặt Tòng Thiện, Hàn Dập Hạo lên tiếng hỏi: "Cô ấy có bị xâm phạm không?"
Tòng Thiện lắc đầu nói: "Dựa vào lời khai của những kẻ bắt cóc, bọn họ vốn là muốn quấy rối, nhưng lúc đó Tòng Như uống say nôn đầy đất, bọn họ cảm thấy ghê tởm cũng không có đụng vào nó."
"Vậy hẳn là cô ấy chỉ là bị kinh sợ, sẽ không có vấn đề gì lớn." Vỗ nhẹ vào vai cô, Hàn Dập Hạo an ủi nói.
"Uhm." Hai người đợi ở ngoài một lúc, thấy bác sĩ đi ra, Tòng Thiện mới đi vào.
"Cậu, tình trạng của Tòng Như thế nào?" Tòng Thiện đi tới bên cạnh của cậu mình, quan tâm hỏi han.
"Vẫn như cũ." Thẩm Tòng Nghĩa than thở nói, "Bác sĩ tâm lý nói con bé bị kích động quá lớn, phải từ từ điều dưỡng."
Tầm mắt của ông rơi vào trên người của người đàn ông cao lớn vừa xuất hiện phía sau cô, căn phòng liền trở nên nhỏ hẹp hơn nhiều, Thẩm Tòng Nghĩa nghi ngờ hỏi: "Cậu ấy là?"
"Cậu, anh ấy là Thượng tá Hàn Dập Hạo, chính anh ấy đã phái người cứu Tòng Như." Tòng Thiện vội vàng giới thiệu.
Tiếng nói của cô vừa dứt, ngay cả Trương Thục Hiền liên tục cúi đầu rơi lệ cũng nhìn lên, Thẩm Tòng Nghĩa lập tức đứng lên, đi tới trước mặt của Hàn Dập Hạo, liên tục nói cảm ơn: "Cảm ơn ngài, cảm ơn!"
Nói xong, định quỳ xuống trước Hàn Dập Hạo.
"Chú Thẩm, chú làm gì vậy?" Hàn Dập Hạo nhanh tay nhanh mắt kéo lấy Thẩm Tòng Nghĩa, không để cho ông thực hiện tiếp hành động đó nữa, "Mau ngồi xuống đi ạ."
"Cậu, cậu làm gì vậy?" Dường như là cùng một khắc đó, Tòng Thiện cũng bật thốt lên tiếng kinh hô, cô và Hàn Dập Hạo vội vàng ấn Thẩm Tòng Nghĩa ngồi lại trên ghế. Truyện chỉ được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
"Sếp Hàn, thật sự là cậu đã cứu con gái của tôi sao?" Trương Thục Hiền cũng đứng dậy, hai mắt đỏ hoe hỏi.
"Đừng nói tới cứu, đây đều là trách nhiệm của quân đội nhân dân." Hàn Dập Hạo lịch sự hồi đáp.
"Đại ân đại đức mà cậu đối với nhà của chúng tôi, chúng tôi suốt đời cũng sẽ không quên!" Nói xong, Trương Thục Hiền cũng khóc muốn quỳ xuống.
Tòng Thiện lập tức ngăn bà, cũng ấn chặt bà lại, thấp giọng nhắc nhở nói: "Cậu, mợ, hai người đang làm gì vậy? Tòng Như vừa mới được tiêm thuốc, hai người ầm ĩ như vậy, ngộ nhỡ em ấy lại bị đánh thức, thì làm thế nào?"
Bị cô nói như vậy, hai người lập tức không dám động đậy.
Hàn Dập Hạo xách túi vật phẩm vừa quăng trên đất ban nãy đem đến trước mặt Thẩm Tòng Nghĩa, lễ phép nói: "Chú, đây là chút lòng thành của con."
"Cái này." Nét mặt già nua của Thẩm Tòng Nghĩa hơi đỏ lên, ông vội vàng xua tay, không chịu nhận: "Sao ngài còn mang theo đồ đến, đồ của ngài chúng tôi không thể nhận."
"Chú Thẩm, chú cứ gọi con là 'Tiểu Hàn' đi, đừng gọi ngài hay không ngài gì đó, cái này sẽ ngại chết con." Hàn Dập Hạo rất có "gia giáo" nói.
Lời của anh vừa nói ra khỏi miệng, Thẩm Tòng Nghĩa và Trương Thục Hiền lắc đầu không ngừng giống như cái trống lắc vậy, anh là sĩ quan cao cấp, làm sao dám xưng hô với anh như vậy.
Tòng Thiện cũng quẳng cho anh một cái nhìn rất phức tạp, "Tiểu Hàn", nghe có vẻ kỳ cục thế nào ấy.
Cảm nhận được ánh mắt ý vị sâu xa này của Tòng Thiện, Hàn Dập Hạo ho nhẹ một tiếng, chuyển hướng sang Tòng Thiện, bình tĩnh nói: "Vừa rồi anh nghe
y tá nói đợi lát nữa bảo người nhà đi lấy thuốc, bây giờ em đi lãnh thuốc đi.”
“Y tá sẽ tự đưa tới”. Tòng Thiện thẳng thắn đáp lại.
“Em không đi xem, không sợ bọn họ lấy lộn thuốc sao?” Hàn Dập Hạo trang nghiêm hỏi.
“Sao lại thế?” Tòng Thiện không hiểu ý đồ của anh, có chút ngây ngốc hỏi ngược lai.
“Sao lại không! Chủ tịch Mao đã dạy chúng ta, không điều tra thì không có quyền lên tiếng. Em không đi xem rõ làm sao biết được sẽ không có sai sót, nhanh đi.” Hàn Dập Hạo vừa nghiêm nghị nói, vừa hơi cưỡng ép mà đẩy Tòng Thiện ra cửa.
“Này!” Nhìn cửa phòng đóng chặt ở trước mặt cô, Tòng Thiện bị hành động khó hiểu của Hàn Dập Hạo làm cho mụ mị.
Người này, lên cơn thần kinh gì vậy?
Song, khi Tòng Thiện lãnh thuốc từ chỗ y tá về, đẩy cửa ra lại nhìn thấy Thẩm Tòng Nghĩa và Trương Thục Hiền mới vừa rồi vẫn còn vẻ mặt đau xót, bây giờ lại đang cười.
Tòng Thiện lập tức thấy tò mò, Hàn Dập Hạo nói gì mả ở tại trong phgòn bệnh cũng có thể chọc cho bọn họ cười?
Đặt thuốc ở trên đầu giường, Tòng Thiện hạ thấp giọng hỏi Hàn Dập Hạo: “Vừa rồi mọi người đang nói gì vậy?”
“Bí mật quân sự.” Khoé miệng người nào đó mang theo nụ cười, rất thần bí không chịu nói ra nửa câu.
Cắt! Tòng Thiện liếc anh một cái tỏ ý chán ghét, anh không nói, đợi lát nữa cô hỏi cậu.
“Đúng rồi, Tòng Thiện, chờ sau khi bé Như xuất viện, nhất định phải mời sếp Hàn đến nhà ngồi một chút, chúng ta cần cảm ơn người ta thật tốt.” Thẩm Tòng Nghĩa cười nói với Tòng Thiện.
“Đúng vậy.”Trương Thục Hiền cũng phụ hoạ nói, “Đến lúc đó tội tự mình xuống bếp, làm vài món sở trường, mời sếp Hàn nếm thử một chút. Đúng rồi, không biết sếp Hàn thích ăn khẩu vị gì?”
Tòng Thiện nghe xong, trừng mắt lớn, cô kinh ngạc nhìn Hàn Dập Hạo, người này, rốt cuộc nói những gì, nhanh như vậy đã được mời đến nhà?
“Cô khách sáo quá rồi,thật ra thì con sống quanh năm ở trong đơn vị, không kén ăn.” Người nào đó mặt không đỏ tim không đập dồn nói lời khách sáo.
Tòng Thiện nhịn không được trong lòng phản bác lại: Mới là lạ! Người vừa kén ăn vửa bắt bẻ, thật đúng là nói không biết ngượng.
“Vậy thì tốt, sếp Hàn, không giấu gì cậu, bố vợ tôi là đầu bếp bậc nhất quốc gia, bà xã của tôi cũng có thể nói là danh sư xuất cao đồ[1], tay nghề của bà ấy, rất nhiều người đều khen không ngớt miệng.” Thẩm Tòng Nghĩa cười ha hả.
[1] Danh sư xuất cao đồ: thầy giỏi thì sẽ đào tạo ra trò giỏi.
“Vậy con thật đúng là có lộc ăn.” Hàn Dập Hạo kéo ghế ngồi đối diện với Thẩm
Tòng Nghĩa, bộ dạng vừa nói vừa cười, thật đúng là khiến người ta lầm tưởng là bọn họ đã quen biết nhiều năm.
Tòng Thiện đứng ở một bên, hoàn toàn không có nói chen vào, trái lại bị Hàn Dập Hào liên tục sai khiến bưng trà rót nước, giống như một cô dâu nhỏ bị ức hiếp.
Sau đó, Hnà Dạp Hạo còn gọi đồ ăn bên ngoài đưa tới, hai ngày qua Thẩm Tòng Nghĩa và Trương Thục Hiền đều không buồn nghĩ tới ăn uống lại bị anh nói làm lay động, rất vui vẻ ăn hết cơm.
Tòng Thiện ngồi ở một bên, buồn bực nhìn ba người vui vẻ hoà thuận, người không biết tình hình, nhất định sẽ cho rằng bọn họ mới là người một nhà.
“Nào, uống chút canh, lúc chiều em ăn mặn như vậy, cũng không thấy em uống nước gì cả.” Hàn Dập Hạo vẫn không quên Tòng Thiện bị lạnh nhạt, nói xong liền muốn kéo cô tới.
“Tôi lại không khát.” Tòng Thiện buồn bực từ chối nói, rốt cuộc đêm nay anh tới làm gì? Bây giờ đã mấy giờ rồi, còn chưa đi?
“Tòng Thiện, sếp Hàn bảo con uống thì con cứ uống, đừng phụ ý tốt của người ta.” Thẩm Tòng Nghĩa cũng đã lên tiếng, Tòng Thiện đương nhiên không dám không nghe theo, cô có chút không tình nguyện đi tới, bưng bát lên ngửa đầu uống một bát canh.
“Đợi một chút.” Hàn Dập Hạo đột nhiên mở miệng nói, duỗi tay ra, ngón tay lau đi một ít nước canh còn dính ở khoé miệng cô, cả động tác như nước chảy mây trôi, nhẹ nhàng tự nhiên.
Tòng Thiện ngay ngẩn cả người, khi cô nhìn thấy ý tứ suy ngẫm trong mắt của Thẩm Tòng Thiện, mới bừng tỉnh lại.
Tên khốn này! Tuyệt đối là cố ý!
Lập tức lùi về sau một bước, giữ một khoảng cách với anh, Tòng Thiện nhìn bọn họ ăn cũng không ít rồi, vội vàng nói: “Ấy, thời gian không còn sớm, Thượng tá Hàn còn có việc khác, hai người cũng đừng có kéo anh ấy nói chuyện không ngừng nữa.”
“Cũng đúng.” Thẩm Tòng Nghĩa nhìn thời gian, nói : “Đúng là không còn sớm, vậy hôm nay cũng đừng ở lâu, sếp Hàn, lần sau cậu nhất định phải hàn huyên cùng ông già này nhiều hơn một chút đấy nhé.”
Trương Thục Hiền cũng dặn dò Tòng Thiện: “Đưa tiễn sếp Hàn thật tốt đấy, nhớ nhất định phải mời sếp Hàn tới nhà ngồi một chút.” Noi xong, bà lại quay đầu sang cười nói với Hàn Dập Hạo, “Sếp Hàn, cậu sẽ đến chứ?”
“Nhất định, nhất định.”Hàn Dập Hạo cười gật đầu nói.
Tòng Thiện hoàn toàn hết chỗ nói, vội vàng kéo anh đi ra ngoài