Editor: smizluy1901
Vương Đình tỉnh lại nhìn trần nhà xa lạ, trong lúc nhất thời có chút thảng
thốt, không rõ mình đang ở đâu, cái trán truyền tới đau đớn khiến cô khó chịu phát ra tiếng rên rỉ, qua một lúc lâu, mới ý thức được đã xảy ra
khi nào.
Cô gượng ngồi dậy, cô cẩn thận chạm vào băng vải quấn ở
cái trái, sờ tới cảm giác thật dày này, cô ý thức được tối qua mình đâm
vào bệ rửa mặt.
Cô tự sát sao? Nhớ tới tâm trạng tuyệt vọng ngay
lúc đó, Vương Đình có chút kinh hãi, chẳng lẽ chứng trầm uất của mình
lại tái phát? Nếu không làm sao lại cảm thấy đau khổ như vậy?
Bây giờ cô đang ở đâu? Chẳng lẽ còn ở nơi của Câu Tử Minh hay là đã chết?
Nhưng cô lập tức xua tan ý nghĩ phía sau, chết thật cũng sẽ không cảm thấy
đau, vậy hẳn là cô vẫn còn ở trong phòng của Câu Tử Minh.
Cô theo bản năng nhìn xung quanh một lần, cửa phòng vệ sinh mở rộng, không có
ai ở bên trong, bây giờ Câu Tử Minh cũng không có ở chỗ này.
Cô chậm rãi xuống giường, muốn tìm chút nước uống, nhưng vừa mới cử động, cửa phòng ngủ liền bị người mở ra.
"Cô muốn đi đâu?" Câu Tử Minh mặc một chiếc áo sơ mi màu xám tro, quần dài
màu đen mở cửa, liền nhìn thấy Vương Đình đang định xuống giường, anh
lên tiếng hỏi.
Vương Đình nhìn về phía của anh, trong lúc nhất
thời không có nói gì, mọi thứ tối qua nhanh chóng thoáng hiện qua trong
đầu của cô, bao gồm anh cợt nhả, bạo hành, lời nói làm nhục, bây giờ cô
chỉ muốn cách xa anh.
"Lại vờ như không nghe thấy lời của tôi?"
Cho dù là kẻ mù cũng nhìn ra được bây giờ sắc mặt của Câu Tử Minh tệ cỡ
nào, anh đi tới mép giường, từ trên cao nhìn xuống Vương Đình, toàn thân toát ra hơi thở thô bạo dọa cô sợ vội vàng co rụt lại trên giường. "Anh đừng tới đây!" Cô rụt rè nhìn anh, vẻ mặt rất căng thẳng.
"Cũng chỉ biết nói mấy câu nói này?" Anh ngay cả cười cũng không cười, cả khuôn mặt đều rất tệ, "Có thể nói cái khác hay không?"
"Anh muốn tôi nói cái gì?" Theo bản năng, cô quấn chặt mình nói, rất sợ lại có tiếp xúc với anh.
Thu hết mọi động tác của cô vào trong mắt, Câu Tử Minh đã sắp không kiềm
được phẫn nộ trong lòng, anh hít một hơi thật sâu, cố đè nén kích động
muốn giết người, giọng trầm thấp như ma yểm vang lên, "Ví dụ như con của tôi đâu rồi?"
Vương Đình nghe được câu nói này, nhất thời cảm thấy trên đỉnh đầu như có ngũ lôi đánh xuống!
Con? Con của anh? Chẳng lẽ anh đã biết?
Cô chuyển tầm mắt, quyết định giả ngốc, giọng bình tĩnh hỏi ngược lại: "Con của anh làm sao tôi biết."
Câu Tử Minh thấy cô vẫn không muốn nói thật, ngồi ở mép giường, bàn tay bóp chặt cằm của cô, xoay mặt ngó về phía của anh, giọng càng lúc càng âm u lạnh lẽo: "Còn muốn gạt tôi? Tôi đã điều tra được hai năm trước cô làm
phẫu thuật phá thai. Nói! Đứa bé đó có phải là con của tôi hay không!"
"Không phải!" Nhanh chóng lắc đầu, Vương Đình làm thế nào cũng sẽ không thừa
nhận là của anh, sắc mặt của cô trắng bệch, tâm trạng có chút kích động, "Đứa bé đó không phải là của anh!"
Câu Tử Minh nghe vậy, siết
chặt quả đấm, "Cô là nói ở trước khi còn chưa có rời khỏi tôi, cô cũng
đã phản bội tôi rồi phải không?"
Vương Đình im lặng, tùy anh nghĩ sao thì nghĩ.
Thái độ của cô hoàn toàn chọc giận anh, Câu Tử Minh đứng bật dậy, lạnh giọng nói: "Cô đã không nói, vậy tôi sẽ điều tra mỗi một người từng xuất hiện ở bên cạnh cô hai năm qua, bắt tất cả bọn họ lại gặng hỏi từng người!
Chờ tôi tìm được tên gian phu đó, tôi sẽ bắt các người phải trả giá thật lớn!"
Nói xong, xoay người rời đi, nhưng khi mở cửa phòng, định
đi ra ngoài, thì quay đầu lại liếc mắt nhìn Vương Đình vẫn đang lẳng
lặng ngồi ở trên giường.
Trên mặt của cô đầy nước mắt, nước mắt
nối thành sợi châu lặng lẽ chảy xuống, nhỏ giọt ở trên tấm chăn đang nắm chặt, mà bộ dáng nén khóc này của cô lại lần nữa khiến tim anh đau
nhói. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
"Cô khóc cái gì!" Câu Tử Minh tức giận hỏi, cô còn làm ra bộ dáng tủi thân như thế làm gì, rõ ràng là cô có lỗi với anh.
Vương Đình nghe vậy lại khóc càng dữ dội hơn, vùi đầu vào trong chăn, nhỏ giọng nghẹn ngào nức nở.
Câu Tử Minh lại quay trở lại, trầm thấp hỏi: "Đứa nhỏ là của tôi, có đúng hay không?"
Vương Đình không trả lời, lại ở trong chăn lắc đầu.
Câu Tử Minh kéo tấm chăn, ném xa xa xuống đất, không cho cô tiếp tục trốn
tránh nữa, "Cô không nói thật cũng không sao, người bên cạnh cô năm đó
nhất định biết rõ tình hình, đứa nhỏ là của ai, hỏi thì sẽ biết."
"Đừng đi quấy rầy người bên cạnh tôi." Vương Đình giương mắt to mờ mịt nhìn anh, đau khổ nói.
Môi mỏng của Câu Tử Minh mím thành một đường cong như lưỡi dao, anh lại
tiếp tục hỏi tới: "Vậy cô chính miệng nói cho tôi biết, đứa nhỏ là của
ai?"
Vương Đình cắn môi dưới, ánh mắt như bị tổn thương, như đau đớn, cách hồi lâu, cô yếu ớt đáp: "Là của anh, hài lòng chưa?"
Câu Tử Minh vừa nghe, chỉ cảm thấy càng tức giận hơn, mặt của anh trở nên
như mây đen giăng đầy, trong mắt đều là sát khí, anh không quan tâm đến
thân thể yếu ớt vừa mới bị thương của Vương Đình, kéo lấy cô, hét lớn
tiếng nói: "Cô lại dám gạt tôi lén lút phá bỏ con của tôi! Vương Đình,
cô thật to gan!"
"Đúng! Là tôi phá bỏ con của anh!" Vương Đình
đau đớn khóc thành tiếng, cô cũng gào thét đáp lại nói: "Câu Tử Minh,
loại người như anh có tư cách gì làm cha!"
"Cô nói lại lần nữa
xem!" Lực trong tay anh tăng thêm, dữ tợn như muốn bóp nát xương tay của cô, người phụ nữ đáng chết này, lần lượt thách thức tính nhẫn nại cực
độ của anh, thật sự cho rằng anh sẽ không hạ tâm tàn nhẫn bóp chết cô
sao!
"Nói một trăm lần nữa cũng là như thế." Vương Đình ngừng
khóc, lông mi dài bị nước mắt làm ướt, giống như cách một lớp sương mù
mà nhìn anh, hơi thở hổn hổn của cô hơi bình tĩnh chút, khóc đến mức
giọng có chút khàn khàn, từng câu từng chữ rõ ràng nói: "Anh cần gì giả
bộ dáng vẻ rất phẫn nộ, có đứa nhỏ hay không đối với anh mà nói có gì
khác biệt sao? Dù sao cũng có cả đống phụ nữ sẽ sinh con cho anh."
Giận quá hóa cười, Câu Tử Minh quả thật nhìn không thấu người phụ nữ trước
mắt, cho tới nay, cô dịu dàng, khéo léo, ở trước mặt của anh lại càng
lời nói nhỏ nhẹ, người phụ nữ anh cho rằng là "cừu con" lại làm ra
chuyện độc ác như "lang sói", phá bỏ con của anh, thế mà lại không có
chút cảm giác áy náy nào, loại phụ nữ này, anh còn muốn lại cho cô cơ
hội?
"Cô phá bỏ con của tôi, vậy thì dùng tính mạng của bà ngoại
cô để trả lại!" Câu Tử Minh lạnh giọng nói, giọng nói còn âm u lạnh lẽo
hơn so với băng đông cứng.
Sắc mặt Vương Đình trở nên tái nhợt, cô lớn tiếng nói: "Anh đã nói..."
Câu Tử Minh nhanh chóng ngắt lời của cô, "Tôi đã nói, cứu bà ngoại của cô
để trả lại ơn cứu mạng của cô, nhưng cô giết chết con của tôi, bây giờ
một mạng đền một mạng, tôi vốn không nợ cô cái gì, bà ngoại của cô, hiển nhiên là tôi sẽ không tiếp tục cứu nữa. Về phần cô, lập tức cút ngay
cho tôi, tôi cũng không muốn nhìn thấy cô nữa!"
Anh sợ tiếp tục ở lại, mình thật sự sẽ lỡ tay giết cô, đang định rời đi, thì tay lại bị cô kéo chặt.
"Buông tay!" Anh quát khẽ nói.
"Câu Tử Minh, anh thật là tàn nhẫn!" Vương Đình làm thế nào cũng không chịu
buông ra, cô biết, nếu như anh đi rồi, bà ngoại sẽ thật sự không được
cứu, cho nên, cho dù cô liều mạng, cũng sẽ không để cho anh rời đi, "Bây giờ anh tới trách tôi sao? Năm đó, lúc anh lên giường với người phụ nữ
khác có nghĩ tới tôi hay không, nghĩ tới có thể sẽ có con? Tôi đã có
thai, ngay cả trường học cũng không dám quay về, buộc lòng phải đi Vân
Nam dạy, đứa nhỏ chính là mất ở đó. Trước khi anh trách tôi có nghĩ tới
chính mình cũng có trách nhiệm hay không, anh có tư cách gì đỗ lỗi cho
tôi, anh đã làm một chút chuyện gì cho đứa nhỏ chưa?"
"Đó là cô
tước đoạt cơ hội của tôi!" Câu Tử Minh tức giận nói, "Nếu như ngay từ
đầu cô nói cho tôi biết, đứa nhỏ cũng sẽ không thể không giữ được!"
"Anh vốn không thương nó, vì sao phải sinh nó ra?" Trái tim Vương Đình co
rút từng cơn, đứa nhỏ không còn, người đau khổ nhất là cô, từ đầu tới
cuối, anh ngoại trừ làm tổn thương ra cũng chưa từng làm ra chuyện khác, tại sao bây giờ lại tới trách cô!
"Đó là con của tôi, tôi có
quyền biết!" Câu Tử Minh tức giận, anh thật sự muốn bổ cái đầu của cô
ra, xem xem bên trong đựng cái gì!
"Vậy bây giờ anh biết rồi."
Vương Đình nhìn anh chằm chằm, chậm rãi nói. Thôi, cô cũng không phải
không biết anh máu lạnh cỡ nào, lúc trước cô vẫn không dám đối mặt với
anh, chính là sợ chuyện đứa nhỏ bị anh biết được, không biết anh sẽ đối
với cô thế nào. Nhưng, giấy không gói được lửa, bây giờ anh biết hết tất cả mọi thứ rồi, cho dù cô cầu tình thế nào cũng sẽ không có hữu ích.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễη đàη lê qµý đôη.
Thấy hai mắt cô lại mất đi tiêu cự, giống như một con búp bê vô hồn, Câu Tử Minh nhớ lại bệnh của cô, biết rõ nếu như tiếp tục bức cô, chuyện tối ngày
hôm qua sẽ tái diễn. Anh muốn trút giận, lại không làm được thật sự đẩy
cô vào chỗ chết, mắt ưng của anh ngừng ở trên mặt của cô mấy giây, đột
nhiên hất tay cô ra, sải bước đi ra ngoài cửa.
Vương Đình ngã ở
trên giường, vết thương trên đầu kéo tới cảm giác choáng váng mãnh liệt
hơn, cô cho rằng chuyện không còn cứu vãn được nữa, lại nghe Câu Tử Minh lạnh lùng bỏ lại một câu: "Nếu dám nghĩ, bà ngoại cô sẽ chôn cùng cô!"
Vương Đình sửng sờ, ý của anh là còn có thể tiếp tục cứu bà ngoại sao? Cô
ngẩng đầu nhìn lại, lại thấy anh dứt khoát bước ra khỏi phòng, không hề
quay đầu lại.
Bên kia
"Làm sao vậy?" Tòng Thiện tan làm về đến nhà, nhìn thấy Thẩm Tòng Nghĩa và Trương Thục Hiền đều là vẻ mặt
buồn rầu mà ngồi ở trong phòng khách, Trương Thục Hiền vẫn nhịn không
được lau nước mắt, cô vội vàng hỏi xảy ra chuyện gì.
"Cậu và mợ
con bị nhà trường và công ty sa thải rồi, Tòng Như cũng nhận được thông
báo nói cho nó thôi học. Cậu mợ không biết rốt cuộc như thế nào, trong
một ngày đã xảy ra nhiều chuyện như vậy." Thẩm Tòng Nghĩa mặt mày ủ rũ
nói.
"Đúng vậy, bây giờ già thì thất nghiệp, nhỏ thì thất học, cả nhà chúng ta sống thế nào đây?" Trương Thục Hiền thút thít nói.
Tòng Thiện vừa nghe, chân mày lập tức nhíu lại, trong đầu lập tức hiện ra một người-- Nhạc Thanh Lăng!
Nhớ tới đối thoại tối hôm qua, và lúc gần đi, nụ cười ý vị sâu xa ấy của
Nhạc Thanh Lăng, Tòng Thiện nhanh chóng hiểu ra, thảo nào Nhạc Thanh
Lăng nói cô sẽ tới tìm bà, hóa ra đã sớm sắp xếp xong xuôi, nếu như Tòng Thiện từ chối bà, bà sẽ đối phó với người của nhà họ Thẩm.
Tòng
Thiện không thể không nghĩ tới khả năng này, chỉ là không nghĩ tới lại
nhanh như vậy! Lúc này, di động của Tòng Thiện đổ chuông, cô dự đoán
được gì đó, lập tức đi về phòng của mình, nhận nghe: "Alo."
"Thẩm tiểu thư, chào cô, phu nhân nhà tôi hỏi cô, tối nay có rãnh không? Bà
vẫn muốn gặp cô lần nữa." Vẫn là ông quản gia đó của nhà họ Hàn gọi tới.
"Rốt cuộc các người muốn làm gì!" Tòng Thiện nổi giận, chất vấn.
"Nếu như cô có vấn đề gì, có thể giáp mặt hỏi phu nhân nhà tôi, sau đó xe sẽ tới." Quản gia nói mấy câu, không đợi Tòng Thiện trả lời, đã cúp máy.
Cô có thể nói không sao? Hiển nhiên không thể, xem ra Nhạc Thanh Lăng sớm
đã đối với mọi thứ của cô rõ như lòng bàn tay, cho nên mới có thể nhanh
chóng làm ra hành động như vậy, cũng tốt, cô cũng muốn giáp mặt lên
tiếng hỏi rõ, Nhạc Thanh Lăng còn muốn làm cái gì!