Editor: smizluy1901
Ba ngày sau đó, bởi vì vụ án sống mái với nhau, cả cục cảnh sát bận tối
mày tối mặt, Tòng Thiện cũng không còn thời gian đi làm chuyện khác.
"Thật sự là quá khinh người, hai nhóm người này làm sao cũng không chịu khai
ra lão đại của bọn họ đã tham gia, bây giờ ngay cả lệnh bắt cũng không
xin được." Trên hành lang, Tòng Thiện nghe được hai đồng nghiệp tán gẫu, một người tức giận nói.
"Đúng vậy, thật đáng thương cho đặc cảnh kia, nghe nói nửa đời sau đều phải ngồi xe lăn, thân là đồng nghiệp,
lại không thể giúp bọn họ đòi công đạo, thật là làm cho người ta tức
giận." Người còn lại cũng tức giận nói.
Tòng Thiện nghe xong, khóe miệng bỗng giật giật, nhưng lại không nói gì, trực tiếp đi qua bọn họ.
Cô biết bây giờ không có bất kỳ chứng cứ nào chỉ tội bọn người Câu Tử Minh và Tần Kha, không biết là nhóm người hai bên đã hẹn trước rồi hay là sợ đối phương khai ra đại ca của bên mình, đều im lặng, cũng không khai ra người tổ chức phía bên mình, cũng không khai ra đối phương, cho nên
cảnh sát chỉ có thể dùng thân phận đi tìm hai người hỗ trợ điều tra,
nhưng trước mắt dường như hai người họ đều đã đi nơi khác, điều tra
không được.
Chỉ có Tòng Thiện biết, Hàn Dập Hạo chính miệng thừa
nhận Câu Tử Minh tham gia, nhưng cô không thể cũng sẽ không dùng lời của anh làm lời khai, vả lại, Câu Tử Minh không rõ tung tích, cô cũng không biết lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng vừa nghĩ tới có người
nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, cô đã cảm thấy trong lòng cực kỳ buồn.
Đặc cảnh bị bắn chết và bị liệt cô đều biết, ở lúc cô còn chưa có bị thương nặng để phải rời khỏi đại đội đặc cảnh, thì bọn họ đã từng thuộc một
chi đội, cho nên so với những người khác ở cục cảnh sát, cô là người khó chịu nhất cũng là tức giận nhất.
Rất nhiều người trong tổ của cô đều bị điều động đi hỗ trợ thẩm tra vụ án này, mà mấy ngày qua cô làm
việc cũng rất không tập trung, luôn suy đoán tung tích của Câu Tử Minh
và Tần Kha, cô đồng ý với Hàn Dập Hạo không cuốn vào, nhưng cô vẫn muốn
góp chút sức lực.
"Soạt!" Đột nhiên, Tòng Thiện không cẩn thận làm đổ tách trà, nước trà nóng hổi đổ ở trên tay của cô, lập tức đã đỏ lên.
"Sếp, cô mau đi rửa nước cho mát." Cấp dưới vội vàng nhắc nhở.
Tòng Thiện đi vào nhà vệ sinh, xối nước hồi lâu, tay vẫn còn rất đau, hơn nữa bắt đầu sưng lên.
"Sếp, tay của chị sao vậy?" Lúc này Tiểu Kha cũng đi vào nhà vệ sinh, nhìn thấy Tòng Thiện vê tay, quan tâm hỏi.
"Không có gì, bị bỏng một chút thôi." Tòng Thiện không để ý nói.
"Cũng đã sưng lên như vậy rồi, đi bệnh viện xem một chút đi, bị bỏng không xử lý kịp cũng sẽ rất phiền phức." Tiểu Kha nói.
Tòng Thiện vốn muốn nói mình không sao, nhưng bị Tiểu Kha kéo đi ra ngoài,
khăng khăng bảo cô đi xem một chút, dù sao cũng là cả mu bàn tay đều bị
bỏng, không phải một hai ngón tay.
"Mấy ngày nay chị làm sao vậy? Lúc thì không cẩn thận cắt bị thương, lúc thì lại bị bỏng, tôi nói này
chị Thẩm, nếu là chị thật sự mệt mỏi, thì xin nghỉ để nghỉ ngơi đi, ngày nghỉ chị tích góp có thể rất dài." Tiểu Kha vừa đi, vừa nói. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
"Có lẽ ngủ không ngon thôi." Tòng Thiện cười cười, mỗi ngày tới làm, cũng làm cho cô áp lực lớn hơn, chính mình biết rõ chân tướng, lại không thể nói ra được, điều này
khiến cô mỗi đêm đều trằn trọc, ngủ không yên.
"Vậy hôm nay đi về nghĩ một chút đi, dù sao tổ của chúng ta cũng không có công việc gì
phải xử lý." Tiểu Kha có chút lo lắng, hai ngày nay, nhìn Tòng Thiện,
mắt quầng thâm cũng đã lộ ra rồi, rõ ràng cô ấy cũng không có phụ trách
vụ án, sao lại mệt mỏi như vậy?
"Tôi đến bệnh viện trước xem một chút rồi nói sau." Tòng Thiện chào tạm biệt Tiểu Kha, tự mình bắt xe đến bệnh viện gần nhất.
Thoa thuốc mỡ, trên tay quấn băng gạc, bác sĩ dặn dò mấy câu, rồi để cô rời đi.
Tòng Tiện đi ra phòng khám, ngẩng đầu nhìn đến một chỗ khác của tầng lầu này viết "Khoa phụ sản", vốn định làm kiểm tra siêu âm B một chút xem rốt
cuộc mình có thai hay không, nhưng lại lo lắng làm như vậy không tốt cho phôi thai giống như trên mạng nói, cho nên đi ra tiệm thuốc, mua que
thử thai, đợi buổi tối về nhà tự mình thử.
Ra khỏi bệnh viện đã
sắp đến buổi trưa, Tòng Thiện dứt khoát đi thăm lão viện trưởng đã mấy
ngày không có hỏi tới, dù sao ở đây cách bệnh viện cũng không xa.
Đợi cô đến bệnh viện, gọi điện cho Vương Đình, nhận máy lại là bác Qua,
Tòng Thiện đến phòng bệnh thăm bệnh, lão viện trưởng đã hồi tỉnh, nhưng
tinh thần lại không tốt lắm, nằm ở trên giường gần như nói cũng không
nói nên lời.
Cũng không lâu lắm, Vương Đình đã trở lại, cô ấy là
quay về làm cơm cho lão viện trưởng, Tòng Thiện vừa nhìn thấy cô ấy,
nhất thời lấy làm kinh hãi, ba ngày không gặp, cô gái có khuôn mặt giống như quả táo và còn có chút hơi mập ấy nay lại hốc hác, hơn nữa sắc mặt
tiều tụy không thể tả, giống như mấy ngày qua đều không có ngủ.
"Vương Đình?" Tòng Thiện đứng dậy, gọi.
"Tòng Thiện?" Vương Đình cũng ngây cả người, nhưng lập tức đã chuyển sang vẻ
mặt tươi cười, hỏi, "Sao chị lại tới đây? Hôm nay không đi làm sao?"
Khi cô nhìn thấy tay của Tòng Thiện, thì lại kinh ngạc hỏi: "Tay chị làm sao vậy?"
"À, tay của tôi bị bỏng, cho nên đắp chút thuốc. Vừa khéo phải tới bên này
làm ít chuyện, cho nên bớt chút thời gian ghé thăm mọi người một chút."
"Đã xảy ra chuyện gì? Sắc mặt của cô sao lại kém như vậy?" Tòng Thiện quan tâm hỏi.
"Không có gì, bởi vì phải chăm sóc cho bà ngoại, cho nên buổi tối ngủ không
ngon." Vương Đình cười cười, nụ cười lại rất mệt mỏi.
Tòng Thiện
sao lại nhìn không ra cô ấy nói dối, cho nên hỏi: "Không phải vì bệnh
tình của lão viện trưởng chứ? Bác sĩ nói thế nào?"
"Không có gì đáng ngại, còn cần ở lại theo dõi một thời gian." Vương Đình nói xong, tay lại lơ đãng siết chặt góc áo.
"Cô còn gạt tôi?" Bộ dáng vừa rồi của lão viện trưởng còn nói là không có
"đáng ngại", Tòng Thiện cũng không phải là kẻ mù, "Nếu như cô không chịu nói, tôi sẽ đi hỏi bác sĩ."
"Tòng Thiện, đừng đi." Vương Đình giữ cô lại, giọng có chút không lưu loát.
"Vậy nói cho tôi biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Tòng Thiện hỏi tới.
Vương Đình cách hồi lâu mới lên tiếng: "Đầu của bà ngoại bị va đập, bác sĩ
nói bên trong có tụ máu, phải nhanh chóng làm phẫu thuật lấy ra."
"Vậy thì làm phẫu thuật." Tòng Thiện nói.
"Nhưng bác sĩ nói bà ngoại lớn tuổi, hơn nữa trước mắt cục máu đông không nhỏ, cuộc phẫu thuật này nguy hiểm rất cao, với lại tiền chữa bệnh rất đắt." Giọng Vương Đình càng nói càng nhỏ, tràn đầy lo lắng.
"Cho nên buổi tối cô tới chăm sóc bà ngoại cô, ban ngày thì đi làm?" Tòng Thiện suy đoán nói.
"Tôi không còn cách nào khác, nếu như không nhanh chóng gom đủ tiền thuốc,
tôi sợ bà ngoại gặp chuyện." Vương Đình vặn góc áo, vẻ mặt mệt mỏi.
"Đã bao lâu rồi cô không ngủ?" Tòng Thiện tiếp tục hỏi.
"Tôi." Vương Đình mấp máy môi, không có ý định nói thật cho Tòng Thiện biết.
Tòng Thiện lại ngắt lời nói: "Thôi, chiều nay cô quay về ngủ một giấc thật
ngon đi, cái bộ dáng bây giờ của cô, tôi sợ lão viện trưởng chưa khỏe,
chính cô đã ngã xuống trước rồi. Chiều nay tôi xin nghỉ giúp cô chăm sóc lão viện trưởng."
"Tòng Thiện tôi biết chị đối tốt với chúng
tôi, nhưng mỗi lần đều làm phiến đến chị tôi thật sự rất áy náy." Vương
Đình cảm kích, nhưng cũng kiên trì.
Tòng Thiện càng kiên trì hơn
cô ấy: "Tôi là cảnh sát, coi như trên đường gặp chuyện bất bình, cũng sẽ ra tay. Huống chi, năm đó lão viện trưởng chăm sóc tôi như vậy, bây giờ báo đáp bà cũng là phải. Cô cũng đừng nên suy nghĩ nhiều, đi về nghỉ
đi, tiền chữa bệnh cũng không cần lo lắng, tôi sẽ giúp cô nghĩ cách."
"Tòng Thiện, tôi thật sự không sao..." Vương Đình bị Tòng Thiện kéo lên, vừa
đứng dậy, đột nhiên đầu có chút choáng váng, đã ngắt lại lời của cô.
"Cô nhìn cô xem, cái bộ dáng này còn nói không sao? Mau quay về, nếu không
tôi gọi xe cảnh sát tới đón cô đấy." Tòng Thiện "đe dọa" nói.
"Tòng Thiện, cám ơn chị." Vương Đình thấy nói không lại Tòng Thiện, buộc lòng phải nghe lời của cô, nghĩ thầm về ngủ một giấc rồi lại tới.
Chờ Vương Đình đi rồi, Tòng Thiện gọi điện xin nghỉ, sau đó đi vào giúp lão viện trưởng, cô cũng bảo bác Qua rời đi trước, một người già hành động
bất tiện ở lại chỗ này cũng không giúp được gì.
Sau khi lão viện
trưởng ăn cơm xong, liền ngủ mất, Tòng Thiện nhờ người cùng phòng bệnh
trông giúp một chút, mình đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Lấy que
thử thai ra, Tòng Thiện nhìn mình trong gương, đột nhiên có chút căng
thẳng, nhưng không đợi cô nghĩ nhiều, điện thoại đổ chuông, là Thẩm Tòng Nghĩa gọi tới, bảo cô tối về nhà ăn cơm.
"Cậu, có chuyện gì sao?" Tòng Thiện buột miệng hỏi.
"Không có gì, lâu rồi con không có về nhà, cậu nhớ con, cho nên đã làm vài món ăn con thích nhất, gọi con về ăn, đúng rồi, Tiểu Hàn có ở nhà không?"
Thẩm Tòng Nghĩa cười ha ha nói.
"Bình thường hầu như anh ấy đều
không có ở nhà." Lúc này Tòng Thiện mới nghĩ tới, quả thật có một khoảng thời gian mình không có trở về, cho nên lập tức đồng ý, "Vậy tối con sẽ về thẳng nhà."
"Được."
Đợi Tòng Thiện nói điện thoại xong, nhà vệ sinh đã có người, cô nhét que thử thai vào trong túi, dù sao cũng không vội.
Hơn năm giờ, Vương Đình mang cơm tối tới, Tòng Thiện vừa định đi, ở ngoài
cửa Vương Đình lại gọi cô lại: "Tòng Thiện, đứa nhỏ kia có tin tức gì
không?"
Tòng Thiện sợ cô ấy lại bị kích động, chỉ nói: "Thật ra
thì vụ án đứa nhỏ mất tích không thuộc phân cục chúng tôi quản lý, hơn
nữa mấy ngày qua cục cảnh sát rất bận, chờ mấy ngày nữa khi rảnh một
chút tôi sẽ phái người đi điều tra."
"Tôi sợ Tiểu Trí bị người xấu dẫn đi sẽ gặp nguy hiểm." Vương Đình lo lắng nói.
Tòng Thiện biết trong khoảng thời gian này cô rất không dễ dàng gì, vừa phải chăm sóc lão viện trưởng, còn phải lo lắng chuyện của Tiểu Trí, cho nên không nói cho cô ấy biết tình hình thực tế, tránh cho cô ấy quá lo
lắng.
Lúc này, trên ti vi lắp đặt ở cuối hành lang phát tin tức
trong vùng, đang nhắc tới vụ án sống mái với nhau, nói là "Tập đoàn tài
chính Câu thị và Tần thị, cảnh sát đang bắt tay vào điều tra..."
Khi Vương Đình nghe được hai chữ "Câu thị", thì trên mặt thoáng giật mình
và kinh ngạc, còn có chút cảm xúc Tòng Thiện nhìn mà không hiểu.
Ý thức được "quan hệ" của Vương Đình và Câu Tử Minh, Tòng Thiện nghĩ thầm có lẽ có thể từ chỗ Vương Đình lấy được chút manh mối về Câu Tử Minh,
từ đó đoán ra Câu Tử Minh hiện đang ở đâu, cho nên cô thử thăm dò nói:
"Cục cảnh sát hiện đang bận rộn về vụ án này, nếu như không kết án, tôi
nghĩ sắp tới cũng rất khó rút lực lượng cảnh sát đi điều tra tung tích
của Tiểu Trí."
Vương Đình vừa nghe, có chút lo lắng: "Vậy lúc nào thì mới có thể kết án?"
"Tôi cũng không biết, vừa rồi cô cũng đã nghe tin tức nói, tuy cảnh sát nghi ngờ, nhưng trước mắt ngay cả tung tích của hai người họ cũng không
biết, chỉ có thể tìm bọn họ hỏi rõ ràng, vụ án mới có thể đi đến hồi
kết." Tòng Thiện chờ xung quanh không có ai, mới nói cho Vương Đình
biết, sự thật cũng là như thế, sở dĩ cảnh sát cắn không buông, đơn giản
là cái chết của cảnh sát dẫn tới giới cảnh sát căm phẫn, hai người kia
còn trốn tránh không gặp, cái này bảo cảnh sát làm sao dừng tay?
"Các chị không tìm được tung tích của bọn họ sao?" Vương Đình hỏi.
"Hẳn là Tần Kha đã đi vùng khác, chúng tôi đang liên lạc với anh ta, về phần Câu Tử Minh, cảnh sát cũng không điều tra được anh ta ở đâu." Tòng
Thiện nói.
"Tại sao lại như vậy?" Vương Đình không tự chủ biểu lộ ra sự lo âu, Tòng Thiện nhìn ra được, cô ấy là lo lắng cho an nguy của
Câu Tử Minh.
"Tôi đoán, có lẽ anh ta là bị thương, cho nên mới
không lộ diện." Đây là cô cân nhắc từ hành tung và lời lẽ cử chỉ của Hàn Dập Hạo, nhưng không có báo với cấp trên.
"Bị thương?" Vương Đình vừa nghe, ánh mắt tỏ ra hoảng hốt.
"Tôi cũng không xác định. Vương Đình, tôi không biết Câu Tử Minh còn tới tìm cô nữa hay không, nếu như anh ta lại tới tìm cô, cô nhất định phải nói
cho tôi biết, bây giờ cảnh sát liệt anh ta vào mục tiêu nghi ngờ, kết
quả tốt nhất chính là anh ta chủ động đứng ra nói rõ ràng, vì mình rửa
sạch tình nghi." Tòng Thiện dặn dò, tuy xác suất này quả thật không lớn, nhưng cô cũng không muốn bỏ qua.
"Tôi và anh ta sớm đã không còn quan hệ." Vương Đình nhàn nhạt nói, sắc mặt đã khôi phục lại bình tĩnh, chỉ có ánh mắt bị lông mi dài che lại mới biểu lộ ra cảm xúc chân thật
trong lòng cô.
"Vậy được rồi." Tòng Thiện cũng không miễn cưỡng
cô, loại người như Câu Tử Minh quá nguy hiểm, Vương Đình đơn thuần tốt
bụng không có quan hệ gì với anh ta trái lại là một chuyện tốt, "Tôi
cũng sẽ không nói nhiều nữa, cô có chuyện gì thì gọi điện cho tôi,
chuyện tiền chữa bệnh cô không cần lo lắng, tôi đã hỏi thăm được có một
quỹ là đặc biệt giúp đỡ phẫu thuật não, ngày mai tôi sẽ giúp cô hỏi một
chút."
Tòng Thiện biết, nếu như là cô lấy tiền ra, coi như Vương
Đình đón nhận, cũng sẽ cảm thấy nợ cô một ân huệ rất lớn, may mà có tồn
tại quỹ này, như vậy vừa có thể giúp lão viện trưởng, cũng sẽ không làm
cho Vương Đình cảm thấy mắc nợ cô.
"Cảm ơn chị, Tòng Thiện." Vương Đình cảm kích nói, có thể quen biết cô thật tốt.
"Không cần cảm ơn." Tòng Thiện nói cô phải vội đi về, liền rời đi trước. Xoay
người, Tòng Thiện nhớ tới ánh mắt vừa rồi của Vương Đình, cảm thấy có
chút tò mò, rõ ràng Vương Đình cũng còn rất quan tâm Câu Tử Minh, nhưng
tại sao trước sau lại không muốn nói quá nhiều về anh ta?