Quả nhiên, không tới hai ngày, Tòng Thiện lại nhận được điện thoại của nhà
họ Thẩm gọi tới, nhưng lần này không phải là Thẩm Tòng Nghĩa, mà là
Trương Thục Hiền.
"Alo, cậu." Tòng Thiện nhìn thấy dãy số quen thuộc, nhận hỏi.
"Là mợ." Đầu kia truyền đến giọng nói, nghe vào rất nôn nóng, "Tòng Thiện, bây giờ con lập tức đến trường của Tòng Như mau."
"Xảy ra chuyện gì?" Vừa nghe lại là Thẩm Tòng Như, Tòng Thiện liền muốn tùy tiện tìm lý do thoái thác.
"Con bé bị người ta đánh!" Trương Thục Hiền la lớn, vừa tức vừa vội, "Là con gái của An Đạo Ninh tìm người đánh con bé! Nhà trường cũng đã gọi phụ
huynh hai nhà tới, không biết An Đạo Ninh đã nói gì với hiệu trưởng,
hiện ở trường không chỉ không truy cứu trách nhiệm của An Bối Bối, còn
muốn đuổi Tòng Như!"
"Vậy đưa Tòng Như đến cục cảnh sát nghiệm
thương đi." Tòng Thiện không quá để tâm nói, đã sớm cảnh cáo Thẩm Tòng
Như chớ trêu chọc người của nhà họ An, cô không nghe, bây giờ xảy ra
chuyện có thể trách ai.
"Tôi đã bảo đừng gọi điện cho Tòng
Thiện!" Lúc này, một giọng nói chen vào, bên đầu kia điện thoại truyền
đến tiếng động tranh giành điện thoại.
"Thẩm Tòng Nghĩa, hôm nay
tôi không chỉ muốn cho con gái ông nghỉ học, mà còn muốn cho cả nhà ông
thất nghiệp!" Một giọng nữ ngang ngược càn rỡ vang lên, Tòng Thiện vừa
nghe, liền biết là xuất từ giọng của Tô Nhị Hà.
"An Đạo Ninh!"
Thẩm Tòng Nghĩa gầm lên giận dữ, tiếp theo Tòng Thiện nghe được "Làm gì! Ông muốn làm gì!", sau đó chính là Thẩm Tòng Nghĩa thốt lên tiếng kêu
đau "Ai da".
"Cậu!" Tòng Thiện cả kinh, lập tức đứng dậy, nói mấy câu với đồng nghiệp, nói ra ngoài làm ít chuyện rồi chạy thẳng tới
trường học của Thẩm Tòng Như.
Đến phòng làm việc của hiệu trưởng, người của nhà họ An và nhà họ Thẩm còn giằng co ở đó, Trương Thục Hiền
ngăn cản An Đạo Ninh và Tô Nhị Hà không để cho họ đi, hiệu trưởng đang
uy hiếp muốn báo cảnh sát, Tòng Thiện sải bước đi vào, lên tiếng phá vỡ
cục diện bế tắc: "Hiệu trưởng Đỗ, muốn báo cảnh sát sao?"
Cho dù
cô không mặc cảnh phục trên người, những người có mặt ở chỗ này đều biết cô là cảnh sát, hiệu trưởng Đỗ thấy cô đi vào, sắc mặt có chút lúng
túng, ông đối với Tòng Thiện vẫn luôn rất khách sáo, cũng đã từng giúp
Thẩm Tòng Như rất nhiều lần, nhưng lần này không giống, kể từ khi An Bối Bối học trường đại học này, An thị tài trợ số tiền đáng kể, cho nên ông không dám đắc tội An Đạo Ninh.
"Thế nào, muốn tới giúp cậu của cô thu xếp sao?" Tô Nhị Hà lạnh lùng liếc mắt nhìn Tòng Thiện một cái, châm chọc nói.
Tòng Thiện nhìn cũng không nhìn bà ta cái nào, đi tới trước mặt Thẩm Tòng
Như, thấy cả người của cô ấy vết thương bầm tím, nhàn nhạt hỏi: "Ai
đánh?"
"Nó." Trương Thục Hiền lập tức chỉ vào An Bối Bối đứng ở
bên cạnh An Đạo Ninh, vội vàng nói, dường như hy vọng Tòng Thiện đánh
trả lại vậy.
Tòng Thiện quét mắt liếc nhìn toàn thân Thẩm Tòng
Như một cái, sau đó đi tới trước mặt Thẩm Tòng Nghĩa đang ngồi ở trên
ghế thở dốc vì tức giận, ngồi xổm xuống, quan tâm hỏi: "Cậu, cậu có sao
không?"
Thẩm Tòng Nghĩa lắc lắc đầu, nhưng bởi vì xô đẩy ban nãy mà bị trặc chân, bây giờ còn hơi đau.
"Hiệu trưởng Đỗ, vậy chúng tôi đi trước. Lần này Bối Bối nhờ ông chiếu cố
nhiều, sau này chúng tôi cũng sẽ báo đáp nhà trường." Ngay trước mặt
người nhà họ Thẩm, Tô Nhị Hà không e dè nói, bà chính là muốn để cho
người nhà họ Thẩm biết bọn họ nhiều tiền hơn, nhiều đến đủ để dễ dàng
dìm chết người nhà họ Thẩm. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý
đôη.
Nói xong, bà vênh váo tự đắc dẫn An Bối Bối liền muốn rời đi.
"Đứng lại!" Một tiếng quát chói tai vang lên, Tòng Thiện chậm rãi đứng lên,
nhìn Tô Nhị Hà chằm chằm, hơi thở đột nhiên trở nên lạnh lùng, "Tôi nói
mấy người có thể đi rồi chưa?"
"Cô là thứ gì? Chúng tôi phải cần cô đồng ý sao?" Tô Nhị Hà buồn cười nói.
"Đả thương người, xỉ nhục cảnh sát, công khai hối lộ, tùy tiện dùng một cái nào tôi cũng có thể đưa mấy người về cục cảnh sát ngay bây giờ để tiếp
nhận điều tra!" Tòng Thiện đi tới, chắn ở trước mặt người của nhà họ An, một điều lại một điều không chút sợ hãi nói.
"Cô cho rằng tôi sợ cô ư! Mau tránh ra!" Tô Nhị Hà không sợ chết muốn đẩy Tòng Thiện ra.
An Đạo Ninh vội vàng giữ chặt bà lại, tay Tòng Thiện chỉ vào Tô Nhị Hà
nói: "Đụng tôi một chút, chính là đánh lén cảnh sát, coi như trong quá
trình đang 'bắt' bà, làm chuyện gì đó với bà, cũng là do đang 'bắt' bà
mà gây ra."
"Cô dám uy hiếp tôi?" Tô Nhị Hà căm hận hất tay của
An Đạo Ninh ra, nhưng thật sự không dám đụng vào Tòng Thiện, bà vênh váo hung hăng nói: "Có tin bây giờ tôi gọi điện cho cục trưởng Trần, để ông ấy cách chức cô hay không!"
"Xem ra có vài người thật sự trưởng
thành là đầu người óc heo." Tòng Thiện nhịn không được nở nụ cười nhẹ,
nhắc nhở nói, "Không nhớ rõ lần trước là ai muốn hãm hại tôi sao? Nhưng
trái lại khiêng đá đập chân mình? Muốn bây giờ tôi nói ra không?"
Tòng Thiện chỉ đương nhiên là chuyện Tô Nhị Hà tìm người bắt cóc con gái
mình, không biết bây giờ ở trước mặt nhiều người như vậy tố cáo An Bối
Bối, bà sẽ có phản ứng gì?
Tiếng nói Tòng Thiện vừa dứt, hai người có mặt quả thật biến sắc, một là Tô Nhị Hà, một là An Đạo Ninh.
"Thật ra thì chuyện này cũng không phải không thể thương lượng." An Đạo Ninh
nhớ tới mối quan hệ của Tòng Thiện và Hàn Dập Hạo với đám người của
Đường Tuấn, lại sợ cô thật sự để lộ ra chuyện Tô Nhị Hà làm, cho nên
muốn dàn xếp ổn thỏa nói.
"Phải không?" Tòng Thiện nhìn ông, lạnh lùng cười một tiếng, "Bây giờ còn nói có thể thương lượng? Nói cho ông
biết, muộn rồi. Vốn là hai học sinh đánh nhau tôi cũng không muốn ầm ĩ
đến cục cảnh sát, nhưng khi phụ huynh này vẫn còn không hiểu chuyện như
vậy, vậy thì không còn cách nào khác. Tòng Như, đợi lát nữa cùng chị trở về cục cảnh sát nghiệm thương, khiếu nại An Bối Bối cố ý đả thương
người!"
"Cô dọa ai thế!" An Bối Bối vừa nghe, lập tức lớn tiếng nói, "Một cảnh sát nhỏ như cô, muốn dọa ai?"
"Tôi dọa người sao? Căn cứ vào quy định khoản 1 điều 17 của《Bộ luật hình
sự》, công dân đã tròn 16 tuổi, thì phải chịu hoàn toàn trách nhiệm hình
sự. Nếu như tôi nhớ không nhầm, tháng trước cô đã tròn mười tám tuổi
rồi." Tòng Thiện nguy hiểm mà nhìn An Bối Bối chằm chằm, nói tiếp, "Lại
căn cứ vào điều 234 của《Bộ luật hình sự》, cố ý gây thương tích, có thể
xử ba năm tù giam trở xuống, tạm giam hoặc là quản chế. Cô mua chuộc
người đả thương người khác, dẫn đến gây tổn hại thân thể người khác, còn không hề có lòng ăn năn hối cãi, lại thông qua hối lộ làm thủ đoạn bất
chính, hơn nữa bức hại người nhà người bị hại, tình tiết này hoàn toàn
có thể xin xử phạt nặng, cô là muốn vào nơi tạm giam hay là ngồi nhà
giam đây?"
"Cảnh sát Thẩm, thật ra thì không cần làm lớn như vậy." Hiệu trưởng Đỗ vội vàng tới giảng hòa.
"Đúng rồi, hiệu trưởng Đỗ, ông có thể làm nhân chứng." Tòng Thiện cười "dịu
dàng", nói, "Ông cũng thấy đấy, em gái tôi thâm tím mình mẩy, không biết vừa rồi cậu tôi bị ai đẩy hay là đánh, tôi muốn về cục cảnh sát để có
thể cùng nhau truy cứu."
Lời này của cô nói là để cho An Đạo Ninh nghe, động đến Thẩm Tòng Nghĩa, chính là chạm vào ranh giới cuối cùng
của cô, cô nhất định truy cứu tới cùng!
"Cho dù đến cục cảnh sát, cô có thể làm gì? Vẫn phải ngoan ngoãn đưa chúng tôi ra ngoài, đến lúc
đó trái lại sẽ bị cấp trên của cô mắng!" An Bối Bối tự cho là trong nhà
có tiền có quan hệ, hoàn toàn coi thường sự uy hiếp của Tòng Thiện.
Tòng Thiện lại chẳng thèm "dây dưa" với nhân vật nhỏ An Bối Bối này, cô
không thèm nhìn cô ấy lấy một cái, trực tiếp vòng qua cô ấy, đi tới
trước mặt Tô Nhị Hà, lấy điện thoại ra, làm ra vẻ muốn bấm số: "Không
phải vừa rồi bà muốn gọi điện cho cục trưởng Trần sao? Nếu không thì bây giờ tôi bấm số giúp bà?"
"Tại sao cô lại có số điện thoại của cục trưởng Trần?" Tô Nhị Hà hoài nghi hỏi.
"Tại sao tôi lại có, không cần khai báo với bà." Tòng Thiện không khách sáo nói, "Cú điện thoại này bà gọi hay là không gọi?"
An Đạo Ninh nhớ tới cảnh ngày đó nhìn thấy cô và Hàn Dập Hạo ở cùng một
chỗ, đột nhiên cảm giác được Tòng Thiện càng lúc càng trở nên không đơn
giản, ngay cả Đường Tuấn, bọn người Hàn Dập Hạo đứng về phía cô, cũng
khó trách bây giờ cô cường thế như vậy, nhiều một chuyện không bằng bớt
một chuyện, lát nữa ông còn có một cuộc họp quan trọng cần tiến hành,
cho nên nói, "Cũng chỉ là hai đứa nhỏ cãi nhau mâu thuẫn một chút, thật
ra thì cũng không phải là chuyện lớn gì, hiệu trưởng Đỗ, chúng tôi giải
quyết riêng là được rồi, chuyện vừa rồi coi như không có xảy ra."
Ông nói chính là chuyện trước khi Tòng Thiện chưa đến, bọn họ yêu cầu nhà trường đuổi Tòng Như.
"Giải quyết? Ông nói phương án của ông xem, tôi nghe một chút xem có cần
thiết đàm phán hay không." Tòng Thiện hừ lạnh trong lòng, người trong
nhà này quả thật đều cùng một loại đức hạnh, bắt nạt kẻ yếu, cô biết, sở dĩ An Đạo Ninh nói chuyện tốt như vậy, là bởi vì lần trước nhìn thấy cô và Hàn Dập Hạo ở cùng một chỗ, lão hồ ly này, cho rằng lõi đời khéo đưa đẩy là được sao? Hôm nay cô sẽ không như ý nguyện của ông. Truyện được
cập nhật nhanh nhất tại dîễη đàη lê qµý đôη.
"Tiền thuốc men, phí sinh hoạt, bồi thương tinh thần, chúng tôi chịu trách nhiệm toàn bộ." An Đạo Ninh "hào phóng" nói.
"Bố!" An Bối Bối bất mãn, nhanh như vậy mà bố mình đã "ăn nói khép nép", bất
mãn hét lên, An Đạo Ninh lại bảo cô đừng có lên tiếng.
"Thật
ngại, tiền chữa trị, phí sinh hoạt, bồi thường tinh thần, đều không cần
mấy người chi ra." Tòng Thiện lắc lắc đầu, vẻ mặt "áy náy", "Chúng tôi
không thiếu tiền."
Tô Nhị Hà nghe vậy, ánh mắt híp lại, đứa con
hoang chết tiệt này trở nên có tiền từ khi nào? Thật chẳng lẽ là được
người đàn ông khắp người tràn đầy hơi thở quý tộc nhìn thấy lần trước
bao nuôi sao?
Không đợi đối phương tiếp lời, Tòng Thiện lại nói
thêm: "Bây giờ tôi chỉ cho mấy người hai sự lựa chọn, một là về cục cảnh sát, giải quyết việc chung."
Cô nói từng câu từng chữ rất rõ ràng, ăn nói mạnh mẽ, "Một sự lựa chọn khác, An Bối Bối thôi học!"
"Cô nói cái gì!" Tô Nhị Hà và An Bối Bối cùng thốt lên kinh ngạc, ngay cả người nhà họ Thẩm cũng kinh ngạc.
"Cái này." Hiệu trưởng Đỗ không biết nên nói cái gì cho phải, bắt đầu không
phải là để cho Thẩm Tòng Như thôi học sao? Sao bây giờ lại trở thành An
Bối Bối rồi hả?
"Hiệu trưởng Đỗ, tôi sẽ không làm khó ông." Tòng
Thiện trấn an hiệu trưởng Đỗ nói, "Tôi là muốn An Bối Bối tự động xin
thôi học."
"Cô đừng thái quá!" Tô Nhị Hà rít lên, có phải đứa con hoang chết tiệt này điên rồi hay không, bảo An Bối Bối thôi học?
"Vừa rồi mấy người không quá đáng, bây giờ tôi lại quá đáng sao?" Tòng Thiện cười lạnh một tiếng, nói, "Hai chọn một, nếu như hôm nay không thấy An
Bối Bối đi ra khỏi trường, tôi lập tức bắt người, tiện thể nói cho mấy
người biết một câu, muốn tìm cục trưởng Trần cũng được, nhưng tôi có thể cam đoan mấy người tìm ông ta cũng vô dụng."
Đây là khiêu khích
trắng trợn cộng thêm dọa dẫm, ngay cả An Đạo Ninh cũng nhịn không được
nheo mắt lại, nhìn Tòng Thiện chằm chằm, muốn bảo cô chớ đừng hùng hổ
dọa người như vậy, "Ngoại trừ hai sự lựa chọn này, yêu cầu khác tôi đều
có thể đồng ý."
"Không, chỉ hai cái này." Tòng Thiện một bước cũng không nhường.
"Thẩm Tòng Thiện!" Tô Nhị Hà vừa định mắng to.
Lại nghe Thẩm Tòng Thiện thản nhiên nói: "Về chuyện An Bối Bối vị bắt cóc..."
"Được, chúng tôi đồng ý." An Đạo Ninh lên tiếng ngắt ngang lời của cô, không muốn để cho cô nói tiếp.
"Cái trường học rách nát này, nhà chúng tôi cũng chẳng ưa gì." Tô Nhị Hà lập tức thay đổi thái độ, kéo lấy tay An Bối Bối, khinh miệt nói, "Bối Bối, bố và mẹ nhất định sẽ tìm cho con một trường học tốt gấp trăm lần cái
trường này, chúng ta đi!"
An Bối Bối không biết rốt cuộc xảy ra
chuyện gì, sao trong nháy mắt, trở thành cô phải thôi học? Nhưng bất kể
cô khóc lóc thế nào, Tô Nhị Hà vẫn kéo cô nhanh chóng đi ra ngoài, An
Đạo Ninh cũng là theo sát phía sau.
"Hiệu trưởng Đỗ, thật xin
lỗi, lại làm phiền ông." Tòng Thiện xoay người cười cười với hiệu trưởng Đỗ, không cần nói rõ, tin rằng ông cũng biết nên làm thế nào.
"Không sao." Hiệu trưởng Đỗ cũng là "người thông minh", ngay cả An Đạo Ninh
cũng bị Thẩm Tòng Thiện bức cho phải rời đi, đương nhiên biết cô không
phải là người dễ chọc, dù sao chuyện này cũng là An Bối Bối sai, chuyện
bảo Thẩm Tòng Như thôi học coi như không có xảy ra.
"Cứ để cho
bọn họ đi như vậy sao?" Người không dám nói lời nào, bây giờ mọi người
cũng đi rồi, Trương Thục Hiền vẫn còn tức tối bất bình nói, "Ít nhất
tiền thuốc men bọn họ phải chịu chứ."
"Con đã đi xa rồi sao?"
Tòng Thiện không muốn tiếp tục ầm ĩ thêm nữa, chuyện này Thẩm Tòng Như
vốn là nên bị chút dạy dỗ, cũng đã chịu nhiều khổ cực như vậy còn không
ngoan ngoãn, đều là do người làm mẹ này nuông chiều.
"Cậu, cậu thế nào? Con đưa mọi người đến bệnh viện." Tòng Thiện đi tới trước mặt Thẩm Tòng Nghĩa, đỡ ông dậy nói.
"Tòng Thiện." Thẩm Tòng Nghĩa thở dài, ông vốn không muốn kêu Tòng Thiện tới, nhưng nếu không phải là cô, đoán chừng Tòng Như thật sự sẽ bị đuổi học.
"Đừng nói nữa, đến bệnh viện trước đã." Tòng Thiện vừa nói, vừa để cho Trương Thục Hiền và Thẩm Tòng Như cũng theo kịp, không phải cô cố ý thả cho
người nhà họ An một lối thoát, mà là loại chuyện nhỏ nhặt này cho dù ầm ĩ đến cục cảnh sát, nhiều nhất cũng chỉ là bồi thường dân sự, vừa rồi cô
nói cũng chỉ là hù dọa An Bối Bối và Tô Nhị Hà. Đối với cái kết quả này, Tòng Thiện vẫn rất hài lòng, cô không đồng tình với Thẩm Tòng Như, An
Bối Bối lại càng gieo gió gặt bão.