Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Quyển 2 - Chương 3-1: Bị bắt cóc (1)




Sóng trước chưa yên, sóng sau lại tới.

Thẩm gia còn chưa có được yên ổn,  Thẩm Tòng Như lại mất tích. Tòng Thiện mới vừa ra ngoài uống trà chiều với bạn, dự định mua chút đồ tết về, kết quả nhận được điện thoại của Thẩm Tòng Nghĩa, nói Thẩm Tòng Như từ hôm qua đến hôm nay cũng không có về nhà, mẹ con bé gọi điện cũng không nhận, gọi đến nhà những người bạn kia của nó đều nói không có nhìn thấy.

Tòng Thiện lập tức an ủi cậu, nói Thẩm Tòng Như luôn ham chơi, chơi ở bên ngoài cả đêm cũng không phải chuyện một lần hai lần, bảo họ ở nhà đợi để cô đi tìm xem.

Tuy nói như vậy, nhưng Tòng Thiện lại không có để ở trong lòng, nhất định là Thẩm Tòng Như lấy tiền bán mã não đi ra ngoài chơi với bạn bè, chờ dùng hết tiền tự nhiên sẽ về nhà.

Nhưng mà đợi buổi tối Tòng Thiện trở về nhà, Thẩm Tòng Như vẫn không có tin tức gì, Thẩm Tòng Nghĩa sốt ruột đến độ xoay vòng vòng, không ngừng nói ngày trước Thẩm Tòng Như dù không nghe lời thế nào, cũng sẽ không liên tiếp hai ngày hoàn toàn không tin tức gì, càng sẽ không một cuộc điện thoại cũng không gọi về.

Tòng Thiện vừa an ủi Thẩm Tòng Nghĩa và Trương Thục Hiền, vừa gọi điện cho Thẩm Tòng Như, nhưng được cho biết bên kia đã tắt máy.

Thẩm Tòng Nghĩa nói vừa mới bắt đầu gọi còn có thể gọi được, nhưng không ai nghe máy, bây giờ đã không gọi được.

Đợi đến 11 giờ rưỡi, vẫn không có điện thoại, không có tin nhắn.

Tòng Thiện ngồi không yên, nghĩ thầm cho dù Thẩm Tòng Như lại quá đáng thế nào, cũng phải gọi điện về, đừng để cho bố mẹ lo lắng như vậy, cô đang chuẩn bị đi mấy nơi Thẩm Tòng Như thường đi để tìm người, lúc này, điện thoại của cô lại reo lên.

Nhìn dãy số xa lạ, Tòng Thiện có chút do dự, cô sợ lại là Hàn Dập Hạo gọi tới, nhưng suy nghĩ chốc lát, vẫn là bắt máy.

"Chị ơi, cứu em!" Giọng nữ kèm theo tiếng khóc nức nở lập tức vang lên, Tòng Thiện cả kinh, đứng bật dậy khỏi ghế sofa, đây không phải là giọng của Thẩm Tòng Như thì là ai?

"Tòng Như, bây giờ em ở đâu?" Tòng Thiện nghe tiếng cầu cứu, lập tức hỏi.

Thẩm Tòng Nghĩa và Trương Thục Hiền vừa nghe, cũng vội vàng nhích lại gần, muốn nghe điện thoại.

"Là bé Như sao? Để mợ nghe!" Trương Thục Hiền vừa định giành điện thoại, Tòng Thiện dùng tay ngăn bà lại, đồng thời mở âm thanh thành handsfree (chế độ rảnh tay).

Đầu bên kia đã chuyển sang giọng của một người đàn ông, hắn nói: "Bây giờ Thẩm Tòng Như đang ở trong tay của chúng tôi, nếu muốn cô ấy không sao, thì chuẩn bị năm triệu tiền chuộc, nếu không thì chờ nhặt xác của cô ấy đi!"

"Các người là ai? Tại sao lại bắt bé Như." Nghe thấy lời người đàn ông nói, vợ chồng Thẩm thị luống cuống, Thẩm Tòng Nghĩa vội vàng hỏi.

"Đừng làm tổn thương con gái của tôi." Trương Thục Hiền bị dọa sợ tới mức bật khóc, cầm lấy điện thoại cầu xin đối phương.

"Năm triệu! Một đồng cũng không được thiếu! Tôi biết nhà của các người có người là cảnh sát, nhưng nếu như muốn cô ấy mất đi một cánh tay hay mất đi một ngón chân gì gì đó, cứ việc báo cảnh sát thử xem!" Đối phương hung dữ quát, còn kèm theo tiếng khóc của Thẩm Tòng Như.

"Năm triệu quá nhiều, tạm thời chúng tôi không tìm được nhiều tiền như vậy." Thẩm Tòng Thiện ra hiệu cho cậu đừng nói, đối phương biết cô là cảnh sát, hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, bây giờ quan trọng nhất chính là hỏi được tung tích của Thẩm Tòng Như.

"Hãy bớt nói nhảm đi! Tình trạng nhà các người chúng tôi đã sớm hỏi rõ ràng, hai ngày trước cô ấy còn cầm chỗ mã não giá trị không rẻ ra ngoài bán. Vừa rồi em gái của cô cũng đã thừa nhận, nói là cô quen được người có tiền, Thẩm gia xoay sở không được, thì cô bảo người đàn ông của cô cho! Cho cô thời gian một đêm chuẩn bị tiền, nếu không thì giữ lại mua quan tài đi!" Đối phương hung dữ thốt ra mấy lời này, rồi cúp điện thoại.

"Này!" Tòng Thiện còn chưa kịp hỏi tiếp, đầu bên kia đã truyền đến tiếng tút tút.

Trương Thục Hiền lập tức giật lấy điện thoại, gọi vào số kia, nhưng lại được nhắc nhở tắt máy.

"Đây là thẻ điện thoại dùng một lần, vô dụng thôi." Tòng Thiện nói, cô muốn gọi điện báo cảnh sát, lại bị Trương Thục Hiền liều chết ngăn lại, bà khóc nói: "Vừa rồi con không nghe bọn họ nói sao? Nếu chúng ta báo cảnh sát, bọn họ sẽ chặt tay của bé Như!"

"Tòng Thiện, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Thẩm Tòng Nghĩa còn có một chút lý trí, những bọn bắt cóc tống tiền sẽ không vô duyên vô cớ bắt cóc Thẩm Tòng Như, nhất định là còn có chuyện gì đó, Tòng Thiện chưa nói cho họ biết.

Biết rõ cậu hỏi chính là chuyện mã não, nhưng bây giờ có giải thích cũng không rõ, Tòng Thiện nói: "Bọn họ biết thân phận của con, còn dám gây án, rất có thể là dân liều mạng. Cậu, mợ, trước tiên mọi người đừng lo lắng, ở nhà đợi điện thoại của con, nói không chừng bọn họ còn gọi tới. Con sẽ gọi cho đồng nghiệp âm thầm điều tra, sẽ không thể bứt dây động rừng."

"Không được! Không thể lấy bé Như để mạo hiểm." Trương Thục Hiền một mực bác bỏ đề nghị của Tòng Thiện.

"Con bé là cảnh sát, bà cũng thật là! Bây giờ không nghe Tòng Thiện chẳng lẽ nghe lời của bà!" Thẩm Tòng Nghĩa cũng sốt ruột đến độ túa mồ hôi, nhưng chỉ có nghe Tòng Thiện nói.

"Tôi mặc kệ, dù sao bé Như cũng không thể có bất kỳ sơ suất gì." Trương Thục Hiền đột nhiên nắm chặt lấy tay của Tòng Thiện, khóc lóc kể lể nói, "Tòng Thiện, mợ biết trước đây mợ đối xử với con không tốt, nhưng lần này, bất kể thế nào con cũng phải cứu bé Như, con hãy nhìn vào sự yêu thương của cậu con đối với con, đồng ý với mợ, có được hay không!"

Nói xong, Trương Thục Hiền liền quỳ xuống thỉnh cầu Tòng Thiện.

Tòng Thiện cả kinh đưa tay kéo bà lên, nói: "Mợ, Tòng Như cũng là em gái của con, sao con có thể không cứu em ấy. Nhưng bây giờ chúng ta không biết rốt cuộc bọn bắt cóc tống tiền ở đâu, báo cảnh sát là lựa chọn duy nhất."

"Không được! Đã nói không được báo cảnh sát." Trương Thục Hiền nghiêm nghị nói ra.

"Nhưng không báo cảnh sát chúng ta đi đâu xoay sở năm triệu đây!" Thẩm Tòng Nghĩa than thở, lo lắng đến độ không biết làm thế nào cho phải.

"Tòng Thiện, mợ biết con có cách." Trương Thục Hiền nắm chặt lấy tay của Tòng Thiện, giống như nắm được cọng cỏ cứu mạng vậy, hoàn toàn không có phát hiện mình dùng sức nhiều thế nào, bà cầu khẩn nói, "Có người tặng con một sợi dây chuyền kim cương, lại còn tặng san hô mã não đắt tiền như vậy, nhất định là con quen biết người có tiền, con có thể giúp mợ mượn người đó năm triệu được hay không! Mợ nhất định sẽ trả lại!"

"Mợ, mợ hãy nghe con nói!" Tòng Thiện nắm lấy tay của bà, giải thích nói, "Lúc này, bọn bắt cóc tống tiền này lại ra giá năm triệu, nếu như chúng ta thật sự đưa tiền cho bọn họ, nói không chừng bọn họ lại còn đưa ra giá cắt cổ. Mợ phải tin cảnh sát, chỉ có tìm được vị trí hiện tại của Tòng Như, chúng ta mới có thể cứu em ấy bình yên vô sự trở về!"

"Đúng vậy! Đám người kia điên rồ như vậy, nếu như không thả bé Như thì làm thế nào bây giờ? Tòng Thiện là cảnh sát, con bé biết nên làm thế nào để xử lý những chuyện như vậy. Bà cũng đừng có nói gì thêm nữa, làm lỡ thời gian, ngộ nhỡ bé Như thật sự bị thương thì làm thế nào đây?" Thẩm Tòng Nghĩa kiên quyết kéo Trương Thục Hiền lại, khuyên nhủ.

Trương Thục Hiền cũng hơi tỉnh táo một chút, bà khóc thút thít cầu xin Tòng Thiện nói: "Vậy con nhất định phải đưa bé Như bình an trở về đấy!"

"Con biết rồi." Tòng Thiện bảo đảm nói.