Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Quyển 2 - Chương 21-2: Gặp trưởng bối nhà họ Hàn (2)




Đi vào bên trong, Tòng Thiện mới chú ý tới nơi này giống như một trang viên, tuy không có trang viên nào phong cách sang trọng như thế này, nhưng lại rất xinh đẹp và ấm áp, chung quanh đường mòn là từng mảnh vườn, trồng hoa hồng, hoa tulip và một số hoa cỏ cô gọi không ra tên, gió xuân hơi say thổi qua, trăm hoa đua nở hết sức tươi đẹp nở rộ ở dưới ánh mặt trời chiều, nhuốm một chút màu vàng óng, mùi thơm ngào ngạt xông vào mũi, cảm giác đi ở trong biển hoa làm cho tâm trạng Tòng Thiện dần dần thả lỏng.

"Chú Sáu anh rất thích hoa?" Tòng Thiện dò hỏi.

"Đúng vậy, ông rất quý những hoa cỏ này, cái gì cũng muốn đích thân chăm sóc, không chấp nhận được một chút qua loa, bọn anh đều cười ông là 'hoa si'. Mấy năm nay, ông công việc bận rộn cộng thêm tuổi tác cũng không còn nhỏ, mới đặc biệt mời một người làm vườn người Hà Lan giúp ông chăm lo." Hàn Dập Hạo giải thích nói.

Tòng Thiện bị lời của anh chọc cười, thật muốn trông thấy "hoa si" từ trong miệng anh nói là dạng gì.

"Em nhìn xem, đó chính là chú Sáu của anh." Hàn Dập Hạo chỉ vào một người nơi xa đưa về phía của bọn họ, đội mũ rơm khom lưng gật đầu nói.

"Vậy chúng ta mau qua đó đi." Tòng Thiện đẩy đẩy Hàn Dập Hạo, ra hiệu nói.

"Chú Sáu!" Hàn Dập Hạo gọi to một tiếng, giọng xuyên thấu lực cực mạnh, người ngoài đồng ấy lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thấy bọn họ, vui vẻ đi tới, vừa đi vừa hô to: "Tiểu Lục Tử, mau vào nhà!"

"Tiểu Lục Tử?" Tòng Thiện hoài nghi nheo mắt lại, nhìn Hàn Dập Hạo, trong mắt không giấu được vui vẻ.

Hàn Dập Hạo đen mặt, miễn cưỡng giải thích nói: "Chú Sáu anh tính tình như đứa trẻ vậy, cùng vai lứa với anh trong nhà họ Hàn có sáu người con trai, ông liền gọi theo thứ tự Tiểu Đại Tử, Tiểu Nhị Tử... Anh đứng hàng thứ sáu, cho nên ông liền gọi anh là Tiểu Lục Tử."

Bởi vì anh và chú Sáu đều đứng hàng thứ sáu, cho nên hai người luôn rất hợp.

"Ha ha." Rốt cuộc Tòng Thiện cất tiếng cười to, Tiểu Lục Tử, cái tên nghe rất giống tên của một thái giám.

"Em cứ cười đi, đến buổi tối, có người lại khóc cầu xin, anh cũng sẽ không để ý." Hàn Dập Hạo hạ thấp giọng, duỗi tay dùng sức vỗ vào mông đẹp của cô một cái, đầy ẩn ý mà "cảnh cáo" nói.

Tòng Thiện vừa nghe, lập tức ngừng cười, anh luôn uy hiếp cô như vậy, nhưng không thể không nói, uy hiếp của anh quả thật có tác dụng, "Không cho anh chạm vào em nữa!"

"Đừng mơ." Anh sáp đến gần bên tai cô, khẽ thốt ra hai chữ này, không cho cô thời gian phản ứng, liền kéo cô đi về phía trước.

"Tiểu Lục Tử, đây là bạn gái của con hả?" Người làm lính giọng đặc biệt lớn, còn chưa có đi tới, giọng đã vang vọng truyền tới.

"Dạ, chú Sáu, tốc độ của chú chậm như vậy, có phải đã lâu không có luyện tập hay không?" Hàn Dập Hạo cũng lớn tiếng đáp lại.

"Nói bậy! Chú thường xuyên luyện tập đấy!" Bóng dáng thoăn thoắt nhảy tới nhảy lui giữa những bông hoa, rất nhanh đã đi tới trước mặt của hai người họ.

"Chú Sáu, cô ấy tên là Thẩm Tòng Thiện, bạn gái của con." Hàn Dập Hạo bắt đầu tự giới thiệu, không e dè ôm lấy eo của cô.

"Chú Hàn, xin chào." Tòng Thiện lập tức khéo léo gọi, trong lòng lại lấy làm kinh ngạc, người đàn ông trước mắt nào có giống trưởng bối của Hàn Dập Hạo? Nhìn qua rõ ràng chỉ ba mươi mấy tuổi, hơn nữa còn rất tuấn tú, tuy biết chú Sáu của anh là con lai, nhưng còn trẻ và đẹp trai như vậy cũng thật là không có lương tâm.

"Ngoan." Hàn Trường Hạo cười gật đầu, bảo bọn họ vào trong trò chuyện.

Thiết kế trong nhà có chút phỏng theo kiểu cổ, khắp nơi đều cho thấy phong cách cổ kính, vào cửa, hai người cởi giày, Hàn Dập Hạo có vẻ rất quen thuộc nơi này, cũng không câu nệ, kéo Tòng Thiện ngồi xuống đối diện Hàn Trường Hạo.

"Chị Trương, lấy hộp Bích Loa Xuân thượng hạng đem ra đây." Hàn Trường Hạo cười ha hả dặn dò nói.

Một dì trung niên lập tức bưng lá trà và bộ đồ trà tới, đặt ở trên bàn nhỏ.

"Chú Sáu, bình thường con tới sao chú không dùng trà ngon chiêu đãi con?" Hàn Dập Hạo nhíu mày hỏi.

"Một người đàn ông cẩu thả như con, cho con uống con cũng uống không ra sự khác biệt, đương nhiên là để lại cho cô gái trẻ tuổi xinh đẹp uống." Hàn Trường Hạo "cùi chò hướng ra ngoài", nháy mắt với Tòng Thiện.

Tòng Thiện rốt cuộc hiểu rõ "hoa tuyệt thế" từ trong miệng Hàn Dập Hạo là ý gì, bởi vì "trưởng bối" trước mắt không chỉ không có một chút dáng vẻ kiêu ngạo, mà còn hoạt bát như đứa trẻ, khác nhiều với tất cả những "thiếu gia" xuất thân gia đình giàu có cô đã gặp.

"Cảm ơn chú Hàn." Tòng Thiện thuận theo tiếp lời.

"Con thấy chú chính là thiên vị." Hàn Dập Hạo "ghen" nói.

"Một người đàn ông cao lớn tính toán chi li như vậy, y chang không khác gì bố của con." Vừa tán gẫu, Hàn Trường Hạo vừa đích thân bắt đầu pha trà.

Tòng Thiện nhìn ra được cách làm của ông rất thuần thục, không thua gì người chuyên nghiệp, xem ra ông là một người rất thích trà nghệ.

"Chú Hàn, động tác của chú rất chuyên nghiệp." Tòng Thiện ca ngợi nói.

"Chú ấy rất thích giả bộ." Hàn Dập Hạo không khách sáo vạch trần nói, ngày thường bưng tách trà uống giống như một ông cụ quê mùa, bây giờ lại muốn khoe khoang trà nghệ ở trước mặt bọn họ.

"Con gái người ta chính là biết nói chuyện hơn con." Hàn Trường Hạo cũng không tức giận, đưa tách trà đầu tiên cho Tòng Thiện, thúc giục nói, "Mau ngửi xem, có phải rất thơm hay không."

"Cảm ơn." Tòng Thiện lễ phép nói cảm ơn, cẩn thận nhận lấy tách trà, nhìn hương trà hòa với hơi nước lượn lờ bay lên, giống như trời quang mây tạnh vậy, hương trà sực nức này cũng theo đó xông vào mũi, cô nhịn không được tán thưởng nói, "Quả thật rất thơm."

"Con nhìn xem dưới đáy tách này, lá dưới đáy hóa thành đóa, giống như hoa tuyết bay lượn, vẻ đẹp của lá rơi, như 'xuân nhuộm đáy biển'." Hàn Trường Hạo dương dương tự đắc nói.

"Được rồi, chú cũng đừng khoe khoang nữa, chú ý nhiều như vậy, chờ chú nói xong bọn con đã chết khát rồi." Hàn Dập Hạo "không quen nhìn" ông "học đòi văn vẻ", rõ ràng đều là người thô kệch rèn luyện trong quân đội mà ra, nào có nhiều kiên nhẫn như vậy, nhưng mặc dù rất không "khách sáo" với Hàn Trường Hạo, lúc quay sang Tòng Thiện lại rất nhẹ nhàng nói, "Chờ năm phút nữa trà nguội lại, đến 45-55 độ thì uống sẽ không có khác biệt."

"Tiểu tử thúi, cũng không thấy con quan tâm chú như vậy." Nhạy bén quan sát Hàn Dập Hạo quan tâm che chở Tòng Thiện, Hàn Trường Hạo "quở trách" nói.

"Chú là một người đàn ông cao lớn, tại sao con phải quan tâm đến chú?" Hàn Dập Hạo phản bác.

"Haiz, thật là có vợ quên chú rồi." Hàn Trường Hạo khoa trương lắc lắc đầu, thở dài nói.

"Chú Hàn, thật ra thì Dập Hạo rất tôn kính chú." Tòng Thiện vội vàng nói.

"Đừng để ý đến chú ấy, chú ấy là muốn nhận được đồng tình." Hàn Dập Hạo không khách sáo vạch trần trò lừa bịp của Hàn Trường Hạo.

"Tiểu tử thúi!" Quả nhiên Hàn Trường Hạo đã khôi phục lại "sắc mặt giận dữ", trừng mắt nhìn Hàn Dập Hạo sai khiến nói, "Mau đi giúp thím Trương chuẩn bị cơm nước đi."

"Con là khách, chú không biết ý tứ mà bảo con đi giúp sao?" Hàn Dập Hạo nhíu mày rậm, nói.

"Bây giờ con lại là khách sao? Trước đây sao không thấy con tự giác như vậy." Hàn Trường Hạo cũng nhíu mày trả lời, ở trong mắt Tòng Thiện vẻ mặt hai người lại trông giống hệt nhau không nói ra được, "Mau đi đi, nhìn thấy tiểu tử thúi này sẽ lại tức giận, đi vào phòng bếp đi, đừng vướng mắt của chú."

Hàn Dập Hạo biết rõ Hàn Trường Hạo là muốn mượn cơ hội để đuổi anh đi, một mình hỏi Tòng Thiện, đây cũng là mục đích chuyến đi lần này của bọn họ, Hàn Dập Hạo tin, chỉ cần Hàn Trường Hạo biết rõ con người của Tòng Thiện, thì nhất định sẽ thích cô, đến lúc đó chuyện của hai người bọn họ cũng sẽ thêm một người ủng hộ.

"Anh đi đi." Tòng Thiện kéo kéo anh, giảng hòa, cô làm sao không biết Hàn Trường Hạo là muốn một mình hỏi cô.

"Được rồi, chú Sáu, chú không được bắt nạt cô ấy đâu đấy." Trước khi đi, Hàn Dập Hạo vẫn không quên nhắc nhở một câu.

"Nhanh đi nhanh đi." Hàn Trường Hạo không nhịn được xua xua tay, "Đuổi" Hàn Dập Hạo đi, cười hì hì nhìn Tòng Thiện, đi thẳng vào vấn đề hỏi, "Tiểu Thiện à, con và Tiểu Lục Tử làm sao biết nhau vậy? Nói cho chú Sáu nghe một chút."

Tòng Thiện đã chuẩn bị tâm lý xong, không ngờ tới Hàn Trường Hạo lại hỏi cái vấn đề này, hơn nữa còn tỏ vẻ hết sức "bát quái", cô ngẩn người, không biết trả lời như thế nào: "Chú Hàn, Dập Hạo không có nói với chú sao?"

"Tiểu tử thúi kia cái gì cũng không nói cho chú biết, làm như bí mật quân sự vậy." Hàn Trường Hạo "nổi cáu" nói, "Nếu không phải chú luôn quấn lấy nó, nó vẫn còn giấu con như giấu kho báo, cũng không chịu dẫn đến gặp chú."

"Thật ra thì bọn con không có bắt đầu bao lâu." Tòng Thiện ngượng ngùng cười cười.

"Thật sao?" Hàn Trường Hạo hoài nghi mà nhìn Tòng Thiện, vẻ mặt tràn đầy ý cười, "Nghe Danh Dương nói, bọn con chính là quen biết nhau ở hành trình gìn giữ hòa bình lúc trước hả."

Tòng Thiện rốt cục biết được "giảo hoạt" của người nhà họ Hàn là có di truyền, không nghĩ tới chú Sáu của Hàn Dập Hạo bát quái như vậy, không hỏi được từ Hàn Dập Hạo, cho nên chạy đi hỏi Tề Danh Dương, cô thừa nhận nói: "Dạ, con và anh ấy biết nhau một khoảng thời gian."

"Tại sao biết?" Lại quấn về cái đề tài này, ông biết Tòng Thiện là cảnh sát, hơn nữa từ trong miệng của Tề Danh Dương hỏi thăm được, cô còn là một cảnh sát rất chính trực, không giống với những oanh oanh yến yến ngày trước của Hàn Dập Hạo, cho nên Hàn Trường Hạo mới rất hiếu kỳ đến tột cùng là hai người làm thế nào biết nhau, bởi vì Tề Danh Dương cũng không chịu tiết lộ, cho nên ông cũng chỉ phải giáp mặt hỏi Tòng Thiện.

"Cái này." Tòng Thiện do dự, đang suy nghĩ có nên nói cho ông biết hay không, lúc này, một giọng nói truyền tới: "Không được nói cho chú ấy biết!"

Tòng Thiện sửng sốt, còn Hàn Trường Hạo thì tức giận đến mức nhảy dựng lên: "Tiểu tử thúi này, lại dám nghe lén bọn cậu nói chuyện hả! Đi, Tiểu Thiện, chú dẫn con đi ngắm hoa."

Nói xong, còn quay đầu lại nói với người kia: "Tiểu tử thúi, không được đi theo."