Làm xong chuyện, tan làm sớm hơn, Tòng Thiện về nhà, vừa mới mở cửa, thì
nhìn thấy Thẩm Tòng Như đang bị Hàn Dập Hạo đẩy ngã xuống đất.
Sắc mặt anh tái xanh, quát lớn với Thẩm Tòng Như ngã ngồi dưới đất, nói: "Cút!"
"Làm sao vậy?" Tòng Thiện vội vàng tiến vào, cô giữ chặt Hàn Dập Hạo, sợ anh ra tay đánh người.
"Em nên hỏi cô ta muốn làm cái gì? Tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám nói bậy một
câu nào, tôi sẽ khiến cô thảm hại hơn kết cục lần trước!" Hàn Dập Hạo
thốt ra một câu tàn nhẫn.
Sắc mặt Thẩm Tòng Như trắng bệch, cũng không dám liếc nhìn anh một cái, vội vàng chạy ra khỏi cửa.
"Nó nói gì rồi hả? Sao khiến anh nổi giận như vậy?" Tòng Thiện nhìn Thẩm Tòng Như chạy ra ngoài, vội vàng hỏi Hàn Dập Hạo.
Anh cúi đầu nhìn cô, cơn giận còn sót lại trong mắt vẫn còn chưa tan, "Đã
sớm nói với em, em vốn đừng quan tâm tới cô ta. Cô ta thừa dịp em không
có ở nhà, lại muốn quyến rũ anh, còn uy hiếp anh, nói muốn nói cho cậu
em biết, anh đã từng chiếm tiện nghi của cô ta."
Tòng Thiện ngây ngẩn cả người, Thẩm Tòng Như quyến rũ Hàn Dập Hạo?
Cô không dám tin hỏi: "Tại sao lại như vậy?"
Hàn Dập Hạo tức giận mà đóng sầm cửa lại, nhìn Tòng Thiện chằm chằm nói:
"Thẩm Tòng Như là hạng người gì, chẳng lẽ em không biết? Nếu không phải
cô ta là em gái của em, anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô ta như vậy."
Trên đời này, người có thể uy hiếp anh mà vẫn còn hoàn hảo không bị tổn hao
gì, ngoại trừ cô gái đứng trước mặt đây, những người khác đều không thể
nào.
Tòng Thiện không nói một câu nào đi đến ghế sofa ngồi xuống, bộ ngực vì tức giận mà hơi phập phòng.
Hàn Dập Hạo biết cô tức giận, lập tức đi tới, khuyên nhủ: "Cô ấy không đáng để em tức giận, sau này chúng ta không đến nhà họ Thẩm nữa, nếu em nhớ
cậu em, đón ông đến ở một thời gian, em xem có được hay không?"
"Em không hiểu, tại sao em móc tim móc phổi đối tốt với bọn họ, họ không có lòng cảm kích thì thôi, còn nghĩ cách làm tổn thương em?" Tâm tình bị
dè nén nhiều năm trong nháy mắt bộc phát, Tòng Thiện có chút kích động
nói, "Thiếu nợ nhà họ Thẩm không phải là em, là An Đạo Ninh! Nhưng họ
lại chồng chất hết trách nhiệm đến trên đầu của em, bất kể em làm cái
gì, làm bao nhiêu, họ luôn cảm thấy là em nên làm! Qua nhiều năm như
vậy, em vẫn luôn tự nói với mình, khi mẹ còn sống vẫn luôn cảm thấy mắc
nợ cả nhà cậu, cho nên em muốn giúp bà trả nợ, có thể coi là phải trả,
cũng đã trả sạch rồi? Nó phá thai, em còn khẩn trương hơn mẹ của nó,
chạy trước bận sau còn giúp nó nghĩ cách giấu cả nhà, cho rằng, coi như
nó lại không hiểu chuyện, đã trải qua nhiều như vậy, cũng nên trưởng
thành. Kết quả, nó còn đối với em như vậy. Hàn Dập Hạo, có lúc em thật
sự cảm thấy mình rất bị coi thường!"
Hàn Dập Hạo để đầu cô dựa
vào trên vai mình, thở dài, nhẹ giọng an ủi nói: "Em là vì cậu em mà cảm thấy mắc nợ bọn họ, nhưng em chưa bao giờ hỏi qua ý kiến của cậu em,
anh đã từng thử thăm dò hỏi qua ông, ông nói, từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến việc em và mẹ em có bất kỳ có lỗi gì với ông. Ông yêu mẹ em,
cũng rất yêu em, hơn nữa qua nhiều năm như vậy, em vừa hiểu chuyện lại
vừa kiên cường, đối với ông còn hoàn hảo hơn so với con gái của ông.
Thay vào đó ông cảm thấy mắc nợ em. Cho nên, đừng cho mình đeo gánh nặng nặng nề như vậy, ân oán đời trước không nên do em gánh vác hậu quả,
chuyện em cần làm bây giờ, chính là sống thật vui vẻ, em sống hạnh phúc, cậu em và mẹ em trên trời có linh thiêng mới có thể cảm thấy an tâm."
"Hàn Dập Hạo, có phải anh cảm thấy em rất ngốc hay không? Vì Thẩm Tòng Như
còn cãi nhau với anh, ảnh hưởng đến tình cảm giữa chúng ta." Tòng Thiện
nhìn anh, dè dặt dò hỏi.
"Em quả thật rất ngốc." Anh cười nhẹ
nói, "Chỉ có điều anh chính là yêu cái ngốc của em, yêu đơn thuần lương
thiện của em. Nếu như có một ngày em suy nghĩ cho bản thân mình nhiều
hơn người khác, anh sẽ rất vui. Cho dù em vì ai mà cãi nhau với anh,
cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm giữa chúng ta."
"Hàn Dập Hạo." Tòng Thiện ôm chặt lấy eo anh, vùi đầu ở trong ngực của anh, cảm động nói, "Cảm ơn anh luôn bao dung em như vậy."
"Đồ ngốc." Anh xoa nhẹ tóc của cô, trìu mến nói, "Ai bảo anh yêu em."
Nằm ở trong ngực anh một hồi tâm tình bình phục trở lại, Tòng Thiện ngẩng
đâu lên hỏi anh: "Buổi tối muốn ăn gì? Chúng ta cùng đi siêu thị mua
thức ăn có được hay không?"
"Được." Hàn Dập Hạo đối với cô lúc
nào cũng bảo sao làm vậy, người đàn ông trước đây chưa từng dạo qua chợ, nhưng lại có thể xách một giỏ thức ăn tự tại đi theo phía sau cô, cùng
cô chọn.
Đi xe đến chợ sinh hoạt cỡ lớn, hai người tay nắm tay đi tới khu thực phẩm, kể từ khi Thẩm Tòng Nghĩa "dạy dỗ" Tòng Thiện, cô
liền quyết định chỉ cần có thời gian, thì đều tự mình xuống bếp nấu cơm, bắt lấy dạ và và trái tim anh, anh sẽ không thể rời khỏi cô.
Chọn bữa tối xong rồi, Tòng Thiện nhớ tới một số đồ dùng hằng ngày không
còn, bảo Hàn Dập Hạo đi lấy, mình đi trước xếp hàng tính tiền.
Đi qua khu vật dụng hàng ngày, thì Tòng Thiện nhìn thấy thứ đồ treo trên kệ hàng hóa nhỏ kia, không tự chủ ngừng lại.
Cô nhìn xung quanh không có ai, liền lấy một cái áo mưa xem, phía trên ghi chú cỡ lớn nhỏ, Tòng Thiện không biết anh nên dùng kích thước nào, suy
nghĩ một chút, vừa định lấy cái treo phía dưới cùng, một loạt tiếng bước chân đột nhiên từ phía sau vang lên.
Cô lập tức làm bộ như không có chuyện gì muốn tránh đi, lại nghe được giọng nói quen thuộc vang lên: "Em định mua cái này sao?"
Tòng Thiện xoay người nhìn lại, ánh mắt Hàn Dập Hạo đang mang theo ý cười nhìn cô, môi mỏng không nén được cong lên một độ cong.
"Không có, em tùy tiện xem một chút thôi." Tòng Thiện trừng mắt liếc anh một
cái, rõ ràng anh biết, lại còn nhất định muốn hỏi, nếu không phải xác
định người này, anh chết ngạt cô cũng sẽ không để ý tới anh.
Hàn
Dập Hạo đi tới ôm lấy vai của cô, đưa cô rời đi, nín cười thấp giọng nói ở bên tai cô: "Anh sớm đã chuẩn bị xong, nếu lần sau muốn mua, nhớ rõ
số đo của anh là..."
Anh kề sát vào bên tai cô khẽ nói mấy chữ, cô lập tức xấu hổ đến mức hất anh ra.
Người đàn ông này, có lúc đứng đắn như một quân tử, có lúc lại biểu hiện
giống như một tên lưu manh! Về đến nhà, Tòng Thiện chân trước bước vào
phòng bếp, Hàn Dập Hạo chân sau cũng cùng tiến vào.
Do hôm nay
Hàn Dập Hạo tìm người nhà họ Tần nói rõ quan hệ của anh và Tòng Thiện,
cho nên người nhà họ Tần tỏ ý sẽ không lại quấy rầy người nhà họ Thẩm
nữa, cả nhà Thẩm Tòng Nghĩa đã dọn về nhà, bây giờ sống thế giới của hai người, Hàn Dập Hạo hiển nhiên an phận.
"Tay anh chớ lộn xộn! Em
còn phải rửa chén đĩa!" Tòng Thiện vừa tránh né "móng vuốt Lộc Sơn" của
anh, vừa lên tiếng ngăn cản nói.
"Anh giúp em." Anh cao lớn ôm cô từ phía sau, duỗi cánh tay dài ra, liền bao lấy tay mềm mại của cô, "giúp" cô rửa chén.
Tòng Thiện thấy anh muốn quấy rối, đưa tay quệt một ít bọt, bôi đến trên mặt của anh.
"Ha ha!" Nhìn giương mặt điển trai của anh bị bọt che một nửa, rửa nước
sạch vẫn còn nhỏ giọt xuống men theo đường nét hoàn mỹ, Tòng Thiện cười
đến mức rất là vui vẻ.
Nghiêm mặt, Hàn Dập Hạo đột nhiên cũng bôi bọt lên trên mặt của cô, nhìn bộ dáng hổn hển của cô, liền bật cười lớn.
"Hàn Dập Hạo!" Hai người chơi đùa truy đuổi ở trong phòng bếp, thật vất vả
mới làm xong một bữa cơm mà không có đốt cháy phòng bếp.
"Ăn
nhiều một chút." Hàn Dập Hạo nhất định muốn Tòng Thiện ngồi ở trên đùi,
càng không ngừng đút cho cô ăn giống như cho lợn con ăn vậy.
"Tự em sẽ ăn." Tòng Thiện mơ hồ không rõ nói, để cho anh ăn của mình.
"Anh sợ đợi lát nữa em sẽ đói bụng." Anh rất là mập mờ nói.
Tòng Thiện nhất thời không có hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, không hiểu hỏi: "Sao cơ?"
"Loại chuyện đó thật đúng là rất tiêu hao thể lực." Anh "xấu xa" giải thích rõ nói.
Thiếu chút nữa vì lời nói của anh mà bị nghẹn, Tòng Thiện uống vào một ngụm
nước thật to, mới quay đầu trừng mắt nhìn anh: "Hàn Dập Hạo!"
"Ở đây!" Anh lớn tiếng đáp, "nghiêm trang" mà hỏi, "Thủ trưởng, có gì phân phó?"
Bị anh chọc cho cở khóc dở cười, Tòng Thiện tức tối kéo lấy tay của anh, hung hăng cắn một cái.
"Thật đúng là nhẫn tâm." Nhìn dấu răng rõ nét này, Hàn Dập Hạo "bi thương" nói.
Nhân cơ hội Tòng Thiện nhảy xuống khỏi đùi anh, Tòng Thiện ngồi vào đối
diện, để tránh cho anh lại nói một số lời khiến người ta đỏ mặt tim đập
loạn.
"Ăn cơm đi!" Tòng Thiện ra lệnh một tiếng, Hàn Dập Hạo vội vàng bưng bát lên bắt đầu ăn một cách nhanh chóng.
"Làm gì ăn nhanh như vậy?" Ăn cơm với tốc độ này quả thật có thể dùng "gió
cuốn mây tan" để hình dung, làm Tòng Thiện sợ hết hồn.
"Nắm chắt thời gian!" Không nghiêm túc chút nào mà thốt ra những lời này, Hàn Dập Hạo tiếp tục "quét" cơm.
Lúc này, điện thoại Tòng Thiện đổ chuông, cô chạy vào trong phòng nghe máy, hóa ra là Tiểu Kha gọi tới, muốn hẹn cô đi xem phim, Tòng Thiện vừa
muốn từ chối, một bàn tay to đột nhiên duỗi tới, đoạt lấy di động, tắt
đi ở trước mặt của cô.
"Em còn chưa nói hết lời mà." Tòng Thiện muốn đoạt lại điện thoại, Hàn Dập Hạo lại giơ cao khỏi đỉnh đầu, làm cô với không tới.
"Đêm nay chúng ta đều tắt máy, không để cho người khác quấy rầy." Nói xong, anh bỏ điện thoại vào trong ngăn kéo.
Ý đồ của anh đã quá rõ ràng, Tòng Thiện còn muốn kéo dài thời gian, cô đi ra ngoài: "Em đi rửa chén."
Người đàn ông lại không chịu bỏ qua, đưa tay ôm lấy cô, giọng khàn khàn nói: "Cùng đi tắm đi."
"Cái này..." Tòng Thiện có chút căng thẳng nói, "Anh đi tắm trước đi."
"Không, anh muốn cùng nhau tắm." Hàn Dập Hạo không cho cô cơ hội lùi bước, ôm lấy cô sãi bước đi vào phòng tắm.