Tối hôm đó, người nhà họ Thẩm đều đã ngủ, Tòng Thiện vẫn còn ở trên máy vi tính tra ít tài
liệu, lại đột nhiên nghe được khóa cửa chính vang nhẹ "cạch" một tiếng.
Cô liền cả kinh, cầm côn gỗ đã chuẩn bị sẵn để sau cửa phòng rồi khe khẽ đi tới cửa chính.
Cửa được mở ra, ánh đèn trong thang lầu chiếu vào trong mắt Tòng Thiện,
trong lúc nhất thời cô có chút không thấy rõ, chỉ có thể loáng thoáng
nhìn thấy một bóng dáng đàn ông cao lớn.
"Tòng Thiện." Người nọ nhìn thấy Tòng Thiện mặc đồ ngủ đứng cầm gậy, cũng có chút giật mình, kêu lên.
Tòng Thiện sửng sốt, giọng nói vô cùng quen thuộc này không phải là-- Hàn Dập Hạo sao!
Hàn Dập Hạo bật đèn, nhìn thấy vẻ mặt cô có chút kinh ngạc, đi tới dò hỏi:
"Sao lại biểu lộ vẻ mặt này? Sao trong tay em lại cầm gậy?"
"Hàn Dập Hạo!" Tòng Thiện không chút nghĩ ngợi liền nhào vào trong ngực của anh, gậy gỗ "cạch" một tiếng rơi xuống đất.
"Tòng Thiện, ai vào thế?" Lúc này, Thẩm Tòng Nghĩa cũng từ trong phòng ngủ đi ra, trong giọng nói rõ ràng mang theo khẩn trương.
Khi ông nhìn thấy hai người ôm nhau, thì lập tức lúng túng đến mức khuôn
mặt già nua này đỏ bừng, cười ngây ngô nói: "Hóa ra là tiểu Hàn hả."
"Chú Thẩm, sao chú lại ở đây?" Hàn Dập Hạo không hiểu hỏi.
"Tòng Thiện không có nói cho con biết sao?" Thẩm Tòng Nghĩa cũng có chút kinh ngạc.
"Cậu, cậu về ngủ trước đi, con sẽ giải thích với anh ấy." Tòng Thiện bảo Thẩm Tòng Nghĩa về phòng đi ngủ, mình thì kéo Hàn Dập Hạo trở về phòng.
Vừa đóng cửa lại, Tòng Thiện trút bỏ kích động vừa rồi, tức giận nhìn Hàn
Dập Hạo chằm chằm, hỏi: "Anh còn biết quay về sao? Nhiều ngày như vậy,
một cú điện thoại cũng không gọi cho em, Hàn Dập Hạo, rốt cuộc anh là có ý gì?"
Hàn Dập Hạo vội vàng ôm lấy cô ngồi ở mép giường, mềm
giọng giải thích nói: "Anh đi chấp hành nhiệm vụ đặc biệt, không thể
liên lạc với bên ngoài, cho nên mới không có gọi điện thoại cho em. Em
xem, vừa kết thúc nhiệm vụ anh liền lập tức trở về thăm em, đừng tức
giận có được hay không?"
Khó trách cô gọi điện đi cũng là tắt
máy, nhưng Tòng Thiện mới sẽ không bị vài ba lời của anh liền lừa gạt
vượt qua kiểm tra, cô xét hỏi nói: "Vậy trước khi anh đi chấp hành vốn
có thời gian căn dặn cho em một tiếng chứ, hoặc là bảo những người khác
nói cho em biết một tiếng cũng được. Anh âm thầm biến mất lâu như vậy,
anh có biết em lo lắng nhiều thế nào, tức giận nhiều thế nào hay không!"
"Là anh không đúng, là anh không tốt. Ngày đó nói chuyện điện thoại với em
xong anh liền nhận được thông báo, anh cho rằng em không muốn lại nhận
điện thoại của anh, cho nên mới không nói cho em biết, vốn định mau
chóng hòa thành nhiệm vụ quay về cho em một sự ngạc nhiên, kết quả không nghĩ tới em phản ứng lớn như vậy." Hàn Dập Hạo thông minh lựa chọn
không có nói cho cô biết lời nói thật, bởi vì chuyện của Thẩm Tòng Như,
hai người ầm ĩ không cui, anh cố tình biến mất một thời gian, để cho
Tòng Thiện sốt ruột, để cho cô càng xem trọng anh hơn, không nghĩ tới,
chính anh cũng chịu đủ nỗi khổ tương tư, lúc này mới đi suốt đêm quay
về.
"Quay về cũng không gọi điện! Hại em tưởng là người khác vào
nhà." Tòng Thiện tức giận đánh anh một cái, nhưng đánh vào da thịt thô
dày trên người Hàn Dập Hạo, cùng gãi ngứa không có gì khác biệt.
"Sao em lại cho là có người vào nhà? Còn cầm gậy? Ngay cả cậu em cũng ở đây? Rốt ruột đã xảy ra chuyện gì?" Hàn Dập Hạo dò hỏi.
Tòng Thiện liền nói đại khái một lần về vụ án của Tần Kha, bởi vì chỗ ở của
nhà họ Thẩm chính là khu cũ, dường như là không có bảo vệ, xuất phát từ
suy tính an toàn, cô mới quyết định để cho bọn họ vào ở.
"Tần
Kha? Kẻ thù không đội trời chung với Câu Tử Minh?" Hàn Dập Hạo suy nghĩ
một chút nói, "Anh biết hắn, ngày mai anh đến nhà họ Tần nói chuyện một
chút, nếu như bọn họ còn dám làm bất cứ thủ đoạn gì, anh sẽ ra tay."
"Hàn Dập Hạo, sao em cảm giác mình vô dụng như vậy, chuyện gì cũng phải dựa
vào anh giải quyết?" Tòng Thiện đột nhiên nghĩ tới điểm này, có chút
buồn buồn nói.
"Em là người phụ nữ của anh, anh không giúp em
giải quyết chẳng lẽ em còn muốn để cho người đàn ông khác giải quyết?"
Hàn Dập Hạo đương nhiên nói, nói xong, nhịn không được hôn lên khuôn mặt đã được tắm gội qua trông đặc biệt mềm mại của cô một cái.
"Ai
da, râu mép của anh!" Tòng Thiện bị râu ria của anh chích đến mức khuôn
mặt đau rát, vội vàng đẩy anh ra, thúc giục anh đi cạo râu.
"Không đi, hơn nửa đêm cạo râu gì chứ." Hàn Dập Hạo lên tiếng từ chối, mấy
ngày qua anh mệt đến ngất ngư, không có biến thành con gấu quay về đã
tốt lắm rồi.
"Vậy thì không được hôn em." Thấy trên càm anh râu
mọc lún phún, Tòng Thiện cũng có chút đau lòng, nhưng nghĩ tới sự lạnh
nhạt mấy ngày qua của anh, vẫn là không muốn lợi cho anh quá.
"Không cho hôn thì đành phải dùng sức mạnh!" Hàn Dập Hạo quát khẽ một tiếng,
trong nháy mắt đã đẩy cô nhào tới trên giường, hôn lên môi hồng mềm mại
của cô, nhiệt tình như lửa.
"Ưm--" Cô bị anh hôn đến thở không được, dần dần hòa tan thành một vụng nước ở trên người anh.
Anh có chút vội vàng cởi bỏ áo ngủ của cô, đôi tay thô ráp vuốt ve trên da
thịt của cô cảm giác thật tốt, Tòng Thiện nhịn xuống thở gấp bên khóe
miệng, đẩy anh một cái, nhắc nhở nói: "Đừng, cậu, bọn họ vẫn còn ở cách
vách."
Hàn Dập Hạo vừa nghe, liền chán nản ngã xuống giường, trong miệng kiên quyết nói: "Ngày mai sẽ đưa bọn họ về."
"Nào có ai tiếp khách như vậy." Tòng Thiện nhịn không được quát nhẹ nói, vừa về đến thì đuổi người ta đi, thật sự không phải là một gia chủ tốt.
"Anh nhịn không được." Hàn Dập Hạo ngậm chặt dái tai của cô, thổi hơi vào
tai cô, "Lần này anh trở về có ba ngày nghỉ, Tòng Thiện, em không thể từ chối anh nữa."
Biết rõ anh là chỉ chuyện đó, trong nháy mắt mặt
Tòng Thiện đỏ đến mức giống như con tôm luộc, anh có thể đừng có trực
tiếp như vậy hay không...
"Em muốn đi ngủ rồi." Tòng Thiện xoay người bò đến bên giường, kéo chăn đắp, làm con rùa đen rụt đầu.
Hàn Dập Hạo liền ôm chặt cả người lẫn chăn, nhẹ giọng dò hỏi: "Cứ như vậy không muốn sao?"
Người này, sao lại hỏi vấn đề này, chẳng lẽ cô còn phải nói muốn? Nhưng nhìn
thấy khẩn cầu trong mắt của anh, cô lại không đành lòng: "Không phải em
không muốn..."
Hàn Dập Hạo vừa nghe, lập tức mặt mày hớn hở, hôn lên mặt cô một cái thật kêu, rồi đi vào phòng tắm rửa mặt.
Sáng hôm sau, đoán chừng là Hàn Dập Hạo quá mệt, cho nên Tòng Thiện nhẹ nhàng đứng dậy anh cũng không có phát hiện.
Thẩm Tòng Nghĩa đã làm xong bữa sáng, Tòng Thiện ăn qua loa một chút, rồi đi làm.
Vụ án lại có phát hiện mới, nhưng lại là tăng thêm một thi thể nữa, đó là
phần còn lại của chân tay đã bị cụt của một cô gái, dựa vào bức vẽ hồi
phục diện mạo của bộ phận kỹ thuật làm ra, dĩ nhiên điều tra ra được cô
ấy chính là một trong những cô bạn gái của Tần Kha, cũng là nhân chứng
vắng mặt mà Tần Kha cung cấp.
Khó trách không thể chứng minh cách nói Tần Kha vắng mặt, thì ra là nhân chứng duy nhất đã chết.
"Lá gan của hắn thật đúng là lớn, chọn một người chết làm nhân chứng, có
thể cô gái này cũng là bị hăn giết?" Có người đưa ra giải thích.
"Hẳn là không phải, hắn nói ra tên của cô gái này thì cũng biết nhất định
chúng ta sẽ đi thăm dò cô ấy, nếu như là cô ấy bị hắn giết, vậy không
phải đồng nghĩa với nhận tội sao?" Tòng Thiện càng lúc càng cảm thấy vụ
án không đơn giản như vẻ bề ngoài, đã điều tra qua hình ảnh của người
mới chết, không phải là gái điếm cao cấp, chỉ là một luật sư bình
thường, thỉnh thoảng có hẹn hò với Tần Kha vài lần.
Tòng Thiện
đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ, cả vụ án giống như bị một bàn tay vô
hình chầm chậm thúc đẩy, chứng cứ phơi bày càng nhiều lại càng có vẻ khó bề phân biệt.