Editor: smizluy1901
Bởi vì chuyện xảy ra vào buổi trưa, cả ngày tâm tình của Tòng Thiện đều không tốt, đến buổi tối, cô quyết định đến quán bar để hỏi manh mối, mà còn đi một mình, không cho các thành viên còn lại đi theo cô.
Đây là một quán bar cao cấp, trong sàn nhảy không có đám người nhảy múa hỗn loạn, cũng không có âm nhạc điếc tai nhức óc, Tòng Thiện lắng nghe ca khúc tiếng Anh du dương, uống nước trái cây, câu được câu chăng mà tán dóc với người phục vụ ở quán rượu.
"Nghe nói thời gian trước ở đây đã xảy ra một vụ giết người, phải không?" Tòng Thiện làm bộ như lơ đãng nói.
"Đừng nói nữa, chính vì chuyện này, làm hại việc làm ăn trong quán bar xuống dốc không phanh, bây giờ rất nhiều khách đều không đến chiếu cố." Người phục vụ vừa lau ly thủy tinh, vừa đáp.
Tòng Thiện đánh giá bốn phía, khó trách hoàn cảnh ở đây không tệ, khách cũng rất ít.
"Chờ vụ án này được phá, việc làm ăn sẽ chuyển biến tốt hơn thôi." Tòng Thiện nói.
"Hy vọng vậy." Người phục vụ thở dài nói.
"Vậy các anh có bí mật thảo luận tình nghi người khách nào hay không?" Bộ dáng Tòng Thiện trông "bát quái", muốn moi tin.
"Thật sự không có để ý, khách đến chỗ của chúng tôi để tiêu khiển, thông thường đều là người có tiền trong vùng hoặc là Hoa kiều nước ngoài về, còn có một số cán bộ lãnh đạo tụ họp cũng chọn nơi này, tầng lớp đều tương tối cao, sẽ không có ai biết làm chuyện như vậy." Người phục vụ nhún vai, bày tỏ mình không biết gì. Truyện chỉ được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
Tòng Thiện suy nghĩ một chút, còn muốn tiếp tục hỏi, lúc này, sau lưng lại truyền đến một giọng nữ vừa quen thuộc lại vừa đáng ghét: "Thẩm Tòng Thiện, tại sao cô lại ở đây?"
Tòng Thiện quay đầu, nhìn thấy An Nhuế mặc một chiếc váy trễ ngực lộ chân đang đứng ở phía sau, sắc mặt trước sau như một mang theo sự lạnh lùng và vênh váo, cô lạnh giọng đáp: "Tại sao tôi không thể ở đây?"
An Nhuế đột nhiên nhếch lên một nụ cười giễu cợt, đi tới quầy bar, liếc mắt nhìn nước trái cây Tòng Thiện uống, nói: "Không có tiền còn tới chỗ như thế này tiêu khiển sao? Hàng rẻ!"
Tòng Thiện từ trên ghế cao đứng dậy, trong đôi mắt thoáng qua một tia lửa, "Vậy xin hỏi An tiểu thư là loại hàng gì? Chẳng lẽ là gái gọi cao cấp?"
Người phục vụ nghe được mùi thuốc súng giữa hai người, vội vàng khuyên can, An Nhuế lại vì lời nói của Tòng Thiện mà tức giận vô cùng, ra tay cực nhanh, liền muốn tát Tòng Thiện một bạt tay.
Tòng Thiện lạnh lùng liếc nhìn cô ấy, vô cùng tinh chuẩn mà nắm chặt cổ tay của cô ấy, lại không có đề phòng được một động tác khác của cô ấy.
"Xoạt!" Nước trái cây màu đỏ men theo tóc Tòng Thiện nhỏ giọt xuống mặt cô, rồi đến cổ áo, lưu lại một vết bẩn như màu máu.
"Anh nhớ kỹ gương mặt này cho bản tiểu thư, sau này không cho cô ta lại tới đây nữa, nghe rõ chưa!" An Nhuế quay đầu lạnh lùng dặn dò người phục vụ.
"Vâng, An tiểu thư!" Người phục vụ có chút hoảng sợ đáp nói, An Nhuế là khách quen ở đây, ra tay hào phóng, lại là đại tiểu thư của công ty quốc tế An thị, anh ta hiển nhiên không dám đắc tội.
Tòng Thiện nheo mắt, đang muốn quăng cái tát qua, chỉ nghe một giọng nói lười nhác đùa cợt bỗng vang lên: "Đây là không cho ai tới hả?"
Hai cô gái quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Câu Tử Minh đang chậm rãi đi tới.
An Nhuế mừng trong lòng, Câu Tử Minh là người cô mới quyến rũ đêm nay, hai người đều đã nói đợi lát nữa đi nơi nào đó chơi, cô tự cho là anh nhất định đến giúp cô.
Tòng Thiện không nói, bởi vì cô nhìn hiểu ánh mắt của Câu Tử Minh bảo cô buông tay.
Câu Tử Minh đi tới trước mặt hai người, nhìn vết bẩn trên mặt Tòng Thiện, đột nhiên cong môi cười, lịch sự hỏi cô gái bên cạnh xin ly Bloody Mary của cô ấy, đột nhiên không nói hai lời, quay đầu giội lên đầu An Nhuế.
"Câu thiếu gia, anh!" An Nhuế kinh hãi, sờ sờ một đầu đầy rượu, cực kỳ hoảng sợ mà giận dữ hét, "Anh làm gì vậy!"
"Không phải cô rất thích giội rượu người khác sao? Tôi cũng chỉ là để cho cô cảm nhận loại mùi vị này một chút." Câu Tử Minh thờ ơ nói xong, thái độ khác thường, không hề thương hoa tiếc ngọc.
"Anh giúp người phụ nữ nghèo này?" An Nhuế không dám tin hỏi.
"Cô ấy nghèo sao?" Ánh mắt Câu Tử Minh tà tứ nhìn lướt qua cách ăn mặc hơi có vẻ "bủn xỉn" của Tòng Thiện, trêu chọc nói, "Xem ra thật sự nên góp ý phê bình Hàn Dập Hạo, lại để cho bạn gái 'bủn xỉn' của mình bị người ta cười nhạo."
An Nhuế vừa nghe, nhất thời hiểu rõ nhất định là Hàn Dập Hạo đã thừa nhận địa vị của Tòng Thiện ngay trước mặt đám bạn này, cho nên, bây giờ Câu Tử Minh mới có thể ra mặt giúp người phụ nữ này.
Nghĩ đến điểm này, An Nhuế càng hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, người phụ nữ nghèo đáng chết này, bây giờ không chỉ Hàn Dập Hạo bảo vệ cô ta, ngay cả Câu Tử Minh - người thừa kế giàu có nhất thành phố này cũng giúp cô ta, rốt cuộc cô ta đã bỏ yêu thuật gì! Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.
"Các người nhớ kỹ cho tôi!" An Nhuế nổi giận đùng đùng thốt ra một câu, sau đó sải bước đi ra khỏi quán bar.
"Sau này cô ấy cũng sẽ không quay lại nữa, cô có thể tha hồ tra án rồi." Câu Tử Minh cười cười với Tòng Thiện, đồng thời cũng là nói cho người phục vụ nghe.
Ánh mắt của anh hơi liếc sang vẻ mặt lúc trắng lúc xanh của người phục vụ, người sau lập tức cười xòa nói: "Câu thiếu gia yên tâm, tôi biết nên làm như thế nào."
"Cảm ơn." Tòng Thiện nói cảm ơn, lại cảm thấy có chút ngạc nhiên, "Sao anh biết tôi đang tra án."
"Cô lại vô duyên vô cớ tới câu lạc bộ đêm chơi à?" Câu Tử Minh kêu một ly longislandicetea, đưa cho Tòng Thiện, nói, "Huống chi, người đàn ông oán giận nào đó ở trước mặt chúng tôi phàn nàn cô vì tra án mà lạnh nhạt cậu ấy, cho nên vừa nhìn thấy cô, tôi liền đoán được cô không đơn giản là tới chơi."
Bạn bè Hàn Dập Hạo quả nhiên đều không đơn giản, Tòng Thiện cũng không phủ nhận, lại nói cảm ơn lần nữa: "Cảm ơn anh giúp tôi giải vây."
"Nếu tôi không giúp cô giải vây, Dập Hạo sẽ giết tôi, tôi lại không đánh lại cậu ấy." Câu Tử Minh khoa trương nói, đứng dậy, nhìn lướt qua số người đẹp không nhiều xung quanh, nói, "Xem ra tôi phải đi chỗ khác tìm bạn gái lần nữa, Thẩm tiểu thư, cô tự nhiên đi nhé."
"Được." Tòng Thiện gật đầu, sau khi thấy anh rời đi, lại hỏi người phục vụ một vài vấn đề.
Bởi vì Câu Tử Minh dặn dò, người phục vụ đương nhiên biết thì sẽ nói đã nói thì sẽ nói hết, từ đó Tòng Thiện hỏi được một ít manh mối trước đó không có hỏi, vội vàng CALL cho người của tiểu tổ, rồi đi đến chỗ của một người phục vụ khác để chứng thực tin tức mới có được.
Không nghĩ tới, ở cửa, lại bị một người đàn ông cản lại.
"Tiểu thư, ông chủ của tôi muốn mời cô qua uống ly rượu." Một người đàn ông cường tráng nói năng thô lỗ nói.
"Tôi không biết ông chủ của anh, mau tránh ra." Tòng Thiện nói xong liền muốn đẩy tay của người kia ra.
Lại nghe thấy phía sau truyền đến tiếng giày da nện bước, một giọng nói từ sau lưng cô vang lên: "Ra cái giá, bổn thiếu mua cô."