Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Quyển 2 - Chương 137-3: Ngoại truyện 1.3




Là nhân vật tai to mặt lớn hết sức quan trọng trong giới quân đội, công việc của Hàn Trường Hiên còn muốn bận rộn hơn cả Hàn Dập Hạo, trước đây ông rất ít về nhà, ngoại trừ nguyên nhân công việc, còn có chính là người thân trong nhà ở các nơi, cho dù ông về đến nhà đối mặt cũng là phòng trống lạnh lẽo, cho nên quanh năm suốt tháng, ông cũng cực ít về nhà.

Nhưng kể từ sau khi sinh Hàn Diệu Thần, tình hình trong nhà cải thiện rất nhiều. Hàn Dập Hạo tự nhiên không cần phải nói, chỉ cần có thời gian thì nhất định sẽ về nhà cùng vợ con, mà Nhạc Thanh Lăng yêu thương cháu trai, lại càng chuyển từ Mỹ về, tuy nói người một nhà khó tránh khỏi va chạm, nhưng dầu gì cũng có nhân khí, không cần chạy hai nơi Trung - Mỹ, số lần Hàn Trường Hiên về nhà cũng càng ngày càng nhiều lần.

"Ông chủ." Người giúp việc lập tức cung kinh nhận lấy áo khoác Hàn Trường Hiên cởi xuống, treo ở một bên.

Nhạc Thanh Lăng vẫn còn đang bận rộn ở trong bếp, cũng không có nghe thấy động tĩnh bên phòng khách.

"Bố." Hàn Dập Hạo đi tới, gọi một tiếng.

Hàn Trường Hiên gật đầu, không có nhìn thấy cháu trai ra chào đón, liền hỏi: "Thần Thần đâu?"

Quả nhiên là tâm can bảo bối trong nhà, mọi người về nhà, câu nói đầu tiên đều là hỏi "Thần Thần ở đâu?" "Đi học rồi sao?" "Bố mua tôm nó thích ăn, mau gọi nó tới đây."

"Ở trên lầu với Tòng Thiện." Hàn Dập Hạo trả lời, liếc mắt nhìn về phía nhà bếp một cái, rồi nói với bố mình, "Bố, con có lời muốn nói với bố."

"Được." Hàn Trường Hiên biết có một số chuyện con trai không có nói với ông, vì thế ý bảo Hàn Dập Hạo đến phòng sách mà nói.

Sau khi Hàn Dập Hạo nói cho ông biết chuyện ngày hôm nay, lại bổ sung: "Bố, sau này lại xảy ra chuyện như vậy con rất khó nhịn nữa, con không muốn gây gổ với mẹ, nhưng xin bà đừng hết lần này đến lần khác chạm vào ranh giới cuối cùng của con."

Hàn Trường Hiên bảo đảm nói: "Chuyện này thật sự là mẹ con làm không đúng, bố sẽ nói chuyện với bà ấy."

"Cảm ơn bố." Hàn Dập Hạo nói cảm ơn, xoay người đi ra ngoài.

Nghe con trai nói lời vừa khách sáo lại vừa xa lạ, Hàn Trường Hiên không tự chủ được nhíu mày, giữa cha con dường như không nên xa lánh như vậy, nhưng nghĩ lại, nhiều năm như vậy, ông vì cái nhà này, nhất là hai đứa con trai làm cũng không nhiều, cũng khó trách sau nhiều năm cũng không tìm được cảm giác ấm áp. Bây giờ, ông cần làm, bù đắp vẫn còn kịp chứ.

Lúc gần ăn cơm, Tòng Thiện mới dẫn Hàn Diệu Thần xuống lầu, Nhạc Thanh Lăng tuy có chút bất mãn, nhưng ở trước mặt cháu trai cũng không có tức giận.

"Ông nội, ông nội!" Bạn nhỏ Hàn Diệu Thần vừa nhìn thấy ông nội nhiều ngày không gặp, lập tức giãy tay mẹ ra, vui vẻ nhào vào trong lòng của Hàn Trường Hiên.

"Thần Thần, nhớ ông nội không?" Trên mặt của Hàn Trường Hiên hiện ra ý cười dịu dàng trìu mến, cũng chỉ có lúc đối mặt với cháu trai, người đàn ông lạnh lùng hà khắc thiết huyết có tiếng này mới lộ ra vẻ mặt như thế.

"Nhớ ạ, mỗi ngày đều nhớ!" Bạn nhỏ Hàn Diệu Thần giống như sợ người khác không tin vậy, rất dùng sức gật gật đầu, còn vươn tay nhỏ bé ra ôm lấy cổ của Hàn Trường Hiên, nói đến mức rất là hùng hồn.

Hàn Trường Hiên cười càng vui vẻ hơn, chọc cậu nói: "Nhớ bao nhiêu?"

"Còn nhớ hơn so với nhớ Vịt Donald ạ!" Bạn nhỏ Hàn Diệu Thần không chút nghĩ ngợi liền trả lời, lập tức rước lấy một trận tiếng cười.

Cậu nhóc biết ít từ, cả ngày đến muộn cũng chỉ sẽ nói nhớ cái này, nhớ cái kia, lại không biết phải hình dung như thế nào, cậu từng được Nhạc Thanh Lăng dẫn đi công viên Disneyland nhiều lần, thích nhất Vịt Donald biết nói còn biết lúc lắc bước đi, cho nên mỗi khi có người hỏi cậu chuyện này, thì cậu đều nói rất nghiêm túc mà dùng Vịt Donald cậu thích nhất để làm sự so sánh.

"Thì ra ông nội quan trọng hơn so với Vịt Donald à." Hàn Trường Hiên cười vuốt vuốt mũi của cậu nhóc, lại tung tung cậu lên trên không, chọc cho cậu nhóc cười khanh khách mãi.

"Được rồi, ông cẩn thận làm Thần Thần ngã bây giờ." Nhạc Thanh Lăng gọi cả nhà tới dùng cơm.

Cả nhà ngồi xuống, Hàn Trường Hiên ngồi ở chủ vị, Hàn Dập Hạo và Tòng Thiện ngồi ở bên phải của ông, Nhạc Thanh Lăng dẫn cháu trai ngồi phía bên trái.

Hàn Dập Hạo thông cảm hôm nay sức khỏe của Tòng Thiện "tiêu hao" quá lớn, càng không ngừng gắp thức ăn cho cô, còn săn sóc mà cắt lạp xưởng đặt vào trong đĩa của cô, Tòng Thiện không ăn hết, lại chọn món khác trong đĩa gắp trở về cho Hàn Dập Hạo.

Hai người ở đầu bên này bận rộn gắp tới gắp lui, đầu kia Nhạc Thanh Lăng cẩn thận chăm sóc Hàn Diệu Thần, mấy lần dùng giấy ăn đón lấy nước canh suýt chút nửa nhỏ giọt đến trên vạt áo của cậu nhóc.

Hàn Trường Hiên thì câu được câu chăng mà hỏi thăm về cuộc sống nhà trẻ của bạn nhỏ Hàn Diệu Thần, cậu nhóc lập tức tinh thần tỉnh táo, hưng phấn mà nói không ngừng, nói từ lúc hôm nay cô giáo cài mấy cái kẹp tóc đến có mấy cô bé len lén đưa đường cho cậu, còn không ngừng khoe dáng dấp của cậu đẹp mắt.

"Nhìn xem con trai của anh tự sướng chưa kìa, rõ là di truyền từ anh." Thấy cậu nhóc dương dương tự đắc, Tòng Thiện vừa buồn cười vừa tức giận, vì vậy đem "mũi dùi" nhắm ngay Hàn Dập Hạo.

"Đó là đương nhiên, con trai của anh làm sao có thể không đẹp trai, tự sướng cũng cần tiền vốn." Hàn Dập Hạo không cảm thấy "hổ thẹn", trái lại cảm thấy quang vinh, trả lời thật là kiêu ngạo.

Tòng Thiện nhịn không được ở dưới đá anh một cái, mắng: "Nhỏ như vậy đã biết 'trêu hoa ghẹo nguyệt', lớn thì hỏng mất, anh cũng không mặc kệ à."

"Úi." Hàn Dập Hạo phối hợp mà giả bộ vẻ mặt đau đớn, nháy mắt nói, "Em không có nghe con trai nói à, là những cô bé đó tự mình dính sát ấy chứ, mắc mớ gì đến con trai."

"Anh cứ truyền thụ 'tác phong oai phong không đứng đắn" cho con trai suốt đi, nếu sau này nó giống như Đường Tuấn, anh sẽ khóc cho coi!" Tòng Thiện trừng mắt liếc anh một cái, nói.

"Anh làm sao có thể sẽ khóc—" Hàn Dập Hạo còn chưa có nói hết lời, lại nghe thấy giọng nói giòn giả của con trai kêu lên: "Ba, mẹ, ba mẹ mau đoán đi ạ!"

"Thần Thần, con nói gì?" Hai người bận rộn tranh chấp, đương nhiên không có nghe thấy lời cậu nhóc nói, Tòng Thiện lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười, hỏi.

Cậu nhóc biết ba mẹ lại không có nghe thấy cậu nói chuyện, mất hứng mím môi lại, oán trách nói: "Ba mẹ cứ thích tự mình chơi, đều không có nghe Thần Thần nói."

"Ba mẹ đang thương lượng ngày mai dẫn con đi chỗ nào chơi." Tòng Thiện phản ứng rất nhanh, tùy tiện tìm lý do để ứng phó con trai.

Cậu nhóc vừa nghe, quả nhiên rất hưng phấn, trực tiếp la hét thật là tốt thật là tốt. Một bàn người nhìn cậu vui vẻ như vậy, cũng vui vẻ, đứa nhỏ này còn nhỏ nhưng tinh lực lại rất dồi dào, vừa nhắc tới đi ra ngoài chơi thì lại rất hưng phấn.

"Vậy vừa rồi Thần Thần kêu ba mẹ đoán cái gì?" Hàn Dập Hạo thấy đã thành công chuyển được sự chú ý của cậu nhóc, lại hỏi tới.

"Nó hỏi—" Nhạc Thanh Lăng vừa định trả lời, đã bị cậu nhóc cắt ngang.

"Bà nội, để cháu nói, để cháu nói." Cậu nhóc giơ tay lên, không muốn bị người khác "giành" lời của mình.

"Được, Thần Thần nói đi." Nhạc Thanh Lăng cười dùng khăn giấy lau khóe miệng của cậu, vẻ mặt cưng chiều.

"Hỏi, 'Không có tay cũng không có chân, mắt không thể nhìn', là gì?" Bạn nhỏ Hàn Diệu Thần ra hình ra dáng hỏi.

"Rắn!" Bốn người lớn trăm miệng một lời trả lời.

Song, bọn họ lại đánh giá cao mặt kiến thức của bạn nhỏ Hàn Diệu Thần, cậu lắc lắc đầu, phủ nhận nói: "Không đúng, rắn có mắt, làm sao lại không nhìn thấy được."

"Thần Thần, rắn tuy có mắt, nhưng nó là thông qua đầu lưỡi để bắt mùi cảm nhận hoàn cảnh xung quanh, cho nên rắn hẳn là không nhìn thấy được." Tòng Thiện mượn cơ hội phổ cập khoa học nói.

Cậu nhóc nghiêng đầu suy nghĩ một chút, không biết rõ tại sao rắn có mắt nhưng lại không nhìn thấy được, vì vậy mấy người lớn lại thay phiên nói một đống lớn cái gì "nhiệt độ", "tia hồng ngoại", "thị giác thoái hóa", năng lực hiểu của cậu nhóc rất mạnh, cũng nghe hiểu đại khái.

Đây chính là cách giáo dục của người nhà họ Hàn, thà rằng đứa nhỏ nghe không quá hiểu, cũng không truyền thụ kiến thức sai lầm cho cậu, may mà sự thông minh của Hàn Diệu Thần quả thật rất cao, chỉ cần người lớn kiên nhẫn giảng giải, tình huống bình thường cậu đều có thể nghe hiểu.

Nhưng đây không phải là đáp án cậu muốn, cho nên cậu nhóc cố chấp để người lớn lại đoán tiếp.

Người lớn lại nói mấy cái đáp án, đều bị cậu bác bỏ.

Cái này thật làm khó người.

Nhạc Thanh Lăng thấy cậu nhóc chỉ cố để người khác đoán, lại không ăn cơm, vì vậy bưng bát cơm lên vừa đút vừa hỏi: "Vậy Thần Thần nói cho bà nội biết, đáp án là cái gì vậy?"

"Là 'người tàn tật' ạ !" Bạn nhỏ Hàn Diệu Thần thấy mình ra "câu đố" đều làm khó được mọi người, kiêu ngạo mà ưỡn ngực nhỏ, tuyên bố đáp án, hôm nay cậu chính là dựa vào hai câu đố ấy đánh bại tất cả bạn nhỏ ở nhà trẻ, ngay cả cô giáo cũng "chịu thua".

Người tàn tật? ! Tất cả người lớn đều ngây ngẩn cả người, đây là đáp án gì vậy.

Rất nhanh, cậu nhóc lại hỏi: "Mọi người lại đoán, 'Có tay lại có chân, tai không nghe được', là gì?"

Hàn Dập Hạo suy nghĩ vài giây, dò hỏi: "Người câm điếc?"

"Đáp đúng rồi! Ba thật thông minh!" Bạn nhỏ Hàn Diệu Thần giơ ngón tay cái lên khen ngợi nói.

Hàn Dập Hạo và Tòng Thiện lập tức đầu đầy đường đen, "lời lạ lùng" này cũng quá lạ ấy chứ.

"Được rồi, Thần Thần ngoan ngoan ăn hết cơm trước đi, ăn xong rồi chúng ta tiếp tục từ từ đoán có được hay không?" Hàn Trường Hiên ho nhẹ một tiếng, dừng lại cái đề tài này.

Ăn cơm xong, cậu nhóc vốn là ầm ĩ muốn ba mẹ dẫn cậu đi ra ngoài đi dạo, tiếc rằng bây giờ Tòng Thiện không còn sức lực, vì vậy đổi thành đến phòng sách chơi ghép tranh với anh.

Mà Hàn Trường Hiên thì kéo Nhạc Thanh Lăng về phòng, cũng không có nói vòng vo, đi thẳng vào vấn đề nói: "Vừa rồi Dập Hạo tới tìm tôi, nói bà lại đang quấy rối chuyện giữa nó và con dâu, có phải muốn huyên náo đến nhà cửa không yên bà mới cam tâm hay không?"

Nhạc Thanh Lăng không cảm thấy mình có gì sai, hỏi ngược lại: "Tôi làm cái gì?"

"Không phải bà kêu Thượng Quan Chi Lan đến Trung Quốc sao?" Trong lòng vợ nghĩ gì, Hàn Trường Hiên làm sao có thể không rõ, ông chất vấn, "Có phải bà muốn tạo cơ hội để cho con dâu thức thời mà lui hay không?"

Nếu nói phá, Nhạc Thanh Lăng cũng không có gì để giấu diếm, bà thoải mái thừa nhận nói: "Phải, là tôi kêu Chi Lan đến, cũng muốn nó và Dập Hạo có thể có cơ hội phát triển, ông cũng thử nghĩ xem bệnh tình của Thẩm Tòng Thiện không ổn định như vậy, không chừng sau này vẫn còn sẽ trở nên tinh thần không rõ, người làm mẹ tôi đây đương nhiên phải thay con trai suy tính."

"Uổng công bà cũng là giới tri thức cao, nói những lời nói có gì khác với những người phụ nữ nông thôn tục tĩu kia đâu?" Hàn Trường Hiên cau mày dạy dỗ, "Nếu như Dập Hạo và Tòng Thiện đã kết hôn, hẳn nên phù trợ đến già, cho dù Tòng Thiện có bệnh, đó cũng là trách nhiệm Dập Hạo phải làm, tại sao có thể trở thành cớ tìm vợ khác? Huống chi lúc trước Tòng Thiện biết tình trạng sức khỏe của mình, còn cố chấp muốn sinh cháu ra, bà cũng không suy nghĩ một chút xem nếu không phải cô ấy, bây giờ bà có thể ngậm kẹo đùa cháu, an hưởng các mối quan hệ sao?"

"Phải, là cô ta sinh Thần Thần, là đại công thần trong nhà, cho nên bọn chúng muốn cử hành hôn lễ, ông nghe tôi nói một chữ không sao? Tôi không chỉ không có phản đối, còn giúp chúng nó làm hôn lễ đến vô cùng náo nhiệt, ngay cả hôn lễ của hoàng thất cũng không nhất định có phong cảnh nở mày nở mặt như vậy. Cũng coi như cấp đủ mặt mũi cho Thẩm Tòng Thiện rồi." Nhạc Thanh Lăng hừ một tiếng, dường như cảm thấy cử hành hôn lễ đã là nhượng bộ lớn lao rồi, "Nhưng ông cũng nghe bác sĩ nói rồi đấy, tình trạng của cô ta cho dù ai cũng không nói chính xác được, bất cứ lúc nào cũng có thể làm ra hành động kinh người. Hơn nữa, ông không thấy cô ta thường xuyên vô duyên vô cớ liền nổi giận với Dập Hạo sao, người phụ nữ như vậy thích hợp làm vợ, làm mẹ sao?"

"Nói cho cùng, bà chính là không thể đón nhận Tòng Thiện." Hàn Trường Hiên nói trúng tim đen chỉ ra, "Bà vẫn cảm thấy Tòng Thiện không xứng với Dập Hạo, lúc đó cô ấy mang thai đứa nhỏ, bà không dám làm ra cái gì. Thần Thần vừa ra đời, bà liền bắt đầu suy nghĩ làm thế nào mới có thể đuổi cô ấy đi, lại thay Dập Hạo chọn một người vợ bà nhìn vừa mắt. Bà cho rằng kêu Thượng Quan Chi Lan tới đây, là có thể phá hoại tình cảm vợ chồng của bọn chúng sao?"

"Tôi là có ý nghĩ này, nhưng là phải xem ý nguyện của Dập Hạo." Nhạc Thanh Lăng thấy Hàn Trường Hiên hơi nổi giận, cũng không dám nói quá tuyệt tình, "Nếu Dập Hạo thật sự đối với Thẩm Tòng Thiện không chút lay động, vậy cho dù ai cũng không phá hoại được tình cảm giữa bọn chúng, nếu nó đối với Chi Lan vẫn còn có tình nghĩa, bản thân tôi cảm thấy Chi Lan thích hợp làm con dâu của nhà họ Hàn hơn so với Thẩm Tòng Thiện."

"Hồ đồ không yên!" Hàn Trường Hiên sắc lạnh nói, "Nếu Dập Hạo có nửa điểm tình nghĩa với Chi Lan, lúc đầu cũng sẽ không trì trệ không thực hiện hôn ước. Trong lòng tất cả mọi người đều biết, cũng chỉ có bà không chịu chấp nhận sự thật, nhất định muốn làm ra chút chuyện mới vừa lòng, hôm nay Dập Hạo đã nói rõ, đây là lần cuối cùng nó khoan nhượng bà quấy phá, lần sau bà chia rẽ tình cảm vợ chồng của bọn chúng nữa, nó sẽ lập tức mang theo Thần Thần rời đi, sau này bà cũng đừng nghĩ gặp cháu!"

Nhạc Thanh Lăng vừa nghe cũng rất không vui, vẫn cứ mạnh miệng nói: "Ban đầu lúc bọn chúng kết hôn, chính là giấy trắng mực đen viết rõ, nếu trong vòng hai năm tôi còn không có chấp nhận Thẩm Tòng Thiện, bọn chúng phải ly hôn."

"Bà cho rằng tại sao Dập Hạo phải để Tòng Thiện đến tòa án không công một chuyến?" Hàn Trường Hiên cười lạnh nói, "Nó chính là làm cho bà xem, để cho bà thấy rõ bà có thể thúc ép bọn chúng ly hôn hay không. Bà cho rằng dùng tiền là có thể mua được quan tòa sao? Bản lĩnh giao thiệp của Dập Hạo cũng không đơn giản như bà nghĩ, bà cũng đã sớm không thể nắm nó trong tay. Thừa dịp chuyện còn chưa tới mức không thể quay về đường sống, bà vẫn là giữ khuôn phép một chút, tránh cho xôi hỏng bỏng không kết cục lại là một cái rỗng tuếch!"

Hàn Trường Hiên chưa bao giờ dùng giọng như vậy nói với bà, Nhạc Thanh Lăng kinh sợ, có chút khó có thể tin hỏi: "Ông lại cảnh cáo tôi?"

Sắc mặt của Hàn Trường Hiên hơi dịu lại một chút, nhưng cũng không có tốt bao nhiêu, ông nói: "Mấy năm này, tôi chính là quá nuông chiều bà, nuông chiều đến mức bà tự tư tự lợi, không hề có lòng thông cảm dung người. Tôi vốn cho rằng trải qua chuyện của Dập Huy, ít nhiều thì bà cũng có chút giác ngộ. Không nghĩ tới, bà vẫn còn không chịu hối cải, Dập Hạo và Tòng Thiện bọn chúng đã trải qua biết bao trắc trở mới được ở bên nhau, hôm nay ngay cả con cũng đều có rồi, bà còn nghĩ tới muốn chia rẽ bọn chúng. Bà nói Tòng Thiện không xứng làm vợ và làm mẹ, vậy bà thì xứng sao? Hành vi của bà quả thực khiến người ta cảm thấy xấu hổ!"

Vẻ mặt Nhạc Thanh Lăng lúc trắng lúc xanh, bà ngàn vạn không nghĩ tới Hàn Trường Hiên lại nói với bà những lời nặng như vậy, vẫn còn đang trong khiếp sợ chưa có lấy lại tinh thần, lại nghe ông nói tiếp.

"Bà hận tôi năm đó cưỡng ép cưới bà, khúc mắt này bà vẫn không giải ra được, mấy chục năm nay cũng sống không quá vui. Tôi biết là tôi có lỗi với bà, bà muốn báo thù tôi, rời khỏi tôi cũng có thể, nhưng bà đừng hết lần này đến lần khác làm tổn thương người bên cạnh. Tuy Dập Huy, Dập Hạo là con trai của tôi, nhưng cũng là của bà, tôi thật sự không tưởng tượng được, đến tột cùng dạng người mẹ gì mới có thể hận không được muốn con trai không được tốt."

"Tôi không có—" Nhạc Thanh Lăng tức giận muốn phản bác, bà làm đều là vì muốn tốt cho con trai, không phải là đang hại bọn họ.

Hàn Trường Hiên xua xua tay, dường như không muốn cải cọ với bà, trên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú vẫn nhuốm vẻ uể oải, giọng cũng lắng xuống, ông nhìn Nhạc Thanh Lăng, trong mắt không hề che dấu thất vọng: "Thanh Lăng, tôi già rồi, cũng không muốn vĩnh viễn không chừng mực mà hạnh hạ lẫn nhau nữa. Bà muốn cái gì tôi cũng có thể cho bà, bao gồm tự do. Nếu như bà muốn ly hôn với tôi, tôi sẽ để lại hết tài sản lại cho bà, coi như bồi thường cho bà."

Thật ra thì lời nói này ông đã sớm muốn nói, nhưng vẫn không quyết tâm được, bây giờ ông không thể tiếp tục trơ mắt nhìn Nhạc Thanh Lăng huỷ đi cuộc sống của Dập Hạo, vì để bảo vệ con trai, ông tình nguyện đau lòng mà đề xuất ly hôn.

"Ông muốn ly hôn với tôi?" Trong lòng Nhạc Thanh Lăng run lên, ánh mắt mở thật to, giọng mang theo sắc bén và khiếp sợ không nén được.

"Nếu như điều này có thể giải trừ oán hận của bà mà nói, tôi đồng ý ly hôn." Hàn Trường Hiên thở ra một hơi, cuối cùng lại liếc mắt nhìn Nhạc Thanh Lăng một cái, trong lòng tuy đau không thôi, nhưng vẫn là dựng thẳng lưng, sãi bước đi ra ngoài.

Nhạc Thanh Lăng ngẩn ra tại chỗ, khiếp sợ, tức giận giống như thủy triều tuôn vào đáy lòng, bà nằm mơ cũng không nghĩ tới, kết hôn ba mươi lăm năm, Hàn Trường Hiên lại đề xuất ly hôn với bà, thế nhưng bà càng không nghĩ tới là phản ứng của mình, rõ ràng mong nhiều năm như vậy, cuối cùng ông cũng chịu thả tự do cho bà, nhưng bà không có cảm thấy vui vẻ và chút xiu cảm giác xả hơi nào, trái lại cảm thấy trời đất quay cuồng, bà lảo đảo mấy bước, trước mắt tối sầm, trời đất đảo ngược.