Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Quyển 2 - Chương 124-3: Bái đường thành thân (3)




Editor: smizluy1901

"Bây giờ thoải mái rồi chứ?" Tòng Thiện cười nói, "Nhưng nơi này cách quân khu hơi xa, ngộ nhỡ bọn đàn ông kia uống say, ai tới đưa cô về?"

Tạ Nhất Nhất quay đầu liếc mắt nhìn đám đàn ông đang đánh nhau, cũng cảm thấy bọn họ không đáng tin cậy, nhưng lại không ngần ngại chút nào nói: "Em có thể ngủ cùng chị."

"Cô nghĩ cũng đừng nghĩ." Một giọng nam trầm thấp thuần phát chen vào, không biết Hàn Dập Hạo "im hơi lặng tiếng" đi tời từ lúc nào, ngồi ở bên cạnh Tòng Thiện, ôm lấy cô, tuyên bố chủ quyền nói, "Ai cũng đừng nghĩ giành vợ với tôi!"

Tòng Thiện ngửi thấy mùi rượu nồng nặc và mùi mồ hôi trên người anh, biết anh uống không ít, cười vỗ vào anh nói: "Nhất Nhất nói đùa đấy, anh so đo làm gì!"

Tạ Nhất Nhất thấy "chính chủ" tới, không tiện tiếp tục quấn lấy Tòng Thiện nữa, xiên vẹo đứng lên, liền xông về phía đám người, lớn tiếng hô Tề Danh Dương cố lên.

"Vừa rồi bọn em đang nói gì?" Mượn rượu, Hàn Dập Hạo cũng có chút lớn mật, anh liếm lấy thùy tai của Tòng Thiện, thấp giọng hỏi.

"Ai da, ở đây nhiều người như vậy!" Tòng Thiệ đẩy anh ra, sợ bị người nhìn thấy, may mà vị trí này xa, phần lớn người lại tập trung ở trên đất trống, cho nên không có ai chú ý tới.

"Vậy em nói cho anh biết, vừa rồi bọn em có nói xấu anh hay không?" Ánh trăng như sợi chỉ bạc vẩy xuống, từng chút từng chút rơi ở trên mặt mày khóe miệng của Tòng Thiện, trông vô cùng dịu dàng động lòng người, Hàn Dập Hạo không nỡ buông cô ra, lại dựa tới, ôm lấy eo của cô, không chiều theo không buông tha hỏi. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

"Thì ra anh ở quân khu này còn trêu hoa ghẹo nguyệt cơ đấy!" Không nhắc tới thì thôi, nhắc tới Tòng Thiện liền nhớ lại lời Tạ Nhất Nhất nói, "khởi binh vấn tội".

"Ai nói xằng vậy! Anh không đi xé cái miệng của hắn không được!" Hàn Dập Hạo tức giận hét lên.

"Sao, 'có tật giật mình' hả?" Tòng Thiện miệng thơn thớt bụng một bồ dao gâm ép hỏi, "Nghe nói chỉ riêng trong bệnh viện quân khu người đẹp thầm mến anh nhiều đến mức có thể vòng mấy vòng sân tập, có chuyện này hay không?"

"Tạ Nhất Nhất nói? Haiz, vóc người quá đẹp trai chính là phiền toái." Hàn Dập Hạo lại còn hơi có mấy phần đắc ý.

Hai tay Tòng Thiện nâng lấy mặt anh, véo hai bên, vừa véo vừa nói: "Vậy em sẽ hủy khuôn mặt của anh, tránh cho anh làm em không tỉnh tâm."

"Úi, đau!" Hàn Dập Hạo giả bộ kêu lên, kéo tay cô xuống, giấu vào trong ngực của mình, chỉ sợ cô gặp lạnh, vẻ mặt tươi cười nói, "Nhiều người thầm mến anh hơn nữa, đó cũng là mầm cỏ trong khe đá, búng thế nào cũng búng không lên trên mặt được. Mà bà xã em đây chính là mặt trời của anh, không khí của anh, không có em, anh làm sao sống tiếp?"

Tòng Thiện cười ra tiếng, giận mắng: "Rõ là uống nhiều quá, thôi đi, nói cái gì cũng nói được."

"Trời đất chứng giám, anh đối với em là thật lòng, nhật nguyệt chứng giám!" Hàn Dập Hạo nói xong, còn giơ ba ngón tay lên, chỉ vào ánh trăng thề.

"Được rồi, đừng dọa người xấu mặt nữa." Tòng Thiện kéo tay anh xuống, mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng lại rất thoải mái.

"Ơ, lão đại lại còn trốn ở đây nói chuyện yêu đương với chị dâu à." Hai người còn chưa có ở cùng được mấy phút, đã bị người khác phát hiện, một nhóm người lại tới kéo Hàn Dập Hạo đi uống rượu, Hàn Dập Hạo cười mắng mấy câu, dưới cái gật đầu của Tòng Thiện, vẫn là theo chân những người đó rời đi.

"Đã lâu rồi Tiểu Lục Tử không có vui vẻ như vậy." Đầu này Hàn Dập Hạo vừa mới đi, Hàn Trường Hạo lại ngồi sang.

"Sao chú Sáu không đến bên kia với bọn họ?" Tòng Thiện thấy ông bị bỏ một mình, không hiểu hỏi.

"Người đã già." Hàn Trường Hạo giả bộ thở dài, xoa xoa cánh tay đau nhức, nói, "Không thể so với người trẻ tuổi, mới cùng bọn họ luyện hai ván, lão già khọm này như muốn rã rời, xem ra thật sự là đã lâu không có rèn luyện, ngay cả những thằng nhóc này cũng đánh không lại."

"Chú còn tính là già á?" Tòng Thiện nghe vậy mở to mắt, "ngạc nhiên" nói, "Nếu như chú đi trên đường lớn, nói chú ba mươi, đúng là không ai nghi ngờ."

"Nha đầu này lại biết dỗ chú vui cơ à." Hàn Trường Hạo tuy nói như vậy, nhưng lập tức đã cười đến mức không ngậm được miệng, xem ra rất thích nghe Tòng Thiện nói ông trẻ tuổi, tầm mắt ông phóng xa, nhìn đám thanh niên trẻ tuổi vui đùa ầm ĩ, nói, "Ngày trước Tiểu Lục Tử ở trong đại đội đặc chủng chính là bộ dáng này, về sau tuy chuyển đi nơi khác, nhưng vẫn là quan hệ cực tốt với đám anh em trước đây."

"Anh ấy rất lạnh nhạt với người lạ, sợ chưa tới một vài năm công sức, cũng không dễ dàng làm bạn với anh ấy." Tòng Thiện nói.

"Đúng vậy, bên cạnh nó cũng không có bạn nhậu gì, đều là có thể lấy mạng đổi mạng." Hàn Trường Hạo chậm rãi nói, "Chú đã từng nói với nó, vận khí của nó rất tốt, cả đời người có thể kết giao với mấy người bạn chứ? Huống chi còn là nhiều bạn chí cốt như vậy. Chú đúng thật là rất hâm mộ."

Tòng Thiện cũng đưa tầm mắt rơi ở trên người của người đàn ông đang tươi cười sảng lãng đó, quả thật, anh không phải là một người thích cười, ngoại trừ đối với cô, đối với người khác đều là vẻ mặt lạnh tanh, hôm nay nhìn thấy anh vui vẻ như vậy, cũng có chút ngoài dự kiến của cô, cô dừng lại một chút, hỏi: "Vậy lúc bảo anh ấy chuyển đi nơi khác, chắc anh ấy rất khó chấp nhận ạ."

"Suýt chút nữa chưa có thiêu rụi ngôi nhà." Hàn Dập Hạo chu miệng, nói, "Ai bảo bố nó chỉ có độc một mình nó chứ? Mẹ nó nói, người trong nhà đều rất tán thành. Lúc đầu, nó về nhà nghe được tin tức này, sắc mặt đen đến mức quả thực dọa người. Cùng người trong nhà ầm ĩ một trận, chọc đến ông cụ cũng vào bệnh viện. Nhưng sau đó bố nó và ông cụ liên thủ ép nó, nó không còn cách nào khác, chỉ có thể chấp nhận."

"Vậy chắc anh ấy rất không vui." Trong lòng Tòng Thiện căng thẳng, rất là đau lòng.

"Nó vốn muốn tiếp tục tìm cơ hội chuyển trở về, nhưng sau đó gặp con, có ý niệm thành gia, đã từ bỏ ý nghĩ." Hàn Trường Hạo nói cho cô biết, "Đây là chính miệng Tiểu Lục Tử nói, nó không thể giống như trước đây chỉ vì thích làm việc, nó muốn cho con một gia đình yên ổn, có thể dành nhiều thời gian ở bên con, cho nên nó có thể an tâm làm tốt ở cương vị hiện tại."

Trong cổ họng Tòng Thiện như bị thứ gì đó chẹn lại, người đàn ông này, chung quy là làm chuyện gì cũng nghĩ cho cô, vì cô, ngay cả lý tưởng của mình cũng có thể từ bỏ, có thể gặp được anh, cả đời này của cô chẳng lẽ còn yêu cầu xa vời cái khác sao?

"Con biết, anh ấy vẫn luôn vì tốt cho con." Đôi mắt to sáng ngời của Tòng Thiện tràn đầy tình cảm nồng nàn, lúc này, người đàn ông đang cười đến mức như một cậu bé, chính là người đời này cô yêu nhất.

Cùng Hàn Trường Hạo nói mấy câu, Tòng Thiện cảm thấy dạ dày lại bắt đầu cuộn lên, phải vào nhà vệ sinh.

Vịn vách tường nôn khan một hồi, đầu có hơi choáng váng, cô ở bên trong nghỉ ngơi một lúc lâu, mới chầm chậm đi ra.

Vừa mới đi ra, đã phát hiện trong phòng đầy ấp người, dường như tất cả mọi người đều vào.

"Sao vậy?" Cô vừa mới thốt ra một tiếng nghi hoặc, mọi người liền hoan hô đinh tai nhức óc.

"Bái đường thành thân!"

"Hả!" Tòng Thiện cả kinh há cái miệng nhỏ nhắn, đây là tình huống chết tiệt gì đây.

Lúc này một nhân vật khác đã đi tới, mã ngoài cao lớn đẹp trai ấy, ánh mắt chứa đầy tình ý ấy, nhìn thế nào cũng tuyệt như bạch mã hoàng tử!

Anh đưa tay về phía của cô, trong đôi mắt tràn đầy thâm tình ấy, như vòng xoáy khiến người ta trầm luân.

Giọng của anh trầm thấp mà từ tính, giống như rượu thượng hạn vậy, làm người ta say mê.

"Tòng Thiện, hôm nay coi như chúng ta diễn thử hôn lễ, gả cho anh được không?"

Nói xong, anh quỳ một chân trên đất, tầm mắt lại chưa bao giờ rời khỏi gương mặt cô.

Đùng một tiếng, Tòng Thiện hoàn toàn ngây ngẩn cả người, "diễn thử hôn lễ" ? Ở đây? Không có chữ hỷ không có nhà thờ? Không có áo cưới không có nhẫn?

Nói tới đây, Hàn Dập Hạo vốn là định bảo cô luôn đeo nhẫn kim cương, nhưng Tòng Thiện lại nói, cũng còn chưa có kết hôn đã đeo nhẫn có chút không tốt, cô muốn cùng anh cùng đeo vào cho đối phương, cho nên chiếc nhẫn kia vẫn luôn để ở trong phòng.

Lần này, Tòng Thiện hơi bối rối, cái gì cũng chưa có chuẩn bị, sao đột nhiên muốn "bái đường" cơ chứ?

"Chị dâu, chị còn không mau đồng ý đi!"

"Phải đấy, đồng ý đi!"

Nghe xung quanh hò hét ầm ĩ, Tòng Thiện cũng không có do dự bao lâu, bỗng dịu dàng cười một tiếng, nhẹ nhàng gật đầu: "Được!"

"Yeah! Bái đường!"

"Nhanh đi lấy mấy tấm vải đỏ, làm hỉ đường!"

"Lúc này đi đâu mua vải đỏ?"

Lúc này Hàn Trường Hạo linh cơ nhạy bén, hét lớn: "Mặc kệ, đi tìm đồ màu đỏ cho tôi! Ra giường, khăn bàn, quần áo gì cũng được!"

Mọi người vội vã tìm kiếm khắp nơi, tìm được một khăn trải giường màu đỏ từ trong phòng bảo mẫu, lục ra được một đôi nến, dùng vải đỏ bọc quanh coi như đèn long phượng.

Mọi người còn hái rất nhiều hoa tươi từ trong vườn hoa của Hàn Trường Hạo, trang trí hỉ đường tạm thời này tràn đầy mùi thơm.

"Ai ra chủ ý này?" Tòng Thiện nhỏ giọng hỏi Hàn Dập Hạo.

"Không muốn sao?" Hàn Dập Hạo nhìn cô chằm chằm, cười dịu dàng.

"Không phải." Tòng Thiện lắc đầu, nói, "Chỉ là có chút quá 'đột nhiên' thôi."

"Coi như để mọi người vui vẻ, lúc chúng ta nhận giấy chứng nhận đoán chừng là người có mặt không nhiều lắm, cho nên bọn họ liền rùm beng lên muốn nháo động phòng trước." Hàn Dập Hạo giải thích nói.

Tòng Thiện gật đầu, thì ra là như vậy, vậy cô lại càng không tiện từ chối.

Nhưng-- "Nháo động phòng?" Cô ngẩn người một giây, hỏi ngược lại.

"Tôi thân là chú, tôi chính là 'Cao Đường', mau mang cái ghế tới đây!" Thắc mắc của Tòng Thiện lập tức đã bị Hàn Trường Hạo hưng phấn lớn giọng cắt đứt, còn chưa có kịp phản ứng, đã bị người xô đẩy tới trước, mà trong tay của cô và Hàn Dập Hạo cũng được nhét vào một "tú cầu" màu đỏ.

"Đợi một chút!" Một giọng nữ trong trẻo đột nhiên thốt lên, Tạ Nhất Nhất chen đến phía trước nói, "Các anh không biết những quy củ này, để tôi nói cho các anh biết. Bái đường phải 'thắp nến, dâng hương, đốt pháo, tấu nhạc', nến là có, hoa cũng là thơm, pháo đâu? Âm nhạc đâu?"

"Cái này không phải là đơn giản sao? Chúng tôi làm tiếng 'bùm bùm' là được rồi, về phần âm nhạc ấy hả, một, hai, ba, tấu nhạc!" Giọng của Vương Nhị Tiểu từ trong đám người truyền đến, anh ta giống như vung chiếc gậy chỉ huy, ra lệnh một tiếng, mọi người nhặt những đồ có thể phát ra tiếng cách mình gần nhất, gõ "binh binh bang bang".

"Có chút tế bào âm nhạc có được hay không?" Tạ Nhất Nhất bất mãn hét lên.

"Tề lão đại, kéo vợ của anh đi qua một bên!" Mọi người đẩy Tạ Nhất Nhất "bắt bẻ" đến trong ngực của Tề Danh Dương, để cô đừng làm gián đoạn.

"Được rồi, bắt đầu bái đường!"

Tòng Thiện bị trò kịch này nháo đến không biết nên phản ứng thế nào, nghe những tiếng kêu khóc om sòm này, dáng vẻ này không giống thành thân, rõ ràng giống như đang ở vườn bách thú!

"Nhất bái Thiên Địa!" Lý Đại Chủy lớn giọng bắt đầu nghi lễ, hô lớn.

Tòng Thiện được Hàn Dập Hạo dẫn đến vị trí cửa, xá một xá với bầu trời mênh mông.

"Nhị bái Cao Đường!"

Cô lại được Hàn Dập Hạo cẩn thận dắt tay, mặt ngó về phía Hàn Trường Hạo đang nở nụ cười, bái một bái.

"Phu thê giao bái!"

Hai người nhìn nhau cúi đầu, trên mặt Hàn Dập Hạo là sự vui sướng nồng đậm, Tòng Thiện lại có chút như rơi vào trong sương mù.

"Kết thúc buổi lễ! Đưa vào động phòng!"

"Nháo động phòng!" Mọi người giống như đánh máu gà, rất kích động, đẩy mạnh đôi "cô dâu chú rể" vào trong "tân phòng" đã được người giúp việc thu dọn xong.