Bởi vì chuyện của An
Bối Bối, Tòng Thiện nộp đơn xin chuyển đi nơi khác, cô đã suy nghĩ cẩn
thận, thay vì ngày ngày đối mặt với từng sắc mặt đáng ghét của nhà họ An này, trái lại cô thà không được thăng chức, dù sao tương lai cũng còn
dài, còn có rất nhiều cơ hội.
Nhưng công việc vẫn phải tiếp tục, hôm nay cô đến nhà họ An chủ yếu chính là giải quyết chuyện chuyển giao.
"Chị Thẩm, chị muốn chuyển đi sao?" Tiểu Kha vừa nghe, vội vàng hỏi tới
nguyên nhân, "Có phải An Đạo Ninh và vợ của ông ta vì chuyện lần này mà
làm khó dễ chị hay không? Vốn là không liên quan gì đến chị mà, không
được, tập thể chúng tôi sẽ đi giải thích rõ với cấp trên."
Lời của cô ấy vừa dứt, thành viên của tổ bảo vệ lập tức cùng đồng loạt phụ họa.
"Không phải." Tòng Thiện lắc đầu, bảo tiểu Kha trước tiên đừng nên kích động,
chậm rãi nói nguyên nhân cho bọn họ biết, "Thật ra thì với tính cách của tôi cũng không thích hợp làm bảo vệ cho nhà người có tiền, hơn nữa
chuyện lần này, tôi cảm thấy tôi không thể đảm nhiệm chức vị này, có lẽ
làm nghề cũ tốt hơn. Đây đều là quyết định của cá nhân tôi, không có
liên quan gì đến người khác."
"Chị Thẩm, chị thật sự quyết định
rồi sao?" Tiểu Hà hỏi tới, tuy thời gian cùng chung một tổ không lâu,
nhưng rất hoà hợp, cậu thật sự không nỡ xa vị tổ trưởng mà mỗi lần xảy
ra chuyện đều tự mình chống chọi và còn chưa bao giờ bày ra bất kỳ dáng
vẻ ta đây nào này. Truyện chỉ được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
"Ừ, quyết định rồi." Tòng Thiện cười gật đầu, nhìn bộ dáng thất vọng của
bọn họ, lại nói, "Đừng có bày ra vẻ mặt này chứ, tuy tôi rời đi, nhưng
giới cảnh sát ở thành phố A lại lớn như vậy, sau này cơ hội chạm mặt
cũng rất nhiều. Cuối tuần này tôi mời mọi người ăn cơm được không?"
"Được rồi." Tiểu Kha vỗ vỗ bả vai Tòng Thiện, với chiều cao gần 1m7 của Tòng
Thiện mà nói, tiểu Kha còn cao hơn gần nửa cái đầu, cô ấy hơi có chút
khí phách nói, "Chị Thẩm, tôi ủng hộ chị, người ở nhà họ An này tôi cũng nhìn không vừa mắt, ngày mai tôi cũng đến trong cục xin chuyển đi nơi
khác."
"Cô đừng kích động." Tòng Thiện vội vàng trấn an cô ấy
nói, "Vụ án này sẽ phải kết thúc ngay thôi, mọi người nhẫn nại thêm chút nữa thì giải thoát rồi, tôi là vì có một số nguyên nhân không tiện tiết lộ, nhưng ngàn vạn lần cô chớ có học tôi."
"Đúng vậy, nếu đều đi hết, cấp trên không nổi giận à." Anh Dương giúp khuyên nhủ.
Rốt cuộc tiểu Kha cũng bình tĩnh lại, lúc này, lại nghe quản gia chuyển lời đến nói, An Đạo Ninh muốn gặp cô.
Tòng Thiện vốn không có ý định đi, nhưng suy nghĩ một chút, nếu như cứ tránh không gặp như vậy, nói không chừng An Đạo Ninh còn tưởng rằng cô sợ
ông, vì vậy cô đi tới phòng sách.
"Có chuyện gì nói mau." Đi
thẳng vào vấn đề lên tiếng hỏi mục đích của ông, Tòng Thiện đã quyết
định không cần thiết lại cùng ông nói tiếp.
"Nghe nói con chuyển đi nơi khác?" An Đạo Ninh không có để ý tới giọng điệu của cô, lại còn nở nụ cười hỏi.
Thật ra thì ông đã sớm hỏi thăm rõ, ngày mai Tòng Thiện sẽ được điều đi,
chẳng những không có bị cách chức, còn có thể vì biểu hiện tốt trong
thời gian này mà được trong cục khen ngợi, thông báo thăng chức của cô
cũng đã gửi xuống, mà Đường Tuấn phát huy không ít ảnh hưởng trong đó,
cho nên cô mới có thể rời đi nhanh như vậy.
Như vậy thấy rõ, quan hệ giữa cô và Đường Tuấn thật sự bất thường.
Mục đích An Đạo Ninh tìm đến Tòng Thiện, thật ra thì chính là muốn thám
thính tình hình, nếu như cô thật sự có quan hệ dây mơ rễ má với Đường
Tuấn, cô con gái này ông không thể không để mắt tới.
"Đúng vậy,
hôm nay tan việc tôi sẽ đi, sau này không cần nhìn thấy các người nữa
rồi." Tòng Thiện không khách sáo nói, "Nếu như ông chính là hỏi tôi về
chuyện này, tôi đã trả lời ông."
Nói xong, xoay người rời đi.
"Đợi một chút." An Đạo Ninh lên tiếng gọi, ông từ sau bàn sách sãi bước đi ra, muốn giữ chân Tòng Thiện.
Tòng Thiện dừng lại, quay đầu nhìn ông, lạnh lùng hỏi: "Còn có chuyện gì, hỏi hết một lần đi."
An Đạo Ninh thở dài nói: "Tòng Thiện, bố là muốn nói tiếng xin lỗi với con."
"Vì cái gì?" Tòng Thiện giễu cợt hỏi.
"Thật ra thì năm đó bố không muốn bỏ mặc mẹ con con, mà là mẹ con không chịu
để cho bố gặp con." Lời này của An Đạo Ninh nửa thật nửa giả, ông coi
Thẩm Tòng Tâm là bàn đạp, nhưng ít nhiều gì cũng có tình cảm, chẳng qua
lòng ghen tỵ của Tô Nhị Hà quá nặng, nhìn ông rất chặt. Ông đi tìm Thẩm
Tòng Tâm một lần, thấy mẹ con họ quả thật rất thê lương, cũng muốn để
lại ít tiền, nhưng lại bị Thẩm Tòng Tâm cầm dao đâm bị thương, dưới cơn
nóng giận ông đã không còn quan tâm tới sống chết của mẹ con Tòng Thiện
nữa.
"Tôi và ông quan hệ gì? Ông dựa vào cái gì gặp tôi?" Tòng
Thiện nghe lời dối trá của ông quả thật muốn ói, cô hung hăng ngắt lời
ông, từng câu từng chữ, tràn đầy khinh miệt, ăn nói mạnh mẽ nói, "Tôi
chỉ có mẹ và cậu, nếu ông đã làm đoạn tuyệt những chuyện xấu trước kia,
bây giờ cần gì phải giả bộ một chút thân bất do kỷ như vậy?"
"Bố
thật sự muốn bù đắp cho con, Tòng Thiện. Hoặc là nhà họ Thẩm, chỉ cần
con nói ra, có thể làm được bố nhất định sẽ làm." Vẻ mặt An Đạo Ninh
chân thành nói.
An Đạo Ninh của hôm nay đã không phải là kẻ đầy
rẫy dã tâm của lúc trẻ, cùng với tuổi tác càng lớn, ý nghĩ của ông càng
thay đổi. Hơn nữa, mỗi khi Tô Nhị Hà giở thói ngang ngược, ông liền nhớ
tới Thẩm Tòng Tâm xinh đẹp tĩnh lặng năm đó, hôm nay nhìn thấy Tòng
THiện, cái loại tưởng nhớ đó càng lúc càng thường xuyên, cho nên bỏ qua
nhân tố nhà họ Đường không nói, ông cũng là có một chút áy náy với cô
con gái này.
"Tỉnh lại đi. Quan hệ giữa tôi và ông vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi." Tòng Thiện nói dứt câu, không muốn nhiều lời nữa,
kéo cửa ra liền sãi bước đi ra ngoài.
"Từ trước tới nay, bố chưa
từng quên mẹ con, hàng năm vào ngày giỗ của bà ấy, bố đều ghi tạc trong
lòng, bố biết mọi người sẽ không để cho bố đi bái tế bà ấy, cho nên, bố
chỉ có thể gửi tặng một bó hoa tulip màu tím mà bà ấy yêu nhất." An Đạo
Ninh nói với bóng lưng của cô.
Tòng Thiện không có dừng bước, trong lòng lại hơi sửng sốt, người hàng năm tặng hoa là ông sao?
Nhưng nghĩ lại, người cũng đã mất, ông tặng hoa cũng chỉ là muốn khiến trong
lòng dễ chịu hơn một chút, vốn là không có chút ý nghĩa nào.
Về đến phòng làm việc, trong điện thoại di động có một tin nhắn Hàn Dập Hạo gửi tới, anh chỉ viết ba chữ "Anh nhớ em".
Tòng Thiện nhìn vào màn hình điện thoại di động, khóe miệng lộ ra một nụ cười, nhắn lại một câu "Anh ở đâu? Làm gì vậy?"
Lúc này, Hàn Dập Hạo đang cùng đám người Đường Tuấn uống cà phê, trước mắt
anh đang nghỉ phép, trong lúc rãnh rỗi không thể làm gì khác hơn là tìm
mấy người bạn tốt giết thời gian, mà đám người Đường Tuấn vừa nghe nói
anh "bị thương" về, hiển nhiên muốn tới "quan tâm thăm hỏi" một chút.
"Mấy cô gái bên ngoài rất phù hợp." Huýt sáo, Tiễn Thiểu Kiệt nhâm nhi cà
phê, nhìn mấy cô nàng nóng bỏng bên ngoài tấm kính thủy tinh nói.
"Người ở giữa kia ngực rất to." Câu Tử Minh bắt chéo hai chân, bình luận nói.
Bọn họ ngồi ở trong phòng VIP đặc quyền, từ bên trong có thể nhìn ra phía
ngoài, mà phía ngoài lại không nhìn thấy được bên trong.
Đường
Tuấn không có nói tiếp, mắt hoa đào dừng ở trên người Hàn Dập Hạo đang
bề bộn trả lời tin nhắn, nhàn nhạt lên tiếng: "Cậu gọi chúng tôi ra đây
là để xem cậu chơi điện thoại à?"
Sau khi nghe anh ta nói, hai
người khác cũng thu hồi tầm mắt, Câu Tử Minh tò mò hỏi: "Lại còn cười
không ngừng, có phải đưa người đẹp đến hay không?"
"Chẳng lẽ cậu đã thu phục được Tòng Thiện?" Khóe miệng Đường Tuấn hơi cong, trực tiếp hỏi.
Trả lời tin nhắn cho Tòng Thiện, Hàn Dập Hạo cất điện thoại vào trong túi,
đón lấy ánh mắt dò xét của ba người, thu hồi nụ cười, làm ra vẻ nghiêm
túc nói: "Mắc mớ gì đến các cậu."
Ba người vừa nghe, liếc nhìn nhau, người này, tuyệt đối có vấn đề.
"Bây giờ lại nói mắc mớ gì đến chúng tôi, lúc đầu là ai nửa đêm canh ba gọi
điện bảo tôi chuẩn bị mười triệu?" Tiễn Thiểu Kiệt sờ sờ ngón út, nhắc
nhở nói.
"Cậu không nói, tôi liền trực tiếp đi hỏi Thẩm Tòng
Thiện là được rồi." Đường Tuấn nhíu mày, nói xong liền muốn lấy điện
thoại di động ra.
"Không được quấy rầy cô ấy." Hàn Dập Hạo lập tức lên tiếng ngăn lại.
"Còn chết không thừa nhận, vậy cậu muốn qua cầu rút ván phải không?" Câu Tử Minh gõ gõ cái bàn, không vui nói.
"Không sai, tôi đã đến với cô ấy rồi." Hàn Dập Hạo dứt khoát thừa nhận nói, trong mắt đều là ý cười.
"Nhanh như vậy? Cậu dùng khổ nhục kế?" Đường Tuấn đưa mắt nhìn sang cánh tay của anh, lên tiếng nói.
"Cái này gọi là tương kế tựu kế." Hàn Dập Hạo hơi đắc ý nói.
"Tôi thấy, nếu cậu bị thương cả hai tay, nói không chừng cô ấy lập tức đồng ý gả cho cậu." Câu Tử Minh khịt mũi.
"Lúc nào thì dẫn cô ấy đến cho chúng tôi gặp mặt." Tiễn Thiểu Kiệt đề nghị, lập tức nhận được sự đồng ý của hai người còn lại.
Mấy người bọn họ đều là bạn học, chỉ có Hàn Dập Hạo giữa chừng chuyển đến
trường quân đội thiếu niên, cho nên chút tình cảm nảy sinh vẫn luôn rất
sâu đậm, bằng không cũng sẽ không quan tâm đến việc anh khó có được một
lần tình cảm chân thành như vậy.
"Bây giờ vừa mới xác định quan hệ, các cậu cũng đừng dọa cho người ta chạy." Hàn Dập Hạo hơi nhíu mày rậm, cảnh cáo nói.
"Người phụ nữ của cậu hung hãn như vậy, chúng tôi có thể dọa cô ấy sao?" Câu
Tử Minh khịt mũi coi thường, chỉ từ đêm đó chứng kiến lời trần thuật của Tề Danh Dương, cũng biết Thẩm Tòng Thiện là hạng người gì. Một người
phụ nữ dám dọ sức với báo Châu Phi, anh cũng không dám chọc.
"Dù
sao thì nàng dâu xấu vẫn phải gặp bố mẹ chồng, khó có được cậu nghiêm
túc một lần, chẳng lẽ còn muốn giấu?" Đường Tuấn trêu chọc nói, tuy anh
đã gặp Tòng Thiện mấy lần, nhưng chẳng hề biết nhiều, chỉ có thể nói anh không ghét cô gái này, có thể xứng với Hàn Dập Hạo hay không, vẫn còn
phải quan sát thêm một thời gian.
"Tôi hỏi cô ấy một chút." Hàn
Dập Hạo chẳng ừ hử gì cả, nếu như Tòng Thiện muốn gặp bọn họ, thì sẽ dẫn cô ấy đến, nếu như không muốn gặp, thì sẽ từ từ.
"Còn hỏi? Hàn thiếu cậu nói mà cô ấy cũng dám không nghe?" Tiễn Thiểu Kiệt trêu chọc nói.
"Cái này gọi là tôn trọng, các cậu chưa từng yêu sẽ không hiểu được." Hàn Dập Hạo phản bác.
"Cậu hết thuốc chữa rồi." Ba người lắc đầu, cùng hạ kết luận.
Hàn Dập Hạo chỉ cười, tâm trạng trông có vẻ rất tốt.