Editor: smizluy1901
Về đến nhà, Tòng Thiện vừa mới tắm rửa đi ra, Thẩm Tòng Nghĩa liền gọi cô đến xem TV.
"Cậu, làm sao vậy?" Tòng Thiện vừa lau tóc, vừa từ trong phòng đi ra.
"Mau xem tin tức, bên Nam Hải có động tĩnh mới." Thẩm Tòng Nghĩa vội vàng gọi cô tới ngồi xuống.
Tòng Thiện vừa nghe, cũng lập tức ngồi xuống ghế sofa, hiện nay cô quan tâm nhất chính là tình hình phát triển bên Nam Hải, chuyện giằng co giữa Trung Quốc - Philippines không ngừng leo thang, nghe nói quân khu Quảng Châu và hạm đội Nam Hải đã bước vào chuẩn bị chiến tranh, không biết Hàn Dập Hạo thế nào.
"Tổng thống Philippines Aquino cho biết sẽ thu thập 'chứng cứ' 'Trung Quốc bắt nạt Philippines'; Sáu chiếc thuyền đánh cá của Philippines tiến vào bãi cạn của đảo Hoàng Nham..."
"Một số du học sinh Trung Quốc của trường đại học New York nước Mỹ đứng ở trước cửa đoàn đại biểu Liên Hiệp Quốc giăng biểu ngữ và cờ, tiến hành biểu tình thị uy vấn đề 'Bảo vệ chủ quyền đảo Hoàng Nham'..."
"Philippines đã gửi yêu tới nước Mỹ, cung cấp tàu tuần tra cho quân đội vũ trang Philippines, máy bay tuần tra, hệ thống radar và các thiết bị trạm quan sát bờ biển, giúp Philippines đạt đến 'mức độ phòng ngự tin cậy tối thiểu nhất'..."
"Phát ngôn viên của quân đội nói, xét thấy tình hình căng thẳng, quân đội của chúng ta lại tiến hành lên kế hoạch chiến lược, thành lập đội ngũ tàu chiến hải quân đi đến vùng biển Tây Thái Bình Dương, thay cho một nhóm thành viên trước đó..." Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.
"Hình như là muốn điều một nhóm người đi, lại cho một nhóm người quay trở về?" Thẩm Tòng Nghĩa nghe tin tức, có chút vui vẻ nói.
"Cũng không biết là điều ai về." Tòng Thiện lẩm bẩm nói, kể từ khi Hàn Dập Hạo đi, vẫn chưa từng liên lạc với cô, lúc đầu cô còn cảm thấy như vậy rất tốt, nhưng mỗi ngày nghe tin tức, nghe tình hình bên Nam Hải, lòng của cô cũng đập thình thịch theo.
"Con không cần lo lắng cho tiểu Hàn, cậu ấy sẽ bình an trở về." Thẩm Tòng Nghĩa vỗ vỗ tay Tòng Thiện, nhìn vẻ mặt cô buồn rầu, an ủi nói.
"Con không có lo lắng cho anh ta." Bị bóc trần tâm sự, Tòng Thiện lập tức phủ nhận nói, cô không thể để cho cậu nhìn ra cô quan tâm Hàn Dập Hạo thế nào, nếu không ông nhất định sẽ tiếp tục buộc dây tơ hồng lung tung.
Lúc này, điện thoại di động trong phòng cô reo lên, Tòng Thiện lập tức vào phòng, nhìn thấy dãy số dĩ nhiên là-- Hàn Dập Hạo!
Cô vốn không có lưu số của anh, nhưng trước khi anh đi, ngay ở trước mặt Thẩm Tòng Nghĩa, anh kiên quyết nhập số của anh vào điện thoại của cô, đáng thương nói nếu như mình không về được, nhất định phải chính miệng nói với cô một câu cuối cùng. Lúc ấy, Tòng Thiện vốn không muốn để ý đến anh, nhưng Thẩm Tòng Nghĩa ở bên cạnh lên tiếng phụ họa, nói Nam Hải biến động bất ngờ, quả thực rất nguy hiểm, muốn Hàn Dập Hạo thường xuyên gọi điện về báo bình an gì gì đó, cho nên Tòng Thiện cũng không có xóa, kết quả sau khi anh đi, đây là lần đầu tiên anh gọi điện về.
Tim hơi đập thình thịch, Tòng Thiện hít một hơi thật sâu, bắt máy, chỉ nghe đầu bên kia là giọng nam thuần phác quen thuộc: "Tòng Thiện, anh đã trở về rồi."
"Nhanh như vậy?" Tòng Thiện có chút giật mình, vừa mới nghe tin tức nói thay đổi nhân sự, kết quả anh đã về đến thành phố A rồi?
"Có phải em mới xem tin tức hay không?" Hàn Dập Hạo phát ra tiếng cười trầm thấp, từ trong lời nói bật thốt lên của cô cho thấy vừa xem tin tức.
"Làm sao anh biết?" Tòng Thiện có chút khó hiểu hỏi ngược lại.
"Bởi vì anh cũng đang xem tin tức." Hàn Dập Hạo cười giải thích nghi hoặc nói, "Trước khi truyền hình phát tin tức, điều động nhân sự cũng đã tiến hành rồi, cho nên lúc em xem tin tức này, anh đã ở thành phố A rồi."
"À." Tòng Thiện đáp một tiếng, khó trách tốc độ của anh nhanh như vậy.
"Tòng Thiện, anh muốn gặp em." Giọng Hàn Dập Hạo hơi mang theo vẻ mệt mỏi nói.
"Đã trễ thế này, anh nghỉ ngơi thật tốt đi." Tòng Thiện từ chối nói, cô đang chuẩn bị cúp máy, lại nghe đầu kia truyền đến một tiếng thở dài.
"Anh bị thương." Giọng Hàn Dập Hạo khàn khàn mang theo vẻ nặng nề khó tả.
"Sao lại bị thương?" Tim Tòng Thiện không kiềm được nhảy dựng lên, lập tức hỏi, chính mình cũng không có phát giác trong giọng nói có bao nhiêu lo lắng.
"Một quả ngư lôi nổ gần phía của anh, vụ nổ làm cánh tay anh bị thương." Hàn Dập Hạo có chút yếu ớt đáp.
"Có nghiêm trọng không? Bác sĩ nói thế nào?" Tòng Thiện lo lắng đến mức lòng bàn tay toát mồ hôi, sao anh lại gặp phải ngư lôi?
"Không có tổn thương đến xương, nhưng rất đau." Hàn Dập Hạo nhẹ nhàng thở dài nói.
"Vậy anh mau nghĩ ngơi đi, nếu không sao bệnh có thể tốt lên được?" Tòng Thiện thúc giục nói.
"Nhưng anh đói bụng, Tòng Thiện, anh muốn ăn cháo em nấu." Hàn Dập Hạo mượn cơ hội đề xuất yêu cầu.
Tòng Thiện im lặng, người này, buổi tối còn gọi cô đến nấu cháo cho anh?
"Bảo người nhà anh nấu cho anh, tôi cần nghỉ ngơi rồi." Tuy Tòng Thiện lo lắng, nhưng hiểu được sao mình có thể đến nhà anh cơ chứ.
"Trong nhà chỉ có một mình anh." Hàn Dập Hạo tiếp tục "giả bộ đáng thương".
"Tôi không tin." Tòng Thiện không nghe chuyện hoang đường của anh.
"Là thật, hiện tại anh ở nhà anh trai anh, ở nhà chỉ có một mình anh." Hàn Dập Hạo lập tức chân thành mà giải thích nói.
"Cái này..." Tòng Thiện do dự, nếu đúng như lời anh nói, chỉ có một mình anh ở nhà, anh là một người đàn ông, có biết tự chăm sóc cho mình hay không?
"Tòng Thiện, em nhẫn tâm như vậy sao? Muốn để cho anh lẻ loi một mình mà nằm ở trên giường chịu đói sao." Hàn Dập Hạo lại tiếp tục muốn gợi lên trái tim đồng cảm của cô.
Tay anh bị thương, chẳng lẽ chân cũng bị thương sao? Không biết đi ra ngoài tìm chút gì ăn?
"Tòng Thiện, tiểu Hàn gọi tới sao?" Thẩm Tòng Nghĩa ở ngoài cửa nghe được mấy câu, cũng đi tới hỏi.
"Dạ." Tòng Thiện không có phủ nhận.
Mà Hàn Dập Hạo cũng nghe được giọng của Thẩm Tòng Nghĩa, bảo Tòng Thiện đưa ông nghe máy.
"Được rồi, anh nói địa chỉ cho tôi biết, tôi lập tức tới đó ngay." Biết rõ Hàn Dập Hạo sẽ nói gì đó với Thẩm Tòng Nghĩa, Tòng Thiện dứt khoát đáp ứng, dù sao cô cũng lo lắng cho anh, chi bằng đi xem một chút.
Hàn Dập Hạo vừa nghe, mặt mày liền hớn hở, nói một cái địa chỉ.
Tòng Thiện cúp máy, nói với vẻ mặt nghi ngờ của Thẩm Tòng Nghĩa: "Cậu, con đi ra ngoài một chút."
"Con muốn đi tìm tiểu Hàn?" Thẩm Tòng Nghĩa già nhưng không có hồ đồ, thoáng cái thì đã đoán được.
"Tay của anh ấy bị thương, con đi xem anh ấy một chút." Tòng Thiện thành thật nói rõ, tránh cho Thẩm Tòng Nghĩa lại suy nghĩ lung tung.
"Vậy mau đi đi!" Thẩm Tòng Nghĩa vừa nghe, không nói hai lời gần như là đẩy Tòng Thiện ra cửa.
"Túi của con! Để con đổi giày trước đã!" Tòng Thiện hoàn toàn hết chỗ nói, cũng không cần gấp gáp như vậy chứ.
"Nếu như tình hình của cậu ấy nghiêm trọng, đêm nay con hãy ở lại đó chăm sóc cậu ấy thật tốt, không cần về." Nói xong câu đó, "ầm" một tiếng Thẩm Tòng Nghĩa liền đóng sầm cửa lại.
Tòng Thiện ngây người nhìn cánh cửa, nào có người làm cậu như vậy! Tuy nghĩ như vậy, nhưng Tòng Thiện vẫn nhanh chóng đi đến siêu thị mua chút nguyên liệu nấu ăn, sau đó bắt xe tới tiểu khu theo như lời Hàn Dập Hạo nói