Một tia nắng xuyên qua bức rèm thật dầy, chiếu rọi vào trong khe hở.
Người trên giường dường như cũng cảm nhận được độ sáng khó chịu kia, trở mình, dùng chăn che kín đầu, tiếp tục giấc mộng đẹp.
Đến tận lúc trời sáng choang, lông mi dài cong vút mới từ từ nhấc lên, đôi mắt như viên thủy tinh liếc nhìn đồng hồ nơi đầu giường một cái, ý thức được đã gần đến buổi trưa, Tòng Thiện mới quyết định rời giường.
Lại là một giấc ngủ tự nhiên thức dậy vào mỗi buổi sáng, Tòng Thiện vừa súc miệng vừa nhìn vào trong gương, phát giác thần sắc của mình trông khá hơn nhiều so với lúc mới về nước.
Bởi vì về nước đã là gần đến tết ta, trong cục lại nghĩ đến việc cô mới từ Châu Phi về, phải cần một khoảng thời gian điều chỉnh sự chênh lệch thời gian, dứt khoát cho cô nghỉ phép nửa tháng, để cho cô ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.
Cho nên, mỗi ngày ngoại trừ cô đi ngủ chính là mua thức ăn nấu cơm, quét dọn vệ sinh, rất là nhàn rỗi.
Trong nhà thường chỉ còn có một mình cô, cậu thích đi dạo chợ hoa điểu (tranh hoa và chim), mợ cả ngày chơi mạt chược bên ngoài, còn Thẩm Tòng Như thì bóng dáng cũng không thấy, nhưng cô cũng vui vì được yên tĩnh, ít nhất không cần nghe những lời châm chọc cầm thương mang côn kia.
Mà Lương Tư Hàn vì lượng công việc cuối năm tăng nhiều, càng không có thời gian bên cạnh cô, kể từ khi gặp nhau ở sân bay, hai người cũng có ba, bốn ngày không gặp mặt rồi.
Nhớ tới lời "cầu hôn" ngày đó, khuôn mặt Tòng Thiện hơi nóng lên, không biết là vì nỗi nhớ quá lâu không gặp hay là tìm được cái ôm mềm mại quen thuộc mà nhất thời không kiềm được, cô lại nói ra câu nói kia ngay trước mặt nhiều người như vậy, bây giờ nghĩ lại, thực sự quá lớn mật. Truyện chỉ được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
Nhưng may mà mấy ngày nay hai người chỉ gọi mấy cuộc điện thoại, nếu không thì Tòng Thiện thật không biết làm thế nào đối mặt với Lương Tư Hàn.
Ăn xong bữa trưa, Tòng Thiện làm vệ sinh trong nhà một mạch, mệt đến đầu đầy mồ hôi, đang ngồi ở trong phòng nghỉ ngơi.
"Rầm." Lúc này, cửa đột nhiên bị người đẩy ra, cánh cửa đụng vào tường phát ra âm thanh cực lớn, Tòng Thiện sợ hết hồn, nhưng lập tức biết là ai đã trở về.
"Cộp cộp cộp!" Bước trên đôi giày cao gót mười tấc, khuôn mặt trang điểm tinh tế, Thẩm Tòng Như ăn mặc thời thượng đi vào.
"Lấy ra!" Cô đi thẳng về phía của Tòng Thiện, chìa tay ra, mở miệng nói chính là câu này.
"Cái gì?" Cô em gái này từ nhỏ đã có thái độ rất không thân thiện với cô, Tòng Thiện sớm đã quen, nhưng một câu không đầu không đuôi như vậy, vẫn khiến Tòng Thiện nhíu mày.
"Tiền! Tháng này chị cho tôi tiền tiêu vặt ít như vậy, mua một chai Miss Dior cũng không được, chị bảo tôi làm thế nào đi ra ngoài chơi với bạn đây?" Không hề khách sáo nói ra lời này, vẻ mặt Thẩm Tòng Như hùng hồn.
"Chị không có tiền, tiền nhà tháng này đều đưa cho mợ rồi." Thẩm Tòng Thiện từ chối nói, cô làm sao không biết Thẩm Tòng Như tiêu tiền như nước thế nào, cho dù cho nó nhiều tiền hơn nữa, nó cũng có thể lập tức dùng hết, hơn nữa đều là đi ra ngoài ăn chơi trác táng với những người chẳng ra gì, cho nên cho dù có tiền cũng không thể cho nó.
"Ít ở đây giả bộ, tôi biết chị giấu tiền riêng, tốt nhất chị lập tức cho tôi, nếu không tôi không để yên cho chị đâu!" Thẩm Tòng Như nhíu mày, lộ rõ sự hống hách không hề bỏ sót chút nào, cô đưa tay đẩy Tòng Thiện ra khỏi ghế, bắt đầu lục lọi ngăn kéo.
"Mày không được lục lọi đồ của chị." Tòng Thiện hơi tức giận, cô giữ chặt cánh tay của Thẩm Tòng Như, lại bị người sau dùng sức hất ra.
"Ở nhà của tôi ăn chùa ở chùa, mỗi tháng mới cho có một chút ít tiền như thế, chị không biết thẹn tôi cũng thẹn thay chị." Vừa mắng vừa lục lọi khắp nơi, trong phòng rất nhanh đã bị Thẩm Tòng Như làm cho nát bét.
Tòng Thiện giận đến mức phát run, nhưng mà lại chỉ có thể ngồi ở trên giường nhìn, nghĩ thầm nó tìm không được cũng sẽ bỏ đi.
"Đây là cái gì?" Đột nhiên, Thẩm Tòng Như thốt lên một tiếng kinh ngạc.
Tòng Thiện nghe thế nhìn lại, nhìn thấy cô ấy lấy ra một cái hộp.
Trong nháy mắt nhớ tới gì đó, Tòng Thiện vội vàng giành lại, đồng thời la lớn "Đưa đây!"
Thẩm Tòng Như lại nhanh hơn một bước mở cái hộp ra, bên trong dĩ nhiên là một sợi dây chuyền kim cương sáng lấp lánh!
Có lẽ không nghĩ tới sẽ tìm được kim cương từ trong phòng của Tòng Thiện, càng không có nghĩ tới chính là vừa nhìn thấy lại là một sợi dây chuyền kim cương tuyệt đẹp giá trị không rẻ, trong lúc nhất thời Thẩm Tòng Như ngây ngẩn cả người, đợi cô phản ứng kịp thì sợi dây chuyền đã bị Tòng Thiện đoạt lại.
"Đừng có chạm vào đồ của chị mày!" Hiếm thấy Tòng Thiện nóng nảy.
Tâm tư của Thẩm Tòng Như lại hoàn toàn bị sợi dây chuyền kim cương kia chiếm giữ, cô hơi híp mắt, nhìn Tòng Thiện, nghi ngờ hỏi: "Lương Tư Hàn tặng cho chị sao?"
Tòng Thiện giấu sợi dây chuyền ở phía sau, lạnh lùng nói: "Không liên quan gì đến mày."
"Không đúng." Thẩm Tòng Như suy nghĩ một chút, lại nói, "Sợi dây chuyền này ít nhất cũng mấy trăm ngàn, chút tiền lương ít ỏi kia có thể mua được sao? Nếu không phải là giả thì chắc là người khác tặng!"
"Đã nói không liên quan gì đến mày." Tòng Thiện không muốn dây dưa với cô ấy thêm nữa, lấy từ trong túi ra mấy trăm đồng, đưa cho Thẩm Tòng Như, nói, "Chị mày chỉ có bao nhiêu đây."
"Làm gì đây? Đuổi ăn xin sao?" Thẩm Tòng Như vừa nhìn thấy mấy tờ bạc mỏng này, vẻ mặt bỗng chốc đã thay đổi, cay nghiệt nói, "Có phải chột dạ rồi đúng không, cho nên muốn đưa tiền để chặn miệng của tôi? Nói cho chị biết, phải đưa nhiều hơn một chút, nếu không tôi sẽ nói cho Lương Tư Hàn biết những chuyện xấu này của chị!"
"Mày nói nhăng gì thế hả? Chuyện xấu gì cơ?" Tòng Thiện nhìn cô ấy ném tiền trên đất, chỉ cảm thấy tức giận không thể chịu đựng được.
"Chuyện xấu gì ư?" Thẩm Tòng Như lạnh lùng cười một tiếng, lớn tiếng nói, "Kẻ ngốc cũng nhìn ra được sợi dây chuyền này đắt thế nào, có phải chị được một gã đàn ông có tiền nào đó bao nuôi rồi đúng không? Hay là chuyến đi Châu Phi, léng phéng với tên quỷ đen ở đó, cho nên người ta mới tặng cho chị một sợi dây chuyền kim cương!"
"Mày câm miệng lại cho chị!" Tòng Thiện giận dữ, quát lên với Thẩm Tòng Như, "Mày đừng có đặt điều vô căn cứ!"
"Tôi đặt điều ư?" Thẩm Tòng Như đột nhiên xán đến gần Tòng Thiện, nghĩ muốn đoạt lại sợi dây chuyền ở sau lưng cô, "Nếu như không có ai tặng chị, vậy thì đưa cho tôi!"
"Tránh ra!" Tòng Thiện tức giận đẩy Thẩm Tòng Như ra, muốn đi ra ngoài.
Tòng Thiện vốn là xuất thân đặc cảnh, sức lực hiển nhiên lớn hơn mấy cô gái bình thường một chút, dưới cơn nóng giận, sức lực có phần mất khống chế, Thẩm Tòng Như bị cô đẩy đụng vào trên bàn sách, đau đến nhe răng nhếch mép.
Lần này, Thẩm Tòng Như càng sẽ không từ bỏ ý đồ, cô xông về phía Tòng Thiện, dùng sức đẩy cô ấy một cái từ phía sau, Tòng Thiện mất trọng tâm, nằm trên sàn.
Thẩm Tòng Như nhân cơ hội vội vàng nhặt sợi dây chuyền rơi trên đất lên, liền muốn chạy đi.
Tòng Thiện cũng nhanh chóng đứng dậy, thoáng cái đã ngăn Thẩm Tòng Như ở phía tường, trong giọng nói đều tràn đầy tức giận: "Tốt nhất mày đừng có quá đáng!"
Thẩm Tòng Như khiêu khích nói, "Chỉ cần chị dám đụng đến một cọng lông của tôi, mẹ tôi nhất định sẽ đuổi chị ra ngoài!"
"Trả đồ đây!" Tòng Thiện không muốn cùng cô ấy nói nhảm, nhưng Thẩm Tòng Như giữ chặt sợi dây chuyền ở trong lòng bàn tay, không muốn trả lại.
"Không trả!" Thẩm Tòng Như lớn tiếng đáp.
"Đừng ép chị đây nổi giận!" Tòng Thiện giận thật, cô giơ tay lên, uy hiếp nói.
"Chị dám!" Thẩm Tòng Như lại càng hung hăng quát to hơn cả Tòng Thiện, cô cũng không tin, vận xấu này, hôm nay có thể làm gì được cô.
"Mày!" Tòng Thiện siết chặt quả đấm, thật sự muốn đánh cô ấy.
Nhưng mà lúc này, cánh cửa lại mở ra, đi vào là Trương Thục Hiền, bà ta vừa nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, nhất thời sợ hãi kêu lên một tiếng, không nói hai lời liền tiến đến kéo Tòng Thiện ra, ngay sau đó, "Bốp!" một tiếng giòn vang, Tòng Thiện bị đánh đầu hơi nghiêng sang một bên.
"Vừa rồi cô muốn làm gì? Cô là vận xấu, còn dám ra tay đánh người ư!" Trương Thục Hiền nổi giận đùng đùng, không chỉ tát Tòng Thiện một cái, còn lập tức hung hăng mắng chửi.
Mắng xong, bà quay sang kiểm tra tình trạng của Thẩm Tòng Như, vừa lo vừa sợ hỏi, "Con gái, con có bị làm sao không? Vừa rồi nó đánh con chỗ nào rồi hả?"
"Mẹ, chị ta nắm chặt tay con rất đau!" Thẩm Tòng Như giơ cổ tay không bị thương chút nào lên ngay cả một vết đỏ cũng không có, kể khổ nói.
"Để mẹ xem xem." Cẩn thận kiểm tra nhiều lần, ngoại trừ Thẩm Tòng Như liên tục kêu đau ra, Trương Thục Hiền không nhìn thấy trên người cô có bất kỳ vết thương gì.
Trương Thục Hiền lại quay đầu sang Tòng Thiện, giận dữ hét: "Cô cút đi cho tôi!"
Tòng Thiện vốn đã sôi gan, cô bỏ tay bụm mặt xuống, đột nhiên xông tới cướp lại sợi dây chuyền trong tay Thẩm Tòng Như, sau đó ra khỏi cái nhà này.
Thẩm Tòng Như bất giờ không kịp phòng bị, sợi dây chuyền kim cương cứ như vậy bị cướp đi, chờ hai mẹ con họ phản ứng kịp thì Tòng Thiện cũng đã đi xuống lầu từ lâu.
"Mẹ!" Lần này, Thẩm Tòng Như tức giận đến giậm chân, vừa khóc vừa ầm ĩ với mẹ mình, "Bảo chị ta trả sợi dây chuyền kim cương lại cho con!"
"Sợi dây chuyền kim cương gì?" Trương Thục Hiền không rõ, mở miệng hỏi.
"Thì là có một gã đàn ông tặng cho chị ta một..."
Trong lúc Thẩm Tòng Như thêm mắm thêm muối miêu tả cho Trương Thục Hiền nghe việc Tòng Thiện được một người đàn ông có tiền vừa già lại vừa buồn nôn "bao nuôi", thì có một chiếc xe BMW màu đen đang chậm rãi lái vào tiểu khu.