Tòng Thiện một mực đứng đợi Hàn Dập Hạo ở cổng doanh trại, không biết
đứng ở trong gió rét bao lâu, tiễn chỉ huy Khoa Phỉ xong đoàn xe mới trở về.
"Sếp Hàn, tôi có việc tìm anh." Không biết Hàn Dập Hạo ngồi chiếc xe nào, Tòng Thiện hét lớn.
Một chiếc xe dừng lại ở trước mặt của cô, cửa kính xe hạ xuống, hiện ra
khuôn mặt nghiêng đường nét rõ ràng của Hàn Dập Hạo, anh liếc mắt nhìn
Tòng Thiện, nhàn nhạt nói: "Lên xe."
Tề Danh Dương ở ghế lái phụ thức thời xuống xe, khi anh lướt qua Tòng
Thiện thì lo lắng nhìn cô một cái, đêm nay, cho dù là ai cũng cảm nhận
được tâm tình của Hàn Dập Hạo rất nặng nề, cô cảnh sát nhỏ bé bướng bỉnh này, ngàn vạn lần cũng đừng tiếp tục chọc giận anh ta.
Tòng Thiện lên xe, Hàn Dập Hạo quay đầu xe lái ra khỏi doanh trại, trên
đường đi, hai người cũng không có mở lời, mãi cho đến anh dừng lại, Tòng Thiện mới mở miệng nói: "Sếp Hàn, tôi có chuyện nói cho anh biết."
"Nói." Sắc mặt Hàn Dập Hạo nhìn không ra vui hay giận, nhưng Tòng Thiện biết, lúc này tâm tình của anh cũng không tốt.
Tâm trạng của Tòng Thiện cũng không khá hơn anh bao nhiêu, cô không muốn nhìn anh, vì vậy, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, nói: "Về chuyện tàn
sát thôn Raim, chiều nay Dunham Linda nhận ra vài tên hung thủ trong đó, bọn họ chính là cấp dưới của chỉ huy Khoa Phỉ, sáng sớm ngày mai tôi sẽ báo cáo tình hình này với tổ điều tra của Liên Hiệp Quốc."
Đột nhiên, cằm của cô bị Hàn Dập Hạo giữ chặt, vặn qua phía của anh, sắc mặt người đàn ông u ám không vui mở miệng, giọng nói còn lạnh hơn cả
băng: "Em nhìn cũng không muốn nhìn anh sao?"
"Buông ra!" Tòng Thiện bị anh bóp đau, cô vừa muốn phản kháng, người đàn ông cao lớn đột nhiên rướn người qua, chặn cô ở trên kính thủy tinh,
môi mỏng bá đạo hôn lên đôi môi khẽ nhếch của cô, nồng nhiệt chiếm lấy
hương vị của cô.
"Ưmh!" Bị nụ hôn bất thình lình của anh làm kinh sợ, chờ Tòng Thiện phản ứng kịp, lập tức ngậm chặt răng, cứng rắn bức anh thối lui. Truyện chỉ
được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
"Hàn Dập Hạo, anh hãy tôn trọng tôi một chút!" Tòng Thiện giận dữ, không chút nghĩ ngợi liền giơ tay vung về phía của anh.
Tốc độ phản ứng của Hàn Dập Hạo rất nhanh nhẹn, anh dễ dàng bắt được bàn tay của cô, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, duỗi đầu lưỡi ra chậm
rãi liếm sạch máu ở khóe miệng, cả người tỏa ra lạnh lẽo tà mị không thể nói rõ được, "Ngoài câu này, còn có câu khác hay không?"
"Đêm nay tôi tới tìm anh, cũng chỉ là muốn nói ra một điểm đáng nghi có
liên quan đến thôn Raim, anh đã không muốn nghe, vậy ngày mai tôi sẽ
trực tiếp báo cáo với tổ điều tra." Tòng Thiện thu tay lại, lạnh lùng
nói.
Anh bỗng cất tiếng cười lạnh, "Lời khai của một đứa bé thì có bao nhiêu
tác dụng, em đến tìm anh, là muốn thuyết phục anh làm chứng đúng không?"
"Đúng vậy, tôi là muốn tới hỏi anh, về đêm đó, rốt cuộc anh đã thấy
những gì." Về đêm đó, cô vẫn luôn tồn tại rất nhiều nghi vấn, trong đó
có rất nhiều đoạn cũng chưa suy nghĩ ra, trực giác của cô rằng nhất định là Hàn Dập Hạo biết gì đó, nhưng không có nói cho cô biết.
"Anh thấy, anh sớm đã nói rõ, em là đang hoài nghi anh?" Khóe môi Hàn Dập Hạo cong lên, trong mắt cũng không có chút ý cười nào.
"Chẳng qua tôi chỉ cảm thấy hiếu kỳ, tại sao bọn họ lại tha cho anh, tôi và còn có Dunham Linda." Tòng Thiện nhìn thẳng vào anh, ánh mắt trong
veo.
"Anh nói cho họ biết, anh còn có một đồng nghiệp, giết chúng ta chỉ có
thể là chọc giận Liên Hiệp Quốc, bọn họ lựa chọn không đối địch với Liên Hiệp Quốc, có gì kỳ lạ đâu? Về phần đứa nhỏ kia, có lẽ bọn họ không
biết thân phận của nó, muốn dùng nhiều thứ này yêu cầu một khoản tiền
chuộc với Liên Hiệp Quốc cũng chưa hẳn là không tốt." Hàn Dập Hạo giải
đáp hoàn toàn kín kẽ.
Tòng Thiện thở dài, bi thương nói: "Nhưng nhũ mẫu của đứa nhỏ bị chết quá thảm."
Hàn Dập Hạo thấy cô buồn bã, thoáng chốc trái tim cũng mềm nhũn, không
nhịn được khuyên giải nói: "Bảo vệ chủ nhỏ là chức trách của bà ấy, em
đừng suy nghĩ nhiều."
Anh vừa dứt lời, Tòng Thiện đột nhiên ngước mắt, bi thương vừa rồi đã
biến mất, thay vào đó là lộ vẻ hoài nghi không chút che dấu và từng chữ
lạnh lùng vặn hỏi: "Tôi vốn không có nói bà ấy là vì bảo vệ đứa nhỏ mà
chết, làm sao anh biết được? Vậy thì anh vốn đã xem hết cảnh này từ đầu
tới cuối!"
"Em gài anh sao?" Hàn Dập Hạo phản ứng kịp, cô lại lợi dụng sự quan tâm
và không đành lòng của anh đối với cô, nghĩ tới đây, ánh mắt của anh trở nên khác thường khiến người ta sợ hãi.
"Quả nhiên anh không có nói thật." Tòng Thiện không sợ sự tàn bạo của
anh, từng câu ép hỏi: "Có phải anh vốn đã biết việc thực thi vụ thảm sát đêm đó hay không? Tôi sớm đã cảm thấy có vấn đề, Arsfat vừa rời đi, đám người kia liền tới, toàn thôn chết hết, cũng chỉ còn lại ba người chúng ta sống sót, báo cáo điều tra của bên Liên Hiệp Quốc cũng bị trì hoãn
không tiến triển. Những thứ này đều là do anh âm thầm sắp xếp, thao túng cả quá trình !"
Anh đột nhiên vỗ tay cười to, tiếng cười còn lạnh hơn cả lớp băng cứng trên đỉnh núi.
"Anh cười cái gì?" Tòng Thiện cau mày, khó hiểu hỏi.
"Cười em suy đoán quá đặc sắc, ngay cả anh cũng nhịn không được mà hoài
nghi chính mình, có phải mình là chủ mưu đằng sau hay không. Lại cười sự ngu xuẩn của mình, vậy mà lại thích một người phụ nữ không tin tưởng
mình. Hai ngày qua bận đến không rảnh đi gặp em, nhưng vẫn lo lắng có
phải em vẫn còn đang giận hay không, rồi không chịu để ý đến anh. Nếu
như đêm nay em không tới tìm anh, anh cũng là định tới tìm em, lúc em
ngồi lên xe của anh, em có biết trong lòng anh vui biết bao không? Cho
rằng em chịu tới là để nói cho anh biết nguyên nhân, kết quả em lại tới
chất vấn anh!" Anh bật cười không ngừng, bắt đầu ho khan dữ dội.
Tòng Thiện cả kinh, theo bản năng liền vỗ lên lưng của anh, giúp anh dễ
thở, miệng lo lắng hỏi: "Thế nào? Có phải hôm qua bị thương không? Anh
có đi đến chỗ quân y khám không? Anh cũng không phải là làm bằng sắt,
mỗi lần đều không xem chuyện bị thương ra gì. Cả người còn đầy mùi rượu, rốt cuộc đêm nay uống hết bao nhiêu rượu thế? Anh không quan tâm đến
sức khỏe của mình như vậy sao?"
Cô còn chưa có lải nhải xong, đột nhiên cảm thấy ngang hông bị siết
chặt, thân thể mất khống chế, trong nháy mắt đã ngồi vào trên đùi của
người đàn ông mà một giây trước vẫn còn yếu ớt, một giây sau đã cười toe toét.
"Tòng Thiện, em vẫn quan tâm đến anh." Anh vùi đầu vào cổ của cô, hởi lòng hởi dạ nói.
"Anh gạt tôi!" Ý thức được anh lại dùng "khổ nhục kế", Tòng Thiện giận đến mức đánh vào vai anh một cái.
"Úi!" Anh cường điệu kêu lên, lại ôm cô chặt hơn, "Đừng đánh, anh thật sự bị thương."
"Chỗ nào?" Tòng Thiện vừa nghe, bật thốt lên, lời nói rất không có khí khái mà tiết lộ tâm tư của cô.
"Trong tim." Người nào đó không biết xấu hổ mà "làm nũng" nói, nắm lấy tay nhỏ bé của cô đặt lên lồng ngực cường tráng của mình.
"Hàn Dập Hạo, anh đứng đắn chút cho tôi!" Lại bị anh đùa bỡn, Tòng Thiện đỏ mặt nổi giận nói.
"Được, anh không lừa em nữa." Biết trong lòng của cô vẫn còn có anh, tâm trạng tồi tệ vừa rồi của Hàn Dập Hạo không cánh mà bay, anh hít một hơi thật sâu mùi hương của cô, ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn cô, không
muốn cô vì chuyện của thôn Raim lại tiếp tục hiểu lầm anh, vì vậy quyết
định thẳng thắn, "Chuyện đêm đó, anh sẽ nói đầu đuôi ngọn nguồn cho em
biết, nhưng em nhất định phải bảo đảm, nghe xong không được kích động."
"Chẳng lẽ thật sự là anh làm?" Tòng Thiện cũng là vẻ mặt thành thật hỏi.
Bị cô chọc tức đến đau đầu, Hàn Dập Hạo duỗi tay đánh cái mông của cô
một cái, dạy dỗ: "Em dùng đầu suy nghĩ một chút xem, anh đi đâu tìm cả
ngàn người da đen giúp anh làm việc? Còn phải cung cấp súng ống đạn dược cho bọn họ."
Xoa xoa cái mông bị anh đánh đau, Tòng Thiện vẫn còn nghiêm túc phân
tích cái vấn đề này: "Nhà của anh giàu như vậy, mua chuộc mấy ngàn người da đen hẳn là không phải việc khó gì, anh lại là sĩ quan, lén chuyển
súng ống đạn dược từ trong doanh trại ra ngoài cũng là không phải không
thể."
"Thẩm Tòng Thiện, nghiêm túc một chút!" Hàn Dập Hạo bày ra dáng vẻ của một cấp trên.
Vậy, cô ngồi ở trên đùi của anh gọi là nghiêm túc sao? Chỉ có điều cô
thật sự muốn biết chân tướng, vội vàng gật đầu, nghiêm túc nghe anh nói
tiếp.