Bối Bội Sam gục đầu bên giường của Sở Bách Điềm, vì khóc nên cô đã ngủ thiếp đi do mệt lúc nào không hay.
Đến khi Lưu Phi Phi quay lại, thấy cô đang ngủ gục bên cạnh giường anh. Bà biết cô đã kiệt sức rồi, nhưng mà...
Bối Bội Sam vẫn chưa bỏ cuộc đợi chờ con trai bà tỉnh dậy.
...
Năm ngày sau.
Thoáng chốc đã đến sinh nhật của Sở Bách Hợp, sau khi tổ chức sinh nhật và cùng con chơi đùa trong bữa tiệc. Cô để con bé ở nhà cùng Lưu Phi Phi, một thân một mình đến bệnh viện tìm Sở Bách Điềm. Năm nào cũng thế, trước khi kết thúc ngày sinh nhật của con cô đều chạy đến tìm anh thế này.
Tiếng giày cao gót của cô vang khắp hành lang, cô vừa đi vừa khóc, đẩy cửa đi vào. Lại một năm trôi qua, anh vẫn chưa tỉnh...
Dậy...
Cô đứng tròn xoe mắt nhìn về phía giường bệnh, nhìn thấy Sở Bách Điềm ngồi ở đó. Bên trong căn phòng tối thu, chỉ có ánh trăng chiếu vào. Nhưng cô vẫn thấy rõ gương mặt anh, anh cũng thế.
Cả hai bốn mắt nhìn nhau, dường như chưa kịp phản ứng với tình huống trước mắt.
" Bách...Bách...Bách Điềm...".
Cô chạy đến, ôm chặt lấy anh. Cô không có mơ, Sở Bách Điềm bằng xương bằng thịt đang ngồi trước mặt cô, anh tỉnh dậy rồi, thật sự tỉnh lại rồi!
" Bà...xã...".
" Anh xin lỗi ".
Giọng anh vang lên, do ngủ quá lâu nên phát ra những lời này cũng rất khó khăn.
Anh...đã ngủ bao lâu rồi không biết?
...
Sở Bách Điềm tỉnh dậy trong đêm như một kì tích. Ai ai nghe thấy anh đã tỉnh lại đều vui mừng, người mừng nhất có lẽ là Bối Bội Sam.
Sở Bách Hợp đứng nhìn anh ngồi trên giường, con bé vẫn chưa tin được ba mình đã tỉnh dậy nên...hơi khó chấp nhận!
Anh không nghĩ mình đã ngủ thời gian dài đến vậy, con gái đã chào đời và được năm tuổi rồi.
" Gọi ba đi con ".
Cô nhìn con mình, đứa nhỏ này hôm bay sao vậy không biết?
Sở Bách Điềm mở vòng tay nhìn Bách Hợp, dù sao cũng chỉ là trẻ con, có lẽ con bé chưa thích ứng được với chuyện này. Cũng phải thôi, năm năm qua anh không bên cạnh con bé mà chỉ nằm im một chỗ, Sở Bách Hợp không biết có ba là như thế nào rồi.
Bách Hợp chạy vào lòng anh, con bé nắm lấy áo Sở Bách Điềm, lấy hết can đảm gọi anh:" Ba...Ba....".
Sở Bách Điềm ôm đầu con bé, vỗ vỗ lưng:" Ba đây...ba của con đây ".
"Ba xin lỗi, ba xin lỗi vì đã bỏ hai mẹ con thời gian dài như vậy ".
" Ba sẽ bù đắp cho con, Hợp Hợp...con gái của ba".
...
Sở Bách Điềm tỉnh lại sau năm năm hôn mê. Bối Bội Sam ngày ngày vui mừng, ở cạnh anh chăm sóc cho anh thật tốt, đợi ngày anh hồi phục hoàn toàn.
Anh mất một tháng để hiểu chuyện hiện tại, anh không ngờ rằng mình đã hôn mê bất tỉnh suốt năm năm qua đã khiến Bối Bội Sam chịu nhiều đau khổ.
Vừa là nhớ anh, vừa làm mẹ, làm ba thay phần anh. Cô gái nhỏ chỉ mới 20 tuổi lúc đó đã gánh vác nhiều công việc trên đôi vai nhỏ bé, thay anh cai quản Sở thị, giúp cơ ngơi của anh trụ vững và phát triển hơn đến tận bây giờ.
Suốt năm năm cô ngày nào cũng quay video lại, cô muốn ngày nào đó anh tỉnh lại sẽ cho anh xem. Sở Bách Điềm nhìn những video trong máy tính của cô, ngày ngày đều xem một ít. Thời gian dài như vậy, cô đã quay bao nhiêu anh cũng không đếm nổi nữa.
...
Đêm khuya.
Bối Bội Sam ngồi lên, cô đưa tay dụi mắt, nhìn thấy anh chưa ngủ, còn đang ngồi một góc xem video cô quay trên ti vi.
Đã tỉnh lại từ lâu, anh ngày nào cũng xem. Cô đặt chân xuống sàn nhà, đi đến ôm lấy anh.
" Anh không định ngủ sớm sao?".
Sở Bách Điềm quay đầu nhìn cô, anh nói:"Anh làm em thức giấc à?".
" Không có ".
Cô đi lên trước ngồi cạnh anh, dựa đầu vào vai Sở Bách Điềm.
Lúc cô sắp kiệt sức hoàn toàn anh đã trở về với cô.
Cô vui lắm.
" Bách Điềm, chúng ta bắt đầu tiếp nhé?".
Sở Bách Điềm gật đầu, anh nắm lấy tay cô:" Anh sẽ ở cạnh em ".
" Anh hứa ".
Bối Bội Sam cười trong hạnh phúc. Cảm ơn anh đã đến bên cạnh em, cảm ơn anh đã xuất hiện.
Ông chú của em!
" Chú, em yêu anh!".
[ End ]