Cũng đã quá trễ nên Du Vu ra về sớm, anh cũng nói lại với Bối Bội Sam đừng vào phòng hay lại gần Sở Bách Điềm, dễ bị lây bệnh cho cô.
Nói thì nói thế thôi chứ cô có nghe đâu, làm sao có thể an tâm đi ngủ khi Sở Bách Điềm sốt cao thế kia, lúc nãy trông anh mệt mỏi đến thế dọa một phen lớn đối với cô rồi.
Cô đẩy cửa nhẹ nhàng đi vào, lúc nãy Du Vu nói đã tiêm thuốc cho anh, có lẽ đã ngủ say vì kiệt sức rồi.
" Cháu không đi nghỉ đi " Anh bất ngờ lên tiếng, mền đã trùm kín từ đầu đến chân lúc nào không hay.
" Chú...chưa ngủ sao?" Cô khựng lại, nhạy cảm đến thế sao, cô đi hết sức nhẹ nhàng mà trong tình trạng này chú ấy vẫn nhận ra sao chứ?
" Khụ...tôi hiểu cháu quá rồi mà " Anh lên tiếng, anh cũng muốn ngủ lắm chứ, nhưng mà với tính cách của cô nghe lời theo ai đó nói thì chắc là nằm mơ đi, thể nào cũng cứng đầu đi vào đây.
" Chú...ổn hơn chưa?" Cô đi lại, đưa tay kéo mền anh ra thì Sở Bách Điềm giữ lại.
" Đừng...khụ...tôi không muốn lây bệnh cho cháu ".
" Cháu đang mang thai, sẽ ảnh hưởng đến mẹ và con đấy " Anh nói, thật ra là đúng một phần, phần còn lại là không muốn cô thấy bộ dạng lúc này của mình như vậy.
Bối Bội Sam bĩu môi, cái gì mà lây bệnh? Chỉ là cô mang thai chứ có gắn mìn hay bom lên thân mình mang đi cùng đâu.
Cô nhất quyết không bỏ cuộc, đưa tay kéo mền ra khỏi Sở Bách Điềm, đứng gần anh như vậy cô cảm nhận rõ cái nóng từ người Sở Bách Điềm tỏa ra.
Cả gương mặt anh lấm lem nước mắt, mỗi khi sốt cao thế này nước mắt anh đều tự rơi xuống, cái này...không phải do anh khóc đâu nha.
Thấy Sở Bách Điềm như vậy, cô thở dài, đắp mền ngay ngắn lại cho anh rồi quay lưng đi.
" Cháu...tôi...không có khóc " Sở Bách Điềm lên tiếng, cô đã thấy anh lúc này ra sao...có phải đang nghĩ ông chú 32 tuổi này đang rất yếu đuối không?
Bối Bội Sam không đáp, cô đi vào phòng tắm chuẩn bị một chậu nước ấm và một cái khăn, sau đó đem ra để bên cạnh, ngồi ở giường lau mặt cho anh.
" Tôi biết, chú không có khóc ".
" Chỉ rơi lệ thôi " Cô nói.
Có mùi cà khịa đâu đây ahaha.
" Cháu..." Sở Bách Điềm nhìn cô, anh bắt đầu câm nín chẳng biết nên đối đáp lại sao, anh ghét bị bệnh, còn bệnh trong tình huống đáng ghét này nữa chứ!!!
" Tôi đùa thôi, nằm yên để tôi lau mặt cho chú " Bối Bội Sam bắt đầu thay đổi giọng điệu, cô nhẹ nhàng dùng khăn lau mặt cho anh.
Lau sạch sẽ xong, cô bỏ chiếc khăn qua một bên, bất ngờ tiến đến rồi cúi đầu xuống đặt lên anh một nụ hôn.
" Tôi xin lỗi...làm chú ra thế này rồi " Bối Bội Sam lên tiếng, không hiểu sao bây giờ trong lòng cô hết sức hối hận, càng ân hận vì cái tính ngang ngược của mình, anh lại chịu đựng giỏi đến thế, làm việc kiệt sức rồi còn phải cố gắng gượng để chăm sóc cô...
Mới thành ra thế này...
" Đồ ngốc, đây không phải là lỗi của cháu. Chỉ là bị sốt thôi, ngày mai sẽ khỏe lại mà " Anh đưa tay xoa đầu cô, mỉm cười nói.
Lúc nãy cả người còn khó chịu, sau khi được Bối Bội Sam hôn lấy một cái thì mọi thứ đều tan biến rồi, nếu được như vậy thì anh muốn mình bệnh mãi mãi để Bối Bội Sam dịu dàng và chủ động hôn anh đầy ân cần.
Bối Bội Sam phì cười, xem ra nụ hôn lúc nãy cô tặng anh rất có hiệu quả nhỉ.
Sở Bách Điềm chỉ có phản ứng với cô, nhưng cô gái khác khi chạm vào đều có bài xích, đến giờ cô không hỏi sâu về vấn đề này mà thấy anh cũng không muốn nói nên cô đành thôi.
Cảm giác như giữa anh và cô chỉ có nhau, kẻ khác cũng không có cơ hội bước vào được.
" Chú...phải khỏe lại nữa chứ ".
" Tôi còn muốn ăn đồ ăn chú nấu nữa ".
...
Ngày hôm sau.
Hôm nay là cuối tuần, cũng may là vậy nên Sở Bách Điềm đã có thể ở nhà nghỉ ngơi dưỡng sức.
Anh chỉ cần ngủ một đêm, đêm qua thật sự là một khoảng khắc gì đó khiến anh khó quên, qua hôm sau liền khỏe như trâu lại rồi.
Nhìn thấy anh đem bữa sáng lên cho mình, cô bỏ cuốn tạp chí xuống, cứ nghĩ anh cần thời gian để ngủ đủ giấc nên cô không sang làm phiền, ai dè lại hấp ta hấp tấp chạy đi nấu bữa sáng cho cô rồi.
Vì bản thân quá thất thường nên cô cũng muốn điều chỉnh chính mình, phải cố gắng mà ăn, chỉ vì Sở Bách Điềm chiều theo cô cuối cùng một người ăn không ngon, còn người kia thì kiệt sức chỉ vì chăm bà bầu.
" Sao nào? Món súp này được chứ?" Anh ngồi cạnh hỏi.
" Được, ngon lắm, rất vừa miệng " Bối Bội Sam nói, bây giờ cô cảm thấy thật thoải mái.
Không hiểu sao khi thấy Sở Bách Điềm bị sốt trong đó có một phần lỗi của mình, cô cảm thấy vừa thương vừa sót...
" Nếu ngon vậy cháu ăn nhiều một chút, nhìn cháu không ăn được...".
" Tôi thật sự đau lòng lắm " Anh nói, lời này là thật lòng và đầy chân thành đối với Sở Bách Điềm.
Thật sự là động lòng với nhau...