Sếp Banh Chành Cả Đám Cũng Ăn Hành

Chương 5: Thiếu gia giàu có và thiếu niên nghèo nàn (5)




Một chiếc xe xa hoa dừng ở trước nhà hàng, Diệp Thiếu Trạch từ bên trong bước xuống, bảo tiêu cùng cậu đi vào. Đi mãi đến cửa phòng lớn mới có bảo an tiến đến dò hỏi. Diệp Thiếu Trạch lấy thiệp mời đã sớm chuẩn bị kỹ ra, bảo an mới cho cậu đi lên.

Tất cả cá mập của giới kinh doanh đều ở đây, có ba lớp bảo vệ, những người đang ở trên lầu 18 đều là những nhân vật đặt biệt.

Mặc dù Lục Viễn Dương là một phú nhị đại thế nhưng các gia tộc có ai không biết, sau lưng có Lục gia chống lưng. Nhưng những trường hợp phải soát mặt thì vẫn không vào được, phải có thiệp mời. Lục Viễn Dương đương nhiên không có trong danh sách khách mời, cái thiệp mời này là cậu mua với giá cao.

Muốn gặp Lục Thiệu không phải là chuyện dễ dàng như thế do có thân thích nên cha Lục Viễn Dương mới có thể hẹn được Lục Thiệu. Bình thường không gặp được, lúc trước Lục Viễn Dương xông vào công ty của Lục Thiệu, kết quả bị nhân viên đánh một trận, sau đó Ngũ gia có lệnh, trừ khi được anh đồng ý nếu không người khác không được vào.

Diệp Thiếu Trạch hỏi thăm được anh có tham gia tiệc rượu này nên mới tới đây.

Cậu vừa bước vào hội trường liền thấy dáng người thon dài mặc âu phục giày da chỉnh tề của Trần Tĩnh đang cầm ly champagne dựa vào mép bàn nói chuyện với người khác. Trần Tĩnh cũng là một công tử phong lưu, nhưng mà người ta phong lưu cũng nghiêm túc, công ty của nhà kinh doanh đến vui vẻ. Là một thành phần đột biến trong đám phú nhị đại bọn họ.

Trần Tĩnh vừa quay đầu liền thấy Diệp Thiếu Trạch, hơi kinh ngạc: “Lục nhị…. Sao mày cũng tới đây?”

Diệp Thiếu Trạch bình tĩnh nói: “Tới tìm chú út.”

Trần Tĩnh gật gật đầu, lập tức bật cười. Lục Viễn Dương vì tiểu tình nhân mà đến cầu Lục Thiệu, bị Lục Thiệu đuổi ra là việc người trong nghề đều biết: “Lại tới vì người yêu của mày à? Lục nhị, không phải tao có ý gì nhưng hôm nay là tiệc quan trọng. Mày muốn quậy ở đây, chú út khẳng định sẽ một kiếm tiễn đưa mày luôn.”

Diệp Thiếu Trạch cười như có như không, nhíu mày hỏi: “Mày nghĩ đầu tao bị đập bể rồi à?” Tư thái đoan chính trang trọng, sơ mi trắng tây trang đen, eo thon chân dài. Mặt thanh cao, tướng mạo lại phong thần tuấn lãng, từ đuôi mày có thể thấy mấy phần lơ đểnh.

Trần Tĩnh nhìn đến ngẩng người một chút, giọng nhỏ xuống: “Mày có ý gì…”

Diệp Thiếu Trạch nói: “Nhờ mày giúp một chuyện thôi, không có ý gì khác.”

Lông mày Trần Tĩnh đều nhăn lại, đối với Lục Nhị hắn không từ chối được. Hắn vẫn còn chút đề phòng: “Mày đừng có làm bậy đấy.”

Diệp Thiếu Trạch trực tiếp lôi kéo hắn tay: “Mày đi với tao.”

Đem Trần Tĩnh đến một góc, nói rõ ngọn nguồn, Trần Tĩnh thực kinh ngạc: “Lục Viễn Dương, mày điên rồi hả?”

Diệp Thiếu Trạch không ngại người khác nói cậu điên hay không điên, muốn làm việc lớn thì không nên để tâm đến mấy chuyện vặt như vậy, chút hy sinh nhỏ nhoi này tính là gì. Nếu không làm vậy, Lục Thiệu sẽ không nói với cậu nhiều hơn câu nào. Trần Tĩnh cuối cùng cũng miễn cưỡng đồng ý, vẫn muốn nhắc nhở Diệp Thiếu Trạch: “Có gì thì đừng có nói tao à nha?”

Diệp Thiếu Trạch nói: “Được.”

Lục Thiệu cùng mấy ông lão đang uống rượu bên trong, nghe nói bên ngoài có người đang đánh nhau, anh hơi nhướng mày.

Mọi người đều biết tính tình Lục gia gần đây không tốt, ra ngoài nghe ngóng tình hình rồi trở về báo: “Ngũ gia, là Lục Viễn Dương công tử, con của Nhị gia… Còn có tiểu công tử Trần gia, Trần Tĩnh. Nên làm gì bây giờ?” 

Lục Thiệu lấy điếu thuốc trên môi xuống, nhàn nhạt nói: “Làm gì là làm gì, bắn cho một phát. Rối rắm thế làm gì?”

Thuộc hạ nhìn hai ông già ngồi đối diện uống rượu không nói gì, đành phải khom lưng nhỏ giọng nói: “Ngũ gia, cậu hai Lục nói là muốn gặp ngài. Tôi thấy cậu ta bị thương, có nên gọi vào đây xử lý vết thương…”

Lục Thiệu trước giờ không ưa Lục Viễn Dương, anh xem thường nhất là những người vì yêu mà đòi chết đòi sống. Lần trước, lúc Lục Viễn Dương vì tiểu tình nhân đến cầu xin anh liền bị đuổi ra ngoài. Lần này vẫn là vì hắn ta mà đến, vì cậu ở nơi như thế này đánh nhau, anh thật sự đến ý nghĩ muốn đánh chết cậu cũng có.

Nhưng mà cậu vẫn là con trai cưng của anh hai, ngẫm lại cũng không nên để cho hắn xảy ra chuyện, Lục Thiệu gật đầu: “Thôi, gọi vào đi.”

Diệp Thiếu Trạch được mời vào, trên trán sưng một cục. Lục Thiệu dựa vào ghế salon, anh mặc một bộ đường trang rộng rãi, tóc chải gọn ra sau tai, đường nét khuôn mặt thâm thúy, xuyên qua vạt áo còn có thể thấy lồng ngực màu nâu nhạt, Lục Thiệu cầm điếu thuốc trên bàn lên. Chậm rãi hỏi: “Sao lại đánh nhau với Trần Tĩnh?”

Diệp Thiếu Trạch lắc đầu cười: “Là con đáng bị đánh, không có gì đâu.”

Lục Thiệu hừ cười một tiếng, nhạn nhạt nói: “Đến đây quậy như vậy chắc hẳn là có việc muốn nói với ra. Ta nói rồi, nếu con đến là muốn cầu xin cho tiểu tình nhân kia… Thì cút ra ngoài đi.”

Ngữ khí mang theo uy nghiêm, thuộc hạ đang châm thuốc sợ đến mức tay đang đốt thuốc đều run lên.

Diệp Thiếu Trạch đương nhiên không chỉ vì anh nói mấy câu mà sợ. Cậu nhận bật lửa từ tay thuộc hạ, cúi người châm lửa cho Lục Thiệu. Ngọn lửa bùng lên, khói bay chập chờn, Lục Thiệu nhìn thanh niên quỳ xuống trước mặt mình, hành động cung kính, là loại cung kính của tiểu bối đối với trưởng bối. Mà ánh mắt của anh không hiểu vì sai lại rơi xuống cổ áo bị kéo lệch kia, nhìn chằm chằm cái cổ trắng nõn của Diệp Thiếu Trạch.

Thanh tú, độ cong hoàn hảo, trên xương quai xanh có một vết bầm.

Phi thường đẹp nhưng lại mang theo khí chất cấm dục, câu dẫn người ta động lòng, làm lung lạc tinh thần.

Lục Thiệu ngả người ra sau, một lúc sau mới nói: “Đứng lên nói chuyện.”

Diệp Thiếu Trạch biết cậu qua được cửa này rồi.

Cậu từ dưới đất đứng lên, Lục Thiệu tiếp tục hỏi: “Con biết tại sao bị đánh không?” 

“Vô học, hành động ấu trĩ. Không biết vì gia tộc mà cân nhắc.” Diệp Thiếu Trạch nói.

Lục Thiệu nhìn cậu cúi thấp đầu, bỗng mềm lòng, như bậc cha chú nhìn đứa trẻ đang nhận sai, không khỏi nở nụ cười: “Không sai.” Anh lại tiếp tục hút một hơi “Ta biết con muốn gì, tha cho cái công ty nhỏ của con một đường sống thì được. Nhưng mà….” Anh dừng một chút, không biết tại sao lại nhớ đến cái cổ trắng nõn, ưu mỹ hiện lên sau lớp áo sơ mi.

Thật muốn biết cậu quỳ như lúc nãy, thay mình làm loại chuyện nào đó sẽ có cảm giác gì. Thanh niên ngày thường mặt mày hờ hững lộ ra biểu tình say mê mà thần phục… Lục Thiệu nghĩ đến đây, có một loại khô nóng khó giải thích bóc lên, đôi chân thon dài đè lại.

Những ý nghĩ này thật sự quá bức người, hơn nữa còn quá hoang đường. Sau khi Lục Thiệu ý thức được liền khắc chế, anh nói tiếp: “Nhưng mà chuyện gì cũng nên rõ ràng, nếu ta tha cho con một đường sống thì được gì?”

Diệp Thiếu Trạch lại lắc lắc đầu: “Chú út nói sai rồi, con đến không không phải cầu chú tha cho con một đường sống. Con biết trên tay chú hiện nay có 30% cổ phần, trên tay con có 10% cổ phần nữa đủ để làm lung lay tài chính của dự án này. Chỉ cần thế, chú liền có thể khống chế tập đoàn Phương Thần. Đối tượng chú út muốn đối phó, hẳn là tập đoàn Phương Thần?”

Lục Thiệu kỳ thực không nghe rõ cậu nói gì, ánh mắt dừng lại tại chỗ bị áo sơ mi che khuất của Diệp Thiếu Trạch.

Diệp Thiếu Trạch nghĩ thầm, con người này thông minh như vậy, hiện tại không nói lời nào chẳng biết đang nghĩ gì, cậu dùng ánh mắt thăm dò nhìn Lục Thiệu.

Lục Thiệu mới khẽ nói: “Làm sao con biết?” 

Diệp Thiếu Trạch nói: “Cổ phiếu của Viễn Thắng hôm nay đã rớt giá. Con biết là cậu đang rao bán, nếu cậu đã hoàn toàn không quan tâm đến giá trị cổ phiếu gần cả tỉ này, chỉ muốn đối phó với tập đoàn Phương Thần phía sau màn. Nếu cậu chuyển cổ phiếu cho con, con đảm bảo trong một tháng sẽ cho cậu câu trả lời hài lòng”

Lục Thiệu lúc này mới ngồi thẳng: “Lấy gì để chú út tin con.”

“Phải xem chú út có cho cơ hội hay không đây ạ.” Diệp Thiếu Trạch cười nhạt, sự tự tin mạnh mẽ khiến người khác bất giác tin tưởng cậu.

Diệp Thiếu Trạch đương nhiên là có lòng tin. Nhớ năm đó cậu ở thị trường vận hành quốc tế chơi đấu cổ phiếu với người Mỹ, lúc cậu thao túng cả thị trường cổ phiếu A chấn động, tập đoàn tài chính Viễn Thắng còn không biết đang nghịch bùn ở đâu. Chỉ cần cho cậu vốn,  có thể dùng số vốn đó đẻ ra vô số lời

Lục Thiệu không nói gì, vỗ tay cái bộp, sai người lấy hộp sơ cứu đến cho Diệp Thiếu Trạch. Trên mặt Lục Thiệu còn mang theo ý cười, ngữ khí có vẻ hiền lành nói: “Con ngồi xuống xử lý vết thương đi.”

Tự tay anh xử lý và băng bó cho Diệp Thiếu Trạch.

Lúc ngón tay Lục Thiệu chạm vào da thịt Diệp Thiếu Trạch, có chút tê dại truyền đến, tay Lục Thiệu rung lên.

Diệp Thiếu Trạch cảm thấy khó chịu lại bị Lục Thiệu đè vai lại, nghe được âm thanh ôn hoà của anh: “Không nên cử động.”

Diệp Thiếu Trạch không biết trong lòng con cáo già này đang tính toán âm mưu gì, chỉ có thể chờ khi anh băng bó xong, cùng bảo tiêu ra ngoài nhà hàng. Trần Tĩnh ở bên ngoài dựa vào xe chờ cậu, thấy cậu đi tới thì nhíu mày, chỉ cổ mình nói: “Lục Nhị, mày làm tổn thương tao, chịu trách nhiệm đi.”

Diệp Thiếu Trạch đôi mắt híp lại nở nụ cười: “Nhất định. Mày muốn tao chịu trách nhiệm thế nào, lấy thân đền bù?”

Trần Tĩnh nói: “Thôi đi, tao không có hứng thú.” Hắn mở cửa xe đi vào, phát động xe, từ trong cửa sổ xe thò đầu ra nói “Đúng rồi, có chuyện liên quan đến tiểu tình nhân của mày nè… Mày muốn lên xe đến ngồi một chút không?”

Liên quan đến Lâm Thư Đồng…

Diệp Thiếu Trạch suy nghĩ một chút cũng lên xe của hắn. Trần Tĩnh cho xe chạy mới nói: “Ngày hôm qua tiểu tình nhân của mày gọi điện thoại cho tao, hỏi tao có thể giúp y cho thuê cái biệt thự kia không, nhìn bộ dạng y có vẻ rất cần tiền… Không phải tao cố ý nói xấu mày, Lục Nhị, mày đem nhà cho Lâm Thư Đồng? Biệt thự kia cũng đáng giá vài ngàn, mày không sợ ba mày đánh chết sao?”

Lục Viễn Dương đúng là có mua cho Lâm Thư Đồng một cái biệt thự nhưng mà giấy tờ quyền sở hữu là Lục Thành làm cho, hắn muốn đưa cho y nhưng bị cha cản lại. Cho nên căn biệt thự bây giờ là của Lục Viễn Dương. Lâm Thư Đồng muốn cho thuê? Y đang muốn làm gì?

Sắc mặt Diệp Thiếu Trạch rất khó coi, mọi thứ của Lục Viễn Dương đều để ở trong biệt thự kia, bao gồm cả giấy tờ sở hữu công ty. Trong tủ sắt có rất nhiều tiền mặt và đồ quý khác, cậu hỏi Trần Tĩnh: “Làm sao y gọi được cho mày?”

“Mày nghĩ tao biết không?” Trần Tĩnh kích động “Lúc mày dẫn y đến thì gặp tao, tao để ý mặt mũi mày nên đưa danh thiếp cho y, có thể là y thấy tao so với mày đáng tin hơn. Y lặng thầm tìm tao lại quá đề cao chính mình, nói tao với y là bằng hữu đừng nói cho mày biết.” Ngữ khí Trần Tĩnh có chút trào phúng: “Tao nói mày đó Lục Nhị, mày thích người như thế, tao sẽ bắt trói lại đem cho mày. Lúc nào cũng chỉ biết làm kiêu, ta chỉ nhìn cũng thấy phiền, y cảm thấy bản thân rất lợi hại à? Cũng không nhận ra nếu mày không nâng đỡ thì y chỉ là con cóc ghẻ.”

Diệp Thiếu Trạch chậm rãi nở nụ cười: “Trùng hợp thật, tao hiện tại thấy như vậy.”

Không thu thập Lâm Thư Đồng một chút thì y liền coi bản thân là cái bánh bao trắng trắng thơm thơm, mọi người đều phải theo đuổi nâng niu.