Nam chính đã đen thui chức năng tổng tài bá đạo tăng mạnh.
Diệp Thiếu Trạch vẫn luôn cảm thấy bản thân mới là hàng thật. Tổng tài bá đạo chân chính, mặc dù thân phận bây giờ không phải nhưng mà khí chất thì vẫn phải có.
Diệp Thiếu Trạch không để ý đến anh, định lên giường ngủ.
Lưu Cạnh Hiểu cương quyết đè cậu lại, ánh mắt lạnh lẽo, gằn từng chữ: “Không nên để cho anh thấy em đi cùng anh ta.”
Diệp Thiếu Trạch trưng ra nụ cười biểu hiện: Nhất định nghe lời.
Lớp học ngày tiếp theo, lúc Diệp Thiếu Trạch đến sân tập liền thấy Lưu Cạnh Hiểu mang kính râm đứng chờ. Anh tháo kính râm xuống cười cười: “Thầy Tống, em chờ thầy lâu rồi.”
Bắt đầu tập, Diệp Thiếu Trạch để ý thấy Lưu Cạnh Hiểu bắn trượt mấy lần.
Cậu đi tới, tay bắt lấy cùi chỏ của Lưu Cạnh Hiểu để chỉnh lại động tác. Lưu Cạnh Hiểu hơi nghiêng đầu, nhìn bộ trang phục bắn trên người cậu, vì trời nóng nên mồ hôi từng giọt hiện ra từ trên cổ chảy vào trong quần áo, chạy qua cần cổ bạch ngọc tinh tế, chạy vào bóng đen vô hạn bên trong cổ áo, từng giọt nối tiếp nhau rơi xuống. Lưu Cạnh Hiểu cảm thấy miệng khô lưỡi khô. Sao lại cài hết nút áo như vậy, cậu không biết nóng à.
“Dùng khuỷu tay giữ thăng bằng, tư thế phải vững.” Diệp Thiếu Trạch nói “Cậu hai, cậu đã hiểu chưa?”
Lưu Cạnh Hiểu chậm rãi nói: “Tôi còn có chút vướng mắc. Anh làm mẫu cho tôi đi. Được không?”
Diệp Thiếu Trạch chỉ đành làm mẫu trước, lui lại vài bước, cầm súng nhắm ngay hồng tâm, đang muốn nổ súng. Lưu Cạnh Hiểu đột ngột nói: “Chờ chút, để tôi thử.” Anh đi đến sau Diệp Thiếu Trạch, gần như ôm cả người cậu vào ngực. Lưu Cạnh Hiểu ngửi được mùi hương từ cơ thể cậu, còn pha một chút mùi mồ hôi. Cứ vậy ôm cậu vào ngực, anh rất nhanh liền cảm thấy căng thẳng, vật bên dưới lại có phản ứng.
Diệp Thiếu Trạch trầm mặc, sau đó cười nói: “Cậu hai à, nếu anh không thả tôi ra thì tôi sẽ bắn vào chân anh, anh thấy thế nào?”
Lưu Cạnh Hiểu liếm liếm đôi môi khô khốc, cảm thấy hôm nay trời thật sự quá nóng. Anh vừa miễn cưỡng lùi lại mấy bước. Sau đó liền thấy Diệp Thiếu Trạch nhẹ nhàng bắn trúng vòng mười điểm vô cùng hoàn mỹ, anh nhìn chằm chằm vòng eo thon của Diệp Thiếu Trạch, thầm nghĩ thật sự quá nhỏ, lúc lên giường có thể bị bẻ gẫy luôn không đây.
“Lưu Cạnh Hiểu, kỹ thuật bắn của anh tệ như vậy, nói tôi là thầy anh thật sự làm tôi rất mất mặt.” Diệp Thiếu Trạch mặt vô cảm nói “Cho nên xin anh đừng có nói với ai tôi là thầy giáo của anh, được chứ?”
Cậu đây là đang coi thường anh?
Lưu Cạnh Hiểu cười nhẹ một tiếng: “Thầy Tống à, anh thật sự là trẻ người non dạ mà.”
Anh chậm rãi đến trước mấy tấm bia, cầm súng lên “Thật ra kỹ thuật bắn của tôi vẫn luôn tốt. Chỉ là tôi không muốn cho ai biết mà tôi, nếu cha mà biết tôi có thiên phú nhất định sẽ không để tôi yên.”
Anh lùi về phía sau, nhắm đến cái bia xa nhất, bóp cò, toàn bộ trúng vòng mười điểm.
Lưu Cạnh Hiểu quay đầu lại nhìn cậu, tay nhét vào túi quần, nở nụ cười: “Thế nào, có đẹp trai không?”
Diệp Thiếu Trạch lần đầu tiên bị anh làm cho nghẹn họng. Ánh nắng sớm chiếu lên người Lưu Cạnh Hiểu liền phô lên nét âm trầm không hợp tuổi, đôi chân thon dài, sức mạnh ẩn giấu nay thể hiện hết ra, mị lực mạnh mẽ không thể phủ nhận, thật sự rất đẹp trai. Diệp Thiếu Trạch cảm thấy buổi học hôm nay có thể kết thúc sớm, Lưu nhị thiếu thật sự không hổ danh là nam chính, tất cả các kỹ năng đều là không có đối thủ.
Bọn họ vừa quay lại nhà lớn Lưu gia thì người hầu đã vội vàng chạy đến nói Lưu đại thiếu gia đã về.
Diệp Thiếu Trạch nhìn biểu cảm của Lưu Cạnh Hiểu thay đổi, lạnh lùng khát máu, khí thế vô cùng tàn bạo. Đồng thời còn nắm chặt tay Diệp Thiếu Trạch, thấp giọng nói: “Em về phòng đi, anh không cho phép em đến gặp anh ta.”
Diệp Thiếu Trạch không nhúc nhích, nhưng thật sự trễ rồi, Ngoài cửa truyền đến một âm thanh: “Nghe nói em đã an toàn trở về, anh đặc biệt từ nước ngoài quay về thăm em đây.”
Một người có vóc dáng cao to, khuôn mặt anh tuấn đang được các bảo tiêu vây quanh đi tới. Trên mặt người nọ mang theo nụ cười mỉm, nhưng biểu tình thật sự có chút âm trầm.
Diệp Thiếu Trạch hé mắt, cậu không có nhận sai người đâu, người này chính là Lưu Cạnh Hòa.
Ánh mắt Lưu Cạnh Hòa rơi xuống trên người Diệp Thiếu Trạch, Diệp Thiếu Trạch bình thường trước khi ra khỏi nhà vẫn hóa trang đầy đủ nên Lưu Cạnh Hòa không để ý đến cậu. Người nọ chỉ liếc mắt qua rồi chuyển tầm mắt lên người Lưu Cạnh Hiểu, mỉm cười nói: “Em trai à, anh nghe nói lần trước em ra ngoài bị ám sát sao? Vết thương bây giờ thế nào rồi?”
Lưu Cạnh Hiểu vẫn đứng im trước mặt Diệp Thiếu Trạch, cũng nở nụ cười: “Cũng đã gần khỏi hoàn toàn rồi, cảm ơn anh đã quan tâm.”
“Lần sau không nên ra ngoài không mang theo bảo tiêu nhé, không biết còn có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì nữa đây.” Âm thanh Lưu Cạnh Hòa tràn đầy yêu thương, đúng chuẩn một người anh trai mẫu mực “Nếu như bảo tiêu của em không đủ, anh sẽ gửi cho em một ít.”
“Anh lo xa rồi, em là con chính thức của Lưu gia, mẹ em là được cưới hỏi đàng hoàng mà bước vào cửa Lưu gia. Sao lại có chuyện bảo tiêu không đủ dùng chứ, anh thấy đúng không? Anh vẫn nên tự lo cho bản thân mình nhiều hơn một chút đi.” Lưu Cạnh Hiểu nói rất chậm, anh căn bản không tin vị này đối với người phía sau anh không có ý gì. Nếu không phải sau lưng còn có Diệp Thiếu Trạch, bây giờ anh có thể cùng Lưu Cạnh Hòa phân cao thấp một phen. Nhưng lúc này anh chỉ muốn nhanh chóng đem Diệp Thiếu Trạch về nhốt lại “Em đi trước nhé, anh cứ tự nhiên như ở nhà là được rồi.”
Diệp Thiếu Trạch theo sau Lưu Cạnh Hiểu bỏ đi, Lưu Cạnh Hòa đang dùng ánh mắt lạnh như băng dò hỏi cậu. Cậu đang nghiêng đầu nên không nhìn thấy, cả một đường đều tự hỏi về quan hệ giữa Tống Kiều và Lưu Cạnh Hòa. Tống Kiều cùng Lưu Cạnh Hòa đúng là có chút quan hệ. Tống Kiều đồng ý với Lưu Cạnh Hòa đến quyến rũ Lưu Cạnh Hiểu, nếu như không phải là do bị Lưu Cạnh Hòa cưỡng ép thì chính là do y tự nguyện vì yêu người nọ.
Nhưng mà một người ngoài nóng trong lạnh như Lưu Cạnh Hòa tuy rằng là chính mình không thích Tống Kiều vẫn giữ người lại mà lợi dụng triệt để. Hơn nữa vì Tống Kiều một mực si mê mình, người nọ mới yên tâm đem Tống Kiều thả bên người Lưu Cạnh Hiểu.
Tống Kiều đời thứ hai chết rất oan uổng nhưng Tống Kiều đời thứ nhất lại vô cùng hối hận, y không chỉ hối hận mình đã giúp Lưu Cạnh Hòa hại chết Lưu Cạnh Hiểu mà còn hối hận từ đầu đến cuối y đã thích một người luôn tính kế y, toàn bộ thời gian qua đều chưa từng đem y để vào mắt chứ đừng nói trong lòng.
Sau khi bước vào phòng, Lưu Cạnh Hiểu đóng cửa lại, đột nhiên tàn nhẫn đè Diệp Thiếu Trạch lên cửa, nói: “Sau này em đừng mong gặp lại anh ta nữa.” Sau đó là một màn môi lưỡi giao nhau, Lưu Cạnh Hiểu thấy Diệp Thiếu Trạch cau mày, hình như bị anh làm đau thì mới thấy vui vẻ. Anh lại cúi đầu hôn Diệp Thiếu Trạch, thân thể cường tráng hoàn toàn đè lên người cậu, âm thanh trầm thấp bên tai cậu. Diệp Thiếu Trạch muốn giãy dụa lại bị Lưu Cạnh Hiểu bắt lấy hai tay trói lại đè lên cửa.
Mãi đến khi anh thả cậu ra, Diệp Thiếu Trạch ho khan vài tiếng, nói: “Tôi gặp ai… Là chuyện của tôi.”
“Thì ra là em yêu người kia.” Giọng nói của Lưu Cạnh Hiểu âm trầm mà nhu hòa, mang theo chút gấp gáp đến nghẹt thở “Nhưng em bây giờ là của anh rồi, em đã cứu anh. Lúc anh mới tỉnh lại, người đầu tiên anh thấy chính là em. Em chỉ có thể là của anh, không thể là của ai khác.”
Diệp Thiếu Trạch mặt lạnh như băng nhìn Lưu Cạnh Hiểu. Cảm thấy được vai chính thật sự rất đáng thương, đời thứ nhất chết thê thảm như vậy còn chưa tính, đời thứ hai tuy rằng báo thù thành công nhưng lại cô độc, ngoại trừ nữ chính thì không tin tưởng bất cứ ai. Bây giờ anh chính là như thế.
Ngoại trừ cậu ra không tin tưởng bất cứ ai.
Cậu khẽ mỉm cười, nói: “Ai nói tôi yêu thích người kia?”
Lưu Cạnh Hiểu thật ra cũng không quá tin tưởng cậu.
Diệp Thiếu Trạch đẩy anh ra, xoa xoa cổ tay mình. Cậu hiện tại chính là một người mặt hoa da phấn chính hiệu, té ngã hay va chạm đều sẽ có vết máu ứ đọng.
“Tôi thật sự không thích người kia, anh tin hay không tùy anh.” Diệp Thiếu Trạch tiếp tục xoa cổ tay đi về phòng ngủ, Lưu Cạnh Hiểu đứng đó nhìn bóng lưng cậu rời đi rất lâu.
Diệp Thiếu Trạch đã đóng cửa phòng. Lại nghe được tiếng thông báo từ điện thoại, mở lên thấy Lưu Cạnh Hòa gửi tin nhắn cho cậu, nội dung rất đơn giản, chỉ có hai chữ: Đến đây.