Sếp Banh Chành Cả Đám Cũng Ăn Hành

Chương 12: Vai chính sống lại biến đen (1)




Thật ra Tống Kiều là một nhân vật phụ không quá quan trọng, ở đời thứ nhất y bị Lưu Cạnh Hòa ép buộc nên mới giúp Lưu Cạnh Hòa làm chuyện xấu. Nhưng mà sau khi Lưu Cạnh Hòa lên nắm quyền ở Lưu gia thì liền giết Tống Kiều để bịt miệng. Ở đời thứ hai càng thê thảm hơn, y cái gì cũng chưa kịp làm đã bị Lưu Cạnh Hiểu giết ở trên giường, thi thể bị ném lên núi hoang, cứ để ở đó thậm chí không đào được một cái hố chôn y xuống.

Y chỉ là con cờ trong cuộc chiến giữa hai anh em, cho dù đến cuối ai là người thắng thì cũng không còn sự tồn tại của Tống Kiều.

Ước nguyện của Tống Kiều rất đơn giản, y muốn sống, không phải sống lệ thuộc một cách đáng thương, không phải là người dùng sắc đẹp đi mê hoặc người. Lại càng không phải nhân vật phụ chỉ lên sàn nói mấy câu liền ngậm tỏi đi chơi.

Sau khi Diệp Thiếu Trạch coi xong nội dung vở kịch này thì suy tư trong chốc lát.

Lúc này hệ thống lên tiếng nhắc nhở: 

[Hệ thống nâng cấp: Để hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt nhất, giá trị nhan sắc được nâng cấp.]

Diệp Thiếu Trạch nghe xong mém chút từ trên ghế mây nhảy dựng lên.

Vì sao Tống Kiều lại là con cờ bị Lưu Cạnh Hòa chọn đến để dụ dỗ em trai mình, chẳng phải vì quá đẹp sao. Bây giờ cần hoàn thành ước nguyện của thân chủ thì nhan sắc càng không dễ nhìn càng an toàn sao, vì cái gì lại nâng giá trị nhan sắc lên?

Diệp Thiếu Trạch cố nén bất mãn, hỏi: “Cái này tính như thế nào?”

Hệ thống nói: “Không có cơ sở, giá trị nhan sắc nâng thành 104%. Mặc dù không trợ giúp gì cho nhiệm vụ nhưng có còn hơn không mà. Kí chủ không cần lo lắng, hệ thống đã thử nghiệm cho chắc tình huống xấu, kết quả tính ra được đều là nâng giá trị nhan sắc lên. Những nhiệm vụ đầu đều nằm trong lĩnh vực mà kí chủ hiểu rõ, sau này sẽ từ từ thay đổi. Xin kí chủ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, điều kiện kiên quyết nhất là không OOC. Chúc kí chủ sử dụng hệ thống nâng cấp vui vẻ.” 

Hệ thống nói xong thì biến mất, Diệp Thiếu Trạch nâng tay xoa xoa mi tâm, nhanh chân đi vào trong biệt thự.

Thực ra Tống Kiều là do Lưu Cạnh Hòa đặc biệt tìm đến, lấy cớ là tìm thầy dạy bắn súng cho Lưu Cạnh Hiểu. Mục đích là đưa đến trên giường.

Diệp Thiếu Trạch ngồi trong phòng Tống Kiều ngẫm nghĩ. Lúc này Lưu Cạnh Hiểu vẫn chưa sống lại, thời điểm sống lại là một tháng sau. Trong một tháng này vốn là thời gian Tống Kiều lợi dụng các cơ hội để thông đồng Lưu Cạnh Hiểu, nhưng Diệp Thiếu Trạch quyết định thay đổi thân phận của mình.

Nếu đã là thầy, cậu sẽ là một người thầy tốt. Dạy dỗ Lưu Cạnh Hiểu cẩn thận, không tự mình làm thiêu thân đâm đầu vào lửa.

Nhưng mà khi Diệp Thiếu Trạch đứng trước gương, cậu thật sự muốn đập chết hệ thống. Vốn dĩ Tống Kiều đã có nhan sắc xuất chúng, Tống Kiều trong gương lúc này một đôi mắt đào hoa, sống mũi thẳng tắp, môi mỏng nhàn nhạt như làn nước, cằm thon gầy trắng nõn như tuyết, làn da không chút tì vết, tóc rối che trán. Cả người có một loại khí chất nhu hoà mà mị hoặc, tươi sáng mà khiến người mê đắm.

Loại sắc đẹp này đem đến cảm giác gợi dục, chỉ cần nam nhân nhìn qua sẽ không nhịn được mà có ý định đặt cậu dưới thân, bộc phát thú tính, thật sự chính là không cần làm gì cũng chọc đến tai họa. Diệp Thiếu Trạch sau khi nhìn gương mặt chính mình liền có chút cảm giác thấp thỏm.

Diệp Thiếu Trạch lấy từ ngăn kéo dưới bồn rửa tay ra một cây kéo, cắt cho Tống Kiều thành đầu trọc, lại tìm trong túi xách một bộ kính gọng đen đeo lên, lại tìm được một bình phấn che đầu nhũ, trộn với ít thứ rồi bôi lên biến màu da thành màu vàng tối. Tống Kiều trong gương lúc này có thể coi là thanh tú nhưng không đến mức gặp qua liền nhớ.

Lưu gia là một gia tộc vô cùng phức tạp, công chuyện làm ăn rất phức tạp. Nhà lớn Lưu gia ở Hương Cảng, canh phòng vô cùng cẩn mật, muốn nhân lúc đêm trốn ra ngoài chắc chắn không thể, không nói đến có ra được hay không, nếu bị Lưu Cạnh Hòa bắt được, cậu chỉ có một con đường chết.

Bây giờ cậu là giáo viên dạy bắn súng do Lưu Cạnh Hòa mời về cho Lưu Cạnh Hiểu, hiện giờ cậu ngồi bên trong nhà chính Lưu gia, không ai dám động đến cậu.

Cho nên Diệp Thiếu Trạch cũng không muốn chạy.

Diệp Thiếu Trạch đọc sách chăm chú nên có chút mệt, cậu đứng lên đi đến mấy bụi nguyệt quý đằng trước, nhìn chằm chằm đám nguyệt quý này, màu sắc sáng rực rỡ vô cùng xa hoa lãng phí, rung rinh nhẹ theo gió nhưng thật sự không thể đếm hết bên dưới có bao nhiêu bộ hài cốt, từng tấc đất đều khiến người rét lạnh.

Lưu Cạnh Hiểu lúc này từ bên ngoài quay về, lái xe đến thảm cỏ trong sân thì dừng lại. Bảo tiêu từ trong nhà chạy ra che chở cho thiếu gia nhà mình xuống xe thì Lưu Cạnh Hiểu mới từ trên xe bước xuống. Tháo kính râm ra, anh mặc dù mới mười bảy nhưng đã cao một mét tám tám, trên gương mặt tuấn tú lại có một loại quý khí không thể nói rõ. Áo sơmi Gucci anh đang mặc vừa nhìn liền biết không hề rẻ, quần dài tối màu được đặc làm riêng càng làm cho chân anh có vẻ dài hơn.

Diệp Thiếu Trạch nghe được tiếng anh, quay đầu lại liếc mắt nhìn.

Lưu Cạnh Hiểu bị lạnh lùng trong mắt cậu làm cho chấn động một giây, cảm nhận được từ trên người của người trước mắt có một loại khí chất hờ hững mà lại cao quý. Lưu Trọng Hiểu thời điểm này vẫn chưa sống lại, thấp giọng hỏi người hầu: “Người kia là ai? Sao lại ở đây?”

Người hầu nói: “Cậu hai, người kia là giáo viên dạy bắn súng do cậu cả mời đến cho ngài. Ngày hôm qua đã cùng ngài nói chuyện rất lâu…. Bộ không phải ngài rất quý mến người đó sao?”

Diệp Thiếu Trạch vừa nhìn thấy liền nhận ra Lưu Cạnh Hiểu, vai chính biến đen sẽ giết Tống Kiều ở trên giường. Nhưng mà bây giờ cậu còn chưa có cùng vai chính xảy ra chuyện gì cả, nên vẫn cúi đầu giả vờ như không thấy.

Lưu Cạnh Hiểu hé mắt. Anh nghĩ, người này chắc là vị anh trai kia đưa cho anh chơi. Ngày hôm qua vô cùng cố gắng quyến rũ anh nhưng mà do là người của vị kia đưa tới nên anh cũng không quá có hứng thú. Nhưng mà bây giờ nhìn người kia chưng bản mặt lạnh như băng kia ra, cùng với bóng lưng gầy gò vô cùng cân đối, khiến có anh cảm thấy có loại cảm giác kì lạ.

Lưu Cạnh Hiểu kêu một tiếng, đây là người Lưu Cạnh Hòa đưa đến, chính là cái thể loại rẻ tiền vì lợi ích bò lên giường đàn ông.

Diệp Thiếu Trạch suy nghĩ một chút, gọi cho trợ lý của Lưu Cạnh Hiểu nhắn anh ngày mai đi học.

Sau khi cúp điện thoại thì vào phòng, đúng lúc Diệp Thiếu Trạch xem giá cổ phiếu, Lưu Cạnh Hiểu đột nhiên bước vào.

Tuy rằng thân phận của chủ thể không hề hiểu biết chút gì về tài chính nhưng Diệp Thiếu Trạch vẫn theo thói quen muốn xem một chút, vì chính cậu hiện đang rất nhàm chán. Suy xét một chút có nên dùng mua một ít cổ phiếu có thể tăng, để sau này rời khỏi Lưu gia còn có tiền xài. Nhìn cửa phòng như bị đá hư sau khi Lưu Cạnh Hiểu bước vào. Diệp Thiếu Trạch đẩy kính tiếp tục xem cổ phiếu.

Lưu Cạnh Hiểu còn rất trẻ, mẹ anh là người Mỹ, bởi vì là con lai nên nhìn vô cùng cao lớn. Lại có sở thích trượt tuyết vào chèo thuyền nên cơ bắp săn chắc, ngũ quan lại thâm thúy, nhìn qua trưởng thành hơn tuổi thật rất nhiều. Thân thể này của Diệp Thiếu Trạch là kiểu nhỏ nhắn tinh tế, đứng bên Lưu Cạnh Hiểu lại càng thấy rõ sự bé nhỏ.

Nếu so với Lục Thiếu mà nói thì uy thế của Lưu Cạnh Hiểu ở trình thấp hơn quá nhiều, cậu đến cả mí mắt cũng không muốn nhấc.

Lưu Cạnh Hiểu dựa vào tường, nhìn Diệp Thiếu Trạch nở nụ cười: “Gọi điện cho trợ lý của tôi nói muốn lên lớp? Anh cảm thấy anh là thầy tôi thật à?”

Chương 13: Vai chính sống lại biến đen (2)

Sau khi Diệp Thiếu Trạch mua cổ phiếu xong liền tắt máy tính, ôm vai nhìn Lưu Cạnh Hiểu, nhàn nhạt nói: “Lưu tiên sinh, đây là thái độ của anh với giáo viên sao?”

Lưu Cạnh Hiểu cười nhạo: “Anh không bò lên giường của tôi được nên muốn làm gì đây? Vị kia suốt ngày kiếm cớ nhét người vào cho, lần này lại có chiêu mới nữa à. Thật tiếc ánh mắt và xuất thân khác biệt quá xa, tôi thật sự không có hứng thú. Anh không cần phải đê tiện như vậy, tôi đã nói không thích là không thích.”

Lúc Tống Kiều câu dẫn Lưu Cạnh Hiểu, phải mất một tháng mới câu được.

Bây giờ Lưu Cạnh Hiểu vẫn đang ở độ tuổi thiếu niên ngông cuồng, nói chuyện thật sự không kiêng dè. Diệp Thiếu Trạch không thể nào làm lơ anh, nhàn nhạt ồ một tiếng, lật quyển tiểu thuyết tiếng Anh ra.

Lưu Cạnh Hiểu nhận lấy khẩu súng từ người hầu, tùy ý mà tung hứng.

“Anh có rằng vậy là xong hả? Nếu kỹ thuật của anh không bằng tôi thì cút đi.” Lưu Cạnh Hiểu nhìn cậu, nói “Có muốn đến sân tập thử một chút không?”

Diệp Thiếu Trạch cuối cùng cũng cười, cậu để sách xuống, chậm rãi đến trước mặt Lưu Cạnh Hiểu. Nghiêng người lấy đi khẩu súng trên tay anh.

Lúc ở thế giới thứ nhất, sau khi chấp nhận ở bên Lục Thiệu, kỹ thuật bắn súng của hắn đã được anh rèn giũa đến gần như trở thành cao thủ. Tùy rằng không bằng Lục Thiệu, nhưng vẫn có thể xưng bách phát bách trúng. Cậu chậm rãi mở khoá an toàn: “Nếu cậu hai muốn xem thì không cần phải đến sân tập.”

Diệp Thiếu Trạch nhấc súng, gần như không hề ngắm, tiện tay bắn một phát. Phần đẩu của đồ trang trí hình thiên nga ở trước cổng vang lên tiếng vỡ. Dưới ánh nắng chiều, vụn thủy tinh vỡ tung ra, tựa như một đợt mưa tuyết. Lan ra khắp nơi.

Lưu Cạnh Hiểu không còn gì để nói, cái đồ trang trí hình thiên nga kia cách hai người hơn năm mươi mét. Phần đầu lại nhỏ như vậy, có thể bắn trúng quả thực chính là cao thủ.

“Như cậu hai vừa thấy đó, vậy theo cảm nhận của ngài, trình độ thế này đã đủ để dạy cho ngài chưa?” Diệp Thiếu Trạch nhẹ giọng hỏi.

Lưu Cạnh Hiểu không trả lời Diệp Thiếu Trạch. Anh bây giờ cách Diệp Thiếu Trạch rất gần, ngửi được trên người cậu một mùi hương nhẹ nhàng như có như không. Rất dễ ngửi, hít sâu một hơi đem lại cảm giác lưu luyến.

Sao hôm qua anh lại không ngửi thấy chứ…

Lưu Cạnh Hiểu không nhịn được nhích lại gần, Diệp Thiếu Trạch lui về sau một bước, nhàn nhạt nói: “Cậu hai Lưu, có cần tôi đền tiền con thiên nga này không?”

“Đương nhiên không cần.” Diệp Thiếu Trạch nghi ngờ tai mình có vấn đề, lập tức khóe miệng anh nhấc lên “Nhưng mà phải xem giá trị của thầy Tống đây có được bằng thứ kia không.”

Sau lưng Lưu Cạnh Hiểu là nhóm bảo tiêu hộc tốc chạy tới sau khi nghe thấy tiếng súng, toàn bộ đều một thân tây trang đen, mang tai nghe Bluetooth, đã từng được huấn luyện nghiêm khắc, đều dùng ánh mắt đề phòng mà nhìn Diệp Thiếu Trạch. Diệp Thiếu Trạch ung dung nhìn về phía Lưu Cạnh Hiểu. Lưu Cạnh Hiểu khẽ cười, nói: “Tôi cùng thầy Tống bàn luận một chút thôi, các người làm vậy là đang thất lễ đó, mau lui xuống đi.” Nhóm bảo tiêu có chút do dự, Lưu Cạnh Hiểu lại phất phất tay: “Mời người đến quét dọn phòng cho thầy Tống đi.”

Anh quay đầu lại liếc mắt nhìn Diệp Thiếu Trách, cười nói: “ Thầy Tống à, ngày mai tôi chờ thầy tại sân tập nha, thầy không được đến muộn đâu.”

Sau khi Lưu nhị thiếu náo loạn một trận, cuối cùng nói một câu như  vậy chưa đuổi Diệp Thiếu Trạch ra khỏi nhà cũng coi như tốt rồi. Người hầu còn rất tri kỷ mà giúp Diệp Thiếu Trạch cài cửa lại, Diệp Thiếu Trạch thấy Lưu Cạnh Hiểu không mang súng đi, suy tư một chút thì cầm lấy bỏ vào túi văn kiện rồi bước vào phòng tắm.

Kính đen trên mặt được tháo xuống, phấn che nhũ trên mặt cũng bị rửa trôi, gương mặt đẹp đẽ đến yêu nghiệt lại lộ ra. Diệp Thiếu Trạch cau mày nhìn bản thân trong gương, trong lòng lại tiếp tục đem hệ thống ra mắng một trăm lần, nếu không có khuôn mặt này thì cậu không cần mỗi ngày đều cực khổ hóa trang như vầy.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Thiếu Trạch đúng giờ xuất hiện ở sân tập, đổi trang phục chuyên dụng để bắn súng, cậu nhìn thấy Lưu nhị thiếu gia đang nhàm chán đến phát bực đang ngồi đợi sẵn. Diệp Thiếu Trạch đi tới, phát hiện Lưu Cạnh Hiểu còn kéo thêm mấy người bạn xấu tới cùng.

Diệp Thiếu Trạch tùy tiện lướt qua, liền nhìn thấy có một người cùng Lưu Cạnh Hiểu đặc biệt thân, thiếu điều kéo anh cùng đi chơi ma túy thôi, nếu cậu nhớ không nhầm, tên người này là La Nhạc.

Mấy vị công tử cầm ô chống nắng đứng đợi ở sân tập, mang kính râm đứng một bên nhìn cậu và Lưu Cạnh Hiểu. Có người còn cười nói: “Lưu nhị, không phải mày nói người này người anh trai vĩ đại kia đưa cho mày sao, sao vị kia lại đưa loại hàng này cho mày?”

“Chẳng thà tao nhường mày cô huấn luyện viên người Mỹ cho mày nha, người kia rất hăng hái đó.” Lại có người cười: “Loại này nam nhân vừa nhìn sẽ không thể cứng nổi, khô khan.”

Lưu Cạnh Hiểu nhìn cái bật lửa trong tay, lười biếng nói: “Tụi bây nói bậy bạ các gì, người kia là thầy giáo đàng hoàng.” Đám công tử cứ như là đi nghỉ mát, nhanh chóng đeo kính râm lên, nằm duỗi người nằm trên ghế dài trên bãi cát.

La Nhạc lại từ trên ghế đứng dậy, nhìn kỹ Diệp Thiếu Trạch, gọi nhân viên đem súng đến: “Tôi cũng lâu rồi không có tập luyện, thầy à, chọn hộ tôi một vật mốc để bắn được không?”

Diệp Thiếu Trạch cười một cái, nói: “Đương nhiên có thể.” Cậu căn bản không quá để tâm nhân vật phụ này. Mặc dù kiếp trước của La Kiều là bị La Nhạc bắn chết nhưng La Nhạc lại bị Lưu Cạnh Hiểu sau khi sống lại giết chết. Cậu nhớ là La Nhạc sau khi nhân vật chính sống lại thì bị phanh thây, ném ra cảng Victoria, không thể tìm được hài cốt.

Lưu Cạnh Hiểu sau khi sống lại tâm lý thật sự quá đen tối, thần cản giết thần phật chặn giết phật, không kiêng nể gì, có thể tránh được tốt nhất là không dây dưa vào.

La Nhạc dĩ nhiên cảm thấy ngạc nhiên, chờ khi hắn tỉ mỉ nhìn lại. Diệp Thiếu Trạch đã chọn giúp hắn một cột mốc tốt. La Nhạc nhấc súng lên, bắn trúng vòng tám điểm, kết quả này bên trong nhóm công tử bột đã được xem là tốt. Tất cả mọi người đều vỗ tay cho La công tử, La Nhạc lại thấy Diệp Thiếu Trạch đứng yên không nhúc nhích, thậm chí không hề liếc mắt nhìn hắn một lần nào. Hắn nhíu mày, cười nói: “Xem ra kỹ thuật bắn của thầy rất tốt, nếu thầy không ngại có thể biểu diễn một chút không?”

Mọi người ở đây đều biết loại người dưới đáy xã hội để đem đi tặng này là loại như thế nào. Lưu Cạnh Hòa chỉ là kiếm một nam nhân thanh tú trẻ đẹp nhét vào bên người Lưu nhị thiếu cho anh dùng, kỹ thuật bắn có thể tốt đến đâu chứ.

Diệp Thiếu Trạch nhíu nhíu mày, bộ đồ này quá dày quá nóng, mặc vào thật không thoải mái. Cậu không muốn ở đây nữa, trực tiếp cầm súng đến trước bia, dựa vào trực giác, cậu không cần bắn trúng hồng tâm, bắn một phát trúng vòng mười điểm. Đổi một bia khác, lại là vòng mười điểm.

Nhìn thấy Diệp Thiếu Trạch dứt khoát cầm súng lên bắn. Đám công tử bị họa cho sửng sốt một chốc, động tác hút đồ uống cũng khựng lại.

Diệp Thiếu Trạch để súng xuống, nhàn nhạt nhìn về phía Lưu Cạnh Hiểu: “Cậu hai, nếu cậu đã cảm thấy nhìn đủ rồi thì chúng ta có thể bắt đầu.”