Cuộc sống sinh viên năm một năm hai, nếu không phải rơi trúng mấy kỳ thi thì đúng là thiên đường của tuổi trẻ, nơi có tất cả nhiệt huyết và sức sống mãnh liệt nhất của cả đời người. Hệt như một bụi cỏ dại vươn lên vào mùa mưa xuân.
Văn Diệp đương nhiên cũng thế.
Dưới ánh nắng mặt trời chiều thu tà nhàn nhạt chiếu, chiếc xà đơn tự chế đón những đợt nhịp tay uốn mình vươn lên.
Mồ hôi trải đầy trên tấm lưng trần, từ trán rơi từng hạt từ vành tai sượt qua xương quai xanh xuống thắt eo.
Bờ ngực rắn chắc, các múi cơ bụng vẽ nên thật rõ ràng, đốt mắt.
Mễ Nam bắc một chiếc ghế ở đó, tay chống lên lan can, mê mẩn nhìn.
Trong đầu óc đơn giản của cậu hiện tại. Phải, như thế là xinh đẹp.
Mễ Nam nhìn rồi lại nhìn, Văn Diệp một đôi khi ngưng lại vẫn hay đưa mắt về phía này.
Mễ Nam bèn nhoẻn miệng cười:
- Diệp.
- Hử?
- Diệp thật xinh đẹp.
- Hả????!!!
Văn Diệp bị một câu này làm cho rớt oạch từ trên xà đơn xuống. Hai bờ mông tiếp đất một cách ngon lành.
Đỡ lấy lưng mà đứng dậy, vô cùng kinh ngạc mà nhìn Mễ Nam đang cười cười, rùng hết cả mình.
- Đitme buồn ói quá!
Nếu là thằng khác dám nhìn chằm chằm cậu mà phát ngôn ra cái câu đấy, ít nhất cũng phải ăn một cái bẻ tay cảnh cáo.
Thế nhưng sao có thể ra tay nổi với một Mễ Nam đang hồn nhiên nhìn cậu đầy mặt đều vẽ lên vẻ lấy lòng, ánh nắng hiu hắt soi chiếu góc khuôn mặt đã có chút da thịt ấy, khoảnh khắc bờ tóc tơ vương xòa qua trán, đuôi mắt anh đào cong cong khiến trái tim Văn Diệp đập hụt một nhịp tới boong boong.
Con mẹ nó chứ!
Thằng cha này vừa béo lên tý lập tức có thể làm đối thủ tranh gái của mình.
Đẹp trai voãi đạn.
Mễ Nam đương nhiên không biết được những suy nghĩ trong lòng ai kia, cũng chưa thể hiểu được, đẹp trai với xinh gái thì có gì khác nhau.
Chỉ biết rằng, người kia rất đẹp rất đẹp.
Y như thiên thần.
Văn Diệp vội vàng mặc áo lại:
- Ầy ầy từ giờ đừng có nhìn tôi thế. Tởm vãi.
- Thích Diệp nhất. Diệp xinh đẹp.
- Ditme!
======
Thực chất thì Mễ Nam rất háo hức với thế giới bên ngoài.
Cậu tiếp thu cũng nhanh cực kỳ, nói là so với những đứa trẻ 6, 7 tuổi thì cũng không hẳn là đúng lắm.
Văn Diệp phát hiện ra,
Cậu có thể viết chữ rất đẹp, thậm chí còn có sở thích nghe đàn piano như mấy ông già luôn.
Cậu cũng không mất quá nhiều thời gian để chỉ cho Mễ Nam cách sử dụng điện thoại với tivi một cách đơn giản nhất.
Văn Diệp không hiểu tại sao ngay chính mẹ của Mễ Nam lại không nhận ra được những điều ấy?. Hay do bà vẫn không cam lòng nhìn người con trai cả của mình từ một kẻ xuất sắc lại trở thành ngô nghê như một đứa trẻ, mà đem hàng tá bác sĩ, hàng đống phác đồ điều trị đông tây nam bắc đè nén nên người cậu?
Văn Diệp cũng không thể lúc nào cũng kè kè mang Mễ Nam theo được, nếu có Phạm Thái ở nhà thì thôi. Nhưng hôm nay cả cậu và Phạm Thái đều có bài kiểm tra. Phạm Thái cũng đã xuống lầu lấy xe.
Văn Diệp trước khi rời khỏi phòng, hỏi đi hỏi lại:
- Điện thoại tôi đưa cho anh bấm số mấy gọi tôi?
- Số 1.
- Đói sẽ làm gì?
- Mở tủ lạnh có đồ ăn.
- Được rồi, nhớ nghe cho kỹ, ở nhà bật ti vi xem. Không được đi ra ngoài, không được gặp người lạ, không được mở cửa. Hết tiết tôi sẽ về.
- Được.
Văn Diệp thở dài một hơi.
Hôm nay là ngày đầu tiên để Mễ Nam ở nhà một mình. Nói cậu không lo là chuyện không thể nào.
Trời ạ.
Cậu cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày chính mình phải trở thành một cái bảo mẫu xịn xò bất đắc dĩ thế này.
- Chụt!
Nàní?
Cái qué gì vừa chạm qua má cậu vậy chứ?
Mắt Văn Diệp sắp trợn tới rơi ra ngoài. Lắp bắp:
- Anh.. anh.. anh...
Mễ Nam giải thích như một chuyện đương nhiên:
- Mễ Nam xem trong ti vi. Khi Diệp ra khỏi nhà sẽ làm như thế.
- Hả? Nhưng tôi là đàn ông! Con mẹ nó chứ! – tôi là đàn ông!
Mễ Nam cười hì hì:
- Diệp thật xinh đẹp.
- Á.. lịt mẹ..!
- Tại sao phải lịt mẹ sau khi chạm má?. Trong ti vi không bảo thế.
- ???!!!!!!!!!! WTF?
Văn Diệp ôm cái má đã đỏ lựng, vừa đi vừa chạy vừa lầm rầm chửi. Duma!!!!!!!!!!!!
Cái thứ gì!
Vậy nhưng đôi môi kia mềm quá...
Cái đồ... Đồ...
Điên mất thôi!
========
Bài kiểm tra làm không được tốt lắm. Nếu không phải Phạm Thái tuồn bài giải cho thì có lẽ không ổn mất.
Đôi môi hồng đào kia cứ chúm chím chúm chím trong tâm trí cậu,
Mái tóc tơ phảng phất với đôi mắt cong cong kia cứ cười -cười- cười.
Chán vãi lìn!
Anh ta là đàn ông!
Cái cảm giác lâng lâng trong lòng khi bị một thằng đàn ông thơm má là cái vị gì?
Chắc điên quá!
Aiz..
Mễ Nam tên khốn nhà anh!
Ông đây còn chưa có cô em nào thơm cả.
- ----------
Phạm Thái làm trong ban quản lý, Cũng đang tất bật lo lễ chào đón sinh viên mới. Thế nên vừa hết tiết đã vội vã trở lên phòng giáo vụ.
- Anh Diệp, Em đi trước nha.
- Ừ, bái bai.
Nhìn cái đồng hồ, gần 4h chiều, buổi trưa hôm nay đã gọi về tới hai lần, thế nhưng vẫn tốt nhất là về sớm chút.
Văn Diệp huýt một đường sáo dài, nhưng chiếc xe phân khối lớn vừa chạm cổng trường đã thấy " đại ca" Vĩ kều cùng mấy thằng đệ đứng chờ sẵn liền phanh gấp.
- Két...
- Chào đại ca!
Vĩ kều vừa thấy người tới cũng không nói nhiều:
- Đi thôi!
Nếu là trước đây. Chỉ một lời này là đủ.
Luật nhóm không cần phải nói tới lời thứ hai. Lời của đại ca chính là luật. Và, Vĩ kều hiển nhiên không phải người thích nói nhiều. Chờ sẵn ở cổng thế này, chỉ có thể là một trận lớn.
Thế nhưng hôm nay, chiếc xe phân khối lớn có vẻ chần chừ hơn mọi ngày, chủ nhân của nó,dường như cũng có chút phân vân, tay ga không rú nữa. Lẳng lặng phi theo đám xe ầm ĩ trước mặt, tới " tụ điểm "
Ever có bao nhiêu người tất cả chính Văn Diệp cậu cũng không rõ.
Mỗi trận ai tham gia đều được Vĩ kều chọn sẵn. Có thể là gọi tới, cũng có thể là trực tiếp tới gặp như hôm nay.
Nhưng, có một điều. Chính là không trái lệnh, và: không có lý do.
Quán bar quen thuộc,
Vĩ Kều vừa vào, lập tức đã được dọn bàn sẵn.
Hơn chục đứa hầu như đã quen mặt nhau như đếm. Vĩ kều ngồi chính giữa, cất giọng bình thản:
- Có một khoản nợ đen cần đòi. Xong việc chia 40-60. Tối nay đi luôn. Giải quyết nhanh gọn.
- Đại ca, bên đó có người không?
- Mày nói xem?
Tên đệ vừa vào bị một cái lườm sắc tới xương liền rụt cả cổ lại. Tập hợp tới mười mấy người toàn là " hàng top 1" của nhóm. Nói bên kia không có chuẩn bị thì đúng là nực cười.
Vài tiếng cười vang lên, từng két bia chẳng mấy mà đội vỏ, cả bọn như thường lệ chờ tới giờ hành động.
Năm giờ, sáu giờ.
Chiếc điện thoại bắt buộc phải để chế độ " chết" khi đại ca đang nói, khiến trong lòng Văn Diệp như có một đoàn kiến đang bò qua bò lại cắn tới nham nhở.
Văn Diệp nốc một hơi dài, đôi mắt nhìn sang phía Vĩ kều
- Em vào nhà vệ sinh một lát.
Vĩ kều nheo mắt nhìn theo bóng dáng vừa rời khỏi. Diệp Sẹo chưa từng xin phép bất cứ một cái gì., chứ đừng nói tới chuyện đi vệ sinh. Nếu câu đó được thay bằng " Đi đái cái " thì chuẩn Diệp Sẹo hơn.
Cánh cửa buồng vệ sinh bên đó vừa đóng,
Phía bên này, cũng có một đôi chân dài bước vào.
Văn Diệp sốt ruột gọi. Chưa đổ tới dứt một lần chuông, bên kia đã có người bắt máy., quên cả alo:
- Diệp về chưa? Sao Mễ Nam gọi cho Diệp không được.. Mễ Nam.. khi nào thì Diệp về?
Văn Diệp dường như vừa bị một đòn hoa hồng phủ rơi ngập mặt, nhất thời chẳng biết nói ra làm sao, đưa tay lên sờ sờ mũi.
- Ừ.. tối nay..
- Mễ Nam rất nghe lời, Mễ Nam đã tắm rồi. Mễ Nam đang chờ Diệp về để ăn ngon.
- ...
- Mễ Nam hôm nay xem trên ti vi được một cái bài đàn nghe rất hay, Mễ Nam muốn đi học đàn ấy.. Diệp, Diệp.. Mễ Nam nhớ Diệp.
Siết chặt nắm tay, những tiếng nhạc xập xình ngoài kia, tiếng dô, tiếng ly bia cụng ồn ã khiến Văn Diệp không thể không cố gắng dịu giọng nói ra:
- Tối nay tôi không về. Tôi sẽ nói Phạm Thái về sớm. Anh đừng ra ngoài, thế nhé..
- Diệp...
Nhanh chóng cúp máy.
Văn Diệp sợ rằng chỉ nghe thêm một lát nữa, tối nay lưỡi dao kia lại bớt nhuyễn đi vài phần.
Đôi môi Vĩ kều phía bên kia buồng vệ sinh câu lên một chút.
Văn Diệp, em ngày càng thú vị rồi đây..kẻ kia.. là đàn ông.
===========//============