Đây là lần đầu tiên Giang Tuyết Huỳnh được người ta tỏ tình trực tiếp như vậy.
Thậm chí sau khi bị từ chối đối phương còn tỏ rõ quyết tâm sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Có lẽ vì tính cách nên lúc theo đuổi cô Trì Thanh không có thái độ quá mãnh liệt, thậm chí anh rất dịu dàng và có chừng mực.
Lại là một đêm ngủ không ngon của Giang Tuyết Huỳnh.
Lúc nằm trên giường, cô thấp thỏm lo âu không biết ngày mai nên đối mặt với Trì Thanh thế nào. Cô tự ti, cho rằng bản thân không đáng nhận được thứ tình yêu nồng cháy cuồng nhiệt như vậy, trong chốc lát cô lại lo lắng, có phải lời từ chối của mình đã xúc phạm tới cậu.
Có lẽ lúc ấy cô nên trả lời tế nhị hơn một chút… Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Có lẽ cô không nên nói một cách tuyệt tình như vậy…
Dù không làm rõ nhưng cứ để thứ tình cảm đó nhạt dần theo thời gian…
Không phải càng nhẹ nhàng càng thích hợp hơn sao?
Một vài suy nghĩ dày vò đầu óc cô cả đêm, mãi đến rạng sáng cô mới từ từ chìm vào giấc ngủ trong mơ màng.
Ngày hôm sau, sự ngượng ngập xấu hổ không xuất hiện như trong tưởng tượng của cô.
Thái độ của Trì Thanh với cô không có gì thay đổi, thỉnh thoảng sẽ quan tâm cô một cách thái quá, thỉnh thoảng lại trêu chọc. Nhưng chung quy là anh im bặt, không hề nhắc tới chuyện xảy ra đêm qua, thậm chí bầu không khí chung sống hoà thuận gió êm sóng lặng trước đó giữa hai người đã trở lại.
Khi thấy thái độ của Trì Thanh, Giang Tuyết Huỳnh cũng chỉ đành chôn chặt chuyện xảy ra vào đêm Giáng Sinh xuống đáy lòng, không nói với bất kỳ kẻ nào, bao gồm cả Thẩm Manh Manh.
Lễ Giáng Sinh qua đi, chẳng mấy chốc đã đến kỳ thi cuối kỳ.
Giang Tuyết Huỳnh đã nói chuyện mình muốn chuyển khoa văn với Trì Thành, tất nhiên ngày hôm sau cô cũng không giấu những người khác. Vừa sáng sớm Thẩm Manh Manh đã biết tin này, nhưng thật ra Trương Thành Dương còn phản ứng dữ dội hơn trong tưởng tượng cô rất nhiều.
Thậm chí Chúc Kiêu Dương cũng gửi tin nhắn liên hoàn khiến bong bóng chat của cô nảy số.
[Thanh chó biết chuyện này không?]
[Cậu chắc chứ?]
[Đừng đi mà, tôi còn đang định tranh thủ lần phân lớp ở học kỳ sau sẽ cố vào lớp các cậu, đến lúc đó chúng ta sẽ trở thành những người bạn tốt của nhau. Haizzz, cậu không biết tôi ở lớp bảy cô đơn lạnh lẽo thế nào đâu.]
Ý của Trương Thành Dương cũng như bao người, Trì Thanh có biết không?
[Cậu ấy biết.] Nhớ lại dáng vẻ bi thương của Trì Thanh ngày đó, Giang Tuyết Huỳnh bỗng ngừng lại, không muốn nói quá chi tiết: [Bọn tớ đã nói chuyện rồi.]
Ngay cả Lâm Mỹ Tử cũng gửi tin nhắn tới hỏi.
Bởi vì chuyện của Diệp Điềm Linh, có thể là sợ hai người xấu hổ. Sau khi xin lỗi thay Diệp Điềm Linh, Lâm Mỹ Tử cũng không đi tìm cô trong khoảng thời gian này.
[Cậu thật sự muốn chuyển sang khoa văn?]
Giang Tuyết Huỳnh: [Đúng.]
Lâm Mỹ Tử nói những lời vô cùng thấm thía, chủ yếu là vì nghĩ cho cô: [Nhưng khoa văn chỉ có lớp song song, không khí học tập bên đó chắc chắn không theo kịp lớp chúng ta, cậu đã suy nghĩ kỹ chưa? Tôi thấy cậu học ở lớp ban tự nhiên cũng không tính là kém, có thể thử lại.]
Giang Tuyết Huỳnh khẽ vuốt điện thoại di động, hàng lông mi khẽ đọng, có cảm giác lòng nặng trĩu.
Thật ra… Cô vẫn thấy đáng tiếc về chuyện của Lâm Mỹ Tử.
Cô rất thích Lâm Mỹ Tử, chỉ có điều hai người không hợp.
Có thể là tính cách, hoặc cũng có thể vì sở thích.
Điều quan trọng nhất là sau chuyện của Diệp Điềm Linh, bọn họ đã không còn cơ hội phát triển trở thành bạn bè thân thiết nữa rồi.
Cô gõ dòng chữ: [Tôi biết…] rồi ngập ngừng khoảng mấy giây, trả lời: [Tôi đã nói với thầy Lưu rồi.]
Sau đó, cô kể lại ngắn gọn những gì mình đã nói với thầy Lưu trước đó.
Đại khái là khoảng hai phút trôi qua, Lâm Mỹ Tử trả lời tin nhắn cô:
[Cậu là một cô gái có chính kiến của riêng mình, tôi tin cậu tự biết đưa ra những quyết định phù hợp với bản thân nhất.]
Giang Tuyết Huỳnh đáp: [Cảm ơn.]
Lâm Mỹ Tử: [Đúng rồi.]
Lần này thời gian xuất hiện tin nhắn tiếp theo dài hơn chút.
Lâm Mỹ Tử: [… Điềm Linh muốn nhờ tôi gửi lời xin lỗi tới cậu.]
Nghĩ đến Diệp Điềm Linh, Giang Tuyết Huỳnh hơi sửng sốt.
Có thể là mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện nên khi nhớ lại những mâu thuẫn trước đó với Diệp Điềm Linh khiến cô có cảm giác chúng cách xa cả một thế hệ.
Hơn nữa…
Cô khẽ chớp mắt.
Nếu cô không nhìn lầm, có lẽ mấy ngày nay Diệp Điềm Linh và Tưởng Nhạc Thiên đang bắt đầu mối quan hệ yêu đương?
Chuyện cũng đã xảy ra rồi, Giang Tuyết Huỳnh không muốn nhai đi nhai lại nhiều, vậy nên cô chủ động thay đổi chủ đề với Lâm Mỹ Tử.
[Gần đây cậu ấy đang quen Tưởng Nhạc Thiên đúng không?]
Có lẽ Lâm Mỹ Tử cũng không muốn nhắc lại chuyện trước đây, cô ta thở phào một hơi, vội trả lời tin nhắn:
[Đúng, Tưởng Nhạc Thiên đã tỏ tình với cậu ấy vào đêm Giáng Sinh.]
Thảo nào… Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Giang Tuyết Huỳnh mím môi, bỏ qua ba chữ đêm Giáng Sinh trông đặc biệt chói mắt kia.
Cô mơ hồ nhớ lại mấy ngày nay liên tục nhìn thấy Tưởng Nhạc Thiên và Diệp Điềm Linh ở chung với nhau vào giờ ra chơi, thậm chí trước đó cô còn bắt gặp hai người lén nắm tay nhau trong sân thể dục của trường học.
Dù sao Diệp Điềm Linh có thể bắt đầu mối quan hệ mới cũng là chuyện tốt. Về tính các hay những phương diện khác của Tưởng Nhạc Thiên thật sự không chỗ chê, mặc dù cô không rõ hai người họ có thể đi với nhau được bao lâu, nhưng có lẽ đây vẫn là đoạn tình cảm tốt đẹp.
Nghĩ vậy, cô nói lời chân thành từ tận đáy lòng: [Chúc mừng.]
Có lẽ đây là sự rung động ở tuổi dậy thì, tới nhanh mà đi cũng nhanh.
Mặc dù thỉnh thoảng sẽ gặp những chuyện khiến ta đau buồn, nhưng sau này khi trưởng thành rồi ngẫm lại sẽ thấy ngây ngô tươi đẹp làm sao.
Nói đến đây, hai người không tiếp tục bàn luận thêm điều gì nữa, sau khi hàn huyên mấy câu Lâm Mỹ Tử khách sáo chào tạm biệt cô rồi offline.
Cô thoát web ra màn hình chính nhìn đồng hồ trên màn hình điện thoại, thời gian cũng không còn sớm, cô thu dọn một số thứ xong chuẩn bị lấy quần áo đi rửa mặt tắm rửa. Nhưng đúng lúc này, hai tin nhắn được gửi tới điện thoại cô.
Khi nhìn thấy tin nhắn, Giang Tuyết Huỳnh bỗng dừng bước.
Người gửi tin nhắn tới là một cái tên tuyệt đối không có khả năng.
Trần Lạc Xuyên.
Nhìn thấy tin nhắn này, Giang Tuyết Huỳnh ngẩn người một lúc lâu mới đi tới cầm điện thoại lên xem.
Cô nhớ lại chuyện đêm Giáng Sinh, rõ ràng nó mới chỉ diễn ra vào ngày hôm qua, thế nhưng cô có cảm giác xa cách cả một thế hệ.
Vốn tưởng rằng sau đêm Giáng Sinh đó cô và Trần Lạc Xuyên sẽ không còn thoải mái mỗi khi đối diện với nhau.
Hàng lông mi của Giang Tuyết Huỳnh khẽ giật nhưng điều nằm ngoài dự đoán là trái tim cô lại vô cùng bình tĩnh.
Trần Lạc Xuyên: [Xin lỗi vì muộn thế này vẫn quấy rầy cậu, cậu ngủ rồi sao?]
Cô đặt đồ lót xuống, trả lời tin nhắn: [Chưa.]
Trần Lạc Xuyên: [Hôm nay mấy người bạn cùng lớp nói với tôi là hôm qua có người tới tìm tôi, họ còn nói nhìn thấy cả Trì Thanh nên tôi đoán người tới tìm mình lúc ấy chắc hẳn là cậu.]
[Là tôi.] Giang Tuyết Huỳnh kéo ghế dựa rồi ngồi xuống lần nữa, cô do dự khoảng nữa giây mới gõ dòng chữ: [Ngày hôm qua tôi có mua một số loại trái cây cho bạn bè, vốn định đưa cho cậu một phần.]
Mặc dù cô không rõ lý do vì sao đột nhiên Trần Thanh Xuyên liên hệ với mình, nhưng cô vẫn quyết định cố gắng dùng thái độ tự nhiên nhất để đối diện với cậu.
[Thật sao?] Trông cậu có vẻ vừa mừng vừa ngạc nhiên.
Cô còn chưa kịp trả lời, Trần Lạc Xuyên đã gửi tin nhắn ngỏ ý xin lỗi: [Xin lỗi, ngày hôm qua tôi đi khá sớm, nhóm anh Siêu gọi đi ăn cơm ấy mà.]
[Cậu còn nhớ anh Siêu không?]
Giang Tuyết Huỳnh không dám để lộ sự quan tâm của mình với Trần Lạc Xuyên, cô ngẫm nghĩ một lát, sau đó trả lời: [Đại khái là vẫn nhớ, có phải người chơi game lần trước không?]
[Đúng vậy, chính là cậu ấy. Mọi người đã tụ tập với nhau vào đêm Giáng Sinh.] Đối phương trả lời tin nhắn với thái độ rất thoải mái.
Nói vậy là…
Giang Tuyết Huỳnh cầm điện thoại trên tay, cô hơi ngẩn người.
… Điều đó có nghĩa là cậu không đi riêng với Tiền Phi Phi?
Cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, thật ra cô muốn hỏi lại cho rõ ràng, nhưng cô biết hỏi như vậy có hơi “quá phận”. Cuối cùng Giang Tuyết Huỳnh chỉ đánh mím môi, nhẹ nhàng kìm nén trái tim đang đập loạn trong lồ ng ngực xuống.
Như vậy là không tốt.
Nó không tốt với cả cô và Trì Thanh.
Dường như Trần Lạc Xuyên thực sự cảm thấy có lỗi, cô cũng không thể làm gì khác ngoài việc nhắc đi nhắc lại rằng không sao.
Sau đó Trần Lạc Xuyên cũng không nhắn thêm gì nữa.
Giang Tuyết Huỳnh đợi một lúc vẫn không thấy tin nhắn trả lời, lúc cô chuẩn bị cầm quần áo lót đi vào phòng tắm, hộp chat bỗng hiện thông báo đối phương đang soạn tin nhắn…
Đứt quãng, giống như xoá đi gõ lại vài lần.
Lại một lúc lâu nữa trôi qua, một tin nhắn mới được gửi tới.
[Gần đây cậu có rảnh không?]
Chỉ vỏn vẹn có mấy chữ nhưng dường như cậu thiếu niên lại gõ rất lâu, mà khoảng cách giữa hai tin cách khá xa, hình như cậu đang căng thẳng.
[Muốn mời cậu ăn bữa cơm để chuộc tội.]
…
Lúc còn học tiểu học Giang Tuyết Huỳnh có đọc qua của Lục Du. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Núi cùng nước tận ngờ hết lỗi, bóng liễu hoa tươi một thôn làng.
Trước giờ cô chưa từng nghĩ có một ngày danh ngôn cổ nổi tiếng đó lại rơi xuống đầu mình.
Nhưng lần này, dường như cuộc sống đang đùa giỡn với cô.
Sau khi trải qua đêm Giáng Sinh “nhốn nháo loạn lạc” kia lại nói với cô rằng tất thảy những điều này chỉ là sự tưởng tượng thái quá về người cô yêu thầm, một vở kịch nhỏ do chính cô tự dàn dựng trong đầu.
Cô chỉ vừa nhắm mắt lại một lúc, khuôn mặt Trì Thanh bỗng xuất hiện trong đầu cô theo bản năng.
Người thiếu niên khẽ cúi đầu, miệng thở ra làn khói trắng xoá nhàn nhạt.
Pháo hoa nổ một cách mãnh liệt.
Đôi mắt lơ đễnh phản chiếu khói lửa của pháo hoa.
“Giang Tuyết Huỳnh, đừng nghĩ về Trần Lạc Xuyên…”
“Hay là thử nghĩ về tôi đi, thế nào?”
Anh gằn từng chữ một, dù bây giờ cô chỉ đang hồi tưởng lại, nhưng khi câu nói ấy đọng lại trong lòng cô lại rất có trọng lượng.
Thật lâu sau cô mới nhắn trả lời: [Thật ra không cần phiền phức vậy đâu, chỉ đưa hoa quả mừng lễ Giáng Sinh thôi mà.]
[Không phiền, không phiền chút nào đâu.] Dường như đối phương trả lời tin nhắn cô ngay giây tiếp theo, sau đó cẩn thận gửi icon chú chó nhỏ buồn bã.
[Thật ngại quá, cậu giận sao?]
Chú chó nhỏ ủ rũ cụp đuôi gục đầu xuống, nhìn qua có vẻ đáng thương, nhưng không biết vì sao trông nó như bản sao của Trần Lạc Xuyên.
Giang Tuyết Huỳnh bật cười, cô không nhịn được khẽ nhếch môi: [Làm gì có chuyện đó.]
Trong đầu cô thoáng vụt qua hình ảnh về lần tai nạn xe cộ tương đối im ắng giữa hai người, cô lại tiếp tục đáp: [Chỉ là tôi cảm thấy làm vậy phiền phức cho cậu quá, dù sao cũng không cần thiết phải vậy.]
[Tôi thấy như vậy là rất cần thiết, nếu không tôi sẽ không thể tỏ rõ sự áy náy của mình.]
Mặc dù cô không rõ mấy bạn học lớp A3 đã nói gì với Trần Lạc Xuyên mà khiến cậu kiên trì đến nước này…
Nhưng đã nói tới mức này, hình như cô cũng không còn lý do gì để từ chối.
Điều quan trọng nhất chính là…
Thật lòng cô không muốn từ chối.
Dù cô đang rất lo lắng mình có thể xử lý tốt cuộc hẹn này hay không, hay dù cô sợ chứng sợ đám đông sẽ khiến cuộc gặp mặt trở nên khó xử…
Nhưng cô không thể, bởi vì Trì Thanh.
Cô không thể đồng ý lời mời đi ăn tối từ Trần Lạc Xuyên nhanh như vậy sau khi vừa từ chối Trì Thanh.
Giang Tuyết Huỳnh siết chặt điện thoại, thân máy hơi nóng dường như đang cố dụ dỗ quả táo Adam ngay lúc này…
Ý nghĩa là tà ác, nhưng chúng đều thơm ngọt.
[Nếu cậu vẫn kiên trì thì đợi đến khi có thời gian rảnh nói sau.] Cuối cùng, cô vẫn lựa chọn phương thức tương đối khéo léo này.
Một lời hứa mơ hồ, đồng thời cũng là một kiểu từ chối.
Chẳng qua Giang Tuyết Huỳnh không ngờ Trần Lạc Xuyên có thể hiểu sai ý cô, dường như đối phương trả lời chỉ trong vài giây: [Được.]
Lát sau, bong bóng chat lại nảy lên.
[Tôi quên là sắp thi cuối kỳ.]
[Lúc nghỉ đông chắc cậu có thời gian nhỉ?]
[Nếu nghỉ đông cậu cũng không có thời gian thì khai giảng.]
[Tôi thì đi lúc nào cũng được, thời gian cứ do cậu quyết định. Không biết khẩu vị ăn uống của cậu thế nào? Tôi nhớ trên đường Vân Hi có một cửa hàng, mùi vị món ăn ở đó cũng không tồi.]
Giang Tuyết Huỳnh bị đánh đến nỗi không kịp trở tay, lần này cô thật sự không còn lý do gì để từ chối. Người ta đã khách sáo đến mức này, cô còn từ chối thì có vẻ hơi vô lý, hơi thiển cận.
Dù sao từ giờ đến lúc nghỉ đông vẫn còn một khoảng thời gian khá dài.
Đầu nghĩ như vậy, cuối cùng cô trả lời bằng một dòng tin: [Được, vậy đến lúc đó chúng ta hãy ấn định thời gian.]
Cứ như vậy, tạm thời cuộc hẹn đã được giải quyết.
Giữa tháng một, trường trung học Nam Thành đã bước vào kỳ nghỉ đông.
Giang Tuyết Huỳnh cũng không chắc bài thi cuối kỳ lần này cô làm tốt không, mặc dù ở khoa văn không có phân lớp song song với lớp trọng điểm, nhưng cô vẫn hy vọng bài kiểm tra của mình đạt kết quả tốt một chút. Sau khi biết tin kỳ sau cô muốn chuyển sang khoa văn, Trương Thành Dương và Thẩm Manh Manh đã thét to muốn tổ chức “Tiệc tiễn đưa” dành cho cô.
Họ đều là những người bạn bình thường chơi khá thân với nhau, tất nhiên cũng bao gồm cả Trì Thanh.
Vào một buổi chiều, đầu tiên họ cùng nhau đi ăn tiệc buffet nướng, sau đó đi hát hò vào buổi tối.
Họ cãi cọ ầm ĩ trong phòng riêng, điều hoà bật độ quá cao, mà cô không quen với bầu không khí như vậy, Thẩm Manh Manh thấy thế đã dẫn cô ra ngoài hít thở.
Nghĩ đến chuyện học kỳ sau cô sang khoa văn, Thẩm Manh Manh lại rầu rĩ không thôi. Cô ấy chớp đôi mắt to, thở dài: “Đến lúc đó chỉ còn một mình tớ, tớ biết chơi với ai đây.”
Nghĩ đến cảnh bản thân bỏ rơi Thẩm Manh Manh, tự nhiên Giang Tuyết Huỳnh cũng sinh cảm giác áy náy và bất an, cô nói lời xin lỗi theo bản năng: “Xin lỗi Manh Manh, tớ…”
Thẩm Manh Manh rộng lượng, chỉ thuận miệng oán trách cô một câu, sau đó khẽ vô bả vai an ủi cô: “Nhưng đã thống nhất rồi đấy, sau này chúng ta sẽ nộp đơn vào một trường đại học. Dù không thể vào chung trường đại học thì ít nhất cũng phải sống chung trong một thành phố.”
Thành tích ở lớp hai của hai người họ cũng không khác biệt lắm, cho nên khả năng thi đỗ cùng một trường đại học là rất cao.
“Được.” Giang Tuyết Huỳnh định thần, nhìn cô ấy bằng ánh mắt nghiêm túc: “Một lời đã định.”
“Một lời đã định.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Mặc dù mấy ngày nay xuất hiện rất nhiều trận tuyết lớn, thời tiết lạnh buốt đến tận xương, nhưng đoàn người vẫn hăng say nô đùa đến tận mười giờ mới chịu giải tán.
Sau khi cuộc chơi kết thúc, dựa theo địa chỉ xa gần các nam sinh sẽ đưa nữ sinh về nhà.
Trương Thành Dương mạnh mẽ nhét Thẩm Manh Manh vào xe taxi, đến lượt cô, cậu ấy nhìn thoáng qua Trì Thanh luôn giữ im lặng từ đầu đến cuối, đột nhiên mở miệng nói: “Thanh chó, cậu đưa Giang Tuyết Huỳnh về đi.”
Giang Tuyết Huỳnh liếc nhiên người thiếu niên bên cạnh theo bản năng.
Trì Thanh không từ chối.
Cô cũng không hé răng nói nửa lời.