Selene Trong Lòng Anh

Chương 21-22




Chương 21


Tất cả những điều này nhanh đến mức giống như một ảo ảnh của con người.
 
Đầu óc Giang Tuyết Huỳnh cứ trống rỗng, khi cô định thần lại, Trì Thanh đã nhặt điện thoại lên và tiếp tục trò chơi.
 
Mặc dù cô cũng cảm thấy bầu không khí vừa rồi hơi kỳ quái.
 
Cô do dự nửa giây, cuối cùng lựa chọn không để trong lòng.
 
Lúc này ba người đã sống lại được một lúc, đồng đội đang mắng mỏ nhau, Giang Tuyết Huỳnh cùng Chúc Kiêu Dương vội vàng bật di động lên.
 
Mặc dù rất khó khăn để giành chiến thắng, nhưng vẫn thuận lợi làm nổ tung quân địch.
 
Tiếp theo.
 
Trong lúc chờ bơm máu, Chúc Kiêu Dương quay sang hỏi cô: “Giang Tuyết Huỳnh, cậu tính chơi gì?”
 
Giang Tuyết Huỳnh suy nghĩ một chút: “Trên nha?”
 
“Được, vậy tôi chơi giữa.”
 
Còn Trì Thanh đã chọn một nữ anh hùng pháp chiến làm người đi rừng, không lâu sau khi bắt đầu, anh đã giúp cô ta bắt được một làn sóng đối thủ trên đường.
 
Nữ đi rừng có phong thái lạnh lùng, thân pháp sắc bén, như thể đi vào chốn không người.
 
Thấy thế, bên đối phương lập tức bỏ chạy.
 
“Đối đầu còn liếc mắt đưa tình?”
 
“Có thú vị không?”
 
“Có phải rất đàn ông không?”
 
“Không hấp dẫn chút nào.” Giang Tuyết Huỳnh vừa dọn binh lính vừa kiên nhẫn tranh luận với người này: “Là người đi rừng của tôi ân cần hơn.”

 
Kể từ khi Trì Thanh cầm điện thoại, anh không di chuyển nhiều, chỉ cụp mắt xuống và chơi trò chơi của mình, chơi rất thong thả.
 
Các đầu ngón tay của anh giải phóng các kỹ năng của mình một cách có trật tự, hàng mi cong của anh lọc ra ánh sáng vỡ vụn trong đáy mắt.
 
Cho đến khi mấy anh em đường trên đột nhiên nói một câu khinh bỉ: “Chăm sóc như vậy thì gả đi?”
 
Giang Tuyết Huỳnh sửng sốt trong giây lát, nhưng cô chưa kịp hoàn hồn, một dòng nhắc của hệ thống đột nhiên xuất hiện từ màn hình.
 
Executed!
 
Thiếu niên bên cạnh khẽ chớp mi, tạm dừng tay, mất đi nước cờ lớn.
 
Nữ đi rừng đang nhảy qua trụ và tấn công trên màn hình điện thoại cũng lắc lư và ngã xuống đất.
 
Chúc Kiêu Dương chưa phát hiện có anh, tuôn ra một lời chế nhạo: “Ha ha, anh Thanh, bị tháp phòng ngự đánh chết hả?”
 
Khoảng lặng nhất thời dường như chỉ là ảo giác, Trì Thanh chậm rãi rút tay về, buông điện thoại xuống, nhướng mi nhìn Chúc Kiêu Dương.
 
“Vậy cậu chơi đi?”
 
“Tôi tắt máy.”
 
Chúc Kiêu Dương: “... Tôi sai rồi, anh Thanh, đừng tắt máy.” Kỹ thuật của anh ấy không tốt hơn Giang Tuyết Huỳnh bao nhiêu cả.
 
Thiếu niên cười khẩy một tiếng, ánh mặt trời chiếu vào trong con ngươi sáng màu của anh, mặt mày lạnh lùng lại thâm trầm.
 
Khóe môi giật giật: “Thiết phân nô* sao?”
 
*Thiết phân nô: Trò đùa giữa những người chơi.
 
Giang Tuyết Huỳnh bàng hoàng kiềm chế cảm xúc của mình và thở phào nhẹ nhõm. Đang đắn đo suy nghĩ, vừa rồi... chắc Trì Thanh không để ý câu nói kia đâu nhỉ?
 
Cho dù giữa cô và Trì Thanh không có gì, giữa những người bạn khác giới thì việc giữ chắc đường ranh giới cũng là điều rất quan trọng.
 
Câu nói có phần mơ hồ này được lướt qua một cách nhẹ nhàng, Giang Tuyết Huỳnh đặc biệt chú ý đến biểu hiện của Trì Thanh, trông anh như không hề để tâm đ ến, cô cũng vô thức bỏ qua.
 
Vừa sống lại, anh đã bắt đầu nhặt điện di động lên.
 
Thiếu niên vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng ngàn năm không đổi, lướt tay trên màn hình điện thoại di động một cách bài bản, điều khiển nữ đi rừng đuổi giết đối thủ.
 
Đối thủ: [Cậu đang làm gì thế?]
 
Đến: [Chết tiệt, đến đấu một mình.]
 
Lại đến: [Chẳng phải tôi chỉ nói một lời với cậu thôi sao, có cần phải mang thù như thế không?]
 
Mặc kệ đối thủ sụp đổ như thế nào, khóe miệng của Giang Tuyết Huỳnh hơi hơi co giật, trơ mắt nhìn Trì Thanh không hề động đậy, một câu cũng không đáp lại đối phương.
 
Nhìn chằm chằm vào đối thủ, nhảy qua tháp để tấn công, giải phóng kỹ năng, giết trong giết ngoài.
 
Những ngón tay còn dài hơn cả nữ sinh, tự nhiên hơi cong lên, đường cong sắc bén, làn da vô cùng trắng nõn, giống như ánh trăng mỏng manh nhàn nhạt trên tay nữ đi rừng.
 
...
 
Ba người cứ đánh đến chiều, giữa trưa thì gọi cơm hộp đến ăn đại cho qua bữa.
 
Ba giờ chiều, Giang Tuyết Huỳnh đứng dậy tạm biệt, cô vẫn luôn có thói quen ngủ trưa, đánh lâu như vậy, cô buồn ngủ đến mức không thể mở mắt ra được, không thể chịu được nữa.
 
Cô đã lén nhét cuộn băng dưới đệm sofa khi đang ăn.
 
Cả ba chơi cũng khá lâu rồi, Trì Thanh cũng không giữ cô lại.
 
Ngay khi Giang Tuyết Huỳnh cầm điện thoại của cô và chuẩn bị rời đi, cô đột nhiên thấy một bong bóng màu đỏ “1” được hiển thị trên biểu tượng của Qzone.
 
Trái tim như được bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng nắm lấy, những uể oải nặng trĩu bị cơn gió vô hình thổi bay.
 
Giang Tuyết Huỳnh ngay lập tức tỉnh táo lại, kìm nén nhịp tim hỗn loạn của mình và vội vàng mở Qzone.
 
“Sao thế?”

 
Trì Thanh nhận ra cô đột nhiên dừng bước, liếc nhìn cô, nhưng tránh nhìn màn hình của cô.
 
“Không, không có gì!” Giang Tuyết Huỳnh theo bản năng liên tục phủ nhận, nắm chặt điện thoại, đè nén tiếng tim đập thình thịch và cảm xúc lộ rõ trên mặt lại.
 
Trần Lạc Xuyên đã trả lời cô!
 
Trước mặt Trì Thanh, cô cố gắng hết sức để kìm nén tiếng cười xúc động, hiện tại cô không định để Trì Thanh biết chuyện này, hơn nữa với tính cách của anh, anh nhất định không đủ kiên nhẫn để nghe hết tâm sự của một cô gái.
 
Nhưng ánh mắt sẽ không lừa được người khác, mặc dù khóe miệng cô cố gắng nhịn cười, nhưng đôi mắt không biết đã cong thành một đôi trăng khuyết từ lúc nào, trong mắt tràn đầy ý cười không thể che giấu.
 
Trì Thanh: “??”
 
Anh hơi khó hiểu, nhưng thật ra cũng không có quá nhiều h@m muốn thăm dò như cô nghĩ, anh chỉ giả vờ như không thấy, mở cửa đẩy cô và Chúc Kiêu Dương ra ngoài.
 
Nắng chiều như thiêu như đốt thân hình cô.
 
Tạm biệt Chúc Kiêu Dương trước khu chung cư, Giang Tuyết Huỳnh cước bộ trên nền gạch lát, tim đập thình thịch, tràn ngập niềm vui lại không thể nào chia sẻ, khi nhìn thấy thùng rác cách đó không xa, cô rất xúc động, muốn nhảy cẫng lên qua kia nói xin chào.
 
Cố gắng kìm nén niềm vui sướng tột độ trong lòng, cô hít một hơi thật sâu rồi mở điện thoại lên lần nữa.
 
[Cậu cũng chơi à?]
 
[Mới chơi, chưa giỏi lắm.]
 
[Ha ha ha, tôi cũng không biết chơi, có muốn lập nhóm mất điểm không?]
 
Nhấp vào lời nhắc trả lời là sẽ thấy câu trả lời của Trần Lạc Xuyên.
 
[Mấy giờ?]
 
Thiếu niên có vẻ rất khẩn trương, vội vàng bổ sung nói: [Chỉ cần cậu không chê tôi là được.]
 

 
Trên bàn có rất nhiều vỏ trái cây, túi đóng gói và hộp mang đi chất đống lộn xộn.
 
Ban đầu Giang Tuyết Huỳnh và Chúc Kiêu Dương muốn giúp anh dọn chúng xuống lầu, nhưng họ là khách nên Trì Thanh đã từ chối.
 
Anh quét sạch rác trên bàn cho vào thùng rác và buộc chặt các túi lại, dọn dẹp mọi thứ cần dọn, sau đó anh mới có thời gian để liếc nhìn điện thoại của mình.
 
Pin của chiếc điện thoại di động trên ghế sofa chỉ còn 2%.
 
Vừa định cắm sạc, anh chợt nhớ ra cục sạc để ở phòng ngủ.
 
Anh bước vào phòng ngủ, cầm lấy cục sạc, Trì Thanh lại không nhúc nhích, ánh mắt anh nhìn vào quyển sách giáo khoa cấp ba và tài liệu dạy kèm trải dài trên bàn.
 
Dưới cuốn sách toán là một tuyển tập thơ của Borges mới mua.
 
Là thời gian trước khi anh đi mua tài liệu phụ đạo, đúng lúc nhìn thấy nên tiện tay mua về.
 
Mỗi khi chuẩn bị bài mệt mỏi, anh tiện tay lật ra xem.
 
Đúng lúc dừng lại ở một tờ nhìn rất quen mắt.
 
“Em là nỗi bất hạnh của anh
 
Và cũng là vận may của anh, hồn nhiên mà vô cùng vô tận.”
 
Giấy trắng mực đen được đánh dấu bằng bút dạ màu vàng, như thể thiếu niên đã vẽ bậy lên đó khi rảnh rỗi.
 
Trì Thanh giẫm trên thảm và đứng bất động một lúc.
 
Nắng chiếu vào lưng khiến anh thấy nóng nực.
 
Trái tim như bị lây nhiễm, đập nhanh hơn.
 
Đột nhiên, anh cảm thấy trang giấy trước mặt mình thật chướng mắt.
 
Thiếu niên rõ ràng đã dừng lại, nhắm mắt, bước tới và lật trang sách, đơn giản là mắt không thấy, tâm không phiền.

 
Rồi anh cầm cục sạc quay người đi ra phòng khách, căng thẳng cắn chặt quai hàm.
 

 
Mặc dù Trần Lạc Xuyên đã đồng ý chơi trò chơi cùng cô, nhưng tính cách của Giang Tuyết Huỳnh lại sợ làm phiền hoặc gây rắc rối cho người khác.
 
Cô lo lắng không yên, chọn một tảng đá ven đường ngồi xuống, lại nhường thế chủ động cho Trần Lạc Xuyên.
 
[Tôi rất rảnh, tuỳ cậu sắp xếp?]
 
Cũng may mặc dù Trần Lạc Xuyên có tính tình ôn hòa, nhưng cậu cực kỳ quyết đoán: [Vậy thì tám giờ rưỡi tối?]
 
[Được.]
 
Lúc này Trì Thanh vừa cầm lấy điện thoại, Chúc Kiêu Dương đã gửi tin nhắn đến.
 
[Anh Thanh.]
 
Chúc Kiêu Dương do dự, sau đó lại tiếp tục: [Hồi nãy tôi không dám hỏi.]
 
[Sao tôi cảm thấy khi cậu đối xử với cô gái đó, miệng lưỡi lại kém thees?]
 
[Sao hả? Học sinh tiểu học thắt bím à?]
 
Ẩn ý là
 
Không phải cậu thích cô gái kia đó chứ?
 
Trì Thanh cũng không ngu ngốc, chỉ số EQ của anh cũng không thấp, vì vậy anh ngay lập tức hiểu ý của Chúc Kiêu Dương.
 
Cụp mắt xuống, tay đã nhanh hơn tim một bước, rất nhanh gõ mấy chữ trả lời lại.
 
[Dám quay lại đây không?]
 
Chúc Kiêu Dương: [Không nỡ xa tôi à?]
 
Trì Thanh cũng không có phủ nhận: [Đúng, tôi cho cậu thêm một buff.]
 
Nói xong, anh không để ý đến Chúc Kiêu Dương, cắm sạc rồi tùy ý ném điện thoại lên ghế sô pha.
 

 
Nam Thành có rất nhiều cây ngô đồng của Pháp.
 
Hàng cây ngô đồng hai bên đường cao vút, thẳng tắp che cả bầu trời, rợp bóng mát.
 
Những tia nắng rải rác đổ xuống từ những chiếc lá ngô đồng, tạo nên những cái bóng nhỏ.
 
Mùa hè năm nay nắng nhiều mưa ít, ngày nào cũng là ngày nắng với lượng nắng vừa phải.
 
Mùa hè năm nay, Trì Thanh mười lăm tuổi, lần đầu tiên thích một người.
 
Mùa hè này, Giang Tuyết Huỳnh mười lăm tuổi, lần đầu tiên thích một người.
 
Người đó không phải là Trì Thanh.


Chương 22


Ngày 1 tháng 9, học sinh của trường THPT số hai Nam Thành bắt đầu khai giảng.
 
Sáng sớm hôm nay, Giang Tuyết Huỳnh đã từ chối lời đề nghị đưa cô đến trường của mẹ Giang và cha Giang, thay đồng phục học sinh rồi lên xe buýt đến trường THPT số hai Nam Thành.
 
Tối hôm qua cô đã liên lạc với Trì Thanh, cùng nhau đến trường, vừa hay có thể cùng ngồi xe buýt.
 
Lúc xe buýt đến trạm đường Hạnh Phúc nơi Trì Thanh đang ở, cô cất điện thoại di động vào, quan sát kỹ một chút, đúng lúc nhìn thấy Trì Thanh đang quẹt thẻ để lên xe ở cửa trước.
 
Thiếu niên cũng đã thay đồng phục học sinh của trường THPT số hai Nam Thành.
 
Đồng phục học sinh của trường THPT số hai có màu xanh và trắng, kiểu dáng tương tự như trường trung học cơ sở Nam Thành, nhưng chẳng qua cũng chỉ là trùng hợp, vì đồng phục học sinh ở Trung Quốc trên cơ bản đều có hai màu này.  
 
Trì Thanh cũng nhìn thấy cô, liền nhanh chóng đi thẳng về phía cô.
 
Giang Tuyết Huỳnh vội vàng đứng dậy, cầm cặp sách ở ghế trống bên cạnh lên, tranh công nói: “Tôi giành chỗ cho cậu đó.”
 
Chuyện giành chỗ này thật sự phải “để ý” rất nhiều, trong suốt đường xe chạy, cô vẫn luôn sợ xe bị kín chỗ, sẽ có người nhìn trúng đến chỗ ngồi này.
 
Trì Thanh nhìn thoáng qua, kéo kéo khẩu trang đen trên mặt, ngồi xuống: “Cảm ơn, lần sau không cần phiền phức như vậy đâu.”
 
Trên mặt anh không có chút biểu cảm cảm xúc dư thừa nào, cũng có thể đã bị khẩu trang đen che mất nên không nhìn thấy rõ.
 
Có vẻ thiếu niên ngủ không ngon, đôi hàng mi mỏng mệt mỏi rũ xuống.
 
Anh nghiêng mặt sang một bên, lặng lẽ nhìn cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ.
 
Tất nhiên, Trì Thanh ngồi ở ghế gần lối đi.
 
Dù thế nào đi nữa Giang Tuyết Huỳnh cũng sẽ không nhường cho anh vị trí bên cạnh cửa sổ.
 
Kết quả là, Trì Thanh muốn nhìn ra ngoài cửa sổ thì phải nhìn lướt qua vai của cô.
 
Cô luôn cảm thấy hình như hôm nay Trì Thanh có chút khác lạ.
 
Mái tóc của thiếu niên dường như đã được cắt ngắn, không còn kiểu tóc giống như đầu nhím khoa trương lúc trước nữa, mái tóc đen nhánh rũ xuống trước trán, đôi chân mày cong tuyệt đẹp cùng đôi mắt hơi nhếch lên cứ vậy lộ ra. 
 
Các đường nét trên khuôn mặt, lông mày, đôi mắt đều sắc nét.
 
Lông mi mọc cong vút như chiếc quạt nhỏ.
 
Cũng vì như vậy mà lần đầu tiên Giang Tuyết Huỳnh phát hiện dưới khóe mắt của Trì Thanh có một nốt ruồi rất nhỏ, rất thanh tú.
 
Đây là vẻ đẹp vừa thanh tú lại vừa nghiêm nghị, toát lên chút sát khí kiêu ngạo cùng chút xinh đẹp.
 
Mái tóc đen làm tôn lên làn da trắng nõn, trông vừa lạnh lùng lại xinh đẹp, cáu kỉnh lại rất ngoan ngoãn.
 
Không hiểu sao trời nắng nóng như vậy mà vẫn còn đeo khẩu trang, có phải bởi vì sau khi thay đổi diện mạo xong cảm thấy không thích ứng kịp không?
 

Xe buýt dừng lại ở trạm tiếp theo.
 
Trạm này có rất nhiều người đang đứng đợi, có rất nhiều người lớn tuổi vội vàng đi mua thức ăn.
 
Ngay lúc Giang Tuyết Huỳnh định đứng dậy nhường chỗ, Trì Thanh ngồi bên cạnh cô đã đứng dậy trước.
 
Anh ngồi ở gần lối đi, đứng lên rất tiện.
 
Bà cụ xách theo một túi đồ lớn liên tục nói cảm ơn.
 
Thiếu niên có vẻ ngoài lạnh lùng, thoạt nhìn giống như có thể lao vào một cuộc ẩu đả bất cứ lúc nào, giờ phút này lại ngoan ngoãn nhường chỗ ngồi, kiên nhẫn đáp lại không cần cảm ơn. Lời nói và hành động tạo nên một sự tương phản rõ ràng.
 
Bà cụ vững vàng ngồi xuống, anh giơ tay nắm lấy tay cầm trên xe buýt, rũ mắt xuống nghịch điện thoại.
 
Giang Tuyết Huỳnh nhìn một lượt từ chiếc cổ mảnh khảnh trắng nõn của người thiếu niên đến quả táo adam hơi nhô ra.
 
Rồi lại nhìn đến sợi dây tai nghe màu trắng mà anh tùy tiện treo trên bộ đồng phục học sinh.
 
Xuống chút nữa…
 
Thì không thấy gì nữa.
 
Mãi cho đến khi bà cụ xuống xe ở trạm dừng, anh cũng không có ý định ngồi xuống trở lại, Giang Tuyết Huỳnh do dự nửa giây, cuối cùng cũng rời khỏi vị trí cạnh cửa sổ.
 
Thiếu niên rõ ràng đang cúi đầu nghịch điện thoại di động nhưng lại giống như có mắt trên đỉnh đầu. Anh cất điện thoại đi, rũ mắt xuống, dùng khóe mắt nhìn xuống cô.
 
“Nhìn cái gì?”
 
Bị bắt quả tang đang nhìn trộm, lỗ tai Giang Tuyết Huỳnh giống như bị thiêu cháy, cô cấp tốc động não, kiên trì tìm cho bản thân một cái cớ.
 
“Tai nghe à? Ừm… cậu đang nghe cái gì vậy?”
 
Trì Thanh: “Muốn nghe không?”
 
Cô vừa định nói không cần phải phiền phức như vậy.
 
Một bàn tay trắng nõn mang theo hơi lạnh bất giác vươn ra, cầm lấy tai nghe đeo vào tai cô.
 
Bàn tay của Trì Thanh lành lạnh.
 
Nhưng tai nghe dường như vẫn còn sót lại hơi ấm từ nhiệt độ cơ thể của anh.
 
Giang Tuyết Huỳnh còn chưa kịp phản ứng, một loạt âm thanh kinh thiên động địa dội vào tai cô!
 
Âm thanh như sét đánh vào màng nhĩ, khiến hai mắt cô quay cuồng.
 
“Đây là gì thế?”
 
Thiếu niên thản nhiên thu hồi ánh mắt “đang xem cảnh tượng kỳ diệu”, bình tĩnh thốt ra hai chữ: “Grindcore*.”
 
*Một thể loại âm nhạc hình thành vào đầu và giữa thập niên 1980. Lấy cảm hứng từ những thể loại nhạc gồm extreme metal, industrial, noise rock và các tiểu thể loại của hardcore punk, như crust punk.
 
Giang Tuyết Huỳnh đã từng nghe qua những thuật ngữ như rock and roll, death metal, nhưng lại chưa bao giờ nghe nói về Grindcore.
 
Đây rõ ràng đã chạm vào điểm mù kiến thức của cô.
 
Trong tai nghe vẫn đang truyền đến âm thanh như muốn nứt ra.
 
Giang Tuyết Huỳnh nghe đến mê man ngẩn ngơ, linh hồn giống như đã thoát khỏi cơ thể, như đang trôi dạt bên ngoài không gian, tựa như đang nghe thấy lời thì thầm của một vị thần cổ xưa nào đó.
 
Thứ vượt quá giới hạn nghe và nhìn của con người này thực sự có thể được gọi là âm nhạc sao?
 
Lợi dụng lúc Trì Thanh không chú ý, cô lặng lẽ nghiêng người sang một bên, dùng áo đồng phục che điện thoại, lên baidu tìm kiếm về Grindcore.
 
Grindcore, cô đã đại khái hiểu được nó là cái gì, nhưng mà Shitcore lại là cái thứ gì nữa?
 
... Cô không hiểu, nhưng cô lại bị rung động.
 
Đột nhiên cô rất nhớ bài hát bằng tiếng Tây Ban Nha vừa sôi động lại vừa đáng yêu của Trần Lạc Xuyên.
 
Nhanh chóng tháo tai nghe xuống, Giang Tuyết Huỳnh ngập ngừng hỏi: “Cậu thích nghe à?”
 
Trì Thanh vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe vậy, anh liền mở mắt ra.
 
Liếc nhìn cô một cái, trả lời gọn gàng dứt khoát: “Không thích.”
 
“Chẳng lẽ cậu thích?”
 
“Cảm ơn, không thích.” Sự bị động lại biến thành chủ động này lập tức khiến cô không nói nên lời, Giang Tuyết Huỳnh dứt khoát tháo tai nghe ra, cung kính dâng lên bằng hai tay, khao khát muốn mắng chửi trong lòng cô dâng lên mãnh liệt.
 
So với cô và Chúc Kiêu Dương, Trì Thanh mới là người mắc hội chứng tuổi dậy thì!
 
….
 
Xe buýt dừng lại ở gần trường THPT số hai.
 
Ban đầu Giang Tuyết Huỳnh vẫn còn hơi buồn ngủ  nhưng lại bị thứ âm nhạc kia làm cho chấn động, tinh thần cũng trở nên tỉnh táo hơn, mặt mày hồng hào.
 
Bước vào cổng trường, rẽ trái sẽ thấy một dãy các bảng thông báo.
 
Trước bảng thông báo đã có một biển người mênh mông đang xem lịch học, đều là học sinh mới.
 
Dựa vào vóc dáng nhỏ nhắn, Giang Tuyết Huỳnh thuận lợi chen lên hàng đầu tiên, tìm được tên của cô và Trì Thanh.
 
Trường THPT số hai chia lớp dựa theo thành tích, lớp A1 và lớp A2 là các lớp trọng điểm. 
 
Năm cuối trung học cơ sở, tình trạng của Trì Thanh không được tốt lắm, tuy rằng trước khi tham gia kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông đã được điều chỉnh lại nhưng cuối cùng vẫn không đạt được thành tích như bình thường.
 
Tên được phân sang hàng đầu tiên của lớp A2.

 
Giang Tuyết Huỳnh lại được xếp ở vị trí cuối cùng một cách đầy nguy hiểm.
 
Nhưng có thể được học cùng lớp với Trì Thanh đã là một niềm vui bất ngờ với cô.
 
Cô chen ra khỏi đám đông báo tin vui cho Trì Thanh biết.
 
Thiếu niên đang đứng một mình bên ngoài đám đông.
 
Có một số người giống như được phủ một lớp màng lọc làm đẹp trên người, cho dù không nói gì, hay đứng ở chỗ nào, thì đều giống như hạc trong bầy gà.
 
Tháng chín, trời cuối thu nắng gắt.
 
Ánh mặt trời chói chang tỏa ra làn sóng nhiệt cuồn cuộn như đang thiêu đốt.
 
Vừa quay đầu lại, cô đã nhìn thấy Trì Thanh rất biết chọn địa điểm, tìm được một bóng râm mát dựa vào, ánh nắng thưa thớt xuyên qua tán lá cây long não rơi trên gương mặt trắng như ngọc của thiếu niên.
 
Có lẽ vì cảm thấy nóng, anh hơi kéo khẩu trang màu đen xuống.
 
Chân mày ép xuống thấp, lông mi rủ xuống như cánh ve sầu, ánh sáng chiếu vào khiến lông mày và lông mi tạo thành cái bóng nhỏ.
 
Góc nghiêng vô cùng xuất sắc, sống mũi cao thẳng.
 
Thậm chí Giang Tuyết Huỳnh còn có thể nhìn thấy mấy cô gái đang đi qua đi lại, thỉnh thoảng sẽ dừng bước, quay đầu nhìn lại vài lần.
 
Đợi cho đến khi bị bạn gọi mới vội vàng tăng tốc bước đi.
 
“Có một anh chàng đẹp trai kiga!”
 
“Tớ vừa nhìn thấy một nam sinh rất đẹp trai!”
 
“Đẹp trai đến mức nào?”
 
“Không thể nói rõ được, siêu cấp đẹp trai.”
 
Điều này khiến Giang Tuyết Huỳnh lập tức trở nên rụt rè không dám tiến tới.
 
Cô đã sớm biết từ nhỏ Trì Thanh đã rất nổi bật, nhưng tính cách anh lạnh lùng lại xấu miệng, thật ra cũng không có nhiều h@m muốn thể hiện.
 
Nhưng bình thường anh đã rất đẹp trai, thành tích tốt, trong chuyện đánh nhau cũng hiếm khi bại trận, cho dù không phải ý anh, nhưng nhất định sẽ được mọi người biết đến.
 
Giống như ánh mặt trời chói chang, giống như đại bàng tung cánh.
 
Sẽ luôn có một ngày nào đó tung cánh chiến đấu trên bầu trời cao, dưới ánh mặt trời thiêu đốt.
 
Năm cuối trung học cơ sở vì gia đình xảy ra chuyện nên mới trở nên im ắng khiêm tốn như thế.
 
Nhưng chỉ cần anh muốn, sớm muộn gì anh cũng có thể trở thành trung tâm của đám đông.
 
Đối với Giang Tuyết Huỳnh mà nói, mặc dù cô thường có một chút h@m muốn thể hiện nhưng dù sao đi nữa thì cũng chỉ tùy duyên mà thôi, trở thành một người vô hình trong đám đông sẽ càng khiến cô cảm thấy an toàn hơn.
 
Có thể có quan hệ tốt với một người bạn như Trì Thanh chủ yếu là vì cô biết nắm bắt thời cơ.
 
Cô không muốn bởi vì Trì Thanh mà lại khiến bản thân trở thành tâm điểm chú ý để mọi người bàn tán.
 
… Nghĩ đến mấy chuyện này vẫn còn quá sớm.
 
Sau khi ổn định lại tâm trí, Giang Tuyết Huỳnh giả vờ bước nhanh về phía trước để báo tin vui.
 
Thoạt nhìn Trì Thanh cũng không bất ngờ lắm, như thể anh đã đoán trước được từ lâu. Anh quay đầu liếc cô một cái: “Đi thôi.”
 
Không biết tại sao, anh lại kéo khẩu trang cao lên.
 
Hai người cứ vậy đi về phía lớp A2 ở tòa nhà dạy học.
 
Đến gần lớp A2, Giang Tuyết Huỳnh do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn nói ra câu đã ấp ủ trong lòng từ lâu.
 
“Lát nữa chúng ta tách ra ngồi riêng đi.”
 
Trì Thanh: “?”
 
Thiếu niên không nói lời nào, dùng một ánh mắt im lặng biểu đạt câu hỏi của bản thân.
 
Giang Tuyết Huỳnh uyển chuyển nói: “Cậu là nam sinh, tôi là nữ sinh, bình thường ngồi chung sẽ không được tốt lắm đúng không?”
 
“Lần tiếp xúc đầu tiên trong buổi khai giảng vô cùng quan trọng đó.”
 
Trì Thanh: “Cho nên?”
 
Giang Tuyết Huỳnh nắm chặt tay: “Tôi phải tìm một cô gái ngồi với tôi.”
 
Thiếu niên không nói gì nhưng suy nghĩ lộ ra trong ánh mắt màu nhạt giống như đang nhìn một kẻ ngốc.
 
Câu này nửa thật nửa giả, cô thật sự muốn tìm một cô gái, sau này hai người họ sẽ cùng tiến cùng lùi, như hình với bóng.
 
Nhưng vẫn còn một chút tâm tư nho nhỏ nữa.
 
Chính là muốn giữ khoảng cách với Trì Thanh.
 
Giang Tuyết Huỳnh biết rõ, giữa cô và Trì Thanh không có gì, Trì Thanh dường như không có hứng thú gì với cô.
 
Nhưng đi cùng nhau trong buổi khai giảng sẽ rất dễ khiến người khác hiểu lầm.
 
Đây là thời đại mà chỉ cần nam nữ ngồi chung một bàn, sau giờ học nói với nhau vài câu, đều sẽ bị bàn tán.
 
Vì vậy, cô muốn giữ khoảng cách với Trì Thanh trong buổi khai giảng một chút.
 
Bước vào lớp A2, đã có không ít học sinh ngồi rải rác khắp nơi.

 
Mặc dù Trì Thanh không nói đồng ý nhưng cũng không nói không đồng ý.
 
Anh hoàn toàn không hiểu suy nghĩ trong lòng cô, thế nhưng vừa đến cửa, anh vẫn vòng ra cửa sau, tìm một chỗ ngồi xuống.
 
Giang Tuyết Huỳnh chọn ngẫu nhiên một cô gái trông có vẻ tốt bụng rồi ngồi xuống bên cạnh.
 
Cô gái có khuôn mặt tròn, đôi mắt to.
 
Giang Tuyết Huỳnh ngại ngùng mỉm cười.
 
Cô gái kia cũng xấu hổ cười cười.
 
Hai người họ giống như đang thận trọng thăm dò vỏ ốc của đối phương.
 
“Xin chào, tớ là Thẩm Manh Manh, cậu tên là gì?”
 
Lúc cô gái kia mở miệng, giọng nói vừa mềm lại vừa nhỏ, chính là “giọng l0lita” thường bị người khác hiểu lầm.
 
Cô gái tên Thẩm Manh Manh này hình như cũng không tự tin về giọng nói của mình lắm, cố gắng đè chặt cổ họng, cảm thấy rất xấu hổ. 
 
“Tớ tên là Giang Tuyết Huỳnh.” Giang Tuyết Huỳnh gom hết sự dũng cảm, cố gắng khiến bản thân biểu hiện tự nhiên một chút.
 
Hai người lại nhanh chóng rơi vào im lặng.
 
Nhưng không lâu sau, hai người đều tự cố gắng tìm một chủ đề mới để nói chuyện.
 
“Sao giáo viên vẫn còn chưa đến nhỉ?”
 
“Không biết nữa, chắc sắp đến rồi?”
 
“Lúc trước cậu ở trường nào?”
 
“Tớ từ trung học cơ sở Nam Thành.”
 
“Ồ, tớ từ Dục Anh.”
 
“Này, đùi gà ở căn tin Nam Thành của các cậu có phải rất ngon đúng không?”
 
....
 
Trời không phụ lòng người, đợi đến khi Lưu Quốc Sinh, giáo viên chủ nhiệm lớp A2 bước vào lớp, Giang Tuyết Huỳnh đã thành công làm quen với cô gái này, biết được cô ấy đến từ Dục Anh, nhà ở đường Vân Phù, theo đuổi thần tượng, thần tượng là thành viên của một nhóm nhạc nam rất nổi tiếng của Hàn Quốc.
 
Nghĩ đến Trì Thanh, Giang Tuyết Huỳnh quay đầu nhìn lại.
 
Nam sinh và nữ sinh không giống nhau, có người đã gọi anh em, có người vẫn chưa có động tĩnh gì.
 
Trì Thanh ngồi một mình ở phía sau, hình như cũng không có ý định nói chuyện với ai, chỉ nằm trên bàn chợp mắt, bộ dạng này vô tình đã đẩy lùi vô số người.
 
Thẩm Manh Manh cũng quay đầu lại nhìn theo ánh mắt của Giang Tuyết Huỳnh, đột nhiên nói: “Này… đó chẳng phải là người có dáng vẻ rất đẹp trai mà bọn họ nói trước đó sao?”
 
Giang Tuyết Huỳnh sửng sốt, không hiểu lắm: “Người nào?”
 
Thẩm Manh Manh lắc đầu: “Tớ cũng không biết, chỉ là vừa rồi tớ nhìn thấy trên diễn đàn nói có một học sinh mới rất đẹp trai, đeo khẩu trang màu đen, nhìn rất giống cậu ấy.”
 
“Hóa ra là của lớp chúng ta à?”
 
Nói xong, Thẩm Manh Manh mở điện thoại, mở một tấm ảnh chụp ra cho Giang Tuyết Huỳnh xem.
 
Người trong bức ảnh đúng là Trì Thanh đang dựa vào cây long não đợi cô.
 
Thiếu niên trong ảnh chụp có dáng người tuấn tú cao lớn, ngón tay trắng nõn đang kéo viền khẩu trang màu đen, đôi mắt hơi xếch lên lơ đãng nhìn vào máy ảnh.
 
Gương mặt lạnh lùng, vô cùng tùy ý.
 
Chất lượng hình ảnh khá mờ, bị phơi sáng quá mức, nhưng lại vô tình trở thành một bộ lọc ảnh, tạo thêm bầu không khí.
 
Gương mặt của thiếu niên như ẩn như hiện, mơ hồ mông lung nhưng điểm này lại rất thu hút người khác.
 
Bên dưới còn có người trả lời là lừa đảo, ảnh chụp rõ ràng đã được chỉnh sửa.
 
Trời nóng như vậy còn đeo khẩu trang làm gì? Không bị ngộp chết sao?
 
Cũng có người nói rằng, chất lượng học sinh mới năm nay cao như vậy sao?
 
Còn có một số người đang dò hỏi xem em trai này ở lớp nào, tên là gì.
 
Cũng có người nói, quên đi, đẹp trai như vậy nhất định đã có bạn gái rồi.
 
Bên dưới sôi trào như nồi nước đun sôi, ồn ào ầm ĩ vang trời.