Selene Trong Lòng Anh

Chương 16





Cuối cùng, Giang Tuyết Huỳnh đã được Trì Thanh đưa về nhà.
 
Trước khi về đến nhà, Trì Thanh đã đến quán trà sữa mua cho cô một cốc trà sữa.
 
Đứng trước cửa quán trà sữa, Giang Tuyết Huỳnh nhìn Trì Thanh đang gọi món với nhân viên bán hàng.
 
Bức tường trong quán trà sữa trước trường học dán đầy những mẩu giấy ghi chú.
 
Dường như nhân viên bán hàng đã nói điều gì đó với Trì Thanh, thiếu niên ngồi trước quầy hàng, vẻ mặt rất bình tĩnh xin nhân viên cây bút rồi viết nhanh vài từ vào tờ giấy dán trong khi chờ lấy trà sữa.
 
Anh cởi chiếc áo khoác đồng phục đang mặc rồi khoác lên vai.
 
Chiều cao của chiếc ghế đẩu trước quầy tương đối thấp so với thiếu niên, đôi chân dài đang vụng về chống trên mặt đất, nhìn vô cùng bắt mắt.
 
Một lúc sau Trì Thanh cầm chiếc túi ni lông đi ra, dừng lại ở cửa, ánh mắt tập trung vào cô trong đám đông.
 
Không biết tại sao Giang Tuyết Huỳnh lại đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ.
 
Trì Thanh không cho cô có cơ hội xấu hổ, trực tiếp nhét túi ni lông vào tay cô: “Cho cậu này."
 
"Tôi đưa cậu về."
 
Giang Tuyết Huỳnh do dự nhận lấy trà sữa: “... Cái đó, tôi trả tiền cho cậu?"
 
Ngay từ đầu cô đã không biết giao tiếp xã hội gì, khi ra ngoài với bạn bè hầu hết đều sẽ AA*, rất hiếm khi mời hoặc được đãi.
 
*AA: Thường trong các cuộc gặp mặt với bạn bè mọi người hay sử dụng hình thức AA tức là chia tiền với nhau.
 
Trì Thanh quay đầu nhìn cô, ánh mắt giống như bia lạnh hòa với đá vụn: “Không cần."
 
Giang Tuyết Huỳnh có lẽ đã hiểu tại sao Trì Thanh nhét một cốc trà sữa cho cô, cũng không từ chối nữa, chỉ mím môi nhỏ giọng cảm ơn: "Vậy, cảm ơn cậu."
 

Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng cô cảm thấy Trì Thanh cố ý giữ khoảng cách với mình, dọc đường đi không nói lời nào.
 
Đến trước cổng khu chung cư, Trì Thanh lập tức rời đi.
 
Giang Tuyết Huỳnh tay phải cầm trà sữa, tay trái xách túi ni lông bước vào khu chung cư.
 
Trước cổng khu chung cư có một cái thùng rác, cô đang định ném túi ni lông vào đó thì chợt nhận ra có gì đó không đúng. Cô nhanh chóng dừng lại dơ tay lật ngược túi ni lông ra.
 
Kết quả là có một tờ giấy ghi chú màu hồng được tìm thấy dưới đáy túi, hơi giống với tờ giấy ghi chú thống nhất của các cửa hàng dùng khi giao hàng đi.
 
Nhưng rõ ràng, cái trong tay cô thì không phải.
 
Trên mảnh giấy viết vài chữ nguệch ngoạc.
 
[Hôm nay, cảm ơn nhé.
 
Thật có lỗi vì hôm nay tôi đã làm liên lụy đến cậu, xin lỗi.]
 
Cuối cùng, ký tên ‘Trì Thanh’.
 
Nét chữ này mặc dù có chút tùy tiện, nhưng rất đẹp, nét bút thẳng tắp, dốc đứng mảnh khảnh, tương đối cứng cáp.
 
Và bên cạnh chữ ‘Trì Thanh’ còn vẽ thêm một chú cún con đang ngồi xổm dễ thương nữa, vẻ mặt ngốc ngốc, biểu cảm và tư thế sống động như thật.
 
Giang Tuyết Huỳnh sững người một lúc, cô không thể nhịn cười, đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng cô đã nhìn thấy trong quán trà sữa.
 
Thiếu niên cụp mi, hai chân thon dài hơi cong, đốt ngón tay như ngọc di chuyển bút như bay, khớp xương hơi nhô ra sắc bén sẵn sàng hoạt động, phảng phất như muốn chọc thủng mạch máu màu xanh nhạt. Tràn đầy sức mạnh tuổi trẻ phơi phới chỉ có ở lứa tuổi này.
 
Không ngờ vẻ mặt nghiêm túc như vậy lại bị vẽ thành một chú cún con.
 

 
Ra khỏi khu chung cư, Trì Thanh duỗi cánh tay ngửi ngửi, đảm bảo không ngửi thấy mùi thuốc lá còn sót lại mới buông xuống.
 
Vừa rồi Giang Tuyết Huỳnh cách anh quá gần, anh sợ mùi thuốc lá trên người sẽ bay đến đến chỗ cô cho nên dọc đường cố ý giữ khoảng cách với cô một chút.
 
Lên xe buýt về lại làng trong đô thị thì đã gần sáu giờ.
 
Vừa định đi lên lầu, đột nhiên không biết từ đâu truyền đến tiếng nghẹn ngào, Trì Thanh dừng lại xoay người ngồi xổm xuống, cụp mắt xuống ôm con chó nhỏ dưới đất lên.
 
Chính là con chó vàng không biết là thuần chủng hay chó lai mà anh đã gặp đêm đó.
 
Đã một ngày không gặp, con chó này lại gầy hơn một vòng, thoạt nhìn có vẻ uất ức, trông càng thêm đáng thương.
 
Chắc phải lăn lộn nhiều lắm mới biến thành như thế này nhỉ?
 
Anh nhấc gáy nó lên, để nó lại gần mình hơn, dùng đôi mắt xanh màu hổ phách của mình nhìn nó.
 
Hàng lông mày dài hơi chau lại.
 
"Nhóc con."
 
Anh chưa bao giờ dành nhiều tình cảm cho mấy con chó hoang mèo hoang như vậy. Nhưng hôm nay, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Trì Thanh đã nhấc nó lên, mặt không biểu cảm dừng lại một chút rồi ôm nó vào lòng.
 
Con chó nhỏ sủa um lên.
 
Anh nhanh chóng nhấc nó ra lần nữa.
 
Một người một chó bình tĩnh nhìn nhau vài giây, anh dứt khoát ôm nó vào lòng đi lên lầu về nhà.
 
Bà cụ luôn muốn nuôi một con chó, ông nội đã đi rồi, có một thứ bên cạnh bà cụ để làm bạn cũng không tồi.
 
Quả nhiên bà cụ rất ngạc nhiên thích thú khi nhìn thấy chú chó nhỏ, yêu thương không thôi, cười hỏi: “Thanh Thanh, cháu mang nó về từ đâu vậy?”
 
Trì Thanh đang cởi chiếc áo phông màu đen dính đầy bùn đất vì vừa mới ôm chú chó: “Cháu nhặt được trên đường."
 

“Trong nhà có nước nóng không ạ?” Trì Thanh cởi tr@n vò vò cái áo phông đen và hỏi.
 
Da dẻ thiếu niên trắng nõn, eo bụng thon gọn, mơ hồ có thể thấy được đường nét cơ bắp.
 
"Có có có." Bà cụ đang bận trêu chọc con chó nhỏ: “Ôi, chúng ta nên đặt tên gì đây nhỉ? Cục cưng nói xem nên đặt tên gì đây? Hửm?"
 
Trì Thanh liếc nhìn bà cụ rồi bước vào phòng tắm tắm rửa.
 
Đợi đến khi anh tắm rửa xong bước ra, bà cụ đã đặt tên cho chú chó nhỏ là ‘Bì Bì’. Hai bà cháu nhanh chóng thiết lập mối quan hệ thân thiết như một gia đình, đứa cháu trai kháu khỉnh vẫy đuôi điên cuồng nịnh nọt li3m tay bà cụ.
 
Trì Thanh nhìn đi chỗ khác, vừa lấy khăn lau tóc vừa cầm điện thoại lên thuần thục mở mạng xã hội.
 
Tóc thiếu niên vẫn còn nhỏ giọt, sau khi gội đầu xong trông tóc càng đen càng mềm hơn, dính hai bên thái dương còn có cảm giác ưu việt hơn, cả người giống như một con chó nhỏ bị ngâm trong nước.
 
Mạng xã hội trừ quảng cáo chất đống ra thì không có bất kỳ tin tức nào khác.
 
Anh nhấc điện thoại lên chụp một bức ảnh chú chó đã được đặt tên là ‘Bì Bì’.
 
Khi định thần lại thì bức ảnh đã được đăng lên.
 
Ngón tay khẽ dừng lại, lông mi Trì Thanh hơi nhúc nhích.
 
Khi làm tất cả mọi việc này, anh không biết bản thân tự nhiên kích động vì cái gì, anh nhắm mắt lại, trước mắt chỉ lóe lên một khuôn mặt.
 
Mềm mại, trắng nõn, xinh đẹp.
 
Trước đây có khá nhiều cô gái theo đuổi Trì Thanh, có ngây thơ đơn thuần, cũng có công khai theo đuổi, nhưng anh không có nhiều hứng thú lắm, sau giờ học, anh thích đá bóng chơi game với đám con trai hơn.
 
Thời gian lâu dần mọi người cũng biết người này nhìn lạnh lùng huênh hoang, trên thực tế thì là lạnh lùng huênh hoang thật, mang theo cảm giác xa cách nồng đậm. Dường như anh không có hứng thú hẹn hò, bất kể những cô gái nhỏ vụng trộm bàn tán sau lưng như thế nào thì anh cũng đều không chút động lòng.
 
Nhưng đây là lần đầu tiên có người mang lại cho anh cảm giác lạ lùng khó tả như vậy.
 
Ngón tay gõ gõ hai cái, dòng tin nhắn cũng đã gõ xong.
 
Trên biểu tượng ‘Gửi’, đầu ngón tay của anh nán lại rất lâu, nhấn xuống, lại buông ra.
 
Khi ánh mắt anh phản chiếu trên màn hình điện thoại, giao diện đã hiển thị gửi tin nhắn.
 
Nếu đã gửi rồi thì không cần phải suy nghĩ về nó nhiều nữa. Trì Thanh úp mặt điện thoại xuống bàn, đi đến tủ lấy máy sấy tóc.
 
Hai mươi phút sau, điện thoại vẫn im lặng. Nghĩ đến điều gì đó, anh cầm lên xem lại, chợt nhận ra hình như bản thân đã sai lầm rồi.
 
... Giống như là anh đã khóa Giang Tuyết Huỳnh khỏi Qzone rồi.
 
Tính cách của anh luôn ngại phiền phức, vì vậy sau khi gặp sự cố, anh đã khóa tất cả quyền hạn với mọi người.
 
Trì Thanh nằm ngửa trên giường, cụp mắt xuống, đưa ngón tay lướt trên điện thoại, bỏ Giang Tuyết Huỳnh ra khỏi danh sách khóa.
 
Cũng không thể biết bản thân đang nghĩ gì, là muốn cô nhìn thấy hay không muốn cô nhìn thấy.
 
Đầu ngón tay di chuyển trên ‘Album’ trong một giây và dứt khoát nhấn ‘Mở khóa’.
 
Làm xong tất cả, anh buông điện thoại xuống nhắm mắt lại, hàng mi dài cụp xuống tạo thành một bóng mờ trên đôi mắt. Dường như ánh sáng trên đầu anh quá chói mắt, nên anh bắt chéo một tay lên để chặn ánh sáng.
 

 
Giang Tuyết Huỳnh trở về nhà, hoàn thành bài tập tắm rửa xong, rồi giống như nhiều người nghiện điện thoại di động khác, cô vuốt điện thoại theo thói quen.
 
Đầu tiên là lướt Weibo, sau đó leo lên ao3 đọc một chút truyện đồng nhân, cuối cùng mở Qzone xem.
 
Người trong Qzone của cô nói nhiều không nhiều, nói ít không ít.
 
Ngay khi cô mở Qzone, dòng đầu tiên xuất hiện đã làm cho cô sững sờ.
 
Là Trì Thanh.
 

Trạng thái đi kèm đơn giản ngắn gọn hai chữ.
 
"Nhặt được."
 
Hình ảnh là một con chó nhỏ.
 
Giang Tuyết Huỳnh nhấp vào nhìn kỹ, hình như là một giống Labrador Retriever, không biết nó đã cai sữa hay chưa, cái đầu to đầy lông, thân hình gầy guộc, đôi mắt to đen lúng liếng đảo quanh, thực sự gầy như “sợi dây”. Vừa nhìn đã lập tức khiến cô nhớ đến chú cún mà Trì Thanh đã vẽ trên tờ giấy ghi chú.
 
Cô giơ ngón tay cái lên ấn like theo phản xạ, sau khi hồi thần cô mới bất giác nhận ra trước đây cô không thể nhìn thấy Qzone của Trì Thanh, thế mà bây giờ cô đã có thể nhìn thấy, cho nên là Trì Thanh đã bỏ chặn cô.
 
Mọi người đều có tính tò mò, cô cũng không ngoại lệ, Giang Tuyết Huỳnh tự nhận bản thân khá nhàm chán, cô chỉ do dự vài giây đã nhấp vào Qzone của Trì Thanh.
 
Dòng thời gian rất sạch sẽ, huy hiệu kim cương màu vàng cao quý đã phủ bụi rồi. Có vẻ như nó đã được cố ý dọn dẹp, dừng lại vào tháng ba năm ngoái.
 
Giang Tuyết Huỳnh liếc nhìn album ảnh ‘242’, sau đó mang theo suy nghĩ đây rồi đây rồi mà bấm vào album ảnh.
 
Kha Tiểu Tiêu nói: "Weasley là vua của chúng ta. Gryffindor thường gọi như thế*. Nói đến cấp hai, tớ cảm thấy Trì Thanh lúc đó chính là vua của Nam Thành."
 
*Câu nói trong Harry Potter.
 
Lúc đó Trì Thanh như thế nào?
 
Trước đây Giang Tuyết Huỳnh cũng đã từng tưởng tượng, thế nhưng cho dù cô có tưởng tượng bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cũng không bằng hình ảnh khí phách của cậu thiếu niên được thể hiện trong album ảnh.
 
Ảnh rất nhiều, dường như ghi lại nửa đầu cuộc đời của Trì Thanh ở trường Trường trung học cơ sở Nam Thành.
 
Bức ảnh đầu tiên trông giống như một bức ảnh chụp nhanh.
 
Trong ảnh, Trì Thanh mặc đồng phục của Trường trung học cơ sở Nam Thành đang ngửa đầu uống nước trên sân bóng rổ, dưới chân lác đác vài quả bóng rổ.
 
Làn da trắng nõn lạnh lẽo gần như trong suốt dưới ánh nắng, những ngón tay thon dài có khớp xương rõ ràng như lộ ra ánh sáng, mang theo một tia máu hồng nhàn nhạt.
 
Hình như người ngoài ống kính đang gọi tên anh.
 
Thiếu niên nhìn qua máy ảnh, mái tóc ướt trên trán và lông mi vẫn còn đọng nước.
 
Khi ánh mắt vừa chạm vào máy ảnh, giống như soda cam đá chưa đậy nắp vào mùa hè, vừa lạnh vừa nhiệt huyết, tim đập thình thịch như tiếng bọt khí đang sôi.
 
Bức ảnh thứ hai dường như đã được chụp trong một quán karaoke.
 
Thiếu niên chỉ lộ một nửa khuôn mặt, anh đang ngồi một mình trong góc. Ánh sáng từ bóng đèn nhiều màu chiếu vào mặt anh tạo ra những vệt sáng tối màu xanh nhạt, phản chiếu vào ánh mắt anh khiến ánh mắt đó càng lạnh hơn. Có vẻ như anh đang ngán ngẩm, ngón tay vẫn đang chơi đùa với những chai bia nằm rải rác trên bàn.
 
Rõ ràng là có rất nhiều người trong bức ảnh, nhưng ngay cả khi ngồi trong góc, dường như Trì Thanh vẫn xứng đáng là tâm điểm.
 
Giang Tuyết Huỳnh từ từ xem từng tấm một, mỗi tấm ảnh Trì Thanh đều được rất nhiều người vây quanh, nam nam nữ nữ, tất cả đều coi anh là trung tâm.
 
Khi đó, dường như Trì Thanh đang tự thể nghiệm cái khí phách tuổi trẻ mà trong sách viết, tùy tiện huênh hoang.
 
Hóa ra những gì Kha Tiểu Tiêu nói đều là sự thật, Trì Thanh lúc bấy giờ là vua của Nam Thành.
 
Trì Thanh giống như rất biết cách được lòng mọi người.
 
Có lẽ chỉ cần anh muốn, sớm muộn gì cũng có một ngày anh lại có thể trở lại dưới ánh đèn sân khấu.