Seduce Me At Sunrise

Chương 22




Người rom phuro tiến lên phía trước và quỳ xuống bên cạnh chiếc giường.

“Xin chào, Camlo,” anh ta thì thầm.

Cam nhìn anh ta chăm chú vơi sự ngạc nhiên bối rối.

“Noah. Anh già hơn rồi đấy.”

Anh họ của anh cười thầm. “Đúng vậy. Lần cuối cùng anh gặp cậu, cậu chỉ cao đến ngực anh. Và giờ thì câu trông có vẻ cao hơn anh cả cái đầu rồi.”

“Anh không bao giờ quay lại tìm em.”

Kev xen vào đầy căng thẳng. “Và anh không bao giờ nói cho cậu ấy biết cậu ấy có một người anh trai.”

Nụ cười của Noah trở nên đầy tiếc nuối khi anh ta nhìn cả hai người họ. “Tôi không thể làm cả hai việc đó. Để bảo vệ cho chính hai người.”

Ánh mắt anh ta chuyển sang phía Kev. “Chúng tôi nghe nói rằng cậu đã chết, Kev à. Tôi rất vui khi biết rằng chúng tôi đã sai. Sao cậu có thể sống sót được? Cậu đã sống ở đâu?”

Kev quắc mắc nhìn anh ta. “Đừng bận tậm về chuyện đó. Rohan đã bỏ hàng năm trời để tìm kiếm anh. Tìm kiếm câu trả lời. Anh hãy nói sự thật cho cậu ấy ngay bây giờ, tại sao cậu ấy lại bị đưa đi khỏi bộ tộc, và cái hình xăm đáng nguyền rủa có có nghĩa gì. Và đừng bỏ sót gì hết.”

Noah trông hơi ngạc nhiên vì thái độc đoán của Kev. Vì là tộc trưởng của một bộ tộc, Noah không quen nhận mệnh lệnh của người khác.

“Anh ấy luôn luôn như vậy,” Cam nói với Noah. “Anh sẽ quen thôi.”

Tìm bên dưới chiếc giường, Noah kéo ra một cái hộp gỗ và bắt đầu lục lọi những thứ đựng trong đó.

“Anh biết gì về dòng máu Ireland của chúng tôi?” Kev gặng hỏi. “Tên cha của chúng tôi là gì?”

“Có nhiều thứ tôi không biết,” Noah thừa nhận. Nhìn thấy thứ mà rõ ràng là anh ta đang tìm kiếm, anh ta kéo nó khỏi chiếc hộp và nhìn Cam. “Nhưng bà đã nói với anh nhiều nhất có thể vào những giây phút cuối cùng. Và bà đưa cho anh cái này-”

Anh ta giơ lên một con dao bằng bạc mờ xỉn. Phản xạ nhanh như chớp, Kev mạnh mẽ nắm lấy cổ tay anh họ mình. Win giật mình hét lên, trong khi Cam cố nhấc mình lên bằng cùi chỏ nhưng không được.

Noah cứng rắn nhìn vào mắt Kev. “Bình tĩnh nào, em họ. Tôi sẽ không bao giờ làm hại Camlo.” Anh ta xòe tay ra. “Hãy cầm lấy nó. Nó thuộc về hai cậu, đó là của cha các cậu. Tên ông ấy là Brian Cole.”

Kev cầm lấy con dao và từ từ thả cổ tay Noah ra. Anh nhìn chằm chằm vào vật ấy, một con dao găm với lưỡi dao hai cạnh dài khoảng 4 inch. Tay cầm bằng bạc, chạm khắc ở phần gối dao. Nó có vẻ là đồ cổ và rất mắc tiền. Nhưng điều làm Kev ngạc nhiên là hình ảnh chạm khắc trên mặt tay cầm… biểu tượng pooka Ireland được cách điệu hoàn hảo. Anh chỉ nó cho Cam, người đã nín thở được một lúc.

“Hai cậu là Cameron và Kevin Cole,” Noah nói. “Biểu tượng con ngựa đó là dấu hiệu của gia đình các cậu… nó nằm trên gia huy của họ. Khi chúng tôi tách hai cậu ra, mọi người đã quyết định xăm dấu hiệu đó lên cả hai. Không phải chỉ để nhận biết hai người, mà còn như là một lời khẩn cầu đến người con thứ hai của Moshto để bảo hộ và che chở cho hai cậu.”

“Moshto là ai?” Win khẽ hỏi.

“Một vị thần của người Rom,” Kev nói, nghe giọng nói sững sờ của mình như là giọng của một ai khác. “Vị thần của những điều tốt đẹp.”

“Tôi đã tìm…” Cam bắt đầu, vẫn chăm chú nhìn vào con dao, và lắc đầu như thể nỗ lực để giải thích là quá sức của mình.

Kev nói thay anh. “Em trai tôi đã thuê các chuyên gia và nhà nghiên cứu về huy hiệu để tìm kiếm trong các cuốn sách về gia huy của các gia đình Ireland, và không thể tìm thấy biểu tượng này.”

“Tôi tin là gia đình Cole đã bỏ hình pooka ra khỏi gia huy vào khoảng ba ngàn năm trướcc, khi vua Anh quốc tuyên bố mình là người đứng đầu Giáo hội Ireland. Pooka là một biểu tượng ngoại giáo. Không nghi ngờ là họ đã nghĩ rằng nó có thể đe dọa chỗ đứng của họ trong Giáo hội đã được đổi mới. Nhưng nhà Cole vẫn còn yêu thích biểu tượng đó. Tôi nhớ cha các cậu đã mang một chiếc nhẫn bạc lớn có khắc hình pooka.”

Nhìn qua em trai mình, Kev cảm thấy rằng Cam cũng có cảm giác giống như anh, nó giống như anh đã ở trong một căn phòng đóng kín suốt cả cuộc đời mình và bỗng nhiên một cánh cửa bật mở.

“Cha các cậu, Brian,” Noah tiếp tục, “là con trai của huân tước Cayan, một thượng nghị sĩ Ireland điển hình trong Thượng nghị viện của vương quốc Anh. Brian là người thừa kế duy nhất của ông ấy. Nhưng cha hai cậu đã mắc phải một sai lầm – ông ấy đã yêu một cô gái người Rom tên là Sonya. Khá xinh đẹp. Ông ấy đã cưới bà ấy bất chấp gia đình của mình và bà ấy. Họ sống tách biệt với mọi người đủ lâu để Sonya sinh được hai cậu con trai. Bà ấy mất trên giường sinh khi Cam ra đời.”

“Tôi luôn luôn nghĩ rằng mẹ tôi mất vì sinh tôi,” Kev nói nhẹ nhàng. “Tôi không bao giờ biết về một đứa em trai.”

“Bà về với các vị thần sau khi sinh đứa con thứ hai.” Noah có vẻ trầm ngâm. “Tôi đã đủ lớn để nhớ được cái ngày Cole mang hai cậu đến cho bà. Ông ấy nói Mami rằng thật là khổ sở khi cố gắng sống trong cả hai thế giới, và ông ấy muốn quay lại nơi mà ông ấy thuộc về. Nên ông ấy để con của mình lại cho bộ tộc và không bao giờ quay lại.”

“Tại sao mọi người lại tách chúng tôi ra?” Cam hỏi, vẫn có vẻ kiệt sức nhưng rất giống với anh hàng ngày.

Noah ung dung đứng lên và đi đến một góc gần lò sưởi. Khi anh ta trả lời, anh ta pha trà với sự tự tin khéo léo, ước lượng lá trà khô bỏ vào trong một ấm nước sôi nhỏ. “Sau một vài năm, cha hai cậu tái hôn. Và rồi một vài vitsa khác nói với chúng tôi rằng có vài gadjo đã đến để tìm kiếm những cậu bé, trả tiền để biết thông tin và giở bạo lực ra khi người Rom không nói với họ bất cứ điều gì. Chúng tôi nhận ra cha hai cậu muốn thoát khỏi hai đứa con lai của mình, những người thừa kế tước vị hợp pháp. Ông ta đã có vợ mới, người sẽ sinh cho ông ta những đứa con da trắng.”

“Và chúng tôi là thứ ngáng đường,” Kev nói dứt khoát.

“Có vẻ là như vậy.” Noah lọc trà vào ấm. Anh ta rót ra một chiếc tách, thêm đường, và mang đến cho Cam.

“Uống một chút đi, Camlo. Cậu cần phải thải chất độc ra ngoài.”

Cam ngồi dậy và dựa lưng vào tường. Anh run run cầm lấy tách trà và cẩn thận nhấp nháp nước trà nóng.

“Vậy nên để giảm bớt khả năng cả hai chúng tôi đều bị tìm thấy,” anh nói, “mọi người đã giữ tôi và đưa Kev cho cậu của chúng tôi.”

“Phải, cho cậu Pov.” Noah cau mày và quay mặt đi không nhìn Kev. “Sonya là ngưới em gái mà ông ta yêu thương nhất. Chúng tôi nghĩ ông ta sẽ là một người bảo hộ tốt. Không ai ngờ rằng ông ta sẽ đổ lỗi cho những đứa con vì cái chết của bà ấy.”

“Ông ta ghét gadje,” Kev thấp giọng nói. “Đó cũng là một lý do khiến ông ấy phản đối tôi.”

Noah cố gắng nhìn anh. “Sau khi chúng tôi nghe nói cậu đã chết, chúng tôi nghĩ giữ Cam lại quá nguy hiểm. Nên chúng tôi mang cậu ấy đến London, và giúp cậu ấy tìm việc làm.”

“Trong một sòng bạc sao?” Cam nói, có vẻ hoài nghi.

“Thỉnh thoảng những nơi che dấu tốt nhất là những nơi dễ tìm nhất,” Noah trả lời chán ngắt.

Cam lắc đầu thảm não. “Em cá là cả nửa London đã nhìn thấy hình xăm của em. Thật lạ là Huân tước Cavan không bao giờ nghe gì về nó.”

Noah nhăn mặt. “Anh đã nói cậu che nó lại.”

“Không, anh không có.”

“Anh có,” Noah phản đối, và đưa tay lên trán mình. “Ah, Moshto, cậu không bao giờ giỏi lắng nghe cả.”

Win ngồi im lặng bên cạnh Merripen. Nàng lắng nghe khi những người đàn ông nói chuyện, nhưng nàng cũng luôn luôn bận rộn quan sát xung quanh. Vardo đã cũ nhưng được bảo quản rất kỹ lưỡng, bên trong rất sạch sẽ và gọn gàng. Hương thơm thoang thoảng của khói dường như tỏa ra từ những bức tường, những chiếc bàn ăn từng trải qua hàng ngàn bữa ăn đã được chuẩn bị trong xe. Trẻ con chơi đùa bên ngoài, cười đùa và gây gổ. Thật kỳ lạ khi nghĩ rằng chiếc xe lưu động này là nơi trú ẩn duy nhất cho một gia đình khỏi thế giới bên ngoài. Việc thiếu không gian trú ngụ đã bắt buộc các bộ tộc phải sống phần lớn ở ngoài trời. Và cũng lạ lùng như ý tưởng đó, sống như thế có một kiểu tự do tự tại.

Có thể tưởng tượng được Cam sống theo cách như thế này, thích nghi với nó, nhưng Kev thì không. Luôn luôn có một cái gì đó trong anh dẫn dắt anh kiểm soát và làm chủ những thứ quanh mình. Xây dựng, tổ chức. Đã sống với những người như nàng quá lâu, anh đã dần hiểu họ. Và vì hiểu họ nên anh đã trở nên giống họ hơn. Nàng tự hỏi anh cảm thấy như thế nào khi cuối cùng quá khứ Rom của anh cũng được tiết lộ, những bí ẩn được giải thích. Anh có vẻ bình bĩnh và kiểm soát rất tốt, nhưng thật đáng lo cho bất cứ ai đang trải nghiệm chuyện này.

“… với tất cả thời gian đã qua,” Cam đang nói, “em thắc mắc không biết có còn gì nguy hiểm cho chúng em nữa không? Và cha chúng em vẫn còn sống chứ?”

“Hẳn là rất dễ dàng tìm ra điều đó,” Merripen trả lời, và thêm vào cay độc, “Ông ta chắc chắn là sẽ không vui khi biết rằng chúng ta vẫn còn sống.”

“Dù nhiều hay ít thì hai cậu cũng sẽ an toàn chừng nào các cậu vẫn là người Rom,” Noah nói. “Nhưng nếu Kev để lộ mình là người thừa kế nhà Cavan và cố gắng đòi lại tước vị thì có vấn đề đó.”

Merripen trông có vẻ đầy khinh miệt. “Tại sao tôi lại làm vậy?”

Noah nhún vai. “Không người rom nào làm vậy. Nhưng anh có một nửa gadjo.”

“Tôi không muốn tước vị hay bất cứ thứ gì đi cùng với nó,” Merripen nói kiên quyết. “Và tôi không muốn động chạm gì tới nhà Coles, Huân tước Cavan, hay bất kì người Ireland nào.”

“Và lờ đi một nửa con người anh?” Cam hỏi.

“Anh đã sống gần cả cuộc đời mà không hề biết về một nửa dòng máu Ireland của mình. Lờ nó đi bây giờ sẽ không hề có vấn đề gì cả.”

Một cậu bé người Rom đến chiếc vardo để báo cho họ biết rằng chiếc cáng đã được làm xong.

“Tốt,” Merripen nói dứt khoát. “Tôi sẽ giúp cậu ấy bên ngoài, và cậu ấy-”

“Ôi không,” Cam nói, cau có. “Em không đời nào để mình bị khiêng đi trên một cái cáng về Ramsay House đâu.”

Merripen nhìn anh nhạo báng. “Vậy cậu định về đó bằng cách nào?”

“Em sẽ cưỡi ngựa.”

Lông mày Merripen sụp xuống. “Cậu không thể cưỡi ngựa được. Cậu sẽ ngã ngựa và làm gãy cổ mình.”

“Em có thể mà,” Cam chống đối ngoan cố. “Đâu có xa.”

“Cậu sẽ ngã ngựa!”

“Em sẽ không nằm lên cái cáng chết tiệc đó. Điều đó sẽ làm Amelia hoảng sợ.”

“Cậu không lo cho Amelia nhiều hơn cái tính tự phụ của riêng mình đâu. Cậu sẽ được khiêng đi, và dứt khoát phải vậy.”

“Đồ khốn kiếp,” Cam đáp lại.

Win và Noah trao đổi anh mắt lo âu. Hai anh em có vẻđã sẵn sàng để đánh nhau.

“Vì là tộc trưởng, có lẽ tôi có thể giúp dàn xếp vụ tranh cãi này-,” Noah bắt đầu theo kiểu xã giao.

Merripen và Cam trả lời cùng một lúc, “Không.”

“Kev,” Win thì thầm, “anh ấy có thể cưỡi ngựa với em không? Anh ấy có thể ngồi sau em và bám chặt em để giữ thăng bằng.”

“Được đó,” Cam nói ngay lập tức.

“Chúng ta sẽ làm thế.” Merripen quắc mắt với cả hai người.

“Tôi cũng sẽ đi,” Noah nói với nụ cười nhẹ. “Bằng ngựa riêng của tôi. Tôi sẽ bảo con trai tôi thắng yên ngựa.” Anh ta ngập ngừng. “Các bạn có thể ở lại thêm vài phút không? Các cậu có rất nhiều anh em họ người Rom để thăm hỏi. Và tôi muốn cho các bạn gặp vợ và con tôi, và-”

“Để sau đi,” Merripen nói. “Tôi cần phải đưa em trai tôi về với vợ cậu ấy không chậm trễ.”

“Tốt thôi.”

Sau khi Noah đã đi ra ngoài, Cam nhìn lơ đãng vào cặn trà trong ly.

“Cậu đang nghĩ gì vậy?” Merripen hỏi.

“Em thắc mắc là cha chúng ta có con với người vợ hai của ông ấy không? Và nếu có thì bao nhiêu đứa? Có anh em cùng cha khác mẹ nào mà chúng ta không biết không?”

Merripen nheo mắt. “Có vấn đề gì sao?”

“Họ là gia đình của chúng ta.”

Merripen lấy tay vỗ vào trán mình với điệu bộ xúc động vô cùng xa lạ. “Chúng ta đã có gia đình Hathaway, và chúng ta có hơn một tá người Rom chạy nhảy xung quanh ở bên ngoài, những người rõ ràng là anh em họ của chúng ta. Cậu còn muốn thêm bao nhiêu gia đình nữa?”

Cam chỉ mỉm cười.

***

Không hề ngạc nhiên là Ramsay House đang trong tình trạng náo động. Gia đình Hathaways, cô Marks, những người hầu, cảnh sát địa phương, và một bác sĩ đang tụ tập trong sảnh đón. Do chuyến đi ngắn đã làm Cam kiệt sức nên anh buộc phải dựa vào Merripen khi họ vào nhà. Họ ngay lập tức bị bao vây bởi cả gia đình, Amelia đẩy mọi người tránh đường để đến với anh. Nàng bật ra một tiếng nức nở nhẹ nhõm khi nàng giữ lấy anh, gạt nước mắt khi nàng đưa đôi tay điên cuồng lên ngực và khuôn mặt anh. Tách khỏi Merripen, Cam vòng tay mình quanh Amelia, đầu anh hạ thấp gần chạm đến vai nàng. Họ im lặng giữa đám đông náo động, thở những hơi dài đều đặn. Một bàn tay nàng vuốt lên tóc anh, ngón tay nắm chặt những lọn tóc đen nhánh. Cam thì thầm điều gì đó vào tai nàng, một lời trấn an nhẹ nhàng và riêng tư nào đó. Và anh lắc lư, khiến Amalia ôm anh chặt hơn, trong khi Kev nắm lấy vai anh để giữ anh đứng vững. Cam ngẩng đầu lên và nhìn xuống vợ mình.

“Anh đã uống ít cà phê sáng nay,” anh nói với nàng. “Nó không tốt lắm.”

“Em đã nghe rồi,” Amelia nói, vuốt ve tay nàng qua ngực anh. Nàng ném một ánh nhìn lo âu về phía Kev.

“Ánh mắt của anh ấy không tập trung.”

“Cậu ấy bay cao còn hơn một con quạ,” Kev nói. “Bọn anh đã cho cậu ấy uống thuốc phiện nguyên chất để làm tim cậu ấy dịu lại trước khi Win mang thuốc giải độc tới.”

“Hãy mang anh ấy lên lầu,” Amelia nói, dùng rìa ống tay áo để lau đôi mắt ướt. Nâng cao giọng, nàng nói với người đàn ông có râu lớn tuổi đang đứng bên ngoài nhóm người.

“Bác sĩ Martin, xin hãy theo chúng tôi lên lầu và ông sẽ có thể đánh giá tình trạng của chồng tôi một cách riêng tư.”

“Anh không cần một bác sĩ,” Cam phản kháng.

“Em sẽ không phản nàn gì hết nếu em là anh,” Amelia nói với anh. “Em đang muốn mời đến ít nhất nửa tá bác sĩ, chưa kể đến những chuyên gia ở London.”

Nàng ngừng lại đủ lâu để trông thấy Noah. “Ngài có phải là quý ông đã giúp anh Rohan không? Chúng tôi rất mang ơn ngài, thưa ngài.”

“Bất cứ điều gì vì em họ tôi,” Noah trả lời.

“Em họ?” Amelia lặp lại, mắt nàng mở to.

“Anh sẽ giải thích trên lầu,” Cam nói, lảo đảo tiến về phía trước.

Ngay lập tức Noah giữ một bên và Merripen giữ bên còn lại, và họ nửa kéo, nửa khiêng Cam lên cầu thang chính.

Cả gia đình đi theo, kêu la và nói chuyện hào hứng.

“Đây là những gadje ồn ào nhất mà anh từng gặp,” Noah nhận xét.

“Đây không là gì đâu,” Cam nói, đau đớn với nỗ lực khi họ đi lên. “Họ bình thường còn ồn ào hơn nhiều.”

“Moshto!” Noah la lên, lắc đầu.

Cam được giữ riêng tư tốt nhất khi họ đặt anh nằm lên giường và bác sĩ Martin bắt đầu khám cho anh. Amelia cố gắng để xua cả gia đình và họ hàng mình ra khỏi phòng, nhưng họ tiếp tục đẩy vào để quan sát chuyện gì đang diễn ra. Sau khi Martin kiểm tra mạch đập, kích thước đồng tử, tiếng hít thở, hơi ẩm và màu sắc trên da, và những phản ứng của Cam, ông ấy tuyên bố rằng theo quan điểm của mình thì bệnh nhân sẽ bình phục lại hoàn toàn. Nếu có bất cứ triệu chứng khó chịu nào xảy ra trong đêm, như tim đập nhanh, có thể giảm nhẹ bằng cách pha một giọt cồn thuốc phiện vào một cốc nước để uống. Bác sĩ cũng nói thêm rằng Cam nên ăn thức ăn lỏng và nhạt và anh nên nghỉ ngơi trong hai hay ba ngày tới. Anh chắn chắn sẽ cảm thấy mất cảm giác thèm ăn, và nhất định là sẽ bị nhức đầu, nhưng khi anh thải ra hết chút mao địa hoàng cuối cùng, mọi thứ sẽ trở lại bình thường.

Hài lòng vì em trai mình ở trong điều kiện tốt, Kev đi đến chỗ Leo trong góc phòng và hỏi nhẹ nhàng, “Harrow đâu rồi?”

“Ngoài tầm tay của anh,” Leo nói. “Họ mang anh ta tới nhà giam ngay trước khi các anh quay lại. Và đừng mất công cố tìm kiếm anh ta. Tôi đã yêu cầu cảnh sát địa phương không để anh đến gần pinfold trong vòng một trăm yard.”

“Tôi nghĩ là anh muốn đi tìm anh ta đầu tiên,” Merripen nói. “Anh khinh thường anh ta y như tôi.”

“Đúng vậy. Nhưng tôi tin là nên thực hiện theo trình tự pháp luật. Và tôi không muốn Beatrix thất vọng. Con bé đang hy vọng sẽ có một phiên tòa xử.”

“Tại sao?”

“Con bé muốn giới thiệu Dodger là một nhân chứng.”

Liếc mắt lên trời, Kev đi đến góc phòng và dựa lưng vào tường.

Anh lắng nghe khi gia đình Hathaway kể lại những sự kiện trong ngày, tiếp theo là cảnh sát đặt câu hỏi và ngay cả Noah cũng bị kéo vào theo, chuyện này đã tiết lộ ra quá khứ của Kev và Cam, và còn nhiều điều nữa. Thông tin bay ra từng tràng sống động. Có vẻ như không bao giờ kết thúc.

Cam, trong lúc ấy, dường như còn hơn cả hài lòng khi được nằm trên giường trong lúc Amelia chăm nom cho mình. Nàng vuốt tóc anh, cho anh uống nước, vuốt thẳng ga trải giường, và vuốt ve anh liên tục. Anh ngáp và cố gắng mở mắt, rồi quay sang áp má mình vào gối.

Kev chuyển sự chú ý của mình sang Win, nàng đang ngồi trên một chiếc ghế gần giường ngủ, lưng nàng luôn luôn thẳng. Nàng có vẻ trầm lặng và đúng quy cách, ngoại trừ những sợi tóc lòa xòa rơi ra khỏi gim cài. Người ta hẳn sẽ không bao giờ đoán được nàng có thể đốt cháy một cái tủ áo. Với bác sĩ Harrow trong đó. Như Leo đã nói, việc làm đó có lẽ không phản ánh rõ trí thông minh của nàng, nhưng người ta phải đánh giá cao nàng vì sự tàn nhẫn. Và điều đó đã giải quyết được vấn đề. Kev khá là tiếc nuối khi nghe rằng Leo đã kéo Harrow ra, ám khói nhưng không tổn hại gì.

Cuối cùng Amelia tuyên bố rằng việc thăm hỏi nên được kết thúc sớm, vì Cam cần phải nghỉ ngơi. Vị cảnh sát rời khỏi, Noah và những người hầu cũng vậy, cho đến khi chỉ còn những thành viên thân thiết trong gia đình ở lại.

“Em nghĩ Dodger ở dưới giường.” Beatrix thụp xuống sàn và ngó xuống dưới nó.

“Tôi muốn lấy lại nịt vớ của mình,” cô Marks nói ủ ê, hạ thấp người xuống thảm bên cạnh Beatrix. Leo để ý đến cô Marks với sự thích thú vụng trộm.

Trong lúc ấy, Kev tự hỏi mình phải làm sao với Win. Có vẻ như là tình yêu đang tràn ngập trong anh không thể nào lắng xuống, đẹp và ngọt ngào và mất phương hướng hơn cả thuốc phiện nguyên chất. Lan tỏa hơn cả ôxy trong không khí. Anh đã quá mệt mỏi với việc chống cự lại nó. Cam đã đúng. Anh không thể nào đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra. Tất cả anh có thể làm là yêu cô ấy. Rất tốt. Anh sẽ chịu thua tình yêu đó, chịu thua nàng, không cố gắng để có đủ tư cách hay kiểm soát bất cứ thứ gì nữa.

Anh yêu em, anh nghĩ, nhìn vào Win. Anh yêu mọi thứ thuộc về em, mọi suy nghĩ và lời nói… toàn bộ mọi thứ phức tạp và lôi cuốn trong con người em. Anh muốn em với mười loại ham muốn khác nhau cùng một lúc. Anh yêu mọi khía cạnh của em, con người em ngay lúc này, yêu cái ý nghĩ rằng em sẽ xinh đẹp hơn nhiều như thế nào trong những thập kỉ tới đây. Anh yêu em vì em là câu trả lời cho mọi câu hỏi trái tim anh có thể đặt ra.

Và có vẻ thật dễ dàng, ngay khi anh đầu hàng. Có vẻ thật tự nhiên và đúng đắn. Kev không chắc chắn anh đang đầu hàng Win hay đầu hàng đam mê của chính anh với nàng. Chỉ có một điều là không còn gì lưu lại. Anh sẽ chiếm lấy nàng. Và anh sẽ trao cho nàng mọi thứ anh có, mọi phần của tâm hồn anh, ngay cả những mảnh hồn đau đớn.

Anh nhìn chằm chằm vào nàng không chớp mắt, nửa lo sợ rằng chuyển động nhẹ nhàng nhất của mình cũng có thể dẫn đến những hành động mà anh sẽ không thể nào kiểm soát được. Anh có thể chỉ đơn giản lao mình về phía nàng và kéo nàng khỏi phòng. Sự kiềm chế thật ngọt ngào, khi biết rằng anh sẽ có nàng sớm thôi.

Bị thu hút bởi ánh mắt anh, Win liếc nhìn anh. Bất cứ gì nàng nhìn thấy trên mặt anh đều làm nàng chớp mắt và ửng đỏ. Những ngón tay nàng run rẩy đưa lên cổ như thể để xoa dịu nhịp đập đang chạy đua của chính mình. Điều đó còn làm mọi chuyện tệ hơn nữa, anh mong muốn được ôm nàng đến tuyệt vọng. Anh muốn nếm vệt ửng đỏ trên da nàng, hấp thụ hơi nóng bằng môi và lưỡi mình. Sự thôi thúc nguyên thủy nhất của anh bắt đầu bốc cháy, và anh nhìn nàng chăm chú, khiến nàng nhấp nhổm.

“Xin lỗi,” Win thì thầm, đứng dậy trong một cử động duyên dáng kích thích anh vượt ra khỏi sự sáng suốt.

Những ngón tay nàng hơi run rẩy lần nữa, lần này là ở gần hông nàng, như thể các dây thần kinh của nàng đang nhảy giật lên, và anh muốn túm lấy tay nàng và đưa nó lên miệng mình.

“Em sẽ để anh nghỉ ngơi, anh Rohan yêu quý,” nàng nói run rẩy.

“Cám ơn em,” Cam lầm bầm từ giường ngủ. “Em gái nhỏ… cám ơn em vì…”

Khi anh do dự, Win nói với nụ cười nhỏ nhẹ, “Em hiểu mà. Ngủ ngon.”

Nụ cười phai đi khi nàng mạo hiểm nhìn vào Kev. Có vẻ bị thôi thúc bởi bản năng tự vệ mạnh mẽ, nàng vội vàng rời khỏi phòng. Trước khi một giây khác trôi qua, Kev đi theo sau nàng.

“Họ đang đi đâu mà vội vàng như thế nhỉ?” Beatrix hỏi từ bên dưới giường.

“Cờ thỏ cáo,” cô Marks hấp tấp nói. “Chị chắc là đã nghe họ dự tính chơi một hay hai ván cờ thỏ cáo.”

“Anh cũng vậy,” Leo bình luận.

“Chơi cờ thỏ cáo trên giường chắc phải vui lắm,” Beatrix ngây thơ nói, và cười khúc khích.

Ngay lập tức rõ ràng là đó không phải là những lời bình luận thông thường, mà là một cái gì đó nguyên thủy hơn nhiều.

Win đi nhanh và lặng lẽ về phía phòng mình, không dám nhìn lại sau lưng, mặc dù nàng hẳn phải nhận ra rằng anh đang theo sát sau mình. Mặt sàn trải thảm hấp thụ âm thanh từ những bước chân của họ, một người vội vã, một người đuổi theo. Vẫn không nhìn anh, Win dừng ngay cánh cửa đóng của phóng nàng, ngón tay nàng xoắn lấy tay cầm.

“Những giới hạn của em,” nàng nói nhẹ nhàng. “Như em đã nói với anh trước đây.”

Kev hiểu. Không gì sẽ xảy ra giữa họ lúc này nếu như Win không hoàn toàn được làm theo cách của mình. Và anh yêu nàng vì sức mạnh ngoan cố đó, trong cùng lúc đó một nửa người Rom của anh nổi giận. Nàng có thể sẽ kiểm soát anh về một vài mặt, nhưng không phải tất cả.

Anh dùng vai đầy cửa mở ra, thúc nàng vào trong phòng, và đóng họ lại bên trong. Anh xoay chìa khóa trong ổ. Trước khi nàng có thể tiếp tục thở, anh đã giữ đầu nàng trong tay mình và anh hôn nàng, mở miệng nàng ra bằng miệng anh. Mùi vị của nàng đốt cháy anh, nhưng anh tiến lên chậm rãi, để nụ hôn trở nên sâu hơn, gặm nhấm khiêu gợi, mút để kéo lưỡi nàng vào miệng anh. Anh cảm thấy cơ thể nàng vừa khớp với cơ thể anh, ít nhất là đến mức váy áo nặng nề của nàng cho phép.

“Đừng nói dối anh lần nữa,” anh nói cộc cằn.

“Sẽ không đâu. Em hứa.” Đôi mắt xanh của nàng lấp lánh yêu thương.

Anh muốn chạm vào da thịt mềm mại bên dưới lớp váy áo và đăng ten của nàng. Anh bắt đầu kéo lưng váy nàng, mở những chiếc cúc áo lộng lẫy, giật phăng những cái quá chặt, kéo mạnh xuống cho đến khi toàn bộ chiếc váy nới lỏng và khiến nàng thở hổn hển. Dùng chân đạp những lớp váy phồng lên xuống, anh đứng với nàng giữa chiếc váy bị lột bỏ màu hồng sậm như thể họ đang đứng ở trung tâm của một bông hoa khống lồ nào đó.

Anh tìm đến quần áo trong của nàng, tháo bỏ những dải ruy băng trên viền cổ áo và quần đùi. Nàng cử động để giúp anh, chân tay mảnh khảnh của nàng lộ ra từ lớp vải lanh nhàu nhĩ. Vẻ trần trụi trắng hồng của nàng thật hấp dẫn. Bắp chân săn chắc và thon gọn được đôi bít tất với những chiếc nịt đơn giản bao bọc. Sự tương phản giữa da thịt ấm áp đầy khoái lạc và vải cotton trắng đứng đắn trông thật khiêu gợi vô cùng.

Muốn tháo những chiếc nít bít tất ra, anh quỳ xuống những lớp vải muslin màu hồng mềm mại. Nàng cong một đầu gối lên để giúp anh, sự dâng hiến đầy e thẹn làm anh điên cuồng. Anh cúi xuống hôn lên đầu gối nàng, hai bên đùi trong mềm mịn, và khi nàng thì thầm và cố gắng tránh anh, anh ôm chặt hông nàng và giữ nàng yên lại. Anh rúc vào những lọn xoăn nhạt màu, vào nơi thơm ngát và mềm mại màu hồng sẫm, dùng lưỡi mình để tách nàng ra. Mở rộng nàng. Tiếng rên rỉ của nàng nhẹ nhàng và đầy van xin.

“Đầu gối em đang run lên,” nàng thì thầm. “Em sẽ ngã mất.”

Kev lờ nàng đi, tìm kiếm sâu hơn. Anh liếm và mút và ăn nàng, cơn đói của anh trào lên ngay lần đầu nếm thứ nước ngọt ngào nữ tính. Nàng rung lên xung quanh anh khi anh đẩy lưỡi vào sâu hơn, và anh cảm thấy sự hưởng ứng vang lên xuyên qua cơ thể nàng. Thở vào những nếp gấp mềm như nhung, anh liếm một bên của nàng, rồi bên còn lại, rồi hướng thẳng đến nơi tập trung khoái cảm của nàng. Anh vuốt ve nàng lặp đi lặp lại trong mê mẩn, cho đến khi tay nàng siết chặt trong tóc anh và hông nàng thúc về phía trước trong những chuyển động nhấp nhô liên tục.

Anh tách miệng khỏi nàng và đứng dậy. Khuôn mặt nàng mê mẩn, ánh mắt xa xăm, như thể nàng không hề nhìn anh. Nàng đang run lên từ đầu tới chân. Tay anh nhẹ nhàng bao lấy nàng, kéo cơ thể trần trụi của nàng vào cơ thể vẫn mặc quần áo của anh. Hạ thấp miệng mình lên chỗ hõm giữa vai và cổ nàng, anh hôn lên da nàng và chạm lưỡi mình lên đó. Cùng lúc đó, anh với xuống khóa quần mình và tháo ra. Nàng níu lấy anh khi anh nâng nàng lên và ấn nàng vào tường, một tay anh bảo vệ lưng nàng không bị trầy xướt. Cơ thể nàng mềm và nhẹ một cách đáng ngạc nhiên, xương sống của nàng cứng lại khi anh hạ nàng xuống và nàng nhận ra anh định làm gì. Anh chiếm lấy nàng hoàn toàn, nhìn miệng nàng mở to kinh ngạc khi nàng bị xuyên qua trong một cú trượt chậm rãi và chắc chắc. Đôi chân mang vớ kẹp chặt lấy eo anh, và nàng tuyệt vọng giữ lấy anh, như thể họ đang ở trên sàn tàu lắc lư của một con thuyền bị bão tàn phá. Nhưng Kev giữ chặt nàng, để hông anh làm việc.

Lưng quần anh trượt khỏi kẹp giữ của dây đeo quần, và chiếc quần tuột xuống đầu gối anh. Anh ngoảnh mặt đi để che giấu một nụ cười ngắn, xem xét ngay tức khắc ý tưởng dừng lại để cởi quần áo mình ra… nhưng cảm giác thật tốt, niềm ham muốn đang dâng lên cho đến khi nó che khuất đi mọi dấu hiệu của sự thích thú. Win thở ra nho nhỏ với mỗi chuyển động tiến tới ẩm ướt, cảm giác chính mình được lấp đầy và bị lấy đi mọi thứ. Anh dừng lại để hôn nàng một cách thèm muốn, trong khi đưa những ngón tay dịu dàng xuống dưới và chọc ghẹo đôi môi sưng phồng mở ra. Khi nhịp điệu lại bắt đầu, những cú thúc mạnh mẽ của anh cọ xát vào cái đỉnh nhỏ. Mắt nàng nhắm lại như đang ngủ, nơi nữ tính của nàng rung động bên trên anh trong những nhịp đập điên cuồng. Tiến vào, và tiến vào, sâu hơn, đưa nàng đến gần bờ vực. Chân nàng siết chặt quanh thắt lưng anh. Nàng cứng lại và thét vào miệng anh, và anh dùng nụ hôn nên giữ nàng im lặng. Nhưng những tiếng rên rỉ nho nhỏ vẫn thoát ra, khoái cảm của nàng rung lên và lan tràn. Khi Kev chôn mình vào trong nơi mềm mại đáng yêu của nàng, sư đê mê vụt qua anh, tràn ra mãnh liệt rồi dần dần dịu lại thành những nhịp đập bất lực.

Thở hổn hển, Kev hạ chân nàng xuống sàn. Họ đứng đó, cơ thể ẩm ướt khóa vào nhau, miệng vuốt ve nhau trong những nụ hôn xoa dịu và những tiếng thở dài. Tay Win trượt xuống bên dưới áo sơ mi của anh và nhẹ nhàng vuốt ve hai bên sườn và lưng anh. Anh cẩn thận rút ra khỏi nàng và cởi quần áo ra khỏi cơ thể đang bốc hơi của mình. Bằng cách nào đó họ đến được chiếc giường. Kev kéo cả hai người vào cái kén bằng len và vải lanh rồi ôm Win rúc vào lòng mình. Mùi hương của nàng, của cả hai người họ, tạo thành một hương thơm mặn mằn nhẹ nhàng dâng lên mũi anh. Anh hít lấy nó, bị khuấy động bởi mùi thơm hòa quyện đó.

“Me voliv tu,” anh thì thầm, và dùng môi mình chạm nhẹ lên đôi môi đang mỉm cười của nàng. “Khi một người Rom nói với người phụ nữ của anh ta rằng, ‘Anh yêu em,’ ý nghĩa của câu nói không bao giờ chỉ đơn giản như thế. Nó còn thể hiện sư khao khát. Ham muốn.”

Điều đó đã làm Win thích thú. “Me voliv tu,” nàng thì thầm trở lại.

“Kev…”

“Sao, em yêu?”

“Kết hôn theo cách Romany như thế nào?”

“Kết hợp trước mặt những người làm chứng, và tuyên thệ. Nhưng bọn anh cũng kết hôn theo kiểu gadje. Và mọi cách khác mà anh có thể nghĩ ra.”

Anh gỡ bỏ nịt bít tất của nàng và lần lượt tuột hai bên bít tất của nàng ra, và lắc lư từng ngón chân của nàng cho đến khi nàng rên rừ rừ nho nhỏ. Tìm đến anh, nàng kéo đầu anh lên trên ngực mình, cong người lên một cách lôi cuốn. Anh làm theo nàng muốn, ngậm lấy đỉnh nhọn màu hồng vào miệng mình và dùng lưỡi xoay tròn nó cho đến khi nó săn cứng lại thành một nụ nhỏ nhạy cảm.

“Em không biết phải làm gì bây giờ,” Win nói, giọng nàng yếu ớt.

“Cứ nằm đó. Anh sẽ lo phần còn lại.”

Nàng cười thầm. “Không, ý của em là, người ta làm gì khi cuối cùng họ cũng tìm được hạnh phúc trọn vẹn?”

“Họ làm cho nó kéo dài.” Anh mơn trớn bầu ngực còn lại của nàng, nhẹ nhàng dùng tay xoa nắn vật tròn trịa.

“Anh có tin vào hạnh phúc trọn vẹn không?” nàng khăng khăng tiếp tục, thở nhẹ khi anh véo nàng đùa nghịch.

“Như trong những câu chuyện cho con nít sao? Không.”

“Anh không tin à?”

Anh lắc đầu. “Anh tin vào hai người yêu nhau.” Một nụ cười làm cong đôi môi anh. “Tìm kiếm sự vui sướng trong những khoảnh khắc bình thường. Đi bộ cùng nhau. Tranh cãi những việc như là khi nào thì trứng nở, hay làm cách nào để quản lý người hầu, hay kích thước cái kéo liềm của người bán thịt. Đi ngủ mỗi buổi tối, và sáng thức dậy cùng nhau.”

Nâng đầu mình lên, anh ôm lấy má nàng trong bàn tay mình. “Anh đã luôn luôn bắt đầu mỗi ngày bằng cách đi đến cửa sổ để nhìn ra bầu trời. Nhưng bây giờ thì anh sẽ không cần phải làm như vậy nữa.”

“Tại sao lại không?” Nàng hỏi nhẹ nhàng.

“Bởi vì thay vì vậy anh sẽ nhìn thấy màu xanh trong đôi mắt em.”

“Anh thật là lãng mạn,” nàng thì thầm với một nụ cười, hôn anh dịu dàng. “Nhưng đừng lo. Em sẽ không nói với ai đâu.”

Merripen bắt đầu làm tình với nàng lần nữa, quá hăng say đến nỗi có vẻ anh không chú ý đến tiếng lách cách nho nhỏ ở khóa cửa. Nhìn trộm qua vai anh, Win nhìn thấy thân hình dài, đầy lông của con chồn sương của Beatrix đang rướn lên để kéo chìa khóa ra khỏi ổ. Môi nàng mở ra để nói gì đó, nhưng rồi Merripen hôn nàng và mở đùi nàng ra. Sau đó, nàng nghĩ trong choáng váng, lờ đi cảnh tượng Dodger đang trườn bên dưới cánh cửa với chìa khóa trên mồm. Có lẽ lát nữa sẽ là thời điểm tốt hơn để nhắc về chuyện đó… Và nàng chẳng mấy chốc quên hết tất cả về cái chìa khóa.